Boss! Xin Đừng Nóng Nảy

Chương 6: Say rượu



Editor: Du Bình

Chơi cho đến lúc đồng hồ điểm 6 tiếng mới chịu tàn cuộc, sau đó tất cả cùng nhau xuống tầng dưới dùng cơm. Trên bàn rượu, An Minh Sâm liên tục biến đổi các loại thủ pháp mà mời rượu Nguyên Triệt cùng James. James thì đều không cự tuyệt, thực sảng khoái uống đến choáng váng đầu óc. Nguyên Triệt cũng là một bộ mặt không đổi sắc, cùng An Minh Sâm từ chén này đến tiếp chén khác, đấu đá nhau không hề nể nang.

“Tửu lượng của Nguyên Tổng thực không tồi a~” An Minh Sâm nửa thật nửa giả khen ngợi hắn.

“Cậu An cũng vậy!” Ánh mắt Nguyên Triệt thâm trầm, trên mặt vẫn cố hữu không chút biểu tình.

Hai người không mặn, không nhạt xã giao. Thẳng đến khi James triệt để gục xuống thì bữa tiệc này mới tàn cuộc…

Tất Lạc dìu James rời đi trước, Nguyên Triệt mới khách sáo nói: “Lần này cảm ơn An thiếu đã nhiệt tình khoản đãi! Lần tới nếu có cơ hội tôi xin được đáp lại!”

“Nguyên Tổng lại khách khí rồi! Chỉ cần Nguyên Tổng rảnh rỗi, tôi sẽ không ngại phụng bồi!” An Minh Sâm cười khả cúc, nhất phái hòa khí.

Hai người cùng nhau bồi James một ngày, nhìn như có vẻ là bình thường, nhưng trên thực tế là chẳng người nào chiếm được tiện nghi hết!

Lên xe, Nguyên Triệt tựa lưng vào ghế, nhắm mắt dưỡng thần. Phương Nho ở trong lòng âm thầm bội phục, hắn cùng với An Minh Sâm đã uống  không biết bao nhiêu là rượu, cư nhiên mặt không hề hồng dù chỉ là một chút!

Về đến nhà, Nguyên Triệt đến giày cũng không thèm đổi, lập tức đến salông ngã vật xuống, đôi mắt mở to nhìn thẳng tắp, ánh mắt sáng hơn bình thường…

Phương Nho đi tới,giúp hắn cởi giày, đem giày đặt tại sôpha bên cạnh, hỏi nhỏ: “Cậu chủ! Cậu từ tối chưa có ăn được nhiều! Hiện tại có đói không?”

Nguyên Triệt quay đầu nhìn cậu, một chữ cũng chẳng nói.

Phương Nho bị nhìn đến lạnh cả người, đành phải mở miệng: “Tốt nhất là tôi nên đi pha nước lê cho cậu tỉnh rươu thôi!”

Cậu vừa mới vào bếp, lấy ra một quả lê, vừa mới chuẩn bị gọt vỏ, eo đã bị người phía sau ôm lấy,bên tai lập tức truyền đến thanh âm trầm thấp của Nguyên Triệt: “Tôi không muốn ăn lê!”

“Vậy cậu muốn ăn gì?” Phương Nho ngửi được mùi rượu nồng phả ra từ miệng hắn, hơi nhíu mày.

“Tôi muốn ăn ô mai!” Cằm Nguyên Triệt đặt trên vai cậu, trọng lượng nửa người đều dồn hết lên người cậu.

Phương Nho hơi lảo đảo, buông dao gọt hoa quả cùng trái lê trên tay ra, đem hai cánh tay chắc khỏe của hắn gỡ ra, xoay người nhìn hắn: “ Ô mai cậu đã ăn hết rồi! Mai tôi sẽ đi mua. Hôm nay cậu chịu khó ăn món khác đi?”

“Không!” Ánh mắt hắn sắc bén, thanh âm quyết liệt: “Tôi hiện tại muốn ăn ô mai!”

