Giọng Lý Thúy Hoa sắc bén đến mức một thanh niên đang chèo thuyền giật mình đến nỗi xém nữa không cầm được mái chèo mà rơi xuống nước. Không hiểu sao người trên thuyền đều rùng mình, sau khi chú ý tới "nước đen" xung quanh thuyền, mới kinh hãi hét lên, dồn dập vào giữa thuyền, tránh xa mạn thuyền nhất có thể.
Dưới ánh lửa, thứ ùng ục ùng ục dâng lên, không phải nước đen.
Mà đó là một mớ tóc.
Thứ bao quanh chiếc đò không phải nước đen mà là thứ ở dưới đáy.
Bọn họ đều là người sống gần sông Hoàng Hà, chuyện cổ quái đã nghe nhiều rồi.
Bọn họ đều biết rằng trong Hoàng Hà, có truyền thuyết về thủy quái đi sông —— tức là xác chết trong Hoàng Hà không bị thối rữa hay chìm xuống mà chậm rãi đi lại trong Hoàng Hà. Tóc bồng bềnh trong làn nước màu vàng, trông giống như rong rêu màu đen. Bình thường không có nhiều thủy quái đi lại trên sông.
Nếu chỉ có vài thi thể lẻ tẻ thì người sống trên đò dương khí vượng, chúng nó cũng sẽ tự động tránh xa.
Song lúc này, toàn bộ mặt nước xung quanh đò đều là tóc xác chết trong Hoàng Hà, số lượng ít nhất cũng phải mười hai mươi. Bao nhiêu sợi tóc thủy quỷ quấn quanh đò, người chèo thuyền "ahhh" một tiếng, mái chèo cầm trong tay đều bị sợi tóc đen cuốn lấy kéo mạnh vào trong nước.
Trên sông Hoàng Hà, thuyền không có mái chèo, vậy thì cách cái chết không xa.
Chẳng lẽ đây chính là "oan hồn thủy quỷ" trong miệng Lý Thúy Hoa?
Đây chính là nguyên nhân gây ra ba vụ lật thuyền trước đó?
Vệ Ách đứng ở đầu thuyền nhìn thấy rõ ràng, mà mái chèo phía sau khoang thuyền bị tóc kéo vào trong nước, mấy thanh niên chèo thuyền đầy hoảng sợ, liều mạng giằng co với thứ trong nước. Tóc của thủy quỷ bị mái chèo kéo ra khỏi mặt nước, trong ánh lửa rực sáng tỏa ra mùi tanh và mùi xác chết nồng nặc, tiếng kêu thảm thiết của người trên thuyền lần lượt vang lên.
Có thứ gì đó ở dưới nước kéo mái chèo khiến thuyền quay vòng giữa sông.
Không những đổi hướng, thuyền còn nghiêng về phía sông. Những người ở gần mạn thuyền la hét chen vào khoang thuyền, bên này chen chúc bên kia, bên kia ép lại bên này. Cả chiếc thuyền lắc lư càng thêm dữ dội hơn, người ở giữa khoang thuyền nhất thời hét lên, vừa gào vừa ra sức xô đẩy: "Cút ngay —— đừng có xô tao! Coi chừng tao xử tụi mày trước!"
Người trong khoang thuyền chen lấn dữ dội đến nỗi mạn thuyền hai bên lắc lư gần như chạm tới mặt nước.
Thẩm Phú Dũng trong khoang thuyền cầm lấy mái chèo, giằng có với thủy quỷ dưới đáy nước, mạn thuyền rung lắc một cái, suýt nữa đã ngã xuống sông.
Lúc này, trong nước ùng ục như mở ra, những sợi tóc đen hiện rõ trong nước, thậm chí có một số sợi tóc đen còn rẽ ra, lộ ra gương mặt chết tái ngắt trong làn đước đục màu vàng. Người bên cạnh khoang thuyền ngày càng gào thét dữ dội, ai ngó ngàng nghe theo lời chỉ dẫn của Thẩm Phú Dũng.
