"Lão gia, lão gia, có chuyện không hay rồi rồi!" Quản gia vội vàng chạy vào báo cáo, khuôn mặt tái mét hớt ha hớt hải.
Lãnh lão gia đang xem tình hình cổ phiếu của các tập đoàn lớn trên ti vi cũng phải ngừng lại.
"Có chuyện gì quan trọng sao?"
"Hàn thiếu gia, cậu ấy gặp tai nạn!"
[•••]
Diệp Tâm mất bình tĩnh, hiện tại chính là không biết phải làm gì.
Lục Thiếu Phong, đúng rồi, chỉ có hắn mới giúp được cô.
Nghĩ thế, cô liền lấy điện thoại gọi cho hắn.
Từng tiếng tút dài vang lên, vang vọng giữa căn phòng im lặng như tờ.
Phải đến hồi chuông thứ ba, đầu dây bên kia mới có người bắt máy.
"Alo, ai vậy ạ?"
Giọng nói non choẹt này chỉ có thể là của Tiểu Vũ chứ không của ai khác. Cô vội vàng hỏi nó:
"Tiểu Vũ, ba Lục con đâu?"
"A! Cô Diệp Tâm, ba con đang trong thư phòng." Thằng bé vui mừng trả lời.
"Đưa máy cho ba con, cô cần gặp có việc gấp."
Thằng bé dạ một tiếng rồi lập tức chạy đi, khoảng hai phút sau liền thấy Lục Thiếu Phong bắt máy:
"Cô Diệp, khuya vậy rồi gọi tôi có việc sao?"
"Anh xem tin tức vừa chiếu trên ti vi chưa?"
"Chưa!"
"Chuyến bay AXT78 rơi xuống Thái Bình Dương..." Cô vừa nói vừa khóc, không kiềm chế được mà nấc lên.
Lục Thiếu Phong cố lục lại trí nhớ, AXT78 sao? Hình như rất quen?
Hắn lập tức thông não, hôm qua gọi điện cho Lãnh Mục Hàn, anh nói anh đi chuyến này.
Không lẽ nào...
Lãnh Mục Hàn, bạn của hắn sao có thể gặp chuyện lớn như vậy?
"Diệp Tâm, cô phải bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh, Mục Hàn cậu ấy phúc lớn mạng lớn như vậy, sẽ không có chuyện gì đâu." Hắn cố trấn an cô, khiến cô ngừng khóc.
Qua một hồi, cô mới nói tiếp: "Anh có cách nào tìm được anh ấy không?"
"Thái Bình Dương lớn như vậy, hiện tại tìm kiếm vị trí máy bay rơi xuống khác nào mò kim đáy bể. Cô đợi tin tức từ bên truyền thông đã, chỉ cần xác định được vị trí, tôi sẽ cho người tới đó phụ giúp tìm kiếm..."
"Tai nạn máy bay, có phải 90% là sẽ chết không?" Giọng cô lạc đi.
Lục Thiếu Phong suýt thì trả lời là đúng, may có Ninh Thiên Vũ ở bên cạnh lườm cho một cái.
Từ nãy giờ, thằng bé vẫn luôn nghe câu chuyện của bọn họ.
"Còn tuỳ thuộc vào lúc rơi xuống đang ở độ cao nào nữa."
Vậy là không phủ nhận, vậy là khả năng đó xảy ra rất cao, vậy là có khả năng không bao giờ gặp lại anh nữa.
Cô mặc kệ điện thoại rơi xuống đất, ngồi thụp xuống sàn nhà khóc thút thít.
Liệu có phải lại là do cô khắc anh không?
Không được, anh đã dặn cô không được nghe lời người ta nói, cô phải nghe lời anh.
Lãnh Mục Hàn, anh đang ở đâu?
Lãnh Mục Hàn, chỉ cần anh sống, muốn em làm gì cũng được.
Em sẽ nghe lời anh, sẽ không rời xa anh nữa, sẽ không để anh phải tìm em nữa.
Lãnh Mục Hàn, anh nói em đợi anh quay trở về, em đợi rồi vậy sao anh chưa về.
Nhà anh rất rộng, em ở đây một mình, rất lạnh!
[•••]
Diệp Tâm kiên nhẫn chờ đợi, vẫn luôn dõi theo màn hình ti vi.
