Boss! Xin Đừng Nóng Nảy

Chương 48: Bác sĩ tâm lý (bên nhau đến già)



Editor: Z.

Hôm nay, Phương Nho lái xe đến siêu thị mua sắm, rẽ qua công viên đi dạo vài vòng, một thanh niên chạy trước còn nhiệt tình vẫy tay chào: “Đại tẩu lần sau lại đến nhé!”

Đại tẩu? Phương Nho kỳ quái nhìn người kia, thầm nghĩ cậu ta đang chào người khác liền không để ý nữa.

Vào siêu thị, cậu thuần thục lựa chọn nhu yếu phẩm. Ngay khi chuẩn bị tính tiền, một người bảo vệ đột nhiên xuất hiện, hét lên: “Ăn trộm!”, sau đó bắt được kẻ đang lén lút sau lưng Phương Nho.

Cậu quay đầu nhìn, người bảo vệ nọ một bên khống chế kẻ trộm, một bên đem ví tiền bị cắp đưa trả cậu: “Để anh sợ hãi rồi! Đại tẩu, thằng này có mắt như mù, dám trộm đồ của đại tẩu! Em nhất định sẽ thay đại tẩu hảo hảo giáo huấn nó!”

Gọi ai là đại tẩu đó? Phương Nho nhìn chính minh, hoài nghi có phải mình biến tính hay không. Nhưng người ta dù sau cũng giúp cậu bắt trộm, cũng nên biết ý cảm ơn mới phải phép: “Cảm ơn cậu!”

“Không cần! Không cần khách khí! Được phục vụ đại tẩu là niềm tự hào của em!”

Phương Nho vừa định hổ cho rõ ràng thì bảo vệ đã dẫn tên trộm cắp đi mất rồi. Cậu như lột trong sương mù mà rời khỏi siêu thị, cảm giác như hôm nay mình bị lạc vào chốn kỳ dị.

Rất nhanh cậu đã phát hiện hôm nay không ngừng bị gọi như vậy, những lần ra khỏi nhà sau đó đều có một đống người kỳ quái gọi “đại tẩu”. Không chỉ vậy, những người bán khoai lang ven đường, phát tờ rơi, hoặc chủ quán nướng đêm, thậm chí có vài người trong tiểu khu chơi cờ thì cũng phải một chín, một mười chào: “Đại tẩu! Anh cũng tới sao?”

“…!”

Còn quỷ dị hơn nữa, buổi tối đi trên đường gặp một người ăn xin, Phương Nho thấy người kia tàn tật hai chân liền cho năm mươi đồng. Khi chuẩn bị rời đi, người ăn xin thế mà lại nói: “Đại tẩu! Anh đúng là người tốt! Chúc anh cùng đại ca sống đến đầu bạc răng long, mọi sự như ý!”

Đại ca mà mấy người nói rốt cuộc là ai???!!

Phương Nho muốn hỏi cho rõ ràng, nhưng lại không nhận được đáp án mong muốn.

Sự thật là vài gia hoả trong cái bang tạp nham của Trác Ly đã sớm đem ảnh chụp của cậu in ra rồi phân phát cho các thành viên trong bang, còn dặn kỹ bọn họ nhất định phải cung kính, lễ phép với “đại tẩu”, nửa điểm chậm trễ cũng không được!

Đêm đến, thừa dịp phục vụ tận tình Nguyên Triệt ở trên phương diện nào đó, cậu sử dụng cả tay, chân quấn lấy hắn, chất vấn: “Người anh mang đi cứu em là thành phần thế nào? Đến từ đâu?”

Đám người không ngưng gọi cậu là “đại tẩu” rất giống với những người khi đó, khả năng chuyện này có quan hệ với hắn. Nhưng một Nguyên Triệt nghiêm cẩn giày da, âu phục cao cấp, giao du với đủ loại người tạp nham, liệu có điểm tương đồng ư?

“Đó là người của ông nội anh, anh chỉ tuân theo nguyện vọng của người mà giúp đỡ bọn họ một chút mà thôi!”

“Thật không?” Cậu hoài nghi: “Anh xác định mình không phải lão đại của bọn họ?”

