Sau sự kiện lộ hợp đồng, thái độ của Phương Nho với Nguyên Triệt có chút cứng ngắc. Tính tình cậu dù có tốt đến đâu cũng không thể chịu được sự chuyên quyền độc đoán của hắn.
“Em về sau cứ an phận bên cạnh tôi đi! Đừng lãng phí thời gian nghĩ cách trốn!”
Lời nói cuối cùng của hắn thoảng bên tai, làm cậu nhanh chóng đưa ra quyết định… rời xa hắn! Càng nhanh càng tốt!
Mà muốn thuận lợi thì cần phải nhờ đến sự trợ giúp của ngài Nguyên. Nhưng hiện tại cậu không biết mở miệng thế nào, cũng không thể đem chuyện hệ trọng của hắn nói ra được!
Phương Nho cầm theo túi mua sắm, trầm tư bước chầm chậm trên hè phố. Cậu vô ý ngẩng đầu, thoáng qua bắt được một thân ảnh quen thuộc tại phố đối diện.
Đó là… cậu tư Nguyên Khê?
Nguyên Khê bị một đám thanh niên đô con vây quanh, lắc la lắc lư đi đến nơi đậu xe. Nụ cười trên gương mặt nó cực mất tự nhiên, hai chân hai tay múa máy theo nhịp kêu la vui sướng, thoạt như vừa uống rượu xong.
Cậu đẩy nhanh cước bộ, tính toán nên cẩn thận xem xét. Dù sao Nguyên Khê vẫn là một đứa trẻ, hơn nữa lại còn là em trai của Nguyên Triệt. Không thể nói mặc kệ được, sợ rằng xảy ra biến cố gì thì cậu sẽ hối hận cả đời mất!
Nhưng vừa mới bắt được đến đầu đường, đèn xanh liền sáng lên, xe cộ nườm nượp đi qua chặn mất đường đi của cậu. Chờ cậu nhìn thấy được đầu bên kia thì Nguyên Khê đã ngồi lên chiếc xe màu bạc, xe lập tức bon bon chạy mất.
Phương Nho vội vàng bắt một chiếc taxi, chỉ tay về hướng chiếc xe nọ, nói với lái xe: “Chú làm ơn đuổi theo chiếc xe kia giúp cháu với!”
“Cậu yên tâm!”
Xe bạc đi với tốc độ rất nhanh, lái xe cũng không ngừng tăng tốc đuổi theo. May mắn trên đường đi gặp đèn đỏ không nhiều nên chẳng mấy chốc đã bắt kịp.
Xe chở Nguyên Khê dừng lại ở một khu phố tấp nập phồn hoa, nó cùng bạn bè xuống xe, đi vào một hộp đêm.
Cậu trả tiền xe, lúc quay đầu lại liền nhìn thấy biển hiệu của khu phố… Huyễn Vũ?
Nơi này rất huyên náo, là một khu phố giải trí với đầy tầng lớp hỗn tạp. Trước đây Phương Nho đều đến những quán bar cao cấp, chưa từng tới loại địa phương này.
Cậu nghĩ ngợi, lấy điện thoại di động gọi cho Nguyên Triệt.
“Có chuyện gì vậy Phương Nho?” Thanh âm hắn từ đầu bên kia truyền đến.
“Tôi nhìn thấy Nguyên Khê bị vài thanh niên kéo vào hộp đêm! Trạng thái của cậu ấy có chút kỳ quái! Tốt nhất là anh mau tới đây đi!”
“Em đang ở đâu?”
“Hộp đêm TB phố Huyễn Vũ!”
“Tôi sẽ tới ngay! Em phải ở bên ngoài đợi tôi!”
Tắt điện thoại, cậu nhìn đồng hồ, từ công ty chạy tới đây nhanh nhất là năm mươi phút. Thời gian dài như vậy, chỉ sợ rằng sẽ phát sinh tình huống ngoài ý muốn. Vốn vài đứa nhóc đi đến vũ trường nhảy nhót với nhau cũng không phải chuyện to tát, nhưng xét trên biểu hiện của Nguyên Khê thì phải chú ý.