Trong khoang thuyền có dân tị nạn ỷ vào sức của cánh tay, ra sức đẩy những người đang chen chúc xung quanh ra ngoài, kẻo mình bị ép vào mạn thuyền.
Nếu cứ để mặc toán dân tị nạn này đằng ấy đẩy tôi, tôi lại đẩy đằng ấy thì cả con thuyền sẽ tự lật úp xuống sông.
Vệ Ách bế đứa con của Lý Thúy Hoa, bước về phía trước, đè lại chiếc thuyền đang lắc lư, đồng thời giơ tay lên.
Trong khoang thuyền, liên tiếp vang lên vài tiếng kêu thảm thiết.
Trên vai vài dân tị nạn chen lấn ầm ĩ nhất đều cắm một con dao nhỏ sáng loáng.
Máu tươi bắn tung tóe, mấy người kia ôm đầu vai, đau đến gào thét.
Con dao này c ắm vào vai mấy người, nhưng lại sượt qua trán nhiều người. Khí lạnh từ con dao khiến bọn họ rùng mình, theo bản năng dừng lại, nơm nớp lo sợ ngẩng đầu.
Chỉ thấy cậu trai nhà giàu ở đầu thuyền đang nghiêng tay kẹp lấy thanh đao.
Vẻ mặt cậu liếc nhìn đám rác rưởi hèn nhát trong khoang thuyền với vẻ mặt khinh miệt, một chữ cảnh cáo cũng không có. Cổ tay vừa vẩy ra, "vèo" một tiếng lại là một người tị nạn đang xô đẩy loạn xạ bị đâm trúng vào cổ, người nọ nhất thời thét thảm, máu tuôn như suối ngã vào trong khoang thuyền.
Cả chiếc thuyền yên lặng.
Người lớn lên trong thành thị, không biết người dân ở nông thôn ra sao. Nghèo khổ sẽ sinh ra dã thú đội lốt người, nhất là thời buổi loạn lạc, những nơi và thời điểm càng loạn lạc, con người càng giống dã thú, nhưng từ nhỏ Vệ Ách đã lớn lên trong một thị trấn nghèo, biết những người nghèo sẽ trông như thế nào.
Cậu ấn đao, đè lại con thuyền đang lắc lư. Dập tắt sự hỗn loạn:
"Ai lộn xộn nữa, bổn thiếu gia giết người đó trước." Một lưỡi đao mới tuột khỏi tay áo cậu, cậu trai tuấn tú ở mũi tàu u ám nhìn đám rác rưởi trên thuyền.
Ánh đao trong tay Vệ Ách lóe lên như rắn, nó thực sự có thể bay ra giết người, nhanh hơn nhiều so với thủy quỷ trong nước.
Đám dân tị nạn hoảng sợ trợn trừng mắt, tuy rằng vẫn sợ đám tóc của thủy quỷ dưới nước vây quanh thuyền nhưng tất cả đều bĩnh tại lại, ôm lấy người thân và gia đình, nề nếp ngồi yên tĩnh lại. Không ai dám cử động một chút, kẻo thiếu gia tàn nhẫn sẽ thọc đao vào cổ họng mình.
Sau khi không ai nhúc nhích, thuyền lắc lư mãi cuối cùng cũng tạm ổn định lại.
Dân tị nạn ổn định chỗ ngồi, Vệ Ách liếc nhìn bọn Thẩm Phú Dũng đang cầm mái chèo.
Vệ Ách chọn Thẩm Phú Dũng là thanh niên trai tráng dẫn đầu sang vịnh Lão Ngưu lần thứ tư, mũi đao chỉ vào cậu ta.
Bản lãnh của thiếu gia xuất thân từ nhà giàu tốt hơn nhiều so với dự đoán, cậu lạnh lùng liếc nhìn cậu ta, Thẩm Phú Dũng rùng mình như có rắn bò qua sau gáy.
Thiếu gia nhà giàu này... Chắc chắn đã từng giết người! Mà không chỉ có một!
