Boss Song Sinh Tuyệt Sắc Của Tôi

Chương 515: C515 Bí mật lớn nhất



Bây giờ anh đã nhớ hết toàn bộ khẩu quyết của công pháp, hơn nữa còn học được một phần trong đó.

Chủ yếu nhất là công pháp này hoàn toàn không giống [Chân Long Cửu Biến] anh luyện tập trước đó. Sau khi tập luyện, lực lượng chân long anh tu luyện nhiều năm hóa thành những luồng kiếm khí vô hình, xảy ra thay đổi về chất!

Đây là công pháp kiếm đạo!

Thật ra không khó hiểu lắm đâu. Công pháp kiếm đạo này dung hợp chí lý của vạn vật trên thế gian, là một bộ thần kiếm quyết tối cao, tên là [Cửu Chuyển Thần Kiếm Quyết].

Bí quyết tu luyện của kiếm quyết này là chuyển hóa tất cả năng lượng của mọi thứ thành kiếm khí. Trong một ngày một đêm qua, Tần Hạo đã chuyển hóa tất cả chân khí sinh ra từ việc luyện công trước kia của mình thành kiếm khí.

Vì vậy lúc này trông anh giống như một thanh kiếm vậy.

"Đồ đê tiện!"

Diệp Thanh Trúc không nhịn được nói vậy, sau đó nở nụ cười.

Tần Hạo cũng không nhịn được nở nụ cười. Ai ngờ rằng anh lại có thể học được công pháp mà mình đã học rồi.

"Lúc trước khi sư phụ dạy anh cũng không bảo đây là một bộ kiếm quyết. Có điều dựa theo phần cơ sở của công pháp này thì dạy như vậy cũng không sai!"

Tần Hạo cau mày, bắt đầu trầm tư.

Phần cơ sở chủ yếu là học được tâm pháp của bộ kiếm quyết này, sau đó dung hợp với nội công của các loại võ học trên thế gian. Nội lực sinh ra từ tâm pháp này hoàn toàn khác với các loại võ công khác, nó có thể bao dung tất cả.

Luyện đến cảnh giới như Tần Hạo thì có thể học phần sau của bộ kiếm quyết này rồi. Đây mới là khâu quan trọng nhất.


Tần Hạo nhớ tới một người, Trần Bán Hiền!

Lúc gặp nhau lần đầu tiên, anh liền cảm thấy Trần Bán Hiền giống như một thanh kiếm, hơn nữa hơi thở của ông ta khiến anh thấy rất thân thiết. Bây giờ xem ra có lẽ ông ta cũng tu luyện bộ công pháp này.

"Tốt lắm, chúng ta có thể ra ngoài rồi!"

Tần Hạo quyết định tạm thời không nghĩ đến những điều này nữa, đợi đến lúc ra ngoài lại chứng thực những điều này là được.

Điều quan trọng nhất bây giờ là ra khỏi sơn động này.

Không biết người của thôn nhà họ Trần còn cho anh xông qua ải thứ hai không nữa.

Có điều, tuy rằng thực lực của anh đã tăng lên hơn trước, thế nhưng anh vẫn không có cách đánh gãy song sắt trong sơn động này nên chẳng thể ra ngoài được.

Vào lúc ăn trưa hôm sau, Tần Hạo không nhịn được hỏi người phụ nữ kia.

"Chúng tôi phải bị giam ở đây đến lúc nào?"

Người phụ nữ kia liếc nhìn anh, sau đó hờ hững nói: "Sắp rồi. Sao hả, không đợi được mà muốn chịu chết à?"

Tần Hạo nhướng mày, không nói gì nữa.

"Không phải nhị trưởng lão đã sớm nói cho cậu biết rồi sao. Trước cửa ải thứ hai, cậu sẽ có thời gian một tháng để chuẩn bị. Cậu cho rằng nhốt cậu ở đây, mỗi ngày cho cậu ăn cho cậu uống là để vui thôi sao? Không lo luyện công cho đàng hoàng thì chờ chết ở cửa ải thứ hai đi!"


Tần Hạo giật nảy mình, thầm than trí nhớ mình tệ quá. Quả thật nhị trưởng lão đã nói anh có thời gian một tháng để chuẩn bị.

Xem ra thời gian một tháng để chuẩn bị là phải bị giam ở đây một tháng, thế mà anh còn luôn nghĩ muốn ra ngoài, lại không cố gắng luyện công. Đúng là tìm đường chết mà!

Người phụ nữ cầm hộp cơm đi khỏi. Ăn xong, Tần Hạo lập tức tĩnh tọa, bắt đầu luyện công.

"Này, ăn no rồi mà anh không muốn làm chút gì sao?"

Diệp Thanh Trúc lại gần, cạ cánh tay mình lên người anh.

"Đừng phá nữa. Mười ngày nửa tháng không tắm rồi, em không thấy ngại sao?", Tần Hạo mở mắt ra, trừng trừng nhìn Diệp Thanh Trúc, muốn làm cô sốc từ phương diện con gái thích sạch sẽ.

Diệp Thanh Trúc cười ha ha đáp: "Không sao, em không chê anh bẩn đâu!"

"Là anh chê em!"

Tần Hạo tức giận nói.

Diệp Thanh Trúc lập tức bày ra vẻ mặt tủi thân, không phục nói: "Người ta bẩn chỗ nào chứ. Anh ngửi thử xem, hôn lên thử xem, bẩn ở đâu?"

"Đừng phá nữa, anh phải luyện công!"


