Nếu chỉ nhìn khoảng chục người đang ngồi quanh đống lửa trại mà không nhìn vào phủ thổ ty La Vụ, thì khung cảnh trông khá giống cắm trại.
Chính là thành viên cắm trại không hiểu sao nhát như gà con.
Sau khi đứng hình trong chốc lát, chuyên viên chi nhánh cục kiểm sát đã tỉnh táo lại, cuối cùng cũng có kinh nghiệm bước ra, ghi nhận tình hình và thực hiện thao tác băng bó đơn giản.
Vệ Ách nghe thấy chuyên viên đã đến bèn xoay người lại, liếc nhìn bếp than đơn sơ, thấy đồ nướng đã gần chín liền ra hiệu cho bọn họ ăn.
"Trợ lý đi cùng" đối diện chống khuỷu tay lên đầu gối, gương mạt dửng dưng nhướng mi lên nhìn bầy sâu kiến.
"Không không không cần ——"
Hơn chục người đồng thời ngẩng đầu lên như trống bỏi, tinh mắt thấy chuyên viên xách ba lô theo, trăm miệng một lời nói: "Bọn tôi đói lâu rồi không thể ăn đồ ăn nhiều dầu mỡ, bọn tôi ăn bánh quy nén là thấy ngon rồi!"
Cuối cùng đều đồng thành nói:
"Cảm ơn Vệ Thần!"
Đối mặt với hàng chục khuôn mặt nói "xin lỗi bọn tôi còn muốn sống", Vệ Ách: "..."
"Trợ lý đi theo" ném xiên thịt nướng xuống, đi ngang qua Vệ Ách cười nhạo một tiếng.
Trong thung lũng như có gió bão nổi lên, các chuyên viên không hiểu sao cảm nhận được bầu không khí giống như hơn chục người xui xẻo được cứu sống kia...!Chỉ là, có hơi rợn người cảm thấy mình không nên ở đây.
Dù thế nào đi nữa, việc thanh trừ quỷ quái "thổ ty La Vụ" ẩn giấu ở trong núi cũng là một sự kiện nhất định phải ghi lại và báo cáo.
Ai cũng không mong mỏi xa vời Vệ Ách lạnh lùng thờ ơ sẽ viết báo cáo, sau khi đến hiện trường, một hàng chuyên viên lập tức cẩn thận điều tra.
Chụp ảnh, kiểm tra xem những thứ còn sót lại còn để lại quỷ vận hay không.
Dọn dẹp tàn tích xác định thi thể của những nạn nhân mất tích khác ở đâu.
Và từ nơi Vệ Ách nói, đào bới tìm ra bảy thanh đồng trấn áp.
Lượng công trình có hơi lớn, không thể hoàn thành trong thời gian ngắn nên gọi điện cho chi nhánh cử thêm người đến dọn dẹp, nhân tiện đưa khoảng chục người đã được giải cứu ra ngoài.
"Vệ Thần, những thứ này xử lý như thế nào?" Sau khi quan sát sơ qua hiện trường, chuyên viên Vương Tiểu Thất hỏi Vệ Ách.
Trong số những người ở đây, chuyên viên Vệ Ách có chức vụ cao nhất, tới từ tổng cục căn cứ.
Có chuyện gì thì lời của cậu có trọng lượng nhất.
Tay của Vệ Ách bị thương nhẹ khi thoát khỏi đống đổ nát, đang xoay nắm cổ tay của mình, liếc nhìn đống đổ nát rồi nói: "Tháo dỡ xong rồi mang đi sửa chữa giữ gìn kiến trúc."
Chuyên viên:???
Chưa bao giờ nghĩ tới mấy thứ còn sót lại của quỷ quái cũng có cách sử dụng.
** **
Mười mấy người được cứu ra để lại cho chuyên viên chăm sóc, Vệ Ách dẫn theo "trợ lý đi theo" và một chuyên viên khác vào núi trước.
Khoảng một giờ sau, nhóm của Vệ Ách đã đến nơi mà hắc bà khôi phục ở hiện thực —— đó là một ngôi làng cổ.