“Em xem anh giống với lão đại lắm sao?”

Em thấy thế nào là lão đại? Mặc áo sơmi hoa hoè, ngậm xì gà, đi dép tông sao?

“Bọn họ gọi em là đại tẩu!” Phương Nho dứt khoát nói ra sự thật.

Hắn trầm mặc một hồi, phun ra: “Không tồi!”

“Chỗ nào không tồi?” Phương Nho cắn cắn thịt trên lưng người nào đó, hí mắt cười: “Hay với anh đấy! Nhưng em không thích mình bị gọi bằng một cái danh xưng nữ tính như thế!”

“À…” Hắn không lo lắng lên tiếng, hai quay quấn lên sống lưng xích loã của cậu.

“Phiền anh bảo người của mình từ nay gọi tiên sinh cũng được, đại ca cũng tốt, thẳng tên luôn cũng chẳng sao! Nhưng đừng có gọi em là đại tẩu!”

“Ừ!” Nguyên Triệt nghiêng người chặn môi cậu, nâng chân cậu lên, đưa cái thứ cứng ngắc gì đó xâm nhập vào trong cậu.

Trong mắt Phương Nho hiện lên tia buồn bực, tay đặt lên ngực hắn, thấp giọng cảnh cáo: “Anh một vừa hai phải cho em!”

“Ừ…” Ngoài miệng đáp lời nhưng động tác của Nguyên Triệt không có ý định chậm lại. Vừa rồi mới hoan ái nên chỗ kia rất ướt át, mềm mại, thật dễ dàng cho hắn đỉnh nhập.

“Anh!” Thân thể Phương Nho căng thẳng, huyệt khẩu co rút.

Nguyên Triệt thoải mái hừ một tiếng, dùng sức đỉnh vào chỗ sâu nhất.

“A…” Phương Nho chịu thua, đại não một trận mê muội.

Hắn rất nhanh đi vào, một lần lại một lần đưa vào nơi nhạy cảm nhất của cậu.

“Nguyên Triệt… Đủ… đủ rồi… em từ bỏ…” Thanh âm cậu mềm nhũn, khoái cảm chạy dọc thân thể

Cúi đầu cắn lấy môi cậu, triền miên hôn sâu, cường ngạnh cướp đi hô hấp của người bên dưới.

Không biết qua bao lâu, Nguyên Triệt mạnh mẽ đâm vào, hoàn thành một lần cao trào. Hắn không đi ra, mà người lại nắm lấy hai tay cậu, chăm chú nhìn người đàn ông bên dưới, mái tóc tán loạn, gò má ửng đỏ, đôi mắt ma mị, đôi môi sưng đỏ cùng thân thể đầy dấu hôn loang lổ.

Một Phương Nho như vậy, chỉ có mình hắn được thấy, chỉ có mình hắn mới có thể làm cậu trở nên như vậy.

“Đừng nhìn nữa!” Bị một đôi mắt nóng như lửa nhìn chằm chằm, Phương Nho có chút ngượng ngùng, vươn tay muốn che đi.

Nguyên Triệt chặn cậu lại, bình tĩnh nhìn cậu: “Phương Nho, chúng ta kết hôn đi!”

Biểu tình cậu sửng sốt.

“Chúng ta đi Anh đăng ký, sau đó lữ hành bằng xe đạp, em muốn tới đâu, chúng ta liền đến đó!”

Nguyên Triệt không nói bất kỳ lời ngon tiếng ngọt nào, nhưng những lời hắn nói đều rất chân thành chạm đến trái tim cậu.

“Sao thế? Sao em lại không nói lời nào?” Nguyên Triệt hỏi: “Em có nguyện ý không?”

“Nếu em không đồng ý…”

“Thì sẽ bắt buộc! Anh sẽ dùng mọi cách trói em lại!”

“Phương Nho nở nụ cười, vươn tay ôm lấy cổ hắn: “Được thôi! Vua muốn thần tử, thần làm sao có thể trái lệnh? Tại hạ chỉ là một thảo dân, nào dám ngỗ ngược phạm thượng, chỉ có thể khảng khái hi sinh!”

