Ánh mắt ban mai luồng qua khe cửa sổ chiếu lên thân thể trắng nõn đang nằm trên giường, Hạ Hiểu Di uể oải đưa tay che đi ánh nắng nghịch ngợm đang chiếu vào trong mắt.
Tối hôm qua quả thật suýt chút nữa cô bị hắn vắt cạn sức lực, hắn cứ dày vò cô không biết mệt mỏi hết lần này đến lần khác hận không thể đem cô hòa quyện vào hắn.
Mãi đến gần sáng Từ Di Trạch mới lưu luyến rời khỏi người cô, thân thể có chút ê ẩm bởi vì sự cuồng nhiệt của hắn hôm qua mang lại.
Hơi ấm cạnh bên cũng không thấy nữa, nhìn tấm giường rộng trống trải bên cạnh cô cũng biết hắn đã dậy từ sớm.
Trong lúc chuẩn bị đi tắm, ánh mắt vô tình rơi vào một mẩu giấy trên bàn, cô đưa tay nhặt lên xem thử.
"Công việc ở Mỹ có chút vấn đề cần anh bay đến đó xử trí.
sau khi xong việc anh sẽ trở về, công việc ở khách sạn tạm thời giao cho em vậy! Cảm ơn em về tối hôm qua! Anh yêu em."
Nhưng cảnh h0an ái tối qua bất chợt hiện lên trong đầu khiến Hạ Hiểu Di có chút ngượng ngùng kéo nhanh tấm chăn che nhanh gương mặt đang ửng đỏ.
Khoảng nửa canh giờ trôi qua, cô cũng đã thay xong quần áo mới, không vội đến khách sạn mà di chuyển xuống phòng bếp dùng bữa sáng, dù sao bây giờ cũng còn rất sớm.
Hóa ra cuộc sống hôn nhân hạnh phúc lại như thế này.
Hạ Hiểu Di cũng đã từng mơ về một cuộc sống giống như bây giờ, may thật cuối cùng cũng đã được toại nguyện.
- "Thiếu phu nhân, cô có chuyện gì vui sao?"
A Liên nhìn thấy sắc mặt khác hẳn ngày thường này của cô cũng thấy vui lây.
- "Có sao?"
Hạ Hiểu Di nghe được câu hỏi này cũng lập tức trả lời.
- "Có mà, đến đôi mắt cô cũng biết cười luôn rồi kia kìa!"
A Liên vừa nói vừa chúm chím cười thầm.
Tối hôm qua trong lúc hắn về nhà A Liên chính là người chuẩn bị nước chanh ấm pha với mật ong để hắn giải rượu nhưng Từ Di Trạch lập tức từ chối rồi loạng choạng bỏ lên phòng, cảnh tượng hắn ghé sang phòng Hạ Hiểu Di cũng bị A Liên vô tình trông thấy.
Hạ Hiểu Di đối với cô hầu gái này chẳng khác nào chị em, cô cũng không quá khắt khe.
Vậy nên sáng nay A Liên to gan lớn mật này mới dám trêu chọc cô.
Cô bởi vì thẹn quá hóa giận mà lườm A Liên một cái, không thể nán lại thêm nữa lập tức rời đi.
Hạnh phúc đến vô cô cũng thật ngắn ngủi, chẳng thể để cô được hưởng trọng vẹn những ngày tháng vui tươi như thế này.
Vài ngày sau đó, Hạ Hiểu Di vẫn đang mang một tâm trạng rất tốt, rất vui vẻ mỗi một ngày qua đi cô đều chờ đợi, chờ hắn trở về.
Bất ngờ bên biệt thự Hạ gia truyền đến tin dữ, Hạ Chính Kiên đột ngột trở bệnh nặng rồi qua đời khiến Hạ Hiểu Di hoàn toàn suy sụp.
Cô ngồi thẩn thờ như một cái xác không hồn trước di ảnh của ông Hạ, từng dòng người đi đến luân phiên nhau thấp hương cho ông mà cỏi lòng cô như chết đi vài phần, suốt mấy ngày qua cô dùng nước mắt để rửa mặt, cô khóc nhiều đến nỗi bây giờ chẳng thể khóc được nữa.
Mất mát này quá lớn, cô chẳng thể chấp nhận nỗi!
Bà Hạ cũng chẳng khác gì một cái xác không hồn phách, bà thừ người ngơ ngẩn đôi mắt cũng sưng húp lên.
Cả Hạ gia bao trùm một màu tang vừa đau lòng vừa bi ai khiến người ta nhìn vào không khỏi thương xót!