Đã hơn một ngày trôi qua, sao vẫn chưa có tin tức gì?
Đinh Đoong!
Có tiếng chuông cửa, cô vội vàng chạy ra xem. Vừa mở cửa, đã thấy Đường Mộc Nhiên lo lắng đứng bên ngoài.
"Mộc Mộc, cậu dùng tốc độ gì qua đây vậy? Từ lúc tớ gọi cho cậu đến giờ mới có hơn một tiếng."
"Tớ cùng Nhạc Tử Ngạn trùng hợp đi công tác tới đây, cậu sao rồi, ổn không?" Vừa đi vào nhà vừa hỏi, Đường Mộc Nhiên lo lắng sờ mặt của Diệp Tâm, suýt thì phát khóc.
Mới có hơn một ngày, cô đã trở thành bộ dạng gì thế này?
Đầu tóc rối xù không chải, mặt mũi tái nhợt, mắt sưng to vì khóc nhiều.
"Tớ vẫn ổn!" Cô cố nặn ra nụ cười tươi nhất, nhưng không thể nào giấu được nỗi đau trong lòng.
Đường Mộc Nhiên thầm mắng trong lòng, cái con bé này, đến lúc nào rồi còn cố tỏ ra mạnh mẽ trước mặt người khác.
"Diệp Tử, chúng ta đã quá hiểu nhau rồi, cậu muốn khóc thì cứ khóc đi, lão đây cho cậu mượn vai."
Đúng là chỉ có Mộc Mộc của cô hiểu cô nhất, cô còn cố kìm nén làm quái gì. Vậy là Diệp Tâm thực sự khóc trên vai của Đường Mộc Nhiên.
Vừa khóc, cô vừa nói: "Mộc Mộc, tớ hối hận, hối hận rồi... Vì tìm tớ, anh ấy đi khắp nơi dò hỏi, có chút tin tức về tớ liền không ngần ngại đi tìm. Còn tớ, tớ lại luôn trốn chạy, nếu không phải sang Mĩ tìm tớ, anh ấy... anh ấy sẽ không gặp tai nạn... Tớ đúng là con quạ đen mang đầy xui xẻo mà... hức..."
Đường Mộc Nhiên thầm nghĩ, nếu bây giờ cô nói với Diệp Tâm là cô tiết lộ cho Lãnh Mục Hàn biết nơi ở của cô ấy, liệu cô ấy có giết chết cô không nhỉ?
Hẳn là không chết, nhưng cũng chỉ còn nửa cái mạng.
Cô vỗ vỗ đầu Diệp Tâm, an ủi: "Ngoan, không sao đâu, không phải tại cậu. Anh ta yêu cậu như vậy, nếu biết vì tai nạn đó mà cậu tự trách bản thân mình, sẽ không vui đâu."
Phải làm sao đây? Phải làm sao bây giờ đây? Con bạn ngốc của cô sao số khổ quá vậy, yêu một người vậy mà năm lần bảy lượt nghe tin người ta gặp nạn, khoảng thời gian xa nhau so với ở bên nhau còn dài hơn gấp mấy lần.
Trên ti vi lại hiện lên tiếng của phát thanh viên quen thuộc:
"Đã xác định được nơi mà máy bay chuyến AXT78 rơi xuống, hiện nay lực lượng cứu hộ đang tiến hành lặn xuống biển cứu người. Người ta chuẩn đoán, vụ tai nạn này có thể hơn 90% người bị tử vong, số còn lại đều bị thương nặng..."
90% người tử vong, vậy là anh chỉ có 10% sống sót.
Diệp Tâm ngừng khóc, nhìn ti vi chằm chằm, bộ dạng so với khi khóc còn đáng thương hơn.
"Diệp Tử, Lãnh Mục Hàn chắc chắn nằm trong 10% đó, cậu yên tâm đi."
Im lặng nhìn ti vi.
"Cậu nghe mình nói gì không đấy?"
Im lặng nhìn phát thanh viên.
"Diệp Tử!"
Đường Mộc Nhiên không rõ là Diệp Tâm có nghe thấy mình nói gì hay không, nhưng cứ im lặng như vậy khiến cô rất sợ.
Cô lay lay người Diệp Tâm, cô ấy liền không chút sức lực ngã vào người cô, ngất lịm đi.