“Có chuyện gì?” Nguyên Triệt một bên xem văn kiện, một bên hỏi vấn đề.
“Ông chủ! Dạo gần đây cậu tư đều trốn khỏi trường học từ sáng sớm tới tối!” Vệ sĩ thông báo từ đầu điện thoại bên kia.
“Cạnh nó có xuất hiện nhân vật khả nghi nào không?”
“Hiện nay tôi chưa phát hiện. Nhưng từ ngày mai trường học sẽ cho nghỉ ba ngày, chúng tôi nên đưa cậu ấy về nhà với cậu cả hay làm thế nào?”
Nguyên Triệt ngẫm nghỉ một hồi, anh cả với cha mấy ngày này không ở nhà, không có người trông giữ nó. Về phần Nguyên Tĩnh, cơ bản không nằm trong phạm vi lo được cho người khác.
Hắn nói: “Ngày mai tan học thì đưa đến nhà tôi.”
“Vâng, thưa ông chủ!”
Chạng vạng hôm sau, Phương Nho theo lẽ thường đón Nguyên Triệt về nhà, phát hiện ra phía sau hắn còn một Nguyên Khê đen mặt.
“Phương Nho! Nguyên Khê sẽ ở đây ba ngày, giúp anh trông chừng nó!” Nguyên Triệt giải thích.
“Được, em biết rồi!” Phương Nho cười với Nguyên Khê: “Để tôi đi sắp xếp phòng cho cậu!”
Nguyên Khê bĩu môi, vô ý liếc vào phòng khách, lập tức lộ ra biểu tình vừa nghi hoặc vừa lo sợ. Trước đây nó từng đến chỗ anh hai ở mấy lần, ấn tượng đều là lạnh lẽo, đáng sợ để hình dùng căn nhà này. Nhưng cảnh tượng trước mắt lại bất đồng. Cửa sổ treo rèm thủy tinh đinh đang, túi hương nhẹ nhàng đong đưa tỏa hương thơm nhè nhẹ, còn có cả các vật trang trí nhỏ nhỏ đáng yêu, ghế salon còn có hai cái gối ôm hoạt hình hoàn toàn mất đồng với phong cách của hắn. Sự tối tăm, u uất đều mất hết, thay vào đó là sự ấm áp, đáng yêu.
Nguyên Khê đi theo Phương Nho vào phòng cho khách, nhìn xung quanh một vòng, ghét bỏ mà cau có cái mũi.
Nó tùy tay ném balo lên giường, nói với cậu: “Anh có thể ra ngoài, lúc nào ăn cơm thì gọi tôi!”
Cậu mỉm cười rồi rời đi.
Vào bếp, Nguyên Triệt lại ôm lấy cậu, thấp giọng thủ thỉ: “Nó là một đứa nhỏ bị chiều đến hư, em không cần đối đãi nó quá khách khí!”
“Ừ, em biết mà!” Cậu cũng không thèm để ý Nguyên Khê tùy hứng cùng được chiều chuộng, đối phó mấy vấn đề của thiếu niên cậu cũng coi như có chút kinh nghiệm.
Nguyên Khê cùng Nguyên Triệt cùng ngồi trên một bàn ăn nên không dám làm càn, sắc mặt tuy hơi xấu nhưng vẫn bảo trì trầm mặc. Phương Nho âm thầm lưu ý khẩu vị của nó, cẩn thận nhớ trong đầu.
Có nó ở đây, hắn trở lại vẻ uy nghiêm, biểu tình lạnh lùng, cẩn thận tỉ mỉ, hình tượng không khác gì một quý tộc cao sang. Phương Nho nhìn rõ mọi điều, Nguyên Triệt không vì sự nghiêm trang, chững chạc mà bỏ qua thói kén ăn.
Không khí giữa ba người có chút vi diệu, biểu hiện dường như có hơi rụt rè.
Một bữa ăn không gợn sóng, không sợ hãi.
Ăn xong, Nguyên Triệt nghiêm khắc: “Nguyên Khê! Buổi tối không được ra ngoài!”
Nó hừ một tiếng, quay đầu đi vào phòng. Đối với mệnh lệnh của anh hai nó đã sớm tập thành thói quen thực thi, chưa có từng có ý định phản lại.
Mở máy tính, nó vào game online bắt đầu xoát phó bản.
Không biết chơi bao lâu, Nguyên Khê có chút mệt rã rời, duỗi duỗi người, định đứng dậy đánh răng rửa mặt rồi đi ngủ.