Hắc bà không còn bị liệt hai chân, gương mặt khô quắt như trong phó bản nữa.
Bà mặc vải nền màu xanh đen, trang phục truyền thống thêu hội họa, tóc búi cao bằng trang sức bạc.
Đôi bàn tay già nua khô héo khéo léo đan những nan tre.
"A Đồ đưa thứ này cho mẹ."
A Đồ nửa trong suốt đứng ở bên cạnh mẹ, sau lưng đeo cung tên, lấy hình thức "phụ thị" xuất hiện cùng nhau.
Khi hắc bà vừa gọi, cậu trai đã khom lưng đưa đồ cho bà.
Nhìn mặt đất xung quanh hai "người", vẫn còn cắm vài con thỏ rừng.
Hai mẹ con đang tận hưởng cuộc đoàn tụ hiếm hoi tại tàn tích trong ngôi làng cổ.
Vệ Ách đứng ở phía trước tàn tích của ngôi làng cổ, quan sát một lúc mới bước tới quấy rầy cả hai.
Trông thấy Vệ Ách tới đây, hắc bà đặt đồ xuống, lau mạnh vào vạt áo, cùng A Đồ cúi đầu thật thấp với cậu.
"Cám ơn ân công đã cho mẹ con tôi đoàn tụ."
Vệ Ách không từ chối mà "ừm" một tiếng, ngồi xuống đất nhặt những sợi tre mà hắc bà đang đan, gấp lại rồi hỏi một số chi tiết phó bản của "Sơn Vương Điền Nam".
Một là chiếc lọ được hắc bà đặt trong "Cốt Bà Lâu", hai là lý do khiến hắc bà chạy nạn từ Điền Bắc sang Điền Nam.
Cuối cùng là lai lịch của "Thần Lang Quan hộ gia ban phúc".
Cậu trực tiếp hỏi chuyện "Thần Lang Quan", Chủ Thần cũng không ngăn cản, thờ ơ với hành động của cậu.
Chỉ cảm thấy khá kỳ lạ.
Vệ Ách vẫn có tầng ngăn cách xa cách khó tả với bọn Giải Nguyên Chân Hứa Anh, nhưng bên cạnh với "người" trong phó bản, cậu lại thoải mái dịu đi một cách khó phát hiện.
Vệ Ách hỏi ba chuyện, tất nhiên hắc bà biết gì nói nấy.
"Cốt Bà Lâu" có hai loại lọ, một loại là bình màu nâu đựng chất độc, một loại là bình màu đen dùng để ngâm xương.
Cái trước có thể giết người cũng có thể cứu người, cái sau là "thuật Cốt Bà" của dòng dõi hắc bà, nhưng thực ra đã bị cấm từ lâu.
Ngôi làng của bọn họ ban đầu bị một bộ tộc lớn ở Điền Bắc tàn sát vì "thuật Cốt Bà".
Sau khi hắc bà chạy ra khỏi Điền Bắc, bà đã thề không bao giờ dùng thuật Cốt Bà nữa, phong ấn kỹ thuật xương, toàn tâm toàn ý mai danh ẩn tích với chồng ở trấn Cốt Thiêu yên bình sống hết quãng đời còn lại.
Chưa từng nghĩ rằng trong thời buổi loạn lạc con người như cỏ rác, đầu tiên chồng qua đời, sau đó con trai A Đồ bị bắt đi làm thợ mỏ.
Tuy hắc bà biết một ít cổ độc hại người, cũng nghĩ đến việc dùng nó để trả thù thổ ty và binh lính đã bắt con trai bà, nhưng thổ ty Thập Ngũ Mãnh tập hợp nhiều thầy pháp bà pháp.
Bà bất đắc dĩ chỉ có thể dùng lại "thuật Cốt Bà", nghĩ cách đưa con trai ra khỏi trấn Cốt Thiêu.
Mà "Thần Lang Quan hộ gia ban phúc" chính là thần làng mà bọn họ thờ phụng.