"Luyện công gì chứ? Luyện thì có gì vui, lại đây đi!"

"Anh muốn luyện công thật mà. Đừng làm phiền anh, nếu không thì đến lúc xông cửa ải thứ hai này sẽ chết chắc!"

"Em cũng phải luyện công. Hai ta cùng luyện đi!"

Diệp Thanh Trúc nói hồi lâu cũng chẳng thuyết phục được Tần Hạo, đành phải nói vậy.

Thấy cô không làm phiền mình nữa, Tần Hạo bèn cười nói: "Được thôi. Em luyện cái của em, anh luyện cái của anh, hai ta không ai làm phiền ai thì thời gian sẽ trôi qua rất nhanh. Ở đây nhàm chán như vậy, em cũng chẳng thể giương mắt ngồi chờ một tháng kết thúc đâu đúng không?"

"Ừm, vậy anh lại đây. Hai ta luyện công!", Diệp Thanh Trúc cười ha ha, bước đến cởi quần áo của anh ra.

"Anh nói tự luyện mà, em không nghe hiểu lời anh nói sao?", Tần Hạo vô cùng khó chịu. Sao cô nàng này lại cố chấp như vậy chứ? Lẽ nào anh nhất định phải cho cô ăn no mới có thể làm chuyện chính được?

Diệp Thanh Trúc cười đáp: "Đâu có sai. Em đang luyện công mà, lại đây!"

"Cút!"

Tần Hạo tức giận mắng, không thèm để ý đến cô nữa. Anh nhắm mắt, ý thức lại chìm vào trong cơ thể lần nữa.

Lúc này ở không gian vô tận trong đầu, cả người Tần Hạo hóa thành một con người nhỏ bé đang cầm kiếm, múa kiếm trong biển ý thức. Anh không ngừng bắn ra từng luồng kiếm khí vô hình. Mỗi một chiêu mỗi một thức đều phát triển từ những chiêu kiếm trong ký ức của Tần Hạo.

Đây chính là một tác dụng khác của [Cửu Chuyển Thần Kiếm Quyết], chỉ cần là chiêu thức đã xem qua thì không bao giờ quên, sẽ để lại dấu ấn trong đầu. Chỉ cần tập trung chú ý thì chúng lại hiện ra trong lúc lơ đãng.

"[Cửu Chuyển Thần Kiếm Quyết] tổng cộng được chia thành chín tầng. Bây giờ mình còn chưa đến được tầng đầu tiên nữa!"

Tần Hạo đang trầm tư.


Chín tầng [Cửu Chuyển Thần Kiếm Quyết] có uy lực rất mạnh. Muốn lên được tầng đầu tiên thì phải tập luyện được kiếm khí tối cao, kiếm khí từ tâm, khống chế tùy theo ý mình.

Đơn giản mà nói là đến tầng đầu tiên, những kiếm khí phức tạp trong cơ thể sẽ nghe theo sự khống chế của mình, có thể ra khỏi cơ thể, hóa thành kiếm khí vô hình.

Hôm qua kiếm khí xuất ra ngoài lúc anh vừa mở mắt chính là như vậy. Chỉ có điều đây không phải là do Tần Hạo chủ động làm ra, mà là kiếm khí bị trút ra do không khống chế được.

Lúc này Tần Hạo chỉ thiếu một bước nữa thôi, đó là ngưng tụ ra kiếm khí phá thiên. Nguồn kiếm khí này mới là điểm tuyệt diệu chân chính của [Cửu Chuyển Thần Kiếm Quyết].

Nhưng mà muốn luyện thành kiếm khí phá thiên, nói thì dễ nhưng phải không ngừng tinh luyện ra tinh hoa của kiếm khí, cuối cùng ngưng tụ chúng thành một luồng kiếm khí thực chất.

Tần Hạo tốn ba ngày mới áp súc một phần nhỏ kiếm khí bị tán loạn thành một phần rất nhỏ. Đến lúc này còn chưa xong đâu, vẫn còn hơn một nửa kiếm khí đang ở trong thân thể anh, không chịu sự khống chế của anh.

Cũng vì trước đó anh học nhiều thứ linh tinh nên kiếm khí được chuyển hóa thành công cũng chẳng tinh khiết lắm. Vì vậy quá trình tinh luyện rất phức tạp, cần phải tách từng điểm ra, sau đó khiến những kiếm khí không tinh khiết kia tan mất.

Đây là quá trình bỏ bã, giữ lại tinh hoa.

Ba ngày nay anh không ăn không uống ngồi đó luyện công, còn Diệp Thanh Trúc thì nhàm chán đến mức muốn hộc máu.

Nhưng chẳng còn cách nào khác, cô chẳng thể kéo Tần Hạo được. Lỡ bị luồng sức mạnh lớn trên người anh bắn bay giống như lần đầu tiên, nói không chừng cô sẽ bị bắn văng vào tường chết tươi.

Ba ngày sau, cuối cùng Tần Hạo cũng tỉnh lại.

Hôm đó người đưa cơm không phải là người phụ nữ kia mà là Trần Lạc Vũ.

Lúc gặp Tần Hạo, Trần Lạc Vũ hơi kinh ngạc, sau đó cười nhẹ bảo: "Xem ra cậu đã biết bí mật của nơi đây. Bây giờ tôi hỏi cậu, cậu có muốn ra ngoài không? Nếu cậu muốn ra ngoài thì bây giờ tôi có thể thả cậu ra!"

- -------------------



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.