Bro, Style Của Anh Không Đúng Lắm!

Chương 5: (The exorcist) độ hảo cảm cố tình gây sự



Hình ảnh dừng lại ở khoảnh khắc Lý Hàng hướng Giải Tiếu Trúc dựng thẳng ngón cái, Giải Tiếu Trúc mặt không cảm xúc cầm kiếm đứng lên, hai con quái vật 11 đầu khóc hu hu hu. Rất lâu sau đó không có người nói thêm một câu.

Trong không khí quỷ dị, thiên sứ nhỏ hệ thống Nguyện Vọng nói trong đầu Lý Hàng:

<Thông báo hữu nghị, độ hảo cảm của Giải Tiếu Trúc đối với kí chủ -10%, đạt tới -40%.>

[... Nà! Ní!]

Trước khi tiến vào thế giới tiểu thuyết, Lý Hàng cũng không bởi ánh mắt hung ác mà từ chối giao tiếp với người khác, ánh mắt không thể thay đổi, vậy thì xuống tay cải thiện từ nhiều phương diện khác, Lý Hàng không ít lần lén soi gương luyện tập biểu cảm thân thiện. Nhưng bởi diện mạo tạo nên thành kiến, Lý Hàng chưa một lần có cơ hội triển lãm thành quả luyện tập của mình.

Sau khi đến thế giới này, dưới tình huống có thêm lớp ngụy trang, ánh mắt Lý Hàng lại không hung ác, lúc anh dùng ngũ quan bộ dạng không tệ của mình thể hiện biểu cảm thân mật, tuy biểu cảm lúc đầu có chút cứng nhắc, nhưng hiệu quả cũng không sai lắm, sẽ khiến người khác cảm nhận được độ chân thành, cảnh đẹp ý vui.

Nhưng mà wê sờ mà? Anh mới nói được mấy câu, độ hảo cảm của Giải Tiếu Trúc lại rớt xuống! Mà độ hảo cảm lúc mới gặp là -30% rốt cuộc ở đâu ra vậy.

Lý Hàng cảm nhận được ác ý của cả cái vũ trụ này.

Ngay lúc Lý Hàng bắt đầu có chút xấu hổ, Giải Tiếu Trúc cầm kiếm đi về phía anh, cách Lý Hàng nửa thước liền dừng lại. Cậu mặt liệt nghiêm mặt, giơ kiếm hướng về phía hai con quái vật, thanh âm lạnh băng mà vô tình, "Nói! Đến cùng là ai dùng tà pháp dung hợp bọn mi cùng một chỗ?"

Hai con quái vật nhìn Lý Hàng bên cạnh Giải Tiếu Trúc, khóc càng thêm lợi hại, cái trình độ tê tâm liệt phế này, so với lần đầu tiên Diệp Thiến Thiến nhìn thấy Lý Hàng chỉ có hơn chứ không có kém. Diệp Thiến Thiến cảm thấy bản thân cảm thấy mất mặt thay cho hai tên đồng nghiệp này, đừng nhìn vào bề ngoài khủng bố cùng năng lực quỷ dị của chúng nó, trong nội tâm đích thị là thỏ trắng nhỏ dễ bị chấn kinh.

Lý Hàng vô cùng bội phục năng lực thuần phục ác quỷ của Giải Tiếu Trúc, nhưng lần này anh không dám khen Giải Tiếu Trúc khoa trương như vậy nữa, nam chính cao quý lãnh diễm, thực lực của cậu ta không cần người khác phải khen ngợi như dệt hoa trên gấm, như vậy chẳng khác nào coi người được khen chỉ là thứ không có giá trị. Lý Hàng rất nhanh tiếp nhận thiết lập này, im lặng làm bối cảnh, không quấy rầy Giải Tiếu Trúc thẩm vấn quái vật.

Nhưng mà hai con quái vật này sắp khóc tới mức tắt thở, ngay cả đầu người bị hại rất có phong phạm chị đại xã hội đen cũng khóc to, căng bản không có cái đầu nào có thể bình tĩnh trả lời vấn đề này.

"Í? Hình như em gặp qua người kia rồi." Diệp Thiến Thiến ghé vào lưng Lý Hàng đột nhiên nói.