Dân tộc Miêu phân bố ở Vân Nam, Tứ Xuyên, Quý Châu, Hồ Nam và những nơi khác.
Làng Miêu thuộc nhánh Điền Bắc của hắc bà đã di cư từ Tứ Xuyên trước đó, thần làng "Thần Lang Quan" cũng được đưa đến từ làng Tứ Xuyên.
Không ai biết nguồn gốc cụ thể của Thần Lang.
Dân gian chỉ truyền bá một câu là nếu có cô gái trong làng gả cho Thần Lang, Thần Lang sẽ ban phúc phù hộ xua tan vạn tà.
Song nghi thức hiến cho thần cũng không phải lúc nào cũng được tổ chức ở làng của hắc bà, có lẽ chỉ khi cô gái một thế hệ bước vào "tòa nhà đen" trong làng.
Sau khi đi ra, cô gái nọ sẽ trở thành "vợ thần", thay Thần Lang thực hiện pháp thuật trong làng, nhưng vợ thần sẽ không chết sớm mà còn sống lâu hơn dân làng bình thường.
Nghe đến đó, Vệ Ách hơi cụp mắt.
"Thần Lang Quan" trong thời mà hắc bà thờ phụng rất khác với "Thần Lang Quan" xuất hiện trong Lâu Chấn Viễn —— tuy người trước vẫn có nghi thức thờ phụng kết hôn với thần, nhưng lại gần với thần làng bình thường hơn.
Khi đối phương xuất hiện ở Lâu Chấn Viễn lần nữa, cũng đã hoàn toàn thay đổi bộ dáng.
Giống như là...
Hoàn toàn hóa quỷ.
Vệ Ách đột nhiên nảy ra một ý nghĩ, hình tượng của Thần Lang Quan trong Lâu Chấn Viễn thực ra không liên quan gì đến Chủ Thần, trước khi Chủ Thần nuốt chửng Thần Lang Quan, cướp lấy thân phận này, "Thần Lang Quan" trong hương hỏa Mân Nam cũng đã kh ủng bố âm tà đến mức xuất hiện trong quan tài, liên tục giết hơn mười tân nương.
Thần Lang Quan hóa quỷ, Ba Xà hư thối, quỷ thần xuất hiện trong bối cảnh hai phó bản đều có xu hướng trở nên điên loạn xấu xa.
Nguyên nhân của việc này là gì?
Vệ Ách lại hỏi hắc bà thêm vài câu nữa.
Quả nhiên, khi Thần Lang Quan được tôn thờ ở làng hắc bà, tuy cũng âm tà quỷ quái nhưng còn chưa tới mức hiện thân giết người.
Càng chưa từng nghe nói Thần Lang Quan chỉ xuất hiện trong quan tài đen.
Thần Lang Quan mà nhà họ Hồ cung phụng trong hương hỏa Mân Nam và Thần Lang Quan mà làng hắc bà cung phụng, quả thực không phải cùng một vị thần làng.
Sau khi hỏi những gì cần hỏi, Vệ Ách đặt con chim nan trúc đã gấp xong trước mặt hắc bà và A Đồ.
Vệ Ách hỏi xong việc, chuyên viên liền vội vàng tiến lên hỏi hắc bà có bằng lòng trở thành "phụ thị" của thần bảo hộ và bảo vệ bình an của một nơi hay không.
Hắc bà và tân nương đẫm máu A Tú khác nhau.
Khúc mắc lớn nhất cả đời bà chính là không gặp được con trai lần cuối, không cứu được con trai mình, bà may mắn lắm mới được đoàn tụ với con trai mình dưới ánh mặt trời thời hiện đại.
Khi nút thắt trong lòng đã được gỡ bỏ, hắc bà chỉ là một bà cụ bình thường trong làng, đối mặt với các chuyên viên thoạt nhìn là người Hán, còn tưởng rằng là người của triều đại Trung Nguyên, thành ra trông bà rất khép nép nắm lấy vạt áo của mình không buông, tỏ vẻ việc này đâu cần tới mời.