Thẩm Phú Dũng không hiểu sao sợ hãi, cẩn thận cúi người tựa vào đầu thuyền.
Sau khi thuyền ổn định lại, cuối cùng mọi người cũng nhận ra rằng tuy mái tóc đen bao quanh thuyền, nhưng chỉ cần người trên thuyền không cố gắng chèo mái chèo thì thuyền sẽ không nghiêng nữa mà chỉ quay vòng tại chỗ. Lý Thúy Hoa ở đầu thuyền không thấy rõ tình cảnh khoang thuyền. Khi thuyền xóc nảy, mặt mũi cô ta ướt nhẹp nước sông Hoàng Hà.
Điều kỳ lạ là tóc của thủy quái trong nước tuy quấn lấy mái chèo, nhưng lại không quấn lấy Lý Thúy Hoa đang bám ở mũi thuyền.
Song Lý Thúy Hoa không bị quấn lấy, tỏ ra còn sợ hãi hơn những người chèo thuyền bên mạn thuyền!
"Để tao lên, để tao lên, lũ khốn nạn bọn mày, để tao lên!" Lý Thúy Hoa vừa không ngừng sợ hãi quay đầu nhìn xuống sông, vừa khàn cả giọng gào to, gương mặt rám nắng và thô ráp do ánh nắng và đất sét vàng hun đúc ra đầy vẻ giận dữ và hung ác.
Cô ta không để ý một tay bị đao đóng đinh, liều mạng trèo lên đầu thuyền, nhưng sức lực cô ta đột nhiên trở nên mạnh đến mức gần như có thể nhảy ra khỏi nước.
Xung quanh cô ta rõ ràng không có tóc đen, nhưng dường như dưới nước có thứ gì đó.
Khi cô ta sắp thoát khỏi mặt nước thì lại bị kéo xuống nước, nhưng lực kéo này cũng cổ quái, chỉ kéo Lý Thúy Hoa trở lại sông chứ không trực tiếp kéo cô ta xuống. Cô ta vẫn bám chặt vào tấm ván ở mũi thuyền.
"Cứu tôi với... cứu tôi với. Tôi chỉ có ý định, chứ chưa thực sự ra tay." Lúc này Lý Thúy Hoa đã sợ thật, hệt như cô ta biết điều gì đó, cầu xin cậu trai nhà giàu đứng ở đầu thuyền: "Tôi thề, tôi không dám nữa, cũng không dám nữa."
Cô ta nhắm tới cậu trai một thân một mình này, muốn cho cậu làm người dẫn đường sang sông.
Nhưng không phải cô ta không dám sao?
Lý Thúy Hoa gào khóc đến nước mắt giàn giụa, thiếu gia nhà giàu đứng đầu thuyền âm lãnh nhìn nước sông Hoàng Hà lại dường như ghét bỏ nước mắt nước mũi của cô ta, ngay cả giày vải đen cũng dời đi, cách xa một chút, chỉ kẹp dao, híp mắt nhìn chằm chằm Hoàng Hà. Chiếc đò trôi nổi trên sông, Lý Thúy Hoa không ra được nước, nhưng lại không bị thủy quỷ Hoàng Hà kéo xuống.
Nếu dưới đáy thuyền có người "hướng dẫn sang sông" thì nó sẽ không làm lật thuyền, mà chỉ khiến thuyền mắc kẹt tại chỗ.
Nhưng nếu muốn vượt qua sông Hoàng Hà, còn phải dùng "người hướng dẫn sang sông" để thoát ra khỏi thủy quỷ giữa sông.
Thẩm Phú Dũng bị Vệ Ách điểm danh trước đó cũng không ngu, sau khi phát hiện Lý Thúy Hoa có gì quái lạ bèn xách đao nhọn, mạo hiểm tới đây quát lên:
"Cô ở đầu thuyền, cô nói thứ này là gì?!"
"Người dẫn sang sông rốt cuộc là gì, làm sao sang sông? Nói!"