Tầm mắt Giải Tiếu Trúc luôn tập trung trên người hai con quái vật kia, chỉ dùng dư quang liếc Lý Hàng một cái, chủ động đáp lời, "Bảo tiểu quỷ nhà cậu nói rõ, nếu không tôi sẽ không siêu độ cho cô ta."

Lý Hàng có chút ngoài ý muốn đối với lời nói của Giải Tiếu Trúc, đây là cơ hội tốt để tăng độ hảo cảm của nam chính lên cấp bạn bè bình thường, Lý Hàng đương nhiên sẽ không bỏ qua, anh quay đầu nói với Diệp Thiến Thiến: "Cô gặp qua cái đầu kia vào lúc nào, ở đâu."

Diệp Thiến Thiến chần chờ một chút, dè dặt cẩn thận hỏi: "Em đến gần một chút mói có thể xác định được hắn có phải quỷ hồn em đã thấy không. Chủ nhân có thể đi cùng em không?" Hai tay ả gắt gao bám trên vai Lý hàng, rõ ràng là không đồng ý tự mình đến gần hai con quái vật kia, cũng không chịu để Giải Tiếu Trúc đưa ả đi.

Lý Hàng có chút khó xử, anh đã từng nhìn vào mắt mình, hình tượng hung tàn của hai con quái vật sụp đổ không có gì đáng sợ, quan trọng là tiếng quỷ khóc của bọn nó rất có ma tính. Vì thế anh hướng Giải Tiếu Trúc hỏi: "Tôi tin rằng có thiên sư ở đây, chúng nó tuyệt đối không dám gây bất lợi cho tôi. Tuy nhiên tiếng khóc của bọn chúng khiến tôi đau đầu, có thể làm phiền thiên sư bảo chúng im lặng được không?"

Lý Hàng vừa dứt lời, tiếng quái vật khóc lập tức im bặt.

Giải Tiếu Trúc có chút cứng nhắc, tầm mắt khóa chặt trên người quái vật di chuyển đến trên người Lý Hàng, mặt không biểu cảm nhìn anh. Giải Tiếu Trúc trầm mặc ít nói, hơn nữa là tên mặt liệt chết tiệt, Lý Hàng chỉ có thể tự mình lý giải ánh mắt của Giải Tiếu Trúc, anh cho rằng đây là Giải Tiếu Trúc dùng ánh mắt bảo cậu đã dùng khí tràng trấn áp quái vật, khiến anh yên tâm tới gần chúng.

Lý Hàng sợ độ hảo cảm của Giải Tiếu Trúc lại tụt xuống, không dám khen Giải Tiếu Trúc lợi hại, nhưng Giải Tiếu Trúc đã vì anh khiến quái vật ngừng khóc, cảm ơn vẫn không thể thiếu. Lý Hàng biểu tình hờ hững, thành thật nói với Giải Tiếu Trúc: "Cảm ơn cậu."

Nhưng mà.

<Độ hảo cảm của Giải Tiếu Trúc đối với kí chủ -10%, đạt tới -50%.>

[...]

Trong đầu Lý Hàng nhất thời bị biểu cảm liên tiếp lật bàn chiếm đầy óc, tình cảm của nam chính chắc là bị ảnh hưởng bởi nguyện lực của đảng nam chính đi? Nếu không tại sao so với nữ chính, một bên vô luận anh làm gì cũng sẽ tăng độ hảo cảm, một bên khác vô luận anh làm gì cũng sẽ giảm độ hảo cảm.

Độ hảo cảm là một vấn đề khó giải quyết, Lý Hàng dứt khoát ngừng rối rắm, làm tốt chuyện mình có thể làm là được rồi. Anh đưa Diệp Thiến Thiến tới gần quái vật, không lâu sau, Diệp Thiến Thiến liền nhận ra cái đầu im lặng trên quái vật người bị hại.

"Em từng gặp qua gã ở beep beep beep, chắc là khoảng 6 tháng trước đi, khi đó gã vẫn là một quỷ hồn hoàn chỉnh. Gã muốn trốn khỏi beep, sau đó bị em bắt lại beep, rồi từ đó em không thấy gã nữa."

Giải Tiếu Trúc nhướn mi, ngữ khí cùng biểu cảm khi nói chuyện của Diệp Thiến Thiến rất bình thường, nhưng những lời ả nói ra, từ ngữ mấu chốt đều biến thành không tiếng động, có thể là ở thời điểm Diệp Thiến Thiến không biết đã bị hạ cấm ngôn.