Phương Nho buồn bực nhìn hắn một lúc lâu mới chần chừ hỏi: “Cậu chủ! Cậu đúng là say sao?”

“Say cái gì mà say?” Mặt  hắn vẫn không đổi sắc: “Đừng có mà đánh trống lảng! Tôi muốn ăn ô mai!”

“Không được ăn ô mai vào buổi đêm!” Phương Nho xoay người tiếp tục cầm lấy dao gọt hoa quả, bảo hắn: “Cậu trước tiên nên đi tắm rửa đã. Tôi sẽ làm cho cậu một ly nước trái cây, sau đó nướng ít bánh mỳ, cậu ăn xong liền đi nghỉ đi!”

Nguyên Triệt cố gắng ôm thắt lưng của cậu, má dán vào lỗ tai cậu, dùng ngữ khí cực tình cảm thủ thủ: “ Cùng tôi đi tắm được không?”

Lỗ tai bị một cỗ nhiệt khí thổi có chút đỏ lên. Người phía sau hệt như một cái lò nóng rực, nồng cháy mà đầy lực, khiến cậu có cảm giác không được tự nhiên. Phương Nho dừng động tác một chút, áp chế cảm giác khác thường trong lòng, thở dài nhượng bộ: “Hảo, vậy thì cùng nhau tắm…”

Cậu lôi Nguyên Triệt vào phòng ngủ. Hắn nhắm mắt theo đuôi, ra cái vẻ thuận theo.

Phương Nho đem hắn đặt lên trên giường, dặn dò: “Để tôi đi mở nước ấm, cậu ngồi đây đợi chút!”

Sau đó cậu liền vào phòng tắm, vừa mới vặn được vòi nước thì Nguyên Triệt đã theo vào.

“Cậu vào làm cái gì? Trên người còn mặc tây trang! Không được tùy tiện dính nước!” Phương Nho đem hắn tha ra ngoài, rồi giúp hắn cởi bỏ áo khoác.

“Ngồi đó! Không được lộn xộn!” Cậu ra lệnh. “Cậu phải chờ tôi pha nước xong thì mới có thể tắm được!”

Cậu hướng phòng tắm đi vài bước, sau đó quay lại nhìn nhìn, xác định Nguyên Triệt không theo mới yên tâm vào trong.

Kiểm tra nước thật tốt, Phương Nho mới gọi: “Cậu chủ có thể vào được rồi!”

Một hồi lâu không thấy đáp lại, Phương Nho mới ra ngoài, liền nhìn thấy Nguyên Triệt đang thử quần áo trước gương  lớn.

“Cậu đang làm gì vậy?” Cậu hỏi.

“Mau chuẩn bị một bộ đồ mới cho tôi! Tôi muốn đi làm!” Nguyên Triệt nghiêm trang, chững chạc phân phó.

Phương Nho thật không còn điều gì để mà nói! Này đến tột cùng là cảnh giới say gì vậy? Rõ ràng là say đến rối tinh rối mù, thế mà vẫn cứ mang vẻ âm trầm, biểu tình nghiêm cẩn tựa như dũng sĩ đang chuẩn bị ra chiến trường vậy!

Phương Nho dùng khả  năng nhẫn nhịn của mình, ôn hòa nói với hắn: “Bây giờ đã là 11 giờ đêm! Ngày mai là chủ nhật! Cậu không cần phải đi làm! Chúng ta trước tiên vẫn là phải tắm rửa đã!”

“Ngày mai là chủ nhật?” Nguyên Triệt gật gật đầu: “Vậy được rồi. Chúng ta đi tắm!”

Hắn đi đến phòng tắm, động toát lưu loát đem toàn bộ quần áo cởi sạch, để lộ ra thân hình tinh tráng với những cơ bắp rắn chắc.