- "Di Di, bác ấy không muốn nhìn thấy em như thế này đâu! em nhất định phải phấn chấn."
Lãnh Thiên Hàn sau khi nghe được chuyện lập tức lái xe đến, nhìn thấy cô quỳ rạp trước di ảnh ông Hạ, anh ta cũng không khỏi đau lòng mà đi đến thấp một nén hương cho ông rồi dịu giọng an ủi cô.
- "Thiên Hàn, ba em đi rồi! có phải ông ấy không còn cần em và mẹ nữa không?"
Hạ Hiểu Di đôi mắt mù mịt nức nở lên tiếng.
Lãnh Thiên Hàn khụy người ôm lấy cô vào lòng khuyên nhủ.
- "Không, sẽ không đâu.
Bác ấy thương em nhất mà, sẽ không có chuyện không cần em nữa.
Di Di, sau này em vẫn còn bác gái, và cả anh bên cạnh...!em không một mình."
Đời người ngắn ngủi quá! cô còn chưa kịp nói lời cảm ơn đến ông, còn chưa kịp để ông nhìn thấy đứa con gái mà ông yêu thương có một cuộc sống hạnh phúc, điều ông mong muốn ở cô nhất cô vẫn còn chưa thực hiện được kia mà!
Sau khi lo xong hậu sự cho ông Hạ, cô cũng ở lại Hạ gia ít hôm để chăm sóc cho mẹ, bởi vì sự ra đi này của Hạ Chính Kiên khiến bà Hạ dường như sụp đổ, hằng ngày chẳng chịu ăn uống gì mà một mực ôm lấy di ảnh của ông khóc lóc nức nở.
Cũng phải, mấy ai lại không đau đớn bởi vì sự ra đi của người thân thương kia chứ!
- "Mẹ, mẹ đừng như vậy có được không? Mẹ như thế này con thật sự rất sợ!"
Cô nghẹn ngào lên tiếng.
Hạ Hiểu Di không chịu được cảnh tượng đau lòng này mà ngồi khụy dưới chân bà, cầu xin bà đừng hãy vì cô mà phấn chấn.
Bởi vì bây giờ ngoại trừ bà Hạ ra cô cũng chẳng còn ai để tin tưởng, vỗ về mỗi khi cô mệt mỏi nữa rồi.
Bà Hạ vẫn ngồi yên lặng, đôi mắt trở nên vô hồn cả người ngây dại chẳng màn đến những thứ xung quanh cũng mặc kệ luôn những gì cô nói.
Ba cô vài tuần trước khi cô đến ông vẫn còn khỏe mạnh kia mà! sao đột ngột lại ra đi bỏ lại cô và mẹ như thế!
Ngồi một mình trong căn phòng làm việc khi còn sống ông Hạ vẫn hay lui đến, mọi thứ trong căn phòng chẳng thay đổi chỉ là từ đây vắng đi bóng dáng vị chủ nhân thân thuộc.
Nhớ đến những thói quen của ông trước kia, từng nơi trong căn phòng này Hạ Hiểu Di không kìm được nước mắt.
Cô đưa tay chạm vào từng đồ vật trên bàn, tấm ảnh chụp gia đình ba người gợi lên một cảm giác mất mát khó tả.
Ngăn kéo ở giữa bàn được mở ra, đôi tay run rẩy nhặt lấy bức thư mà ông Hạ để lại rồi cẩn thận mở ra xem.
"Hồng Liên, Di Di! có lẻ đến khi hai mẹ con đọc được bức thư này thì tôi không còn trên đời này nữa.
Hồng Liên! bà và con nhất định phải sống thật tốt, thật vui vẻ nhé! đừng lưu luyến hay đau buồn về tôi nữa, bởi vì như thế tôi ra đi thật sự không yên lòng.
Di Di! con là đứa con duy nhất cũng là tâm can bảo bối của ba, ba biết ba đã sai khi ép buộc con vào cuộc hôn nhân thương mại này, ba hi vọng con đừng trách ba.
Sau này mẹ con, phải nhờ con thay ba chăm sóc bà ấy rồi! Kiếp sau chúng ta vẫn sẽ là một gia đình như ấm áp, hạnh phúc thế này nhé!
Sau này mọi chuyện bất luận như thế nào đi nữa cũng đừng trách cậu ấy, cậu ấy làm như thế cũng là vì giúp ba mà thôi!
Ba yêu hai mẹ con rất nhiều!.