Lúc này, ngoài cửa ẩn ẩn truyền đến động tĩnh kỳ quái. Nó đến cạnh cửa, áp lỗ tai lên im im lắng nghe.
“… Không còn sớm nữa, ngủ thôi…”
“Để anh làm!”
“Hôm nay không tiện… anh mau ngủ đi…”
“Cái gì không tiện? Không cần để ý đến nó!”
Thanh âm đoạn đối thoại tựa hồ biến đổi, theo sau là âm thanh quần áo ma sát cùng tiếng thở dốc.
Nguyên Khê trong lòng động đậy, lặng lẽ mở cừa, men theo vách tường đến chỗ rẽ thăm dò. Chỉ kịp nhìn thấy Phương Nho bị một cánh tay mạnh mẽ kéo vào phòng ngủ chính, cửa phòng: “Rầm!” một tiếng khép lại.
Trong mắt Nguyên Khê hiện lên tia kinh dị. Bọn họ ngủ cùng nhau?
Nó rón rén đi đến cửa, đem lỗ tai dán lên.
Bên trong truyền tới tiếng khắc khẩu, nhưng rất nhanh một hồi tiếng tranh cãi biến mất, thay vào đó thanh âm rên rỉ nhỏ vụn.
“Từ từ đã…”
“Không thể đợi nổi, bảo bối thả lỏng…”
“A!”
“Đúng, chính là đây…”
“Đừng… A…”
Tiếng đánh dồn dập vang lên, một cái tiếp một cái.
Mặt Nguyên Khê đỏ bừng, trong đầu hiện lên hình ảnh Nguyên Triệt cùng Phương Nho xích lõa, một người cường tráng hữu lực, một kẻ kiều mỹ mềm dẻo, tính dục triền miên, không ngừng xâm nhập…
Mãnh liệt lắc lắc đầu, Nguyên Khê chạy như bay về phòng trốn, trái tim nảy lên kịch liệt, đại não một mảnh hỗn loạn.
Nó tuy rằng bất cần đời, nhưng lại không có kinh nghiệm phong phú như chị ba. Ngẫu nhiên chỉ xem qua cái phim kia một chút, cùng đàn bà ấp ấp ôm ôm, nhưng thủy chung trụ lại bước cuối cùng. Hơn nữa tính hướng nó rất bình thường, chỉ có phản ứng với phụ nữ. Lần trước cắn thuốc lắc, ký ức bị đàn ông *** loạn đã trở nên mơ hồ, cũng không để lại bóng ma tâm lý.
Nhưng lần này lại không cho nó cảm giác như thế. Nó chưa thể thích ứng được với chuyện anh hai luôn ngồi ở trên cao lại thích đàn ông, nếu bị baba biết, liệu ổng có giống mình bị quản thúc gắt gao hay không?
Nó lộ ra tia cười đắc ý, nắm chặt tay cười cười: “Cuối cùng tôi cũng bắt được nhược điểm của ông!”
Hôm sau rời giường, Nguyên Khê đánh giá Phương Nho một chút, phát hiện môi cậu có chút sưng lên, khóe mắt hàm xuân, bên trong thanh nhã lộ ra vài phần mị sắc, mấy dấu hôn ám muội ẩn hiện dưới lớp áo. Vừa mới đi chạy về nên trên mặt cậu còn mang theo nét hồng nhuận khỏe mạnh, ánh mắt trong trẻo sáng ngời, tràn ngập sức sống.
Nguyên Triệt đối với Phương Nho không biểu hiện thân mật quá trớn, chỉ đối thoại rất bình thường, cử chỉ, ánh mắt cũng không có điểm lạ nhưng lại làm phù hợp đến lạ kỳ.
Nhìn hai người như thế, sự trào phúng trong mắt Nguyên Khê biến mất, thay thể bằng một loại nghi hoặc cùng dao động.
Ăn sáng xong, Nguyên Triệt ôm lấy Phương Nho để tạm biệt.
Phương Nho lặng lẽ lôi kéo ống tay áo hắn, Nguyên Triệt trầm mặc một hồi, đột nhiên kéo lấy cánh tay Nguyên Khê, cho nó một cái ôm cứng như sắt thép.
Nguyên Khê bị dọa đến da gà nổi hết lên, xương cốt cả người phát ra tiếng kẽo kẹt yếu ớt.
Cậu cố gắng nhịn cười, bình tĩnh dặn dò: “Anh đi đường cẩn thận!”
“Ừ!” Nguyên Triệt không nhìn đứa em út hóa đá, sải bước đi.
“Nguyên Khê?” Phương Nho mỉm cười, gọi khẽ.