“Đến đây! Không phải nói lầ cùng nhau tắm  sao?” Hắn hướng Phương Nho ngoắc ngoắc.

Phương Nho lắc đầu, vô lực nói: “Không cần đâu ạ, tôi đã tắm rồi!”

“Hừ! Cậu một thân mùi rượu! Còn dám gạt  tôi?” Nguyên Triệt mang vẻ mặt khinh thường, hừ lạnh.

Rốt cuộc ai mới là một thân mùi rượu a~ Phương Nho ở trong lòng thầm rống giận.

“Lại đây! Đừng để tôi nói đến lần thứ ba!” Nguyên Triệt co lấy ngón tay, biểu tình như đang ban đặc ân, cực kỳ thiếu kiên nhẫn.

Phương Nho quay đầu, tự hỏi: Tôi có thể làm mặt lạnh với hắn được không hả trời?

Phương Nho thầm tự cổ vũ mình, vươn tay giữ chặt cửa phòng, sau đó “Phanh!” một tiếng mang cửa đóng lại, đứng ở ngoài nói vọng vào: “Cậu chủ! Cậu hảo hảo tắm đi! Tôi đi trước!”

Sau đó liền xoay người đi ra khỏi phòng của Nguyên Triệt.

Phương Nho không hề nghĩ rằng Nguyên Triệt uống rượu say thì sẽ biến thành cái dạng này! Mặt ngoài thì không hề có điểm gì kì dị, trên thực tế lại đồng dạng với một đứa trẻ! Lúc trước xã giao với An Minh Sâm khong hề để lộ sơ hở của bản thân, kiên trì đến lúc về nhà mới lộ bản chất. Đại khái là trong tiềm thức cảm thấy chỗ mình quen thuộc liền có thể bỏ xuống đề phòng của bản thân!

Phương Nho lắc lắc đầu, đem lá thơm bỏ vào nước lê.

Mở tủ lạnh, chuẩn bị lấy nguyên liệu nấu ăn, ai mà biết được một bàn tay từ phí sau vươn đến, đem tủ lạnh lần nữa khép lại…

Phương Nho quay người, phát hiện Nguyên Triệt quỷ mị xuất hiện phía sau cậu, miễn cưỡng tựa lưng vào tường, hai tay khoanh trước ngực, bày ra dáng vẻ của boss. Nhưng mà cả người hắn xích lõa, tư thế suất suất cao ngạo nhìn đâu cũng không thấy!

Tầm mắt Phương Nho không thể né tránh mà di chuyển xuống hạ thân của hắn. Tinh tường nhìn thấy được cái thứ uy vũ, hùng tráng, oai hùng..

“Cậu giúp tôi! Nếu không tôi liền không tắm!” Thanh âm sâu kín của Nguyên Triệt truyền đến.

Vậy cho anh thối chết đi! Phương Nho rất muốn trực tiếp bỏ của chạy lấy người! Nhưng mà thân là một bác sĩ tâm lý ưu tú, trong quá trình chữa bệnh tuyệt đối không được để cho tình cảm cá nhân phá hỏng. Phải bình tâm hòa khí, hữu hảo mà ở chung với người bệnh…

“Nếu không muốn tắm vậy cậu nên nghỉ ngơi đi!” Phương Nho mang bộ mặt mỉm cười, đề nghị.

“Không!” Nguyên Triệt nhất quyết không nghe lời cậu: “Không tắm, tôi sẽ không nghỉ ngơi!”

“…” Phương Nho nhìn trời, không còn gì để mà nói nữa. Đối mặt với Nguyên Triệt thế này, cậu có chút không thể nào kiềm chế được!

Trong đầu cậu không ngừng tìm kiếm lấy một thủ đoạn giáo dục trẻ nhỏ. Đột nhiên cảm giác thấy thân thể mình nhẹ bẫng, hóa ra là Nguyên Triệt đã một tay nhấc bổng cậu lên khiêng ở trên vai.

