Boss Song Sinh Tuyệt Sắc Của Tôi

Chương 320: C320 Có chuyện muốn nhờ



“Xin lỗi!”

Tần Hạo hoàn hồn, quay đầu cười với Thẩm Giai Oánh sau đó khởi động xe.

Nụ cười đó khiến Thẩm Giai Oánh mất tự nhiên nhưng cô không nói gì, chỉ bất giác nhìn đi chỗ khác.

Hai người vốn xa lạ giờ thì cứ thế ngồi với nhau trong cùng một chiếc xe.

Tần Hạo nhanh chóng phát hiện ra, Thẩm Giai Oánh ngồi bên cạnh mình luôn nhìn về phía trước chứ không nhìn ra ngoài cửa sổ.

Chi tiết nhỏ bé này khiến Tần Hạo cảm thấy xúc động.

Hình như, khi Lâm Vũ Hân ngồi bên cạnh mình thì thường nhìn ra ngoài cửa sổ, hoặc là nghịch điện thoại, lộ vẻ thờ ơ. Còn cô gái này thì rất chăm chú. Cô không làm gì, chỉ ngồi điềm đạm ở đó, ung dung ôn hòa, không hề khiến người khác có cảm giác mất kiên nhẫn khi phải ngồi xe.

“Đúng là một cô gái khiến người khác cảm thấy rung động từ nội tâm cho tới hình thức!”, Tần Hạo đánh giá cực cao. Anh rất ít khi có suy nghĩ như vậy.

Anh từng gặp không ít người đẹp cực phẩm. Thế nhưng, chưa từng có ai cho anh được cảm giác như Thẩm Giai Oánh.

Trong quãng thời gian chiếc xe chạy nửa tiếng, Thẩm Giai Oánh không nói câu nào. Cô cứ ngồi như vậy.


Quán bar mà Tần Hạo nói tới là một quán mới mở ở trung tâm thành phố. Tên quán khá kỳ quái, chỉ có một chữ ‘Loạn!'

Đương nhiên khi bước vào trong thì sẽ biết cái tên và không gian bên trong có chút khác biệt, hữu danh vô thực. Bên trong không chỉ ngăn nắp mà còn rất có trật tự.

Đây là một quán bar mang phong cách nhẹ nhàng, relaxing. Không hề có anh đèn hoa mắt, cũng không có thứ âm nhạc đinh tai nhức óc, mà chỉ có những bài nhạc đồng quê chậm rãi, nhẹ nhàng vô cùng nho nhã.

Thẩm Giai Oánh khá ngạc nhiên. Cô tưởng rằng tâm trạng Tần Hạo không tốt thì sẽ đi tới một quán bar mang phong cách điên cuồng bạo loạn. Thật không ngờ lại là nơi như thế này. Vừa kinh ngạc cô vừa hồ nghi. Có khi nào giữa đường anh mới thay đổi chủ ý và tới đây hay không.

Thế là, cô khẽ quay qua nhìn Tần Hạo. Đôi mắt cô sáng lấp lánh trông thật có hồn.

Tần Hạo gọi một ly rượu cho cô, cười nói: “Tôi biết cô định nói gì, đúng là giữa đường tôi đã thay đổi chủ ý, tôi vốn định tới Dạ Sắc!”

Quán bar Dạ Sắc!

Đó cũng là nơi anh gặp Lâm Vũ Hân lần đầu. Nơi đó luôn tồn tại hơi thở của cô. Thế nhưng, tối nay Tần Hạo muốn tạm thời quên đi cô. Vậy nên, anh đã lượn thêm một vòng khi đi được nửa đường và đưa Thẩm Giai Oánh tới đây không để lại dấu vết gì.

Cô gái này quá thông minh, tới nỗi khiến người khác cảm thấy hơi sợ.

Thẩm Giai Oánh nhận lấy ly rượu, nho nhã ngồi xuống, nâng ly với anh, khẽ cười: “Tôi chưa từng tới Dạ Sắc, không biết là thế nào. Thực ra, tôi lại muốn tới đó cảm nhận một chút đấy!”

“Ở đó ồn lắm!”

Tần Hạo mỉm cười, nâng ly khẽ cụng và không nói thêm gì.

Thẩm Giai Oánh có một câu hỏi luôn canh cánh trong lòng. Dù sao cô cũng không quá hiểu Tần Hạo, không biết anh trước đây làm gì. Thế nhưng, nhìn vẻ nheo mắt điềm đạm của anh, vẻ thả lỏng thoái mái trong men rượu say thì cô lại hơi do dự.

Và Tần Hạo đã phát hiện ra biểu cảm đó của cô.

“Cô đang nghĩ gì vậy? Nhập tâm thế!”, vẻ ưu sầu trên khuôn mặt Tần Hạo dần biến mất, thay vào đó là một nụ cười xấu xa.