"Nếu quan gia đã không chê, tiểu nhân có thể giúp bao nhiêu thì sẽ giúp bấy nhiêu."
Chuyên viên bên kia dở khóc dở cười giải thích với hắc bà thời thế đã thay dổi diễn ra trong mấy ngàn năm nay.
Vệ Ách dựa vào một bên nghỉ ngơi, ánh mắt lướt qua dãy núi Điền Nam.
Khi cậu còn nhỏ chưa gặp được thầy Liễu, Vệ Thành Hòa say rượu vất vưởng ở đâu đó không trở về nhà.
Tất nhiên không có ai giống hắc bà muốn cứu A Đồ rời khỏi Thập Ngũ Mãnh, dù hai chân đã bị liệt, bà cũng nhặt nhạnh từng chiếc xương để con mình bay đi.
Dù phải vượt núi vượt sông sau hàng chục năm cũng muốn gặp lại cậu ấy.
** ** **
Chiếc xe tải đang chạy dọc theo đường núi, Vệ Ách tựa vào cửa sổ xe, nghiêng đầu nhắm mắt.
Cục kiểm sát hành động mau lẹ, khi mặt trời thoáng nhô lên, nhân viên tiếp theo đã đến và tiếp quản phần còn lại của sự việc.
Cả đêm Vệ Ách đã không ngủ, vốn chỉ muốn nhắm mắt nghỉ ngơi một chốc, nhưng khi xe cộ xóc nảy trên đường, kèm theo lắc lư một hồi vậy mà lại ngủ quên mất.
Sáng sớm nhiệt độ ở vùng núi Điền Nam khá thấp, chuyên viên cùng xe thấy đặc nhiệm Vệ bận áo sơ mi mỏng tựa vào cánh cửa sổ xe nghỉ ngơi bèn cầm chiếc áo khoác quân đội dày định đắp cho cậu.
Vừa mới nghiêng người về phía trước, "trợ lý đi theo" đối diện đặc nhiệm Vệ đã liếc sang.
Cổ sau của chuyên viên cùng xe nhất thời lạnh lẽo giống như có rắn độc bò qua, tay cầm áo khoác cứng đờ trong giây lát.
Chuyên viên ấy vừa suy nghĩ đã nhận ra điều gì đó, vội đặt chiếc áo khoác bên cạnh trợ lý —— Một chuyên viên đặc nhiệm quan trọng như Vệ Ách, "trợ lý đi theo" chính là để đảm bảo an toàn cho cậu, mọi việc không thể qua tay người khác.
Những việc nhỏ như phủ thêm áo cũng không ngoại lệ, đối phương bèn đặt áo khoác quân đội bên cạnh.
Chủ Thần theo thói quen liếc nhìn bất cứ sâu kiến nào tới gần: "..."
Hắn phát hiện thế giới này, bọn sâu kiến luôn ngu ngốc đến mức cạn lời.
*
Đột nhiên bị một chiếc áo khoác ném lên người đánh thức, Vệ Ách mở mắt ra thấy quỷ thần đối diện đã nhắm mắt tựa vào cửa sổ xe nghỉ ngơi.
Áo khoác rơi xuống, Vệ Ách cũng im lặng một lát.
Chuyên viên trong xe nơm nớp lo sợ, giống như gặp rắc rối sắp khóc lên, Vệ Ách cuộn quân phục lại, nhét nó ra sau làm gối đầu ngả người ra sau.
Cậu cũng giống quỷ thần đối diện, khoanh tay lại, vẻ mặt lạnh lùng nhắm mắt rồi nghỉ ngơi.
Trong xe lặng ngắt như tờ.
Y chang đối diện với hai ông trời một chính một tà.
Chuyên viên: "..."
Cảnh tượng thần kỳ gì nữa đây, bé sợ quá.
