Ukyo đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó là kinh ngạc, hắn nghe được cái gì?
"Yuuya......" Thanh âm hắn có chút phát run "Em nói, em thích anh?"
Yuuya đi đến trước mặt Ukyo, cẩn thận đánh giá hắn, trên người nam nhân này có một loại khí chất tinh anh, trước kia ở nhà Asahina cậu cũng đã phát hiện, hắn rất thận trọng, so với Masaomi qua loa, hắn càng giống con cả.
"Anh rất tốt, vì sao không thích anh."
Nghe được lời này, Ukyo bình tĩnh lại, đúng vậy, lấy hiểu biết của hắn về thiếu niên, cậu nói thích cùng thích của hắn sao có thể là cùng loại?
Nhưng tuy rằng không phải như hắn chờ mong, có thể nghe được Yuuya chính miệng nói thích hắn, cũng là chuyện đáng giá vui vẻ.
Nghĩ như vậy, hắn mỉm cười, sờ đầu thiếu niên "Anh cũng thích em."
Yuuya cảm thấy mỹ mãn.
------
Chờ đến khi trở lại biệt thự, Long Cảnh nhìn thấy trong nhà nhiều thêm một người quen thuộc lại vừa xa lạ, sắc mặt kia quả thực......
Dương Thần Thần tối mặt, sắc mặt ông chủ quả thực rất giống cha già khi nhìn thấy tên chồng sắp cưới của con gái rượu yêu quý.
Đối với Long Cảnh, đại khái là hắn sẽ không cho nam nhân nhà Asahina sắc mặt tốt, Ukyo tự nhiên cũng không ngoại lệ, nhưng tốt xấu gì cũng là người khác tới thăm nhà, hắn cũng cố không làm cho sắc mặt mình quá cứng.
"Asahina-san, đã lâu không thấy." Một người chân trước vừa rời đi, một người khác lại lập tức tới xoát cảm giác tồn tại?
Không phải là tới chọc tức hắn sao?
Ukyo hơi mỉm cười, "Là lâu rồi không thấy, hôm nay quấy rầy ngài rồi, thật sự là tôi rất nhớ Yuuya."
Đối với mấy người này, Long Cảnh rất không chào đón, thấy thế nào, cũng là tới đoạt em trai hắn, hơn nữa, đáng chết! Đừng tưởng rằng hắn không thấy được trong mắt tên kia hiện lên chính là cái gì, kia rõ ràng là lòng mang ý xấu với Yuuya.
Một người hai người đều là như thế này!
Nếu không phải bởi vì sợ thiếu niên nổi giận, Long Cảnh đại khái là đã sớm đuổi những người này ra ngoài, hoặc là đặt biển báo cấm ở trước cổng lớn biệt thự, người nhà Asahina không được đi vào.
Hắn khó khăn tưởng tượng, liền có chút vô lực, đại khái là gần đây quá mệt mỏi, nếu không sao hắn lại nghĩ ra điều ngu ngốc như vậy? Long Cảnh nhíu mày, có cảm giác hơi mệt.
Nhìn hai người kia ghé vào nhau, không khí xung quanh nhẹ nhàng tự tại, cảnh tượng trông thật hài hòa, không giống khi ở bên hắn, Yuuya hiện tại mới là tuỳ ý chân chính.
Hắn ngơ ngác đứng, bỗng nhiên có chút si ngốc.
Không trách hắn được.
Này hết thảy đều là bọn họ sai, hắn đã sớm biết cha không thích em trai, nhưng hắn lại không mang cậu đi, mà là để cậu ở lại Hong Kong, thề son sắt phải bảo vệ cậu, lại làm cậu mất tung tích lâu như vậy.
Mặc kệ nói như thế nào, đều là hắn sai.
Không trách cậu hận hắn.
Dương Thần Thần đi đến bên cạnh Long Cảnh, thấp giọng nói "Ông chủ, Philliam tiên sinh có việc muốn nói với ngài."
Tiếp nhận di động, Long Cảnh xoay người đi vào thư phòng, không quên nhìn thoáng qua hai người kia.
Dương Thần Thần thở dài một hơi, thần sắc vừa rồi của ông chủ thật làm người không đành lòng, thường xuyên thấy bộ dáng ông chủ tràn đầy tự tin bày mưu lập kế, bây giờ lại nhìn thấy ngài ấy thất hồn lạc phách, chênh lệch thật lớn mà.