Vừa rồi Giải Tiếu Trúc không để ý, hiện tại cẩn thận quan sát, mới phát hiện Lý Hàng cùng Diệp Thiến Thiến đang bị ràng buộc với nhau, hai người không phải quan hệ chủ nhân cùng tiểu quỷ như cậu tưởng tượng. Người hạ cấm ngôn với Diệp Thiến Thiến, không phải là Lý Hàng.

Cấm ngôn là một môn học vấn cực kỳ tối nghĩa thâm ảo, trước mắt Giải Tiếu Ngữ chưa thể nắm giữ phương pháp phá giải cấm ngôn. Xem ra chỉ có thể dựa vào thời gian Diệp Thiến Thiến cung cấp để tìm ra chân tướng rồi. Hơn 6 tháng trước, cũng là lúc vụ giết người lấy nội tạng vừa lắng xuống, chỉ cần tra rõ vụ án xảy ra một tháng sau, có ai đã tới hiện trường vụ án, là có thể nắm lấy đuôi đối phương.

Giải Tiếu Trúc đang tính toán nên triển khai đuổi bắt như thế nào, chỉ thấy Lý Hàng có chút phẫn nộ nói: "Lại là tên khốn Uất Trì Gia Ngôn, cư nhiên còn đến phòng thí nghiệm làm thí nghiệm quỷ quái gì đó. Diệp Thiến Thiến, cô có biết trong phòng thí nghiệm còn bao nhiêu quỷ quái không?"

Diệp Thiến Thiến đáp: "Lúc em vừa trở thành tiểu quỷ beep beep beep, cái beep beep kia đã tồn tại, em ở beep ngây người hơn ba tháng, đại khái chỉ gặp qua 27 28 con quỷ."

Giải Tiếu Trúc nghe hai người trao đổi không chút chướng ngại, nhất thời có chút đau tim. Cậu được người ta ca tụng là thiên sư thiên tài trẻ tuổi nhất, thuở nhỏ vô song, hiện tại, cậu bất hạnh gặp phải quái vật dễ dàng bị Lý Hàng dọa sợ, cấm ngôn cậu không thể phá giải Lý Hàng có thể nghe hiểu. Hai mặt nghề nghiệp đều bại bởi một người bình thường, tâm tình của Giải Tiếu Trúc phi thường phức tạp.

Biết rõ hai con quá vật kia là bút tích của ai, chúng nó cũng không còn lí do để tiếp tục tồn tại. Khiến Giải Tiếu Trúc câm cmn lặng là, hai con quái vật vừa rồi đối với công kích của cậu còn liều chết phản kháng, thế nhưng hiện tại tranh nhau đưa cổ lên kiếm Huyền Thiết của cậu, vẻ mặt kẻ nào chết nhanh kẻ đó được lời.

Giải quyết xong hai con quái vật, Giải Tiếu Trúc còn muốn quay về cục cảnh sát báo cáo.

Nhưng Giải Tiếu Trúc không lập tức rời đi, cậu giữ lời làm một buổi cúng bái đơn giản, vì Diệp Thiến Thiến mở đường luân hồi ở địa phủ, đồng thời trao đổi phương thức liên hệ với Lý Hàng, hẹn lần sau gặp mặt để bàn bạc vấn đề về Uất Trì Gia Ngôn.

Trước khi rời đi, Giải Tiếu Trúc trù trừ một hồi, nói với Lý Hàng: "Thiên phú của cậu rất tốt, có hứng thú làm đạo sĩ không."

Giải Tiếu Trúc cũng chỉ là người bình thường, cậu sẽ cảm thấy ghen tị với năng lực của Lý Hàng, nhưng cậu không phải là một kẻ nhát gan, so với việc tránh xa Lý Hàng, không bằng lấy Lý Hàng làm mục tiêu khích lệ bản thân, hơn nữa, cậu cũng có tâm tư tiếc tài, không muốn Lý Hàng lãng phí tài năng vô ích.

