Suốt cả tuần nay hắn ở căn hộ không trở về nhà.
Vậy nên, vừa về đến mọi người trong nhà ai nấy đều thầm cầu nguyện trong lòng, tốt nhất không phải như lần trước.
Nếu không lá gan nhỏ này của bọn họ nhất định sẽ có ngày bị dọa chết mất.
Hôm nay vừa xong việc, biết cô thích nhất là bánh hoa quế ở cửa hàng Vạn Xuân hắn đã lái xe đến đó chờ gần nửa canh giờ mới mua được, bởi vì rất đông người xếp hàng chờ đợi.
Hơn nữa đường từ khách sạn đến đó cũng trai ngược hắn cất công làm những chuyện này cũng bởi vì bản thân đã hành xử lỗ m ãng với cô những thứ này xem như là quà xin lỗi.
- "Thiếu phu nhân đâu?"
Hai hôm trước nghe tin ông Hạ nhập viện cô ngày đêm chăm sóc túc trực đến nỗi phát bệnh.
Bà Hạ lo lắng cho sức khỏe của cô nên bảo hôm nay không cần đến, suốt cả buổi sáng không thấy cô đâu A Liên lật đật chạy lên phòng kêu cửa, xong mới biết cô bị cảm.
A Liên từ trên tầng đi xuống trên tay còn mang theo một khay đựng thức ăn bên trên bát cháo vẫn còn nguyên vẹn, một cốc nước ấm, còn có cả một vài viên thuốc.
Nhìn thấy hắn A Liên lập tức cúi đầu chào hỏi, xong cũng đáp.
- "Thiếu gia, thiếu phu nhân ở trên phòng ạ."
- "Cháo này nguội rồi, đổi một bát khác đi."
Nhìn những thứ này kẻ ngu ngốc cũng biết được, dặn dò A Liên xong hắn cũng không chần chừ lập tức đi hướng lên tầng.
Từ Di Trạch chậm rãi mở cửa, Hạ Hiểu Di tựa lưng vào giường sắc mặt nhợt nhạt không có một chút tinh thần, tóc tùy tiện vén qua tai, chiếc váy ngủ màu trắng với ống tay dài luộm thuộm, đôi tay gầy gò dường như đang nâng niu một vật gì đó hắn cũng đã đoán được.
Từ Di Trạch đi đến cô cũng khéo léo giấu nhẹm đi không để hắn nhìn thấy.
- "Tại sao không uống thuốc?"
Hắn trầm giọng hỏi.
- "Tôi có chết cũng không liên quan đến anh."
Hạ Hiểu Di thản nhiên trả lời mà không cần để tâm đến sắc mặt khó coi của hắn ngay lúc này.
- "Tất nhiên tôi cũng không để cô chết dễ dàng như thế!"
Bên ngoài phòng có tiếng gõ cửa.
Sau khi được sự đồng ý A Liên cũng nhanh chóng mang một khay thức ăn khác đi đến theo như lời hắn dặn trước đó.
- "Thiếu gia, cháo và thuốc đã chuẩn bị xong rồi đây ạ."
- "Mang qua cho thiếu phu nhân đi."
Hắn ngồi ở sofa đối diện với cô lên tiếng ra lệnh.
- "Tôi không muốn ăn, cũng không muốn uống thuốc.
Cô mang ra ngoài đi."
A Liên như đứng giữa hai ngã rẽ, chẳng biết phải nghe theo ai cho đến khi Từ Di Trạch lên tiếng một lần nữa, cô gái sắc mặt tái nhợt đặt lại khay thức ăn trên bàn cạnh đầu giường của cô rồi nhanh chóng ra ngoài.
- "Rốt cục cô muốn như thế nào đây hả!"
Từ Di Trạch hỏi.
- "Ly hôn."
Hạ Hiểu Di hai mắt nhìn chằm chằm vào người hắn, vẻ mặt đầy kiên định nói tiếp.
- "Tôi muốn ly hôn, tôi không muốn tiếp tục sống những chuỗi ngày vô vị tẻ nhạt này nữa.
Anh có cuộc sống riêng của mình tôi cũng thế...!Chỉ cần anh đồng ý tôi sẽ ra đi với hai bàn tay trắng không lấy bất cứ..."
- "Không bao giờ!"
Chỉ một câu nói của hắn cũng đã làm bao nhiêu mong ước hi vọng của cô phút chốc sụp đổ.
- "Cả cuộc đời này bất kể là sống hay là chết, cô đều mãi mãi là người của Từ Di Trạch.
Tôi sẽ không bao giờ để cô được vui vẻ sống bên cạnh Lãnh Thiên Hàn đâu, không bao giờ."