Cô xoay người đi vào bếp, Mary am hiểu làm điểm tâm đang chờ cô "Tổng quản, tiểu thiếu gia có phân phó muốn ăn cái gì không?"
Dương Thần Thần vẫy vẫy tay, tỏ vẻ không cần, cô chần chờ một lúc, muốn nói lại thôi.
Mary tiến lên, hỏi "Dương, cô có chuyện phiền lòng đúng không?"
Dương Thần Thần gật đầu, là rất phiền, phi thường phiền.
Trên mặt Mary trồi lên vài tia đỏ ửng "Chẳng lẽ là cô yêu đương? Ai u, nghe nói người đang yêu đương có rất nhiều phiền não, không bằng cô tâm sự với tôi?"
Dương Thần Thần liếc đối phương một cái "Nếu là phiền não tình yêu thì tốt rồi, tôi còn có thể giải quyết."
"Có phiền não gì không giải quyết được, cô kể tôi một chút."
"Là cái dạng này, cô cũng biết, ông chủ của chúng ta với tiểu thiếu gia vẫn luôn rất không đúng, cô nói xem có biện pháp nào làm cho quan hệ giữa bọn họ hòa hoãn một chút không?"
Mary nguyên bản đang nghiêng người lên trước lập tức đứng thẳng "A men, thượng đế làm chứng, tôi chỉ là một người hầu bình thường." Ngụ ý, một biện pháp cũng không có.
"Tôi biết mà......" Dương Thần Thần lại thở dài một hơi, cô cứ có cảm giác, sau khi làm tổng quản, tóc của cô bạc thêm rất nhiều, vì sao một đoá hoa thanh xuân tươi đẹp như cô lại phải nhọc lòng vì chuyện này?
Mary "Bất quá, có một câu nói, muốn cởi chuông thì cần người cột chuông, luôn có biện pháp giải quyết."
Dương Thần Thần cười khổ "Nếu thật sự dễ dàng như vậy thì tốt rồi."
Cô nghiêm mặt nói "Mary, cô phải hiểu được, nếu quan hệ giữa ông chủ và tiểu thiếu gia vẫn luôn không tốt như vậy, sẽ có một ngày, chúng ta sẽ bị coi như pháo hôi!"
Mary banh mặt hoảng sợ "Tôi liền biết lương tháng 8000 không dễ kiếm mà!"
Dương Thần Thần cười nhạo một tiếng, lương tháng trăm vạn của cô cũng không dễ kiếm, phải biết rằng không có bữa cơm nào là miễn phí, tiền lương nhiều số quả thực là dùng sinh mệnh để đổi lấy!
Mary đột nhiên nói "Chỉ cần làm tiểu thiếu gia thích ông chủ là được mà?"
Dương Thần Thần dùng mắt lé nhìn qua "Cô nói thích liền thích sao? Tơ hồng Nguyệt Lão ở trên tay cô?"
Mary xua tay "Không đúng không đúng, tôi là nói, chúng ta có thể thường xuyên nói lời hay về ông chủ cho tiểu thiếu gia! Dương đi theo ông chủ thời gian lâu như vậy, vuốt mông ngựa nhất định là hạ bút thành văn."
Dương Thần Thần rung khóe miệng, liền tính là vuốt mông ngựa hạ bút thành văn cũng không muốn bị cô nói như vậy!
Bất quá, cô hơi suy tư, "Phương pháp này cũng có khả năng, nhưng mà, nếu nói trắng quá làm tiểu thiếu gia nhận thấy ý đồ của chúng ta, ngược lại sẽ khiến cho ngài ấy phản cảm, chúng ta cần phải thuận theo tự nhiên."
Mary gật đầu tán đồng đối phương "Đúng vậy."
"Như vậy, nên khen ngợi ông chủ một cách tự nhiên mà lại không đột ngột như thế nào?"
Mary "...... Người đất nước chúng tôi luôn thích trực lai trực vãng." Ngụ ý, loại chuyện này, cô ấy căn bản là không làm được.
Dương Thần Thần than nhẹ một tiếng, cảm thấy vạn phần đau khổ đứng dậy rời phòng bếp.
Mary lắc lắc đầu, lấy bánh kem phô mai từ lò nướng ra, đeo bao tay chạm nhẹ mặt bánh, "Thật hoàn mỹ, có thể ăn được rồi." Nói liền cắt bánh thành mấy miếng nhỏ bằng nhau, phết kem, trang trí, mang ra ngoài.
