Boss Vô Sỉ: Sở Thiếu Cuồng Thê

Chương 42: Nước Mắt Người Chồng Tồi Tệ, Người Cha Khốn Nạn



Mạc Hinh ngồi thêm một lúc thì Sở Khắc Uy, Mạc Hoàng Bảo và Lịch Ái Nhi cũng đến. Sở Khắc Uy bước đến bên cạnh người phụ nữ của mình, dịu dàng đỡ cô đứng dậy. Đương nhiên anh cũng không quên bế lấy Cục Bông, tách con bé ra khỏi người của mẹ mình. Nếu là bình thường thì Cục Bông sẽ khóc lớn, nhưng có lẽ con bé hiểu nên cũng ngoan ngoãn ngồi trên tay của Sở Khắc Uy.

Mạc Hoàng Bảo sau khi thắp cho mẹ một nén hương, cũng thành tâm bái lạy rồi mới đứng một bên, nắm lấy tay của Lịch Ái Nhi, nhìn Mạc Hinh nói

- Anh vừa gặp Mạc Tấn Du, anh cứ nghĩ ông ta sẽ đưa em đến?

- Ông ta đưa em đến. Nhưng em không cho ông ta gặp mẹ.

- Sao vậy?

Mạc Hinh cười nhạt, rồi thở dài nói

- Trên đường đến đây ông ta đi lạc hai lần, ngay cả mộ mẹ ở đâu... Ông ta cũng không nhớ. Em không muốn mẹ nhìn thấy ông ta.

Sở Khắc Uy dịu dàng xoa xoa lưng cho cô, Mạc Hinh chỉ gật đầu không nói gì. Sau đó, Mạc Hinh mới nhìn Lịch Ái Nhi, nếu như tính đúng thì cô gái này vẫn còn nhỏ hơn Mạc Hinh một tuổi. Ấy thế mà Mạc Hinh phải gọi là chị dâu cơ, lúc đầu Mạc Hinh cứ nghĩ Sở Quyên mới là chị dâu của mình chứ. Nhưng ai mà ngờ, Sở Quyên lại xem như bằng hữu của Mạc Hoàng Bảo. Nên đành vậy, cuối cùng... Lịch đại tiểu thư từ "xém" thành tình địch bay qua làm chị dâu.

Mạc Hinh bế lại Cục Bông rồi nói

- Uy, anh và chị dâu cũng thắp cho mẹ nén hương đi. Xem như ra mắt.

Sở Khắc Uy gật đầu, trước khi đến thắp cho mẹ vợ một nén hương cũng không quên rải cẩu lương bằng một nụ hôn nhẹ. Còn Lịch Ái Nhi, khi nghe Mạc Hinh gọi một tiếng "chị dâu" khiến cho cô gái này ngượng đỏ cả mặt.

- Mẹ, mẹ yên tâm giao con gái mẹ lại cho con. Con không hứa sẽ mãi ở bên cô ấy, nhưng nếu con phản bội cô ấy... Mẹ cứ đến đây đưa con đi.

Mạc Hinh giật mình liền đánh anh một cái, cái tên này bị điên à mà thề thốt gì mà độc vậy? Sở Khắc Uy cười sủng nịnh, bởi vì anh chắc chắn sẽ không bao giờ phản bội cô nên anh mới dám thề như vậy trước mặt mẹ vợ chứ. Sau đó, Sở Khắc Uy cùng Mạc Hinh rời khỏi trước... Ở đây, Mạc Hoàng Bảo lại ngồi vào chỗ của Mạc Hinh khi nảy. Cậu mỉm cười nhẹ nhàng

- Mẹ... Đã hai mươi ba năm rồi. Bảo Bảo vẫn ghét ông ta như vậy... Cho dù... Cho dù dì Kiều có chăm sóc và lo lắng cho Bảo Bảo thế nào em ấy vẫn không thể chấp nhận được. Mẹ, mẹ xem này... Con trai mẹ bây giờ là Phó Tổng rất oai phong đấy.