"Nói láo một câu, chặt một ngón tay."
Thẩm Phú Dũng liếc nhìn thiếu gia nhà giàu ôm theo tã lót, thấy đối phương khoanh tay lại, dường như hài lòng vì mình đã đứng ra nói thay, cậu ta tiếp tục cố gắng: "Nói gì mà người sống có thể sang sông bằng cách bám mũi thuyền, cô đang giấu giếm điều gì. Nếu muốn con cô sống sang sông thì thành thật giải thích rõ ràng. Nếu không..." Thẩm Phú Dũng cười khẩy mấy tiếng, vung vẩy dao giết heo thô sơ nông thôn trong tay: "Trước khi chết ông đây sẽ moi tim gan của con cô cho cô xem."
Thẩm Phú Dũng cũng là một người tị nạn một thân một mình.
Song có thể chạy trốn tới bờ sông Hoàng Hà trong lúc hỗn loạn, rõ ràng ngày thường cậu ta là một người hung hãn, hai cánh tay cơ bắp, mặt hằm hằm.
Lý Thúy Hoa run rẩy, hai tay cầm tấm ván gỗ lạnh đến xanh tím, sắc mặt u ám thay đổi mấy lần, cắn răng không chịu nói lời nào.
Thẩm Phú Dũng cẩn thận liếc nhìn thiếu gia nhà giàu một cái, đối phương cười khẩy một tiếng, giơ tay ném đứa bé đang quấn tã cho cậu ta. Dân chạy nạn trong thời loạn lạc không sợ quan phủ chặt đầu, thuyền trôi nổi trên sông Hoàng Hà, mạng treo trong vịnh Lão Ngưu, làm sao Thẩm Phú Dũng có thể ngó ngàng tới một đứa bé sơ sinh còn quấn trong tã lót.
Cậu ta cầm đao lên muốn đâm xuống trước mặt mẹ ruột.
Lý Thúy Hoa mở to mắt, cao giọng nói: "Tôi nói! Tôi nói!"
Thẩm Phú Dũng thở phào, cầm lấy dao mổ heo đắc ý cười gằn với Lý Thúy Hoa: "Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt."
"Tôi chết rồi, mấy người cũng sống không nổi."
Lý Thúy Hoa oán độc nhìn lom lom Vệ Ách, nghiến răng, sắc mặt xanh mét chuyển hướng sang Thẩm Phú Dũng đang cầm đao. Đôi mắt Lý Thúy Hoa lóe lên, Thẩm Phú Dũng vung đao lên, cô ta nghiến răng, oán hận nói: "Nếu muốn thoát khỏi việc thuyền bị thủy quái bao quanh trong sông Hoàng Hà, phải có người làm dẫn đường sang sông ở mũi thuyền, khi có bao nhiêu thủy quỷ xuất hiện thì phải đâm người dẫn đường sang sông bấy nhiêu. Thủy quỷ sẽ tự chui vào lỗ dao trên cơ thể người dẫn đường sang sông, ăn máu của người đó."
"Một khi tất cả thủy quỷ đều đưa vào cơ thể của người dẫn đường sang sông, ắt sẽ có đường sang sông, lúc ấy thuyền có thể đi qua."
Khi nghe thấy có bao nhiêu thủy quỷ thì phải đâm bấy nhiêu vào "người dẫn đường sang sông", sau khi thủy quỷ chui vào trong thông qua miệng đao rồi ăn sông máu của người nọ.
Mọi người trên thuyền biến sắc đều có hơi muốn nôn.
Cụ ông teo tóp bị Lý Thúy Hoa bắt được trước đó, và dân tị nạn phía sau từ Hoàng Hà đi lên đều sợ đến mức trợn mắt, cả người phát lạnh.