"Cho nên, Lâm tiểu thư kia chính là đối tượng coi mắt của anh?" Yuuya nghe Ukyo giải thích, có chút bừng tỉnh.
Đích xác, dựa theo tuổi của đối phương, người thường đã kết hôn sinh con rồi.
Làm gì giống người nhà Asahina, rõ ràng phẩm hạnh và tướng mạo cũng không kém, lại luôn độc thân, thật không biết là cố ý hay là trì độn trong tình cảm.
Ukyo "Là mẹ giới thiệu, lúc mẹ và Rintaro-san tới Hong Kong, nhận thức người Lâm gia, hai bên tựa hồ rất hợp nhau, vì thế liền......"
Yuuya ngẩn ra "Rintaro tới Hong Kong?"
Ukyo "Ừm, bất quá hiện tại hẳn là đã rời đi rồi, Yuuya, anh vẫn luôn rất muốn hỏi em, vì sao ba năm qua, em không liên hệ với bọn anh?"
Từ ngày Yuuya bị Long Cảnh mang đi, bọn họ không có lúc nào là không chờ thiếu niên liên hệ với bọn họ, nhưng mặc kệ bọn họ chờ như thế nào cũng không có được tin tức.
Rintaro sẽ đến Hong Kong là điều Yuuya không đoán trước được, nhưng là vậy thì sao, hiện giờ bên cạnh ông có vợ hiền, tới Hong Kong cũng chỉ có thể là bồi vợ đi du lịch......
Cậu nói "Em đã quyết định rời khỏi, nếu còn liên hệ các anh, kia không phải là làm điều thừa sao?"
Ý tứ là, muốn đoạn tuyệt liền phải hoàn toàn đoạn tuyện...... Trong mắt Ukyo hiện lên mất mát, tuy rằng biết hắn ở trong lòng thiếu niên không có nhiều phân lượng, nhưng nghe đối phương chính miệng nói ra vẫn rất đả thương người.
Yuuya dừng một chút, tiếp tục nói "Một khi em liên hệ các anh, nói không chừng em sẽ luyến tiếc rời đi......"
Ukyo đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt tuôn ra một trận kinh hỉ "Em nói...... Luyến tiếc......"
Yuuya quay mặt đi, không biết vì sao, nhìn đối phương lộ ra ý cười kinh hỉ, phảng phất như bị cảm nhiễm, cậu không nhịn được giơ lên khóe miệng.
Mary bưng bánh kem ra, yên lặng cảm thán, mỗi người tiểu thiếu gia nhận thức đều rất tuấn tú lịch sự, người này cũng là một nam nhân tuấn mỹ.
"Tiểu thiếu gia, mời ngài dùng, đây là điểm tâm tôi mới nghiên cứu ra, ngài ăn sẽ thấy kinh hỉ nha!"
Yuuya có chút kinh ngạc nhìn Mary, sao hôm nay cô ấy đột nhiên nói nhiều như vậy?
Bị nhìn, Mary liền ngậm miệng, làm một động tác mời.
Yuuya cầm muỗng nhỏ, múc một muỗng, bánh kem phô mai có bề ngoài bình thường nhưng bên trong lại như cất giấu bảo tàng, màu hồng phấn chảy ra, tản ra mùi dâu tây nồng đậm.
Ăn một miếng, mềm xốp dày đặc, vào miệng là tan, lại có mùi dâu nồng đậm nhưng không quá ngọt, quả thực là hưởng thụ vị giác.
"Ăn ngon."
Mary vui vẻ không thôi "Tiểu thiếu gia thích là tốt rồi, phục vụ ngài là vinh hạnh lớn nhất của tôi."
Yuuya nhịn không được cười nhạo một tiếng "Cô không phải là phục vụ cho Long Cảnh sao?"
Mary hét lên một tiếng "Ngài sao có thể nói như vậy, với tôi mà nói, tiểu thiếu gia và ông chủ đều là người đáng giá tôn kính, mặc kệ là phục vụ cho ai, Mary đều sẽ luôn cố gắng hết mình."
Yuuya ăn bánh kem, hiển nhiên đối với lời Mary nói một chút cũng không để vào lòng.
Mary thở dài một hơi, quả nhiên là khó công lược, tiểu thiếu gia thật đúng là dầu muối không ăn, viên đạn bọc đường cũng không có chút tác dụng nào.
Lúc này, Long Cảnh đi xuống, lạnh lùng liếc Ukyo một cái, đảo mắt liền nhu hòa nói với Yuuya "Lan, anh có việc muốn nói với em