“A!” Phương Nho kinh hãi, trong lúc không ngờ đến thì cái mũi bị đập trúng lưng của hắn, đau đến nhe răng!

Nguyên Triệt nghiêng người, nhẹ nhàng vác cậu vào phòng tắm của chính mình. Sau đó hướng bồn tắm ném người vào đó, nhất thời khiến bọt nước văng khắp nơi.

“Khụ! Khụ!” Cả người cậu ướt sũng, cố gắng bám vào thành bồn tắm, trong lúc đó bị uống một hơi mấy ngụm nước lớn liền!

Nguyên Triệt nhấc chân lên tiến vào bồn. Cậu mới ngóc được đầu lên, vừa xinh nhìn đến cái… Trời ạ!!! Phương Nho bi thiết che đi hai mắt của mình!

Cậu hiện tại chính là bắt đầu lo lắng. Chờ Nguyên Triệt tỉnh lại thì hắn có thể giết người diệt khẩu được hay không? Hôm nay cậu nhìn thấy được rất là nhiều thứ nha!

Hắn nằm ngửa tại thành bồn, như đế vương mà ra mệnh lệnh với cậu: “Lại đây! Giúp tôi kỳ cọ!”

Nhẫn!! Nhất định phải nhẫn!!!

Phương Nho ở trong lòng hung hăng khuyên bảo chính mình!

Cậu mang dầu tắm đến, “Ba!” một cái vỗ vào cơ ngực của Nguyên Triệt, sau đó mỉm cười: “Đại vương! Hãy để cho tôi được hầu hạ người!”

“Ân!” Nguyên Triệt nhắm mắt lại, một bộ yên tâm, thoải mái.

Phương Nho dùng sức xoa bóp, hận không thể chà đến lúc lột được đến lớp da thứ hai! Đáng tiếc là người nào đó da dày thịt béo! Căn bản là không sợ bị chà đến lột da!

Cứ chà mãi chà mãi, Phương nho liền nhìn xuống phía dưới, cái gì gì đó căn bản là đã mãnh liệt đứng lên! Cậu giương mắt, cũng phát hiện thấy Nguyên Triệt cũng đang nhìn cậu. Cặp mắt kia đang có ngọn lửa lúc sáng lúc tối, không rõ suy nghĩ. Tựa như một con sư tử đang chờ đợi con mồi, không có ý định đi ngủ đông, tràn ngập cảm giác áp bách.

Phương Nho có cảm giác không khí có chút không ổn, động tác tay nhanh hơn, nhanh chóng giúp hắn tẩy cho xong!

“Được rồi! Cậu hãy mau lau khô người đi! Rồi mặc quần áo!” Phương Nho ra khỏi bồn tắm, đưa cho Nguyên Triệt một cái khăn sạch sẽ.

Nguyên Triệt biếng nhác đứng dậy, bị bám một mảnh nước, những giọt nước hắt ra từ cơ thể to lớn, làm cả người hắn tỏa ra một luồng hơi nóng rực. Hô hấp của Phương Nho có chút dồn dập, tim đang đập cũng không tự giác mà gia tốc. Cậu không phải không thừa nhận! Người đàn ông này có thể khiến phụ nữ điên cuồng đến quên bản thân, mà ngay cả những người đàn ông khác  chỉ sợ cũng phải can tâm bị hắn thần phục.

Phương Nho dời tầm mắt, thầm than một tiếng: Thật sự đúng là yêu nghiệt!!

Nhưng cậu lại không biết rằng bản thân mình ở trong tầm mắt của Nguyên Triệt lúc này cũng là tràn ngập mị hoặc. Mái tóc ướt đẫm tùy ý dán trên trán, lông mi dài rủ xuống, trong đôi ngươi tựa hồ che giấu một tầng mị sắc, hai gò má bởi vì hơi nước mà phiếm hồng, đôi môi trơn bóng mềm mại, quốc sắc thiên hương! Quần áo ướt đẫm dính sát vào  thân, đem toàn bộ thân hình nuột nà của cậu lộ ra trong không khí.

