Nghe những lời nói lạnh lùng của Mặc Thiến, Sở Khắc Uy lại cảm thấy khó thở, cổ họng nghẹn ứ lại, trái tim của anh tựa như có mũi dao đâm vào. Rõ ràng sáng hôm qua vẫn còn tốt, vậy sao từ trưa hôm qua đến bây giờ, Mặc Thiến lại kì lạ như vậy? Điều này khiến Sở Khắc Uy vừa khó hiểu, vừa chán nản
Và như vậy, suốt cả buổi lái xe chẳng ai nói với ai câu nào
Khi đến nhà hàng, Mặc Thiến không chờ Sở Khắc Uy mở cửa đã tự mình bước xuống xe, anh kẽ thở dài một tiếng, rồi lấy lại khuôn mặt lạnh lùng hằng ngày của bậc lãnh đạo và lãnh đạm bước vào
Bỗng nhiên, bước chân của Mặc Thiến đột ngột dừng lại, cô không tài nào đi thêm một bước được nữa, thân thể của cô bỗng rung lên một cái, đôi mắt tựa như có một màn sương mù đang dần chiếm lấy
Phía bên kia, theo hướng ánh mắt của cô thì hai người đàn ông kia. Một, là người bạn thân lâu năm của cô - Phổ Quân, một người khác... Lại là chồng cũ của cô - Hạ An Nghiêm
Khi Hạ An Nghiêm nhìn thấy Mặc Thiến thì anh ta đã đứng dậy, Hạ An Nghiêm nhìn cô rồi mỉm cười nhẹ nhàng
- Sở tổng, cậu đến rồi sao... Mời ngồi, tiểu Sín, mau qua đây ngồi với chồng cậu đi này!!
Mặc Thiến chấn động, chẳng phải tin tức cô và Hạ An Nghiêm li hôn đã tràn lan khắp mọi mặt báo rồi hay sao? Vậy tại sao Phổ Quân lại còn gọi Hạ An Nghiêm là chồng cô
- Thổ phỉ, hắn không phải chồng tớ!
- Tiểu Sín, vợ chồng với nhau đầu giường giận nhau cuối giường hòa. Có cãi nhau thì mỗi người nhịn một chút nào!
- Thổ phỉ, tớ và hắn ta li hôn rồi!!
- Hả??
Sở Khắc Uy nheo mắt khó chịu, tại sao người đàn ông có tên "Phổ Quân" này lại gọi Mặc Thiến bằng "Tiểu Sín" thân mật như vậy?
Còn cô nữa, làm sao có thể gọi "Thổ Phỉ" nhưng lại cực kì dịu dàng như vậy?
Vậy tại sao cô không cho anh gọi là "Thiến Thiến"?
Hạ An Nghiêm nhìn sắc mặt tối tăm của Sở Khắc Uy thì trong lòng cực kì mãn nguyện. Lần này đến đây, Hạ An Nghiêm chính là muốn bù đắp lại cho Mặc Thiến, muốn đường hoàng chính chính đưa cô trở về Hạ gia, để bù đắp lại những tổn thương trước kia hắn đã gây ra cho cô.
Phổ Quân đứng dậy, kéo tay Mặc Thiến ngồi bên cạnh Hạ An Nghiêm, điều này khiến Sở Khắc Uy vô cùng không hài lòng
- Thư kí Mặc, cô là nhân viên của Sở thị, nên ngồi bên đây!
- Sở tổng à, Tiểu Sín tuy là người của Sở thị, nhưng là vợ của Hạ tổng đây. Anh nể mặt chút đi chứ!
Phổ Quân tươi cười nói, nhưng sắc mặt của Sở Khắc Uy không những không dịu đi mà còn đen hơn trước. Anh hạ giọng, gần như là gầm lên
- Sang đây!
Mặc Thiến giật mình, Phổ Quân cũng giật mình không kém, cô sợ hãi đứng dậy nhưng lại bị Hạ An Nghiêm giữ tay lại
- Em ngồi ở đây, Sở tổng, chắc anh không để ý chứ?
- Hạ tổng, trước kia Thiến Thiến là vợ cậu, nhưng bây giờ cô ấy không còn là vợ cậu nữa. Mà vợ cậu chính là Lam Nhạ Uyển!
- Nhưng Thiến Thiến cũng không phải là vợ anh hay bạn gái của anh!
- Cô ấy là của tôi!
- Anh....
- IM HẾT ĐI!
Mặc Thiến hét lớn, làm cho cả ba người phải giật mình. Đây là lần đầu tiên cả ba nhìn thấy Mặc Thiến giận dữ như vậy, cô đứng dậy hung hăng chỉ tay vào mặt của Hạ An Nghiêm
- Hạ đại thiếu gia, anh nên nhớ, tôi... Và anh chỉ là người cũ, chỉ là một sai lầm của tôi. Khi tôi dùng hết tình yêu của mình để yêu anh, tôi sai rồi. Tôi sai thật rồi! Và tôi không muốn gặp lại anh thêm một lần nào nữa!!
Hạ An Nghiêm im lặng, cổ họng nghẹn ứ lại
- Còn anh, Sở đại thiếu gia. Anh là con nhà danh giá, tôi chỉ là một cô gái một đời chồng. Anh thương hại tôi cũng được, nhưng tại sao anh lại lợi dụng tôi? Tôi làm gì sai với anh sao? Hà cớ gì anh phải lợi dụng tôi như vậy? Nhìn tôi giống con ngốc cho các người lợi dụng sao? Không! Sở Khắc Uy, anh từng nói anh yêu tôi? Anh yêu tôi sao? Tình yêu của anh thật ghê tởm. Tôi là gái một đời chồng, nhưng tôi không bao giờ dễ dãi như những người con gái khác. Tôi là của tôi, không của bất kì ai cả. Sở thiếu, một lần nữa tôi cầu xin anh.... Đừng bao giờ nói lời yêu với tôi một lần nào nó, nó làm tôi buồn nôn!
Mặc Thiến nói xong liền cầm túi vùng vằng bỏ đi, để lại Sở Khắc Uy chưa kịp nói câu gì. Khi cô nói đến hai từ lợi dụng thì anh đã hiểu cô hiểu lầm anh rồi
Chưa để Phổ Quân load được gì, thì Hạ An Nghiêm và Sở Khắc Uy đã bỏ đi chạy theo cô. Trong lòng mỗi người mỗi suy nghĩ
"Thiến Thiến, em hiểu lầm rồi, anh yêu em... Anh yêu em hơn bất cứ thứ gì... Đừng rời bỏ anh, đừng kinh tởm anh... Thiến Thiến anh xin em... "
"Tiểu Thiến, anh biết anh sai rồi. Cầu xin em cho anh một cơ hội... Cầu xin em... "
Nhưng những suy nghĩ đó điều hướng về một phương... Hướng về Mặc Thiến....