Lý Hàng cũng không biết Giải Tiếu Trúc dùng bao nhiêu dũng khí mới mời anh, anh chỉ sợ nếu phụ họa lời Giải Tiếu Trúc, độ hảo cảm của Giải Tiếu Trúc sẽ bị quét sạch, quét đến nỗi đạt thành giá trị thù hận không đội trời chung. Vì thế Lý Hàng áy náy nói: "Thật xin lỗi, tôi chỉ là một người bình thường."

<Độ hảo cảm của Giải Tiếu Trúc đối với kí chủ -10%, đạt tới -60%.>

[...] Rất mệt, cảm giác chả muốn thân thiện gì nữa.

Thời điểm Giải Tiếu Trúc rời đi, mặt liệt lạnh lùng liếc Lý Hàng một cái. "Hừ!"

Lý Hàng: "..."

Kế hoạch móc nối quan hệ với nam chính thất bại, tâm tình Lý Hàng không tốt lắm, anh không muốn trở lại trường học rồi lại bị độ hảo cảm của nữ chính đùa giỡn, rõ ràng định cúp luôn tiết buổi chiều.

Trên xe bus về nhà, hai con quái vật trong xưởng cũ lúc nào cũng hiện lên trong đầu Lý Hàng, bulb idea trong đầu Lý Hàng bừng sáng, anh hỏi hệ thống: [Tại sao Uất Trì Gia Ngôn sẽ thích Giải Tiếu Trúc, không phải là có liên quan đến hai con quái vật kia chứ?"

<Đúng vậy, hai con quái vật này là một trong bảy kiệt tác lớn của Uất Trì Gia Ngôn. Giải Tiếu Trúc dùng thực lực của bản thân giết chết nó, do đó cậu ta khiến cho Uất Trì Gia Ngôn có hứng thú.>

Lý Hàng nghĩ đến hai con quái vật làm trò con bò giống như chó vẫy đuôi mừng chủ với Giải Tiếu Trúc, có chút lo lắng. [Cho nên ta không có cơ hội ngăn cản tên gay biến thái Uất Trì Gia Ngôn thích Giải Tiếu Trúc rồi hả?]

<Tại sao kí chủ lại lo lắng vấn đề này?>

[Hiện tại độ hảo cảm của Uất Trì Uyển Đình đã hỏng bét tè lè nhè, nếu độ hảo cảm của cổ khôi phục như lúc bình thường, khiến cổ biết Uất Trì Gia Ngôn có hứng thú với Giải Tiếu Trúc, vô luận thế nào cổ cũng sẽ không sinh ra tình yêu nam nữ với Giải Tiếu Trúc. Cho dù Uất Trì Gia Ngôn không phải người anh tốt, cổ vẫn là một người em gái tốt."

<Vấn đề này kí chủ không cần lo lắng.>

Xe bus đến trạm làm gián đoạn việc Lý Hàng truy vấn nguyên nhân không cần lo lắng. Anh đi xuống xe, đập vào mắt là Uất Trì Gia Ngôn đang ngồi trên băng ghế đón xe bus. Uất Trì Gia Ngôn vẫn mặc vest như cũ, vẫn nhân mô cẩu dạng như cũ, cho dù ngồi băng ghế đón bus bằng inox thì cũng tạo cho người ta cảm giác y đang ngồi trên sofa da sang choảnh. Y nở nụ cười với Lý Hàng, "Em gái tôi lo lắng cho cậu, nó bảo tôi đến xem cậu một chút."

Mặt Lý Hàng nhất thời dài như cái bơm, đúng lúc anh muốn mở miệng mắng Uất Trì Gia Ngôn, thanh âm liên tiếp đã ngắt lời anh.

<Độ hảo cảm của Uất Trì Gia Ngôn đối với kí chủ +15%, đạt tới 20%.>

<Độ hảo cảm của Uất Trì Gia Ngôn đối với kí chủ +15%, đạt tới 35%.>

<Độ hảo cảm của Uất Trì Gia Ngôn đối với kí chủ +15%, đạt tới 50%.>

<Độ hảo cảm của Uất Trì Gia Ngôn đối với kí chủ +15%, đạt tới 65%.>

<Độ hảo cảm của Uất Trì Gia Ngôn đối với kí chủ +15%, đạt tới 80%.>

[...]

Cái tên siêu đần Uất Trì Gia Ngôn này, mi đần độn thật sao?!

Lý Hàng tuyệt không đắn đo mắng đần độn hai lần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.