Mà ngay cả Thẩm Phú Dũng đang cầm đao uy hiếp cô ta cũng biến sắc —— chẳng trách ả Lý Thúy Hoa này, tìm đủ mọi cách dụ một người sống xuống mũi thuyền làm người dẫn đường sang sông. Một chiếc thuyền, buộc một người sống ở mũi thuyền, rồi khoét một lỗ bên ngoài cơ thể người sống để thủy quỷ chui vào ăn... quả thực, ngẫm lại liền thấy tàn nhẫn và ghê tởm không thôi.
Chẳng trách cái gọi là "người dẫn đường sang sông", hóa ra là một người sống bị trói vào mũi thuyền cho thủy quỷ ăn để đổi lấy đường sang sông.
Khán giả trong phòng livestream đều bị nghi thức Lý Thúy Hoa nói ra làm lạnh sống lưng.
[Gì mà người sống bám mũi thuyền, đây chính là biến người sống thành lễ vật, hiến tế sống. Nhìn cách nói chuyện mơ hồ của người này, có lẽ người dẫn đường sang sông bị thủy quỷ ăn sẽ không chết cho đến khi thuyền cập bờ —— nếu không tại sao cô ả bị ném xuống sông làm người dẫn đường sang sông mà sợ quíu luôn!]
[Mẹ ơi, bé sợ đến nỗi da gà nổi cục cục.]
[Độc ác quá, trách không được cô ả này lại chuyên chọn người gầy gò ốm yếu không có ai đi cùng. Nếu có người cùng nhau chạy trốn, ai lại sẵn lòng để người thân ruột thịt của mình chết một cách tàn nhẫn như vậy, mà không liều mạng đến ta chết ta sống với người ta.]
[Đậu mòe muốn mửa quá.]
[Không đúng, dân chạy nạn đều sắp chết trong sông, tại sao cô ả này lại phải lừa người ta trói vào mũi thuyền, rồi mới chịu giải thích chuyện gì sẽ xảy ra với người dẫn đường sang sông. Nói thật, nếu bọn họ có thể trói người vào mũi thuyền rồi lại đâm mấy nhát, kiểu gì thì mấy người dân tị nạn này cũng sẽ bắt đầu tàn nhẫn, vậy cô ta còn che giấu làm cái gì.]
Trong lúc chạy nạn, dù những người trên thuyền có tỏ ra hung ác cỡ nào, trước đó bọn họ cũng đều là người bình thường đến từ vùng đất sét vàng trước đó.
Khi Thẩm Phú Dũng bị sốc trước sự tàn nhẫn và đẫm máu của "người dẫn đường sang sông", đứa con của Lý Thúy Hoa mà cậu ta đang ôm trong tã, đột nhiên bắc đầu khóc ầm ĩ —— tiếng khóc này hoàn toàn khác với lúc trước, vừa chói tai vừa cao, quái dị đến mức hoàn toàn không giống trẻ sơ sinh bình thường có thể phát ra. Thẩm Phú Dũng đang ôm đứa bé bị "tiếng khóc" chấn động đến màng nhĩ run lên.
Khi đứa con của Lý Thúy Hoa đột nhiên bật khóc thành tiếng, Vệ Ách vẫn đang nhìm đăm đăm vào sông Hoàng Hà như nhận ra điều gì, đồng thời xoay người lại nhìn về phía bên kia thuyền.
Lúc này, Lý Thúy Hoa ở mũi thuyền thét chói tai: "Tao nói, trả lại Tiểu Hổ của tao cho tao —— trả lại cho tao ——"
Cùng với âm thanh của máu thịt cọ xát vào nhau, Lý Thúy Hoa rút mạnh tay ra khỏi lưỡi đao Ngân Điệp mà Vệ Ách đã đóng đinh vào ván gỗ mũi thuyền.
"Bàn tay" bị lưỡi đao cắt làm đôi tách thành hai sợi dây, chộp về phía Thẩm Phú Dũng đang ôm đứa bé.
