"Em nói, anh Hikaru, chẳng lẽ anh không cần làm việc sao?" Không thể nhịn được nữa, Subaru liền hướng về phía Hikaru hô lớn.
"Nếu anh không có nhớ lầm, thì hôm nay hình như là cuối tuần." Hikaru mặc một bộ trang phục ở nhà, tóc dài buộc thành đuôi ngựa, một thân lười biếng, chống cằm, thời điểm nói chuyện đôi mắt chuyển như không chuyển, vẫn luôn cười tủm tỉm mà nhìn chằm chằm thiếu niên trên sô pha.
Yuuya theo bản năng mà hướng về phía sau Ema rụt rụt.
"Hikaru." Ukyo nhíu mày, trầm giọng cảnh cáo.
Hikaru nhún nhún vai, "Em làm cái gì sao?"
Là, Hikaru thật sự là không có làm cái gì, nhưng là tinh thần của hắn nhất định là đang làm cái gì đó, nhìn ánh mắt kia của hắn là có thể suy đoán được một vài cái.
Mọi người ở đây đều không phải là người mù, sau khi thiếu niên xuống lầu, ánh mắt của Hikaru liền nhìn chằm chằm vào người ta, mặc kệ là đi đến nơi nào, ánh mắt liền phảng phất như đã dính lên, liếc mắt một cái cũng đều luyến tiếc tách ra.
Nhưng mà ánh mắt của hắn thật sự là quá thuần túy, làm mọi người không nhìn ra cảm xúc chán ghét gì.
Trong mắt Hikaru hàm chứa ý cười nhìn chăm chú vào thiếu niên, ánh mắt kia, giống như là một ly sữa bò trộn lẫn một lượng lớn mật ong, ngọt đến chết người.
Hôm nay là cuối tuần, các anh em trên cơ bản đều ở nhà, ngay cả Kaname cũng đã trở lại, vị hoà thượng ăn mặc một thân thiền phục này vừa vào cửa, liền cho Ema một cái ôm.
Lộ ra tươi cười làm nhóm nữ khách hàng của hắn choáng váng, thanh âm từ tính liền vang lên "Em gái nhỏ, em có nhớ anh không?"
Khuôn mặt Ema mang theo đỏ ửng, không biết nên trả lời vấn đề này như thế nào, nhưng thật ra là Yuuya đang ở phía sau ôm eo cô, trong mắt thể hiện sự chiếm hữu thập phần rõ ràng.
Rintaro đã bị người nhà này đoạt đi rồi, cậu tuyệt đối sẽ không cho bọn họ cơ hội đoạt lấy Ema nữa, tuyệt đối sẽ không!
Kaname buồn cười lui về phía sau một bước, "Tiểu Yuuya là đang lo lắng anh sẽ cướp Ema đi sao? Như vậy, em kêu anh một tiếng anh trai, anh liền không cướp Ema đi, được không?"
Yuuya trực tiếp không để ý tới, đề phòng trong mắt ngày càng nhiều hơn.
"Ai nha, anh giống như là bị chán ghét......" Kaname sờ sờ mũi, quay đầu nhìn về phía Hikaru "Hikaru, em không phải là đang ở Italy sao? Nhanh như vậy đã trở lại rồi."
Hikaru đối với địch ý của thiếu niên khi đối mặt với Kaname thập phần vừa lòng "Mẹ tái hôn, dù vội thì em cũng phải trở về."
Yuuya đang ôm tay Ema liền căng thẳng, rũ mắt, thần sắc cô đơn.
Trong lòng Ema như cảm ứng được, liền quay đầu lại, sờ sờ mái tóc dài mượt của thiếu niên "Yuuya, em có phải là......"
Yuuya ngẩng đầu, mở to đôi mắt ngăm đen thủy nhuận nhìn lại.
"Không, không có gì." Lắc lắc đầu, vấn đề Ema sắp sửa hỏi ra cũng nuốt xuống. Không biết vì cái gì, đối với thiếu niên như vậy, cô căn bản là không mở miệng được.
Ngày đó, các anh em nhà Asahina tìm người mà lòng nóng như lửa đốt, nhưng là chờ lúc thiếu niên tỉnh giấc, lại không có ai mở miệng cùng thiếu niên hỏi vấn đề này.
Trong tiềm thức, mọi người đều không nghĩ đem vấn đề này nói ra bên ngoài.
Hơn nữa, nếu Yuuya là thật sự không thích Rintaro kết hôn, như vậy mặc kệ bọn họ nói cái gì cũng đều không ăn thua, biện pháp tốt nhất chính là chờ Rintaro trở về.