Cậu quyết định vào xem trước, tốt nhất là trực tiếp mang nó đi luôn!
Chỉ mang một cá nhân ra ngoài hẳn không phải chuyện to tát đi? Cậu nghĩ thế đấy.
Bây giờ là chạng vạng, hộp đêm không có mấy người, chỉ khoảng mười mạng, người thì ngồi tại quầy bar nhấm rượu, hoặc tụ thành nhóm trên ghế salon nói chuyện phiếm. Lúc cậu bước vào hấp dẫn không ít ánh mắt, quần áo gọn gàng, khí chất tươi sạch, trong tay còn cầm túi hàng cùng với khôn khí của hộp đêm bất đồng.
Cậu nhìn thấy Nguyên Khê biến mất tại ngã rẽ hành lang. Bước nhanh bắt kịp, một đường đuổi tới tận mấy gian ghế lô riêng tư. Cậu nheo mắt, không thể xác định đám người kia đã vào gian nào.
“Mày đang kiếm cái gì?” Đằng sau giọng nói không có chút hảo ý.
Cậu khẽ giật mình, còn chưa kịp xoay người thì đã bị trấn trụ cánh tay, hoa quả trong túi rơi bộp bộp xuống đất.
“Đi vào!”
Cậu bị kẻ nọ đẩy mạnh vào một gian. Lảo đảo mấy bước, giương mắt liền bắt được hình ảnh Nguyên Khê mê mang nằm trên ghế salon, quần áo, trên người hỗn độn, ánh mắt mê ly, khoé miệng treo lên nụ cười ngây ngốc.
Trừ bỏ Nguyên Khê, trên ghế cũng có thêm bốn thanh niên hơn hai mươi tuổi.
“Xảy ra chuyện gì?” Thằng oắt nhuộm tóc ở giữa kỳ quái hỏi: “Nó là ai?”
“Tao nhìn thấy thằng tiểu tử này lén lút ở hành lang, đ biết định làm cái m gì?!”
“A? Mày là đứa nào?” Nhuộm tóc nhìn chằm chằm Phương Nho, cao thấp đánh giá, ánh mắt tà tà độc ác.
“Tôi không có ý gì hết!” Phương Nho đến bên Nguyên Khê, đỡ lấy nó nói: “Tôi muốn đưa nó về nhà, anh trai nó đang đi tìm!”
Nhịp tim đập kịch liệt, đồng tử mê mang, biểu tình hưng phấn, không chỉ đang say rượu đơn thuần, giống như nó hút thuốc phiện thì đúng hơn. Xem xét một phen, Phương Nho ý thức được tình huống không ổn, nếu thật là nó hít thuốc phiện, cậu chắn chắc cả hai sẽ không dễ dàng rời đi được.
Tên nhuộm tóc rất hứng thú, cười cợt: “Bọn tao cố ý đem nó tới đây làm chuyện vui, nói đi là đi được sao?”
Cậu cẩn trọng quan sát biểu tình của bọn chúng, ôn hoà khuyên giải: “Nguyên Khê hiện tại đang say đến thần trí không rõ ràng. Chỉ sợ không cách nào chơi đùa cùng các cậu được!”
“Ai nói không được?” Thằng nhãi đó phủ quyết, một tay bắt lấy Nguyên Khê kéo vào trong ngực, cao thấp vuốt ve, ái muội cười gian: “Tiểu Khê, cảm giác thế nào? Có muốn không?”
“Muốn… tôi muốn…” Sắc mặt nó ửng hồng, vặn vẹo thân thể, ý thức mơ hồ nỉ non: “Nóng quá! Đừng có ngừng… tiếp tục chơi đi…”
Phương Nho đứng thẳng dậy, mạnh mẽ giật lấy tay Nguyên Khê, kéo nó về hướng cửa.