Thẩm Phú Dũng bị biến cố này làm cho kinh hãi, hoàn toàn là nhờ vào bản tính hung hãn của dân chạy nạn, Thẩm Phú Dũng chém con dao đồ tể về phía bàn tay đang chộp tới. Tuy bàn tay của Lý Thúy Hoa đã bị "chặt làm đôi" nhưng thực chất vẫn giống bàn tay của một phụ nữ nông thôn bình thường, khi đao mổ heo chém xuống cô ta liền hét lên một tiếng thảm thiết rồi bị cắt đi một nửa.
Có điều, bàn tay ôm đứa bé của Thẩm Phú Dũng lại là bộ phận bị đau buốt trước.
Cậu ta quát to một tiếng, nửa quỳ xuống ở đầu thuyền, tã lót trong tay tản ra, đứa bé của Lý Thúy Hoa rơi ra khỏi tã lót —— đó đâu phải một đứa bé, rõ ràng là quỷ. Nó có làn da màu xanh đen, miệng đầy răng nanh, cắn chặt vào lòng bàn tay của Thẩm Phú Dũng, tham lam hút máu tươi.
Thẩm Phú Dũng hét thảm, đứa bé há miệng ra, răng nanh lóe lên như muốn cắn lên.
Nói là chậm mà chỉ xảy ra trong tích tắc, Vệ Ách đang đứng ở mũi thuyền trực tiếp đá vào Thẩm Phú Dũng, đá văng vào ván mũi thuyền. Thẩm Phú Dũng kêu thảm, rầm rầm lăn vào khoang thuyền, còn Vệ Ách đã giẫm mạnh lên cổ của đứa bé quỷ xanh đen.
Lúc đầu bị Lý Thúy Hoa nhắm đến, Vệ Ách mơ hồ phát hiện người phụ nữ nông thôn này có gì đó là lạ.
Khi giẫm lên đứa bé quỷ xanh đen, Vệ Ách đã thấy được chỗ quái dị của "đứa bé" này ——
"Đứa bé" của Lý Thúy Hoa dường như không có xương, cả người giống như một con côn trùng mềm nhũn, da người bao lấy đứa bé quỷ, nhưng thứ này lại có thể khóc, có thể thét chói tai, còn có thể ngụy trang thành một đứa trẻ bình thường —— khi bị cậu giẫm lên, đứa trẻ sơ sinh xanh đen giống như tắc kè hoa, da thịt liền thay đổi, nhanh chóng biến thành bộ dáng trẻ con bình thường.
Nó khóc nỉ non cố ngụy trang bản thân, cố giành được sự đồng cảm, nhưng Vệ Ách chưa bao giờ vì giới tính, tuổi tác mà dao động.
Trước khi đứa bé còn chưa phủ hoàn toàn bằng da người, Vệ Ách đã dùng một nhát đâm vào đầu đứa bé.
Lý Thúy Hoa trợn tròn mắt, khóe mắt gần như nứt ra máu. Cô ta nắm lấy ván thuyền, vươn cánh tay muốn tóm lấy chân Vệ Ách: "Sao mày dám làm hại Tiểu Hổ của tao —— tao phải giết mày, tao muốn tụi mày đều chết không toàn thây!"
Mọi người trên thuyền đều kinh hãi khi thấy đứa bé quỷ xanh đen. Nhất là người phụ nữ lúc đầu đang ôm đứa bé trong lòng tỏ ra đồng cảm với Lý Thúy Hoa, cô ta sợ đến tái mặt, nhanh chóng ôm chặt đứa bé của mình. Mà trong khoang thuyền, một người tị nạn đã nhìn chòng chọc vào Lý Thúy Hoa kể từ khi cô ta nói chi tiết về "người dẫn đường sang sông", lúc này chợt hét to.
"Cô ả này —— cô ả này là thần mai mối!" Đôi mắt của người tị nạn gần như muốn rách cả ra, chỉ vào Lý Thúy Hoa bám ở đầu thuyền, ngón tay không ngừng run rẩy: "Tôi và vợ tôi dẫn theo đứa con trai thứ chạy trốn cùng cô ta, trên đường nghe thấy tiếng trẻ con la hét. Ngày hôm sau thức dậy, trái tim của đứa con thứ nhà tôi đã không còn nữa! Nó đã bị ăn rồi! Chắc chắn là đứa bé quỷ của cô ả đã ăn trái tim của đứa con thứ nhà tôi..."