Cô cũng rất muốn biết rốt cuộc hắn cứ khăng khăng giữ lấy cuộc hôn nhân này để làm gì trong khi đó Ngô Sở Doanh đang một lòng một dạ chờ đợi hắn, chờ đợi hắn ban phát cho một danh phận.
- "Vậy còn Ngô Sở Doanh thì sao? Anh nhẫn tâm nhìn người phụ nữ mình thương yêu bị người ngoài đàm tiếu mắng chửi là kể thứ ba phá hoại gia đình người khác hay sao?"
- "Đủ rồi."
Hắn không kiềm chế được lập tức quát lớn.
Mục đích ban đầu của hắn đến không phải để cãi nhau mà chỉ đơn giản muốn cùng cô nếm qua bánh hoa quế thay cho lời xin lỗi, vậy mà bây giờ lại xảy ra chuyện như thế này.
- "Đừng bao giờ mang chuyện Sở Doanh ra để khiêu khích tôi.
Còn nữa, nếu như cô chết tôi chắc chắn sẽ đem cả Hạ gia tất cả đều chôn theo cô, và Lãnh Thiên Hàn...!Tôi sẽ khiến hắn sống không bằng chết."
Hạ Hiểu Di lập tức bỏ xuống giường đi đến chỗ hắn kích động lớn tiếng.
- "Anh dám."
- "Tôi có gì mà không dám."
Hắn quát.
Ngay sau đó hắn bất ngờ tóm lấy tay cô kéo cô ngồi vào lòng mình âu yếm ôm ấy cô, âm thanh tuy nhẹ nhàng nhưng những câu từ mà hắn nói ra đều khiến cô không khỏi rùng mình.
- "Hạ Hiểu Di, chỉ cần cô ngoan ngoãn nghe theo những gì tôi nói.
Tôi bảo đảm Hạ gia một đời bình an vui vẻ sống giàu sang sung túc.
Đừng bướng bỉnh nữa, người đau sẽ là cô mà thôi."
Hắn siết chặt cô vào lòng, cảm nhận được hơi ấm, hắn rất thích mùi hương hoa hồng thơm ngào ngạt trên cơ thể cô, một hương vị dễ chịu vô cùng.
Tóc cũng rất mềm mại lại mang một mùi hương dịu nhẹ, người phụ nữ này luôn luôn mang đến cho hắn cảm giác vô cùng hứng thú, cô càng đanh đá, cứng cỏi bao nhiêu thì chỉ càng làm cho hắn muốn thuần phục hơn mà thôi.
Hạ Hiểu Di cố gắng kiềm nén ấm ức, bức bối trong lòng để không rơi lệ trước mặt hắn.
Cô như bị hắn nắm được điểm yếu cứ thế mà chấp nhận ngoan ngoãn ngồi vào lòng hắn.
Cô cũng vừa mới biết Hạ gia bây giờ không phải như trước kia, công ty ba cô cất công xây dựng bây giờ chỉ là hữu danh vô thực, tất cả mọi dự án, kế hoạch đều phải thông qua hắn mới được phép thi hành, ông Hạ dạo gần đây sức khỏe cũng không còn được như trước nữa, dường như tất cả bây giờ đều phải dựa vào cuộc hôn nhân này của cô mới có thể duy trì.
Từ Di Trạch cằm lấy bàn tay đang nắm chặt của cô vân vê một lúc chậm rãi lấy ra một chiếc nhẫn kiểu dáng đơn sơ nhưng lại rất tinh tế.
Hắn biết chiếc nhẫn này Lãnh Thiên Hàn đã tặng nó cho cô và cũng là chiếc nhẫn được gọi là vật định tình của cả hai người, đáy mắt hắn co rúm lại lộ rõ sự tức giận rất nhanh sau đó chiếc nhẫn đã bị hắn ném luôn ra cửa sổ.
Lại dùng một lời nói đầy nuông chiều nhìn cô.
- "Trò chơi bây giờ do tôi quyết định.
Cô không được phép và cũng không có quyền chối từ."
Hắn dịu dàng đặt một nụ hôn lên trán cô, bỏ lại một câu rồi đi mất.
Hạ Hiểu Di lúc này cũng không còn trụ được nữa mà ngồi bệt xuống sàn nhà, nước mắt cũng theo đó mà tuông trào, đôi chân trần chạm vào sàn gỗ lạnh mấy đi nữa cũng không bằng cỏi lòng của cô bây giờ.
Cô cũng không ngờ rằng gia sản Hạ gia mới đó mà đã gần như thuộc về hắn, bây giờ đến hai từ Ly hôn cô cũng chẳng còn mạnh miệng lớn tiếng đề nghị như trước, Hạ Hiểu Di cũng không còn quyền chọn lựa nữa rồi!.