Thẩm Giai Oánh không giống những cô gái mới lớn cảm thấy lo sợ xấu hổ khi bị phát hiện ra bí mật. Cô chỉ bình tĩnh nói: “Tôi định hỏi, anh muốn giúp tôi phải không? Vậy cần tôi làm những gì?”

“Cô không cần làm gì cả. Chờ đợi là được. Tôi làm thế nào, không cần cô lo lắng. Cô cứ làm việc của mình là được!”, Tần Hạo điềm nhiên nói. Nhìn bộ dạng định nói nhưng lại thôi của Thẩm Giai Oánh, anh chỉ phất tay ra hiệu đừng bàn tới chuyện này nữa: “Yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì đâu!”


Thẩm Giai Oánh kinh ngạc, cảm giác kỳ lạ bỗng thoáng qua trong lòng.

Cô bỗng nhớ tới câu nói mà Tần Hạo đã nói trước đó trong điện thoại.

“Có tôi ở đây, cô yên tâm…”

Lòng cô bỗng dậy sóng. Hình như chưa từng có người đàn ông nào nói với cô như vậy cả!

Rất khí chất, rất ngầu thế nhưng lại mang lại cảm giác an toàn.

Thẩm Giai Oánh không nhịn được lại nhìn anh từ góc nghiêng. Có lẽ người đàn ông trước mặt này, gọi anh ấy là cậu thanh niên chắc cũng được. Nhìn dáng vẻ này có lẽ mới hơn hai mươi tuổi, không lớn hơn mình mà chỉ lớn hơn Lâm Vũ Hân một chút.

“Rốt cuộc anh ấy làm gì? Tại sao lại tự tin đến vậy?”, Thẩm Giai Oánh thầm nghĩ.

Cô bắt đầu tò mò, định tìm hiểu rõ những điều khiến cô thấy kỳ lạ trong lòng.

Tần Hạo cảm nhận được ánh mắt của cô bèn quay qua nhìn và cười: “Đừng nhìn tôi như vậy! Hay là cô cảm thấy tôi không đáng tin?”

Thẩm Giai Oánh không nhìn nữa, biểu cảm ái ngại.

Chưa bao giờ cô nhìn người đàn ông nào bằng ánh mắt cháy bỏng như vậy, nhất là khi người đàn ông lại là người đàn ông của bạn thân mình.

Mặc dù cô chưa khẳng định rốt cuộc mối quan hệ giữa Lâm Vũ Hân và Tần Hạo là gì. Nhưng với trực giác của người phụ nữ thì chắc chắn là không bình thường. Nếu không, một con người kiêu ngạo như Lâm Vũ Hân không thể nào để một người ngoài ngồi bên cạnh khi đi gặp mặt cô được. Hơn nữa, từ cách nói chuyện của cô ấy và giọng điệu như ra lệnh cho Tần Hạo thì cô càng thêm khẳng định giữa họ là mối quan hệ yêu đương.


Tục ngữ có câu phòng hỏa phòng trộm phòng anh em và phòng cả bạn thân. Hình như cô hơi quá đà rồi!

Tâm trạng Thẩm Giai Oánh khá phức tạp, nhất thời cũng không biết nói gì. Cô không biết trả lời câu hỏi của Tần Hạo như thế nào. Một lúc lâu sau cô nói lí nhí: “Anh thì có gì đáng tin chứ?”

Cô tưởng Tần Hạo không nghe thấy. Coi như là cô đang tự hỏi mình vậy.

Nhưng thính lực của Tần Hạo tốt hơn cô nghĩ nhiều. Anh mỉm cười nhấp một ngụm rượu: “Thôi được, cô đã không yên tâm về tôi như vậy thì bây giờ tôi sẽ giải quyết dứt điểm chuyện đó. Bây giờ cô gọi điện thoại cho cha nội đó, kêu ông ta tới đây. Với trí tuệ của cô chắc cũng biết tôi sẽ làm gì rồi, vậy thì tôi sẽ không cần giải thích nhiều nữa!”

Thẩm Giai Oánh kinh ngạc nhìn anh. Cuối cùng cô cũng nghiến răng gật đầu.

Nói thật, ngày nào còn chưa giải quyết chuyện của Triệu Tri Minh thì ngày đó cô còn bất an. Đến ngay cả ngủ cũng không yên giấc, cứ như bị ác mộng bủa vây vậy.

Có thể Tần Hạo không thể hiểu được sự bất lực của một cô gái.

Thẩm Giai Oánh hạ quyết tâm và cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Tay cô khẽ run, gọi điện cho Triệu Tri Minh.

“Tôi có chuyện muốn nói với ông. Bây giờ tôi…”, Thẩm Giai Oánh báo địa điểm, sau đó đợi đối phương trả lời.

- -------------------



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.