“Muốn chạy?” Hai tên khác nhanh chóng chặn lại.
Cậu không nói hai lời, nhấc chân đạp vào chỗ trọng yếu của một thằng, đứa còn lại bị đấm cho một cú đau điếng. Hai tiếng thét thảm thiết lập tức vang lên sau đó.
Tay cậu nắm chặt lấy nắm tay mở cửa, vừa muốn mở ra, phía sau đột nhiên bị một lực kéo mạnh lôi giật ngược trở lại. Cậu quay người nhìn, Nguyên Khê đã bị tóc nhuộm ôm chặt, còn có thêm mấy đứa khác lăm lăm côn gậy hằm hằm tiến gần đến cậu.
Phương Nho nhanh nhẹn nhảy lên, tay buông lỏng Nguyên Khê.
Tên tóc nhuộm kêu lên: “Đánh ngã nó! Chúng ta sẽ có thêm cơm!!”
“Đừng nghĩ thoát được!” Một thằng chặn cửa, hai thằng khác giáp công cậu, ra tay lộn xộn nhưng thực ngoan độc và mạnh.
Phương Nho tuy rằng học qua mấy bài đấu tay đôi nhưng không am hiểu quần chiến, chỉ qua vài hiệp đã lụi dần.
“A!” Sau lưng truyền đến đau đớn, cậu vô lực ngã xuống đất.
Chúng nhanh chóng xốc cậu ném lên ghế dài.
“Còn tưởng ghê gớm gì chứ!” Một thằng mang biểu tình vặn vẹo xù một tiếng khinh miệt.
“Hừ hừ!” Tên tóc nhuộm dẫm lên người Phương Nho, cười lạnh: “Tiểu tử! Tốt nhất mày thành thật đi! Não mày bị làm sao mà nghĩ bọn tao sẽ thả người dễ thế được?”
Cậu bình tĩnh đáp: “Mấy cậu định làm gì tôi không có hứng quản. Nhưng đừng xuống tay với Nguyên Khê! Các cậu không biết nó là ai sao?”
“Ha ha ha!!” Gã cười to: “Nếu không phải là Nguyên Khê thì bọn tao còn lâu mới động thủ!”
Nói cách khác, mục tiêu từ đầu của bọn chúng chính là Nguyên Khê? Nguyên Khê đắc tội với ai? Nhìn cách chúng ăn mặc, khẳng định không phải đám thiếu gia hư hỏng, khả năng là giúp người khác động chân động tay.
“Các cậu muốn làm cái gì?”
“Không phải đã nói rồi sao?” Gã cười bỉ, làm ra động tác đáng khinh: “Làm, việc, vui, vẻ!”
Nói xong, gã búng tay. Một tên trong nhóm đưa kim tiêm qua.
Tính tiêm thuốc phiện vào người? Tầm mắt cậu không chuyển dời, nhìn chằm chằm bọn chúng.
“Biết nó hả?” Tóc nhuộm quơ quơ ống tiêm trên tay: “Hàng tốt đó!”
Phương Nho một từ cũng không nói, từ lúc nhận ra biểu hiện phê thuốc củ Nguyên Khê, cậu đã biết hôm nay sẽ không dễ dàng gì. Mấy thằng kia là những kẻ đã khuyến khích nó hút thuốc phiện! Mà cách tiêm trực tiếp vào đường máu là nguy hiểm nhất!
Bọn chúng muốn huỷ đời Nguyên Khê!
“Đến đây nào! Tao sẽ làm cho mày nếm trải cực hạn của khoái cảm! Phục vụ! Music!” Gã phất tay, ra hiệu cho lũ bạn chuẩn bị cuồng hoan.
“Buông ra!” Phương Nho dùng sức giãy dụa, đám choai choai nhanh chóng áp trụ, kéo tay áo cậu lên.
Cậu cảm thấy tay mình tê rần, chất lỏng lạnh như băng theo tĩnh mạch chảy vào trong cơ thể.