** ** **
Sau khi rời khỏi nơi mà hắc bà chuyển hóa, Vệ Ách ở lại Vân Nam thêm vài ngày trước khi quay trở lại sân bay Chiêu Động —— ban đầu cậu tính đi Điền Nam là vì muốn gặp đoàn họ Thốn, nhưng sau khi hỏi thăm bên Điền Nam, mới biết đoàn họ Thốn và Ba Xà dung hợp hình thành "Sơn Thần tọa trấn" đã bị chôn dưới núi, không thể thấy được chân thân.
Nếu không thấy được chân thân của đoàn họ Thốn, Vệ Ách liền đi thu thập một số thông tin về "thổ ty Thập Ngũ Mãnh", nhưng không tìm thấy bất cứ điều gì liên quan đến "sư công áo vàng" bèn mang theo hài cốt của thi thể không rõ danh tính của nhà họ Liễu lên máy bay.
Khi về đến căn cứ thì mời các cụ già trong "Tứ Tướng Bách Môn" nhìn xem, có ai nhận ra tấm thẻ này hay không, đồng thời xem họ có thể tìm ra thi thể không rõ danh tính của nhà họ Liễu đã chết trong phủ thổ ty La Vụ là ai hay không.
Căn cứ bên kia cũng có một số việc, Vệ Ách lên một chiếc bay riêng đến căn cứ.
Lúc lên máy bay, Vệ Ách luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, cho đến khi Chủ Thần ngồi xuống đối diện.
Bàn tay đang sắp xếp tài liệu của Vệ Ách thoáng dừng lại —— ừ nhỉ, mấy ngày hắn im lặng đến nỗi khác thường.
"Sao, muốn tao làm chuyện gì đó hở?"
Chủ Thần ngồi đối diện, lười biếng ngước mắt lên.
Vệ Ách: "..."
Vệ Ách trực tiếp đeo bịt tai cách âm.
Khi máy bay riêng quay trở lại căn cứ cất cánh, Vệ Ách đeo bịt tai bịt mắt, nghĩ tới câu "mắt không thấy, tai không nghe, cho tâm thanh tịnh cho mình bình yên".
Chủ Thần ngồi đối diện chống tay, đăm chiêu nhìn cậu một hồi.
Thanh niên tóc bạc ở đối diện dường như đã ngủ thiếp đi.
Chủ Thần chậm rãi rời ánh mắt sang chỗ khác, bàn tay to lớn khoác lên mép cửa sổ, ngón tay gõ nhịp nhẹ nhàng.
Tầm nhìn của hắn cố ý hay vô tình lướt qua những tòa nhà đang thu hẹp nhanh chóng dưới mặt đất.
***
Cách sân bay Chiêu Động không xa, một khách sạn được trang bị khá đầy đủ.
Trên tầng cao nhất của khách sạn, trong một căn phòng không mở cửa cho hành khách, không biết ai đã cung phụng một pho tượng Phật bằng sắt đen có vầng hào quang tối tăm này.
Nếu nhìn kỹ, kỹ thuật chạm khắc và trang trí trang sức của bức tượng Phật này tương tự như tám bức tượng Phật trong "phủ thổ ty la Vụ".
Bức tượng sắt đen nhỏ hơn và có vài vết nứt, nhưng phía sau có thêm nhiều cánh tay duỗi ra.
Trước bàn thờ, hai cụm đèn đỏ được thắp lên.
Ánh sáng đỏ chiếu vào gương mặt của Phật phẫn nộ.
Người đàn ông tóc đen ngắn ăn mặc như con người, gã đang núp sau cửa sổ, từ trên cao nhìn xuống sân bay.
Một lát sau, người đàn ông tóc đen ngắn nhặt một mảnh giấy có màu sắc kỳ lạ, đặt nó lên trên cây nến đỏ rồi đốt đi.
"Đúng, không thành công."
"Không ra khỏi sân bay.
Cục kiểm sát đang kiểm tra rất nghiêm ngặt."
"...!Phủ thổ ty La Vụ khôi phục thất bại."
Ngay khi tờ giấy màu bị đốt cháy, một khuôn mặt trắng xám, vô cảm hiện ra từ đó, mắt, miệng và mũi đều trống rỗng, chỉ có đôi tai đột nhiên thay đổi, dường như đang truyền giọng nói của người đàn ông tóc đen ngắn đến một nơi khác.