Lịch Ái Nhi đứng bên cạnh nhẹ nhàng nở một nụ cười, sau đó, Lịch Ái Nhi ngồi xuống bên cạnh Mạc Hoàng Bảo, cậu cũng không ngại ngần đan chặt mười ngón tay lại với nhau. Lịch Ái Nhi dịu dàng nói

- Mẹ, mẹ yên tâm giao anh ấy cho con. Con sẽ chăm sóc anh ấy thật tốt.

- Gọi mẹ cũng thật thuận miệng nhỉ?

- Chẳng lẽ anh không cho em gọi mẹ?

- Không sao, gọi sớm cũng tốt. Trước sau gì cũng phải gọi thôi.

Mạc Hoàng Bảo dịu dàng hôn nhẹ lên môi của Lịch Ái Nhi, cả hai cũng ngồi lại một chút cùng Cẩn Nhung rồi rời đi.

Đợi đến khi cả Mạc Hoàng Bảo và Mạc Hinh đều đã rời đi thì Mạc Tấn Du mới dám bước đến. Khi đến trước mộ của vợ mình, ông ta nhìn tấm ảnh trên bia mộ... Là một cô gái rất xinh đẹp, năm đó khi Cẩn Nhung mới mười tuổi đã thích ông ta, sau khi Cẩn Nhung hai mươi ba tuổi liền gả cho ông ta... Sau khi cho Mạc gia hai đứa cháu, một trai một gái... Cống hiến hết mình đến quên đi bản thân đang mang thai... Cẩn Nhung đem hết toàn bộ tâm tư đặt vào Mạc gia, giúp Mạc Tấn Du có ngày hôm nay... Cuối cùng, lại chết một mình trong bệnh viện không ai bên cạnh.

Lúc Mạc Tấn Du nhìn thấy cái xác lạnh lẽo của Cẩn Nhung được Mạc lão phu nhân đưa về từ bệnh viện, trên tay Mạc lão phu nhân chính là Mạc Hinh. Toàn thân Cẩn Nhung lạnh dần, gương mặt xanh xao tiều tụy. Cho đến thời khắc đó... Mạc Tấn Du mới biết ông đã biến người con gái vốn dĩ đang tuổi xuân phơi phới, xinh đẹp đến nao lòng phải nhọc lòng vì ông... Rồi ra đi một cách cô quạnh.

Mạc Tấn Du quỳ xuống trước mộ vợ mình, cúi gầm mặt xuống không dám đối diện với Cẩn Nhung, nước mắt của một người đàn ông trung niên cũng bắt đầu rơi xuống từ khóe mắt của ông ta.

- Anh xin lỗi... Cẩn Nhung... Anh xin lỗi... Anh xin lỗi... Anh thành thật xin lỗi... Có lẽ... Nó đã quá muộn rồi.

Mạc Tấn Du ngước mắt nhìn Cẩn Nhung

- Nếu như lúc đó anh tỉnh táo một chút, sẽ không làm Hinh Nhi từ nhỏ đã oán hận anh. Nếu lúc đó anh kiềm chế một chút... Hoàng Bảo đã không ghét bỏ và từ mặt người cha này. Anh là một người chồng tệ hại, là một người cha khốn nạn... Anh xin lỗi... Anh xin lỗi...

Mạc Tấn Du liên tục dập đầu xuống đất, tựa như nghe thấy được... Gió bắt đầu nổi lớn, cũng giống như sự tức giận của một người mẹ. Nhưng sau đó, làn gió kia lại nhẹ nhàng và dịu dàng lại. Mạc Tấn Du nhìn Cẩn Nhung, khẽ nói

- Anh không xứng đáng làm chồng em, cũng không xứng đáng làm cha của tụi nhỏ. Nhưng anh sẽ cố gắng bù đắp... Cho dù... Hai đứa nhỏ... Không cần anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.