Nó lấy lại tinh thần, hoảng sợ hỏi: “Ổng vừa bế tôi?!”
“Ừ, đúng thế! Sao vậy?” Cậu ra vẻ không hiểu.
“Sao có thể???!!!” Nguyên Khê kêu lên: “Ổng chưa từng ôm tôi! Cũng không bao giờ chủ động ôm bất kỳ kẻ nào! Đây là có chuyện gì?! Ổng đột nhiên ôm tôi??!!”
Người nào đó bắt đầu nói năng lộn xộn.
“Chỉ là lễ tiết lịch sự thôi mà, cậu không cần giật mình như thế chứ?”
“Không khiếp sợ! Một chút cũng không khiếp sợ!” Nguyên Khê hất cánh tay đang đặt lên vai mình ra, biểu tình đờ dẫn, môi lẩm bẩm: “Tôi chỉ đang muốn đến bệnh viện tiêm một mũi phòng tránh bệnh chó dại hay mấy bệnh độc linh tinh thôi!”
“…” Cậu có thể khoa trương hơn được không?
Nguyên Khê nằm lên ghế, cầm điều khiển từ xa đổi kênh TV liên tục, ánh mắt cứ nhìn nhìn Phương Nho, muốn nói rồi lại thôi.
“Nguyên Khê này, cậu không có việc gì làm thì cùng tôi ra ngoài được không?” Cậu một bên chỉnh chỉnh balô, một bên đề nghị.
“Đi đâu?”
“Một chỗ rất tốt!” Phương Nho cười cười.
Nguyên Khê từ chối cho ý kiến, gật gật đầu, dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, vậy kiếm việc gì tiêu khiển thời gian đi, vừa hay có thể quan sát người đàn ông làm cho anh hai mê mẩn là người thế nào.
Cậu mang theo nó đến viện phúc lợi, nghênh đón cả hai là một đám nhỏ nhiệt tình tươi cười.
“Đây là chỗ anh bảo rất tốt sao?” Nguyên Khê nhìn đám trẻ con hồn nhiên dòm mình, biểu tình vặn vẹo.
Phương Nho không nhìn gương mặt lạnh xuống của nó, kéo vào phòng học, vỗ vỗ tay gọi các bé xếp hàng, bắt đầu phân phát quà tặng.
Nguyên Khê tà tà ngồi trên chiếc ghế nhỏ, hờ hừng nhìn mọi chuyện.
Một lát sau, Phương Nho đột nhiên đưa cho cậu một cái làn nhỏ, nói: “Nhiệm vụ hôm nay của cậu chính là cùng các bạn nhỏ cùng nhau chơi!”
Năm bạn nhỏ vây quanh Nguyên Khê, mở to đôi mắt đen láy hiếu kỳ nhìn nó.
“Không, tôi không có hứng thú với bọn trẻ con!” Nguyên Khê đối với mấy hoạt động này rất khinh thường, trong lòng đang không ngừng tính kế làm thế nào để tránh được vệ sĩ rồi chuồn đi.
“Nếu cậu cùng các bé chơi vui vẻ, tôi có thể nói với Nguyên Triệt cho cậu nửa ngày tự do!”
Trong lòng Nguyên Khê khẽ động nhưng không trực tiếp tỏ thái độ.
Phương Nho tinh tế quan sát vẻ mặt nó, cầm cái làn quơ quơ trước mặt nó: “Thế nào?”
Nó liếc liếc mắt, vươn tay tiếp nhận.
Cậu cười cười, nói với đám trẻ con: “Hôm nay có một caca rất đẹp trai đến chơi với các con đấy!”
“Oa!!” Bọn nhóc vui vẻ reo lên.
Phương Nho lại dặn dò vài câu, sau đó xoay người rời đi.
Nguyên Khê đem đồ để vào cái làn, hất cằm lên, sai sử: “Bây giờ mấy đứa có thể bắt đầu! Mau lên!”
Vài đứa nhỏ đi vòng quanh nó, hai mặt nhìn nhau, sau đó thật cẩn thận dòm dòm mấy khối vuông trong làn rồi hợp lại.
Phương Nho muốn chơi trò này vì nghĩ Nguyên Khê có thể hỗ trợ, vừa có thể giết thời gian, không khó đến nỗi là không làm được. Nhưng nó căn bản không để ý đến tính toán thời gian, chỉ ngồi một chỗ nhàm chán ngáp ngáp.
Hai ba phút sau, vài bạn nhỏ buồn rười rượi, nhìn mấy cục vuông vuông không thể chạm đến, ủy khuất dòm dòm Nguyên Khê.