Trong mắt Nguyên Triệt dâng lên ý cười, hừ hừ nói: “Cái gì mà chết với chả sống? Đi theo bổn vương không chỉ được an nhàn, mà còn có người che chở, có người ấm giường, còn có người… bên em đến già!”

Hai mắt cậu chua xót, mười ngón tay giao nhau, mỉm cười: “Ừ… cùng bên nhau đến già!”

Nguyên Triệt phủ xuống, thâm tình hôn môi cậu, cảm thụ nhịp tim của đối phương, linh hồn tựa như đã hoà vào một thể.

Phương Nho quyết định, ngày mai sẽ nói chuyện với ông Nguyên để huỷ hiệp ước, sau đó đối xử với Nguyên Triệt thật công bằng.

Hôm sau, sau khi hắn đi làm, Phương Nho đổi quần áo, vừa định ra khỏi cửa thì đột nhiên có khách, là Nguyên Khê, Tề Hiểu và Vân Đoá.

Phương Nho kì quái, ba người này làm sao mà cùng đến được?

Nguyên Khê giải thích: “Tôi về Tề Hiểu biết nhau vì án tử của Tề Phi, còn bị anh ta đuổi đến không chạy nổi, xem ra không đánh không quen được. Lúc chúng tôi đến thì thấy vệ sĩ của anh hai mang đứa bé này đứng dưới nhà.”

“Hoá ra là vậy.” Phương Nho đưa cho hai đứa đồ uống thích hợp, sau đó quay đầu hỏi Vân Đoá: “Mấy ngày nay con thế nào? Có bị bắt nạt không?”

“Không đâu ạ!” Vân Đoá hưng phấn nói: “Chú Nguyên sai người cho con đến rất nhiều chỗ, ăn thực nhiều món ngon ạ!”

“Vậy là tốt rồi!” Tuy ký ức chỉ ngắn ngủi, nhưng mỗi lần đều vui vẻ thực không tồi.

“Hôm nay sao lại đến chỗ tôi?” Phương Nho hỏi Nguyên Khê và Tề Hiểu.

Nguyên Khê nhún vai: “Không có chỗ để đi!”

Từ sau khi trải qua những ngày tháng tù ngục gian khổ, nó quyết định đoạn tuyệt với tất cả đám bạn chó má trước đó, bắt đầu cuộc sống lần nữa. Mà theo nó, chỗ Phương Nho chính là nơi tu tâm dưỡng tính tốt nhất.

Tề Hiểu trầm mặc không nói, nhìn dấu vết như ẩn như hiện trên cổ Phương Nho, có chút ngây người.

“Một khi đã vậy thì từ nay rảnh rỗi đến viện phúc lợi giúp tôi đi? Các cậu có thể xin làm tình nguyện viên, ngày nghỉ, ngày lễ đến làm ít hoạt động công ích cũng tốt!”

“Không phải chứ?” Nguyên Khê kêu rên: “Tôi đường đường là một thiếu gia, ăn no rửng mỡ đâu mà đi hoạt động công ích?”

Phương Nho mỉm cười: “Tham gia mấy hoạt động này có rất nhiều ưu điểm. Vừa có thể két giao bạn bè, mở rộng quan hệ, vừa có thể thu được nhiều kinh nghiệm để mai sau làm việc, đối nhân xử thế. Phải biết, không chỉ có sinh viên mà những người có công việc ổn định nhưng đôi khi rảnh rỗi rất thích đi làm tình nguyện, so với mấy thanh niên choai choai dùng rượu bia gọi nhau là bạn bè còn đáng tin hơn nhiều!”

Nguyên Khê hừ một tiếng, tuy rằng không nói gì nhưng nhìn ra được nó đang dao động.

Ba đứa ở lại ăn cơm, Phương Nho bày ra PSP cùng mấy thứ cờ giải trí để cho chúng giết thời gian, còn cậu thì vào bếp chuẩn bị bữa trưa.

Hôm nay có khách, việc hợp đồng có thể để sau.

Nhưng Phương Nho không hề biết, Nguyên Triệt đã đi trước một bước đến gặp cha mình.