Cậu cắn chặt răng, cả người sợ đến run rẳy. Nguyên bản mình chỉ muốn cứu Nguyên Khê, không nghĩ rằng sẽ lâm vào cảnh khốn cùng như bây giờ.
Ý thức trở nên mơ hồ, toàn thân nổi một trận da gà, cảm giác tê liệt cưỡng chế thần kinh, đây chính là tác dụng của thuốc phiện. Tứ chi cậu vô lực, chung quanh là một màn sương mông lung, không biết ai đang cởi quần áo trên người mình, từng mảng da thịt cứ thế lộ ra trong không khí.
Âm nhạc hỗn tạp cùng tiếng cười đùa cứ đập vào tai. Nguyên Khê cùng những kẻ khác điên cuồng lắc lư theo nhạc, thân thể uốn éo những động tác *** mỹ.
Phương Nho kiên cường chống đỡ, ý đồ phản công, nhưng cả người sớm đã lảo đảo nên bất thành.
Đúng lúc này, “Rầm!” một tiếng, cửa bị đá ra. Nguyên Triệt như hung thần xuất hiện, nhìn tình cảnh trong gian ghế lô, sát ý nháy mắt phun trào.
Nguyên Khê bị một gã đàn ông đặt dưới thân, quần áo bị ném hết, thần sắc mê say. Còn Phương Nho thì không ngừng lắc lắc cánh tay, tựa hồ muốn công kích những kẻ đến gần. Nhưng quyền ra không có đủ lực, chỉ bị hai thằng kia xô đẩy trêu chọc.
“Chúng mày muốn chết!” Hắn như dã thú vọt tới, bắt lấy một gã trong hai ném lên tường. Hắn kêu thảm thiết, máu không ngừng ồ ồ tuôn ra.
Dylan cùng bốn vệ sĩ khác bị doạ cho kinh hãi, vội vội vàng vàng tiến lên giúp đỡ.
Nguyên Triệt bỏ mặc thằng khốn nửa sống nửa chết kia, vội ôm lấy Phương Nho đang không ngừng giãy dụa, khẩn trương gọi: “Phương Nho! Phương Nho! Em sao rồi?”
Cậu lấy tay đỡ trán, nhìn gương mặt mơ hồ trước mắt: “Nguyên Triệt?!”
“Anh đây!”
“Thật tốt quá! Rốt cục anh đã đến!” Cậu mê mang nói: “Chúng tiên thuốc phiện vào người Nguyên Khê với tôi…”
Ánh mắt hắn trở nên sắc bén hơn, nổi cơn thịnh nộ gầm lên: “Dylan! Mau chóng liên hệ với một đoàn bác sĩ, y tá! Không thể đưa người đến bệnh viện trong tình trạng này!”
Bọn họ thu thập xong, nhanh chóng rời đi. Nguyên Triệt cùng Dylan mang theo Nguyên Khê và Phương Nho trở về chữa trị, còn bốn thằng khốn nạn kia đã bị vệ sĩ áp giải.
Ngồi trong xe nhưng Nguyên Khê vẫn liên tục hoa chân múa tay vui sướng điên cuồng.
Phương Nho kiệt lực áp chế dược tính, đại não tê liệt khiến cậu vô pháp suy nghĩ, ánh mắt mê ly, mang theo ý tứ phong tình.
Nguyên Triệt nhìn người trong ngực không ngừng thở dốc, cảm thấy dưới bụng mình một trận khô nóng, dục vọng không khống chế được chầm chậm đứng lên, thẳng tắp cạ cạ vào giữa hai chân cậu.
“Thật đáng chết!” Cậu thấp giọng nỉ non.
Cố gắng hoà hoãn, hắn lấy điện thoại ra bấm số.
“Trác Ly! Đợi hộ vệ của tôi đưa bốn kẻ thối tha đến, hãy tra ra chủ mưu, rồi ‘chiêu đãi’ bọn chúng thật tốt!”