Ánh mắt Nguyên Triệt thâm trầm, vươn tay đến tiếp nhận khăn tắm, nhưng không lau lên người, ngược lại đem nó trùm lên đỉnh đầu Phương Nho, che một nửa bên mặt của cậu.

“Cậu làm gì… Ngô!” Phương Nho bị đặt ở trên tường, môi bất ngờ bị đoạt lấy.

Hô hấp nóng rực phun trên mặt, hơn nước tỏa ra từ người đối diện đến hỗn loạn khiến đại não của cậu có chút thiếu dưỡng khí.

Một tay Nguyên Triệt đỡ lấy gáy của Phương Nho, một tay tiến vào trong áo sơmi, hắn bắt lấy vòng eo, không cho cậu được phép né tránh.

Nụ hôn từ từ xâm nhập, liên tục đùa cợt khoang miệng của cậu.

Phương Nho chỉ cảm thấy mơ mơ màng màng, nhất thời quên mất cả đẩy hắn ra. Chỉ đến khi Nguyên Triệt đen bàn tay tiến vào quần cậu, chạm đến điểm mấu chốt, cậu mới mãnh liệt kịp phản ứng trở lại. Một tay đẩy người ra xa, dùng khăn tắm ném vào người kia, ẩn nhẫn khuyên: “Được rồi! Mặc kệ cậu say thật hay là giả say! Hành vi như vậy là hơi quá rồi đó! Mau chóng lau khô người rồi đi ngủ nhanh!”

Nguyên Triệt mắt điếc tai ngơ, lại duỗi tay kéo cậu trở lại, giọng nói khàn khàn nhưng mà lại dùng cía ngữ khí làm nũng với cậu: “Không thích ngủ! Chúng ta tiếp tục đi, bảo bối!”

Bảo… bảo bối?! Vẻ mặt Phương Nho đầy hắc tuyến, vươn tay đẩy người đàn ông trên người ra, nhưng mà thế nào đẩy cũng không được!

Cậu cắn chặt răng, gian nan tha cái của nợ đi ra khỏi phòng tắm, dịch đến bên giường, quay người một cái, nặng nề đem Nguyên Triệt ném lên giường, sau đó dùng khuỷu tay mạnh mẽ thụi vào bụng hắn.

Nguyên Triệt bị đau, rốt cuộc cũng buông lỏng hai cái kìm tay.

Phương Nho đạt được tự do, lấy một cái chăn, kéo lên rồi cuốn một vòng quanh người Nguyên Triệt. Sau đó lấy máy sấy tóc, ở trên đầu hắn “ong ong ong” một trận thổi loạn. Mái đầu tán loạn bay bay, kèm theo gió mát, thổi đến nỗi làm người ta mệt mỏi muốn ngủ. Mắt hắn nửa khép nửa mở, trong ánh mắt còn mông lung chút hờn dỗi, giống như là mình bị ngược đãi đến ủy khuất vậy!

Tóc khô, Phương Nho nhấc chăn, đem Nguyên Triệt nằm xuống rồi lại gói lại, dùng ngữ khí chân thật, đáng tin ra lệnh: “Cậu mau đi ngủ!”

Nguyên Triệt thôi không ầm ỹ nữa, ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại.

Phương Nho thở một hơi, nhìn hắn một cái rồi mới xoay người rời đi…

Chỉ mong ngày mai tỉnh lại, người nào đó có thể đem sự tình đêm nay quên đi không còn một mảnh! Cậu không muốn bị nhân đạo hủy diệt đâu!

Nghĩ lại, nếu như trước đây bảo mẫu cũ cũng trong tình cảnh hắn uống say rồi bị quấy rối thế này… nếu đối tượng còn là một bà cô trung niên mà hắn cũng hạ thủ… Ách! Thật là đáng sợ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.