Nó bị nhìn đến sợ nổi da gà, cả người phát lạnh. Ánh mắt ngây thơ của trẻ con đúng là thứ vũ khí sát thương khó có thể chống cự nhất trên thế giới!
Nhẫn một khắc, Nguyên Khê thỏa hiệp.
Nó tức giận nói: “Mấy đứa sao ngốc thế? Có chơi cái trò xoay rubik mà cũng không biết chơi sao?”
Các bạn nhỏ chớp chớp mắt, nhất nhất nhìn nó.
“Tránh tránh, để anh đây cho mấy đứa nhìn!” Nguyên Khê không khách khí bắt một bé trai đến bên mình, cầm lấy một khối trong làn, tay thoăn thoắt xoay xoay.
“Thật lợi hại!!”
Phương Nho đang từ bên kia quay lại, lập tức nghe thấy tiếng hoan hô từ phòng học truyền ra.
Theo tiếng nhìn lại, thấy rất nhiều bạn nhỏ vây quanh Nguyên Khê, trên mặt tràn đầy sùng bái.
Cậu chậm rãi tới gần, nhìn thấy mấy khối rubik lục phương tán loạn đều được xoay về chỉnh tề.
“Nhanh thế sao?” Cậu kinh ngạc hỏi.
“Thầy Phương ơi!! Đại caca này thật lợi hại!!” Một đứa nhỏ cảm thán.
“Đúng thế!! Giống như là có ma thuật vậy!!” Một bé khác cũng sôi nổi phụ họa.
Nó ra vẻ bình tĩnh, nhưng khóe miệng không tự giác dương lên.
Phương Nho nhìn đồng hồ, cậu mới đi được có sáu, bảy phút gì đấy, thế mà trong thời gian ngắn ngủi làm được một đống này, đúng là có chút bất khả tư nghị!
Đầu cậu khẽ rục rịch, đối với đảm nhỏ cười nói: “Đại caca đã lợi hại như vậy, các con có muốn xem caca lợi hại đến đâu không?”
“Có ạ!!” Cả đám nhất tề hô lớn.
Sắc mặt nó tối xầm, đang định phản đối, Phương Nho đã lấy khối rubik, phát cho mỗi người một cái: “Thầy cùng caca thi xem ai xoay về như cũ nhanh hơn nhé!”
Các bạn nhỏ hưng trí bừng bừng ôm lấy rubik của mình, không chuyển mắt nhìn chằm chằm Nguyên Khê.
Nó bị nhìn đến run rẩy khóe miệng, không tình nguyện bắt đầu xoay xoay, các bạn nhỏ cũng bắt chước theo.
Phương Nho nhìn theo tốt độ ảo diệu, yên lặng nhẩm tính thời gian.
9 giây (cái này theo y raw nhé). Nó chỉ dùng khoảng 9 giây để đem rubik xoay về các mặt hoàn chỉnh. Trong lòng cậu khiếp sợ tột đỉnh, rubik tưởng chừng đơn giản nhưng lại là món đồ chơi trí tuệ, có rất nhiều cách hóa giải khác nhau. Người xoay rubik nhanh nhất thế giới là Mats Valk [1] người Hà Lan với kỷ lục gần 5,55 giây. Tốc độ của nó lại có thể đạt tới trình độ thế giới!
Các bạn nhỏ xung quanh đều ngây người, trong đó có một bé rụt rè đưa rubik từ trong tay mình cho Nguyên Khê, mong đợi nhìn nó.
Nó không nói hai lời liền tiếp nhận, ngón tay không ngừng chuyển động, trong tám giây lại thành hoàn chỉnh.
Có một bạn làm gương, các bé khác cũng sôi nổi dâng đồ trên tay của mình cho nó.
Nguyên Khê không cự tuyệt bất kỳ ai, cái nào cũng như nhau đều rất nhanh trả lại. Khối rubik có bị đảo đến thành dạng nào thì nó đều có thể hóa giải một cách dễ dàng.
Phương Nho xác định, khả năng đứa nhóc này cũng giống Nguyên Triệt, sở hữu chỉ số thông minh phi thường cao!
[1]: Mas Valk sinh năm 1996, là người Hà Lan. Anh là người nắm giữ kỷ lục xoay rubik 3x3x3 nhanh nhất thế giới giữa những năm 2013 đến 2015. Không chỉ vậy, anh cũng nắm giữ rất nhiều kỷ lục liên quan đến các khối: 2×2, 4×4, 5×5, xoay 3x3x3 bằng một tay…