Hikaru nhìn xung quanh một vòng, đem biểu tình của các anh em thu hết vào đáy mắt, trong mắt hiện lên một tia trầm tư.
Tiếp theo hắn liền đứng dậy, đi tới bên cạnh Ema, đặt mông ngồi xuống, dáng người của hắn thon dài, lại không nhỏ xinh, khi ngồi xuống liền đem Ema che ở một bên.
Bất quá, Hiakru hiển nhiên là không tới tìm Ema, chỉ thấy vẻ mặt của hắn nghiêm túc nhìn Yuuya, mở miệng nói "Tiểu thiên sứ, chúng ta đã từng gặp qua rồi sao?"
Yuuya đối với người nam nhân này có một loại cảm giác vô lực, đại khái là ký ức trong dĩ vãng quá mức khắc sâu, dẫn tới Yuuya đối với nam tính luôn có một loại cảm giác sợ hãi cùng chán ghét.
Nhưng mà Hikaru lại không giống thế, người này sinh ra quá mức tinh xảo, còn luôn trang điểm như nữ nhân, làm Yuuya sinh ra một loại ảo giác là người trước mặt chính là một nữ nhân.
Sợ hãi đè ở đáy lòng thế nhưng lại tiêu tán đi rất nhiều, bởi vậy đối với Hikaru, Yuuya tuy rằng là có chút phiền chán, nhưng lại không có sợ hãi.
Giọng Yusuke luôn luôn rất lớn, lúc này nhịn không được cười ha hả "Anh Hikaru, loại phương thức đến gần này anh không cảm thấy quá cũ kỹ sao? Học sinh trung học còn đa dạng hơn anh rất nhiều."
Lời này ngay cả Subaru luôn luôn cứng nhắc cũng tán đồng.
Tsubaki khơi mào khóe môi, cười xấu xa nói "Em cũng vừa vặn nhận một kịch bản về tình yêu ngọt ngào, không bằng để em cho anh Hikaru mượn xem được không?"
Azusa thuận tay từ bên cạnh lấy ra một quyển kịch bản, trên bìa thình lình viết mấy cái chữ to —— Cục cưng ngọt ngào
Masaomi gật gật đầu, câu nói hồi nãy để tiếp cận thiếu niên, ngay cả hắn cũng không nhìn được.
Hikaru thế nhưng lại không để ý đến các anh em, sắc mặt không thay đổi nhìn thiếu niên, "Anh cảm thấy, anh hẳn là đã từng gặp qua em."
Yuuya nghi hoặc nhìn Hikaru, không hiểu người nam nhân này đang nói cái gì.
"Có lẽ là trong lúc ngủ mơ gặp qua cũng không chừng a, ai biểu em là tiểu thiên sứ của anh ~" Hiakru trầm tư một lúc, liền mở miệng trêu đùa.
Câc anh em đồng thời khinh bỉ hắn.
Ngay cả Ema cũng nhịn không được mà liếc mắt nhìn Hikaru một cái, lời nói buồn nôn như thế này thì sao người nam nhân này có thể mặt không đổi sắc mà nói ra vậy?
Trên mặt Hikaru mang theo thanh thản mỉm cười, nghi hoặc của mọi người lại càng thêm mở rộng, trời biết, hắn cũng không phải là đang đến gần, cũng không phải là đang tán tỉnh, hắn là thật sự cảm thấy thiếu niên thập phần quen thuộc.
Trí nhớ của hắn luôn luôn không tồi, nếu thật sự là đã từng gặp qua, hắn nhất định sẽ không quên.
Đến tột cùng là nhìn thấy ở nơi nào đây?
Có lẽ chính là bởi vì một chút quen thuộc kia, mới có thể để hắn lần đầu tiên nhìn thấy thiếu niên liền đem cậu ôm về nhà.
Mặc một bộ trang phục ở nhà đáng yêu, mặt trên in hình con sóc, Yuuya đeo dép lê, chạy xuống dưới lầu, trong nháy mắt nhìn thấy Ema liền lộ ra một nụ cười rạng rỡ.
Làm cho Hikaru đang đi theo phía sau đều ghen tị ở trong lòng.
"Không công bằng, vì sao anh ở nhà lâu như vậy, tiểu thiên sứ đều không cười một cái với anh?" Thở dài nói ra, Hikaru ủ rũ cụp đuôi nói với bức tường.
Ukyo không hề lưu tình mà đả kích "Em mới trở về được ba ngày, lúc trước Yuuya một tuần mới miễn cưỡng tiếp nhận sự tồn tại của chúng ta."
