- Ông nội, nếu như con nói... Thiến Thiến từng có một đời chồng và đã mất một đứa con. Thì ông, có chấp nhận cô ấy hay không?
Nghe Sở Khắc Uy nói như vậy, Sở lão gia lấy làm kinh ngạc, nhưng ông nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy đúng, đã qua nhiều năm như vậy không thể vô duyên vô cớ lại bắt một cô gái như Mặc Thiến phải chờ đợi Sở Khắc Uy trong vô vọng, điều này ông có thể cho qua
Nhưng Sở lão gia có bỏ qua, thì cha của anh - Sở Chân sẽ không bao giờ bỏ qua được. Khi nghe tin con trai mình nói như vậy, Sở Chân liền nhíu mày lớn tiếng nói
- Cái gì? Khắc Uy, con là con trai lớn của Sở gia, muốn danh giá có danh giá, muốn thiên kim có thiên kim vậy hà cớ gì phải lấy một người phụ nữ đã qua một đời chồng?
- Là con lấy hay cha lấy?
Sở Khắc Uy lạnh giọng, anh cảm thấy khó chịu khi nghe cha mình nói cô như vậy. Anh yêu Mặc Thiến, không vì cái gì... Chỉ vì Mặc Thiến chính là Mặc Thiến
- Con... Con...
- Được rồi, Khắc Uy về việc này ông không phản đối, nhưng ông nghĩ đứa bé này khó chinh phục hơn đấy cháu trai
Sở lão gia cười hiền hậu, khi nhắc đến Mặc Thiến bất giác môi của Sở Khắc Uy lại nhếch lên thành một nụ cười hoàn hảo làm cho Tuyên Văn Văn phải ngẩn ngơ, tuy giữa Tuyên Văn Văn và Sở Khắc Uy chính là anh em họ, nhưng chính Tuyên Văn Văn lại bị sự cao ngạo, lạnh lùng và soái ca của Sở Khắc Uy chinh phục. Đúng! Tuyên Văn Văn chính là yêu Sở Khắc Uy
Tình yêu ngang trái này đã sớm bị Sở Khắc Uy phát hiện và đập tan mơ mộng từ khi mới chớm nở, nhưng đối với Tuyên Văn Văn thì không, cô ta nhiệt tình đeo bám, nhiệt tình theo đuổi... Nhưng trong lòng của anh đã sớm có hình bóng của người con gái khác, nên sớm đã không thèm để ý đến Tuyên Văn Văn
Nói đến Tuyên Văn Văn, cô ta không hẳn là quá xinh đẹp, nhưng nhìn thoáng qua có lẽ người ta sẽ nhầm lẫn rằng cô ta có một gương mặt "thánh thiện", nhưng ai đã qua tiếp xúc mới biết rằng... Cô ta chính xác là một con "rắn độc", từ nhỏ đã được Sở Tuyết Y dạy dỗ nên người. Mẹ đanh đá đương nhiên con cũng phải chanh chua
Tuyên Văn Văn bên ngoài ngoan hiền nhưng bên trong lại nổi loạn. Tuy nhiên, không phải cái gì cũng là xấu, cô ta rất thông minh và nhanh nhẹn, nhưng lại chỉ tận dụng vào kế hại người. Và cô ta chưa bao giờ thử sức mình ở lĩnh vực của Sở thị
Bỏ qua Tuyên Văn Văn, quay lại với Sở Khắc Uy khi nghe ông nội nhắc về Mặc Thiến, dường như tâm tính đã sớm hài hòa trở lại
Nhìn ra được sự thay đổi của cháu trai của mình, Sở lão gia liền khâm phục cái tài của đứa bé kia. Từ nhỏ đến lớn, Sở Khắc Uy được Sở Danh dạy dỗ rất nghiêm khắc, có thể nói là từ nhỏ anh đã quên cách cười. Nhưng hiện tại, khi nhắc đến Mặc Thiến anh lại có thể mỉm cười hạnh phúc như vậy... Có lẽ... Đó là tình yêu, là sức mạnh mà tình yêu mang đến
- Khắc Uy, đi tìm cô bé đó đi. Bảo với nó, ngày mai đến Sở gia dùng cơm. Ông mời!
- Thật sao ông?
- Thật!.
- Vậy con...
- Đi đi cháu trai.
Chỉ cần như vậy, Sở Khắc Uy liền lập tức chào ông nội rồi bước nhanh ra ngoài không để Sở Chân nói lời nào
Sau khi Sở Khắc Uy mất hút, thì Sở Chân mới nhíu mày lại
- Cha à, sao cha có thể chấp nhận một người đàn bà như vậy?
Nghe Sở Chân nói, Sở lão gia liền nhíu mày. Ông nghiêm giọng nói
- Đã yêu nhau thì quá khứ có là gì, ai cũng có quá khứ của mình. Là đau khổ hay hạnh phúc, thì đó cũng là một bài học. Đứa bé này, đã có thể làm mẹ nhưng lại mất đứa bé... Con không cảm thấy đáng thương sao?
Sở Chân im lặng, nhưng bên kia Sở Tuyết Y lại khinh bỉ, còn Tuyên Văn Văn lại khó chịu
- Tất cả ra ngoài, ta muốn nghỉ ngơi
Nghe như vậy, cả ba người đều vâng vâng dạ dạ rồi đi ra ngoài
Bước đi trên hành lang bệnh viện, Tuyên Văn Văn nhíu mày lẩm bẩm
- Mặc Thiến sao? Được lắm, dám tranh Khắc Uy của tôi thì chỉ có một con đường chết...