Do được tận mắt thấy cảnh tượng ngày hôm đó được trình diễn ở cửa nhà làm người mặt đỏ tim đập, dẫn đến các anh em trong nhà mỗi một lần thấy Yuuya, đều sẽ theo bản năng nhìn chằm chằm môi thiếu niên, sau đó thất thần.
Hikaru ném xuống một quả bom, vẫy vẫy ống tay áo liền rời đi, mà người khác, cũng trở thành nước hồ bị đảo loạn, không khí trong nhà cũng càng ngày càng kỳ quái.
Wataru ghé vào đùi Yuuya, trong tay cầm máy chơi game, bùm bùm ấn loạn, đột nhiên, cậu nhóc hình như có cảm giác có ai đó, quay đầu lại, liền đối diện với khuôn mặt có chút thất thần của Subaru
"Anh Subaru, anh có phải cũng thích anh Yuuya không?" Thình lình toát ra một câu, Wataru nghiêng đầu, biểu tình thập phần hoang mang.
"Cái?!" Mặt bỗng dưng biến hồng, Subaru khẩn trương đến mức nói lắp "Cái gì, không, anh không phải...... Anh chỉ là......"
Yuuya cũng nghi hoặc, chuyển đầu qua liếc nhìn một cái, cái này, Subaru càng nói càng không nói ra được.
Wataru có chút bá đạo ôm eo Yuuya, cười hì hì nói "Anh Yuuya xinh đẹp như vậy, anh Subaru thích cũng thực bình thường nha, bởi vì Wataru cũng thực thích anh Yuuya a ~ bất quá, hiện tại anh Yuuya là của em, ai cũng đều không thể cùng em đoạt nha!"
Tsubaki cũng đồng dạng cười hì hì, ý cười xấu xa trong mắt chợt lóe qua "Quả thực không thể xem thường Wataru, bất quá, Yuuya cũng không phải là của một mình em nha ~"
Wataru nghe được lời này, có chút khẩn trương "Anh Tsubaki cũng muốn cùng Wataru đoạt anh Yuuya sao?"
Tsubaki lắc lắc ngón tay "Em thích tiểu Yuuya, nhưng em phải hỏi xem em ấy có nguyện ý trở thành của em không nha, em yên tâm, anh sẽ không theo em đoạt người, bởi vì anh đã có Azusa rồi ~"
Tsubaki nói xong câu đó, ngả ngớn vuốt ve khuôn mặt Azusa, trêu đùa mà nói, "Có đúng không nha, Azusa?"
Azusa bắt lấy tay Tsubaki, không cho tay hắn quấy rối nơi nơi, thở dài một hơi "Đúng đúng đúng."
Tsubaki tức khắc mặt mày hớn hở "Em xem, hai người bọn anh vốn dĩ chính là một thể, ai cũng không thể tách bọn anh ra nha ~"
Trong mắt Wataru lộ ra hâm mộ "Cảm tình giữa anh Tsubaki và anh Azusa thật tốt a, trước kia cũng vẫn luôn tốt như vậy." Tiếp theo cậu nhóc trần trụi chân, lao ra phòng khách, "Anh Masaomi anh Masaomi!"
Vẻ mặt Masaomi khó hiểu, bất quá đối với Wataru đang xông tới, hắn cũng theo bản năng duỗi tay tiếp được cậu nhóc "Làm sao vậy?"
"Anh nhanh nói cho anh Tsubaki biết, em và anh Masaomi cũng là một thể nha! Vĩnh viễn cũng không thể tách ra nha ~" ở trong lòng Wataru, người thân cận nhất, vẫn luôn là Masaomi, lúc này sẽ vội vàng tìm kiếm khẳng định như vậy, đại khái là bị kích thích rồi đi.
Masaomi nhịn không được bật cười, sờ sờ đầu Wataru, ôn nhu phụ họa "Ân, chúng ta sẽ luôn ở bên nhau."
Nhận được khẳng định, khuôn mặt nhỏ của Wataru liền đỏ bừng, vẻ mặt vui vẻ, lôi kéo Masaomi chạy đến trước mặt Yuuya, ôm lấy cậu, ngửa đầu hỏi "Em cũng thích anh Yuuya, anh Yuuya cũng cùng chúng ta vẫn luôn ở bên nhau nha!"
Yuuya đem máy chơi game trong tay đặt sang một bên, nhìn khuôn mặt tươi cười thiên chân đơn thuần của Wataru, cũng không có gật đầu phụ họa.
Cậu trầm mặc một lúc, nói "Không có người có thể vĩnh viễn ở bên nhau."
Trong mắt Wataru lộ ra nghi hoặc "A?"
Rintaro kết hôn, Ema cũng sắp tốt nghiệp cao trung, tốt nghiệp xong khẳng định sẽ trọ ở trường đi......
Lại chỉ còn lại một mình cậu......
Masaomi không hiểu, vì sao trong nháy mắt, hơi thở thiếu niên sẽ trở nên trầm thấp như vậy, trong lòng ẩn ẩn có chút không thoải mái, nhưng lại không biết nên làm như thế nào, hắn sờ túi toàn thân, mới từ trong túi áo móc ra một cây kẹo mút.
Vẫn là kẹo mút hình con thỏ.
Đưa tới trước mặt thiếu niên, Masaomi ôn nhu nói "Mặc kệ có người có thể vĩnh viễn ở bên nhau không, nhưng ít nhất giờ khắc này, người cùng em ở bên nhau, là chúng ta."
Bác sĩ Masaomi nở nụ cười nhu hòa quả thực rất ôn nhu, cũng khó trách các hộ sĩ trong bệnh vện xua hắn như vịt xua tre già măng mọc.
Yuuya ngửa đầu, trong mắt đều là khuôn mặt tươi cười của người này, trong nháy mắt, đáy lòng mất mát kỳ tích liền trở thành hư không.