Hắn cũng không quên, thiếu niên khi đó vừa mới tới nhà này, nhìn thấy các anh em đều như đang gặp địch, quả thực khắc sâu trong ký ức của hắn đến mức muốn quên đều quên không được.
Bên kia hai chị em tình thâm đang lặng lẽ nói với nhau, bên này hai anh em lại đang khô cằn nhìn nhau, có chút phiền muộn, cũng có chút không cam lòng.
Khi nào, thiếu niên mới có thể lộ ra tươi cười không hề phòng bị với bọn họ đây?
"Tiểu thiên sứ, hôm nay thời tiết tốt như vậy, không bằng chúng ta đi dạo đi......" Hikaru giơ lên một nụ cười xán lạn.
"Juli, hôm nay ở trường học như thế nào?"
Juli lại ríu rít nói tiếp, tuy rằng mọi người đều nghe không hiểu sóc con nói.
"Này, đừng bỏ qua anh như vậy a......" Có chút bất đắc dĩ thở dài một hơi, Hikaru đi lên trước, "Thật sự không đi chơi sao? Anh nhìn em mỗi ngày đều ở nhà, hẳn là thực nhàm chán đi."
"Cái giống đực này là đang làm gì a! Dong dài như vậy khẳng định là không có ý tốt! Yuuya, chúng ta đừng để ý đến hắn nữa!" Juli tức giận trừng mắt.
Yuuya buồn cười gật gật đầu, không cần Juli nói cậu cũng không thèm để ý đến hắn đâu.
Ema có chút ngượng ngùng nhìn Hikaru, không có biện pháp a, hai tiểu hài tử trong nhà đều quá tùy hứng, làm chị gái, cô cũng là buồn đến mức thúi ruột a.
Ukyo lắc lắc đầu, đối với kiên nhẫn của em trai như vậy, hắn cũng chỉ có thể cảm thán bội phục một tiếng.
Lấy thái độ của thiếu niên đối với mỗi anh em, nếu thật sự có thể đem cậu lừa gạt đi ra ngoài, tên của hắn từ hôm nay trở đi liền viết ngược.
Đại khái cái nhìn của các anh em đối với Yuuya đều là nhất trí, đó chính là bó tay không có biện pháp.
Dầu muối không ăn, nước lửa không xâm, mấu chốt là ngươi còn không thể phát hỏa tức giận với cậu, hống cũng không hống được, mắng cũng mắng không xong, thật sự là bó tay không có biện pháp.
Vì thế, Hikaru luôn luôn thành thạo xuyên qua các giao dịch hắc ám lần này liền đá phải một tấm sắt rồi.
Ấn cái trán thống khổ hô một hơi, tựa hồ là nghĩ tới cái gì đó, Hiakru lièn mỉm cười, vừa đi vừa hát lên lầu trở về phòng, lưu lại Ukyo không hiểu ra sao.
Người này lại muốn làm chuyện xấu gì nữa sao?
Không bao lâu Hikaru liền xuống lầu, cầm laptop đi xuống, đối với Yuuya vẫy vẫy tay "Tiểu thiên sứ, lại đây, anh có thứ tốt cho em xem nha ~"
Rốt cuộc là không thể nhịn được nữa, Yuuya đi đến bên người Hikaru "Anh có thể đừng gọi em là tiểu thiên sứ nữa không!"
"Nha? Vì cái gì?" Đối với hành vi thiếu niên chủ động tới gần, Hikaru tỏ vẻ thực vừa lòng.
"Em không thích."
"Chính là anh thực thích nha." Hikaru mở máy tính ra, ngón tay thon dài đối với bàn phím gõ vài cái, trên mặt là biểu tình thập phần sung sướng.
"......" Quả thực là một người tự cho rằng mình là trung tâm a.
"Thật sự không thích như vậy sao?" Hikaru nhìn thiếu niên, nhíu mày "Mọi người đều kêu em là Yuuya, nếu anh cũng kêu em như vậy không phải là không thú vị sao? Tiểu thiên sứ là xưng hô chỉ thuộc về anh thôi nha ~"
Kaname ngồi ở trên sô pha vừa nghe được câu này, liền câu môi cười, "Nếu nói như vậy, tiểu tinh linh chẳng phải là chỉ thuộc về anh sao?"
Tsubaki cũng đồng dạng cười, "Em cũng muốn em cũng muốn, hay để em kêu Yuuya là tiểu bảo bối được không ~"
Subaru trộm liếc mắt ngắm thiếu niên một cái, sắc mặt hồng hồng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Yusuke cũng trộm liếc mắt ngắm Ema một cái, liền quay đầu sang một bên.
Yuuya "......"