“Con nói cái gì?” Ông Nguyên khôn thể tin nổi nhìn con trai, hoài nghi vừa rồi tai mình bị ngễnh ngãng.

“Con và Phương Nho đang ở cùng một chỗ!”

“Con nói cùng một chỗ…”

“Chính là điều cha đang nghĩ!” Nguyên Triệt bình tĩnh nói: “Con và em ấy là quan hệ người yêu, hơn nữa còn tính toán nhanh chóng sang Anh quốc đăng ký kết hôn.”

“Con điên rồi!” Ông khiếp sợ: “Phương Nho là đàn ông!”

“Con không ngu đến nỗi không phân biệt nổi nam, nữ.” Hắn ngồi trên ghế salon, ngữ khí lạnh nhạt.

“Con bắt đầu với cậu ta từ khi nào?” Ông Nguyên thu lại tức giận, trầm giọng hỏi.

“Đây không phải là trọng điểm. Trọng điểm là con đã nhìn trúng em ấy!”

“Cha sẽ không đồng ý!” Ông lạnh lùng nói: “Vui đùa nhất thời còn có thể! Nhưng kết hôn thì không có khả năng! Nguyên gia không cho phép người này bước chân vào gia đình!”

“Cha, con nghĩ cha không rõ ràng rồi! Con chỉ thông báo với cha một tiếng, còn cha có đồng ý hay không, đối với con không quan trọng.”

“Con!” Hoả khí của ông Nguyên lần thứ hai dâng lên, chỉ vào Nguyên Triệt, cả giận nói: “Cha là cha con!”

“Quan hệ huyết thống con không phủ nhận, nhưng người không có quyền quan hệ vào đời sống sinh hoạt cá nhân của con!” Nguyên Triệt giương mắt nhìn ông, khí thế bức người: “Cha đừng quên đã đáp ứng điều gì trước khi con tiến vào Nguyên thị.”

Sắc mặt ông trở nên khó coi, trầm mặc.

“Cha vẫn luôn biết con chưa từng tha thứ người vì đã làm thương tổn mẹ. Sở dĩ con vào Nguyên thị vì trước khi lâm chung mẹ đã nhắc nhở, muốn con chăm sóc tử tế mấy người.” Mặt hắn không đổi sắc: “Mấy năm nay con đều đã làm những gì có thể, yêu càu của con chỉ có một, là được tự quyết định tương lai của bản thân. Con yêu ai, muốn kết hôn với ai đều là chuyện cá nhân, không quan hệ đến cha và Nguyên thị.”

“Nhưng cậu ta là đàn ông!” Ông Nguyên quát.

“Nam hay nữ đối với con không quan trọng.

“Con thành thật nói cho cha, có phải Phương Nho câu dẫn con không?” Cậu là bác sĩ tâm lý, muốn để người khác nảy sinh tình cảm không phải chuyện khó.

Hắn lạnh lùng nhìn ông: “Trong mắt cha không tồn tại tình cảm đơn thuần sao?”

“Con cho rằng tình cảm của cậu ta đối với con là đơn thuần?” Ông Nguyên hừ lạnh: “Chính là con không hề phát hiện ra!”

“Cha có ý gì?” Hắn nheo mắt.

“Cha vốn không muốn nói cho con biết, nhưng hiện tại không nói không được. Kỳ thật Phương Nho là bác sĩ tâm lý do cha mời về cho con, để không khiến con ghét bỏ, cha đã yêu cầu cậu ấy sử dụng thân phận bảo mẫu!”

Trong mắt hắn dâng lên ngọn lửa: “Cha nói gì?”

“Cậu ta đối xử với con tốt, căn bản là do muốn lấy được sự tín nhiệm của con để đạt hiệu quả chữa trị. Cậu ta không được phép nảy sinh tình cảm với bệnh nhân của mình, như vậy sẽ vi phạm vào nguyên tắc nghề nghiệp. Có vài người, để đạt được mục đích đều không từ thủ đoạn!”

Nguyên Triệt lập tức đứng lên, sắc mặt âm trầm, trong mắt dâng lên bão tố.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.