"Đứa con thứ của tôi và vợ tôi... con mụ này còn mặt mũi giả mù sa mưa khuyên nhủ bọn tôi đừng đi xa nhau vì nhiều chuyện lạ trên đường. Đến ngày thứ ba, trái tim của vợ tôi cũng không còn nữa..."
Dân tị nạn gào khóc đến tan nát cõi lòng, điên cuồng đẩy người phía trước khoang thuyền, muốn xông tới liều mạng mày chết tao sống với Lý Thúy Hoa.
Người phía trước bị anh ta đẩy đến chếch choáng, trong khoang thuyền đầy những tiếng thét kinh ngạc.
Vệ Ách cũng không ngờ, con của Lý Thúy Hoa lại liên quan tới vụ án ăn thịt người. Lý Thúy Hoa có thể ôm con mình chạy trốn an toàn trong chiến loạn, quả nhiên cô ta có điều là lạ.
Chỉ là, thuyền vẫn bị thủy quỷ bao vây dưới đáy sông Hoàng Hà, trước đó Vệ Ách đã ra lệnh cho người trong khoang thuyền, ai dám lộn xộn thì giết người đó. Vệ Ách nghe thấy tiếng động phát ra từ phía sau mũi thuyền, một chân cậu giẫm lên đứa bé xanh đen, ngước mắt nhìn dân tị nạn đang lộn xộn kia, lưỡi đao Ngân Điệp giữa ngón tay xoay một vòng.
Những người khác trong khoang thuyền đồng thời run rẩy, phản xạ có điều kiện muốn nhắm mắt —— thiếu gia đầu thuyền có tính tình thay đổi thất thường, ra tay ác độc ấy không thể nào có lòng thương xót gì, nhất định sẽ phóng đao giết người mất kiểm soát cảm xúc, dám lộn xộn kia!
Có điều vào lúc này, tiếng gầm của sông Hoàng Hà xen lẫn với những âm thanh kỳ lạ.
Đao trong tay Vệ Ách đ è xuống, [bát xương máu] nhận được từ phó bản hương hỏa Mân Nam thay đổi với đao Ngân Điệp mà không hề gây ra chú ý.
Không ai chú ý tới đồ vật trong tay Vệ Ách đã thay đổi ——
Vợ và con của người tị nạn kia đã bị con của Lý Thúy Hoa ăn thịt, trong áo bông rách nát của người tị nạn kia tuôn ra bùn màu vàng, bùn đất lập tức phủ kín đầu, mặt, tay chân của đối phương. Khuôn mặt hoảng sợ của dân tị nạn chỉ dừng lại một lát đã bị bùn đất nuốt chửng. Những dân tị nạn khác ở hai bên trông thấy cảnh tượng này đều ngẩn ra, rồi bật lên tiếng hét tuyệt vọng chói tai, khóc cha gọi mẹ bò về hai bên trái phải.
Trong tiếng kêu gào hỗn loạn của những người tị nạn, một pho tượng đất xuất hiện ở đuôi thuyền, nó làm bằng đất sét vàng, sơn màu rực rỡ, gương mặt nở nụ cười quỷ dị.
—— Thần Bùn bãi Đại Ngưu, lên thuyền!
Tác giả có lời muốn nói:
Năm ngàn chữ là một chương dài ~ Hai ngày nay tôi có khá nhiều việc, cập nhật năm nghìn thì buổi tối sẽ không cập nhật nha. Nhân tiện xin giới thiệu cho mọi người một bộ sách, nếu cảm thấy hứng thú với nghệ thuật và phong tục dân gian của lưu vực sông Hoàng Hà, bạn có thể đọc "Hoàng Hà Thập Tứ Tẩu", ghi chép rất nhiều thứ, bố cục và bìa cũng rất độc đáo ~