Ánh nến trước bức tượng Phật phẫn nộ chập chờn, gương mặt của pho tượng trong khói giấy méo mó, miệng nó nứt ra truyền ra âm thanh cổ quái rất nhỏ đến tai người đàn ông tóc đen —— lúc này, ánh lửa cũng soi sáng gương mặt của người đàn ông tóc đen, gương mặt đen sạm của gã có rất nhiều vết nứt, từ trong khe hở sinh ra đôi mắt đỏ sậm chi chít.
Giấy màu đã cháy hết, khuôn mặt người trong khói giấy "phù" một cái rồi biến mất.
Ngọn nến đỏ trước bàn thờ cũng tắt.
Hình người kỳ lạ với nhiều con mắt đỏ sậm trên mặt dường như đã nhận được mệnh lệnh nào đó, gã đứng lên kéo mũ trùm đầu lên rồi xoay người đi ra ngoài.
Đúng lúc này, phía sau vang lên một âm thanh nhẹ từ gỗ.
Hình người kỳ lạ đột nhiên xoay người, mọi ánh mắt trên gương mặt đều hướng về điện thờ phát ra âm thanh.
Ngay sau đó, đôi mắt đỏ sậm chi chít đồng thời co rụt lại —— sương mù dày đặc từ trong bàn thờ tràn ra, tượng Phật phẫn bộ "răng rắc" một tiếng vỡ vụn, sương đen từ trong bàn thờ trào ra rơi xuống đất như thể rắn chắc.
Nó kéo dài, vặn vẹo rồi biến thành một cái bóng cao lớn.
Cái bóng đó vừa xuất hiện, vẻ mặt của hình người kỳ lạ liền biến đổi theo, dường như đã trông thấy thứ gì đó khó tin: "Ngươi...!ngươi cũng là bọn ta?"
Bóng dáng do sương mù dày đặc hình thành hơi cử động cổ, dường như đang thích ứng với hình dáng không bị ràng buộc này.
Quỷ quái ẩn nấp gần trạm giám sát một thời gian vừa xuất hiện liền mờ đi, cố gắng biến thành sương mù chạy trốn, nhưng không gian đã bị bóp méo phong tỏa.
Sự áp chế đáng sợ của quỷ thần cấp cao tràn ngập toàn bộ không gian, vô số đôi mắt đỏ sậm trên gương mặt quỷ quái đồng thời lấp lóe.
"Chúng ta đều là quỷ, vậy mà ngươi lại làm việc cho người sống?" Hình người kỳ lạ vừa sợ hãi vừa tức giận, ngay khi dứt lời đã nghe thấy đồng loại hủy pho tượng cười khẩy một tiếng.
Trong âm thanh chứa đầy khinh thường.
Hình người kỳ lạ cứng đờ, đôi mắt đảo loạn, chợt nhận ra điều gì đó: "Ngươi, ngươi nhắm vào thể xác người sống đó?"
Nghĩ đến khả năng này, đôi mắt đỏ sậm trên gương mặt đen nhẻm chợt lóe lên: "Nhân loại đó rất có tính uy hiếp, trong giới quỷ đã có kế hoạch săn giết.
Nếu ngươi chỉ lợi dụng cậu ta để che giấu thân phận, giới quỷ cũng có thể làm cho ngươi một cái xác tốt hơn.
Chi bằng chúng ta hợp lực gi ết chết cậu ta, giới quỷ không chỉ có thể cho ngươi một cái xác tốt hơn, còn có thể cho ngươi những thứ khác."
"Bọn bây muốn mua chuộc tao?"
Trong không gian u ám, sương mù đen bò dọc theo vách tường.
Quỷ thần cử động cổ, hơi nghiêng đầu nhìn về phía quỷ quái vô dụng trước mặt.
"Thú vị đấy." Trong bóng tối hắn nhếch môi, dưới đôi môi mỏng là hàm răng trắng ngần: "Nói thử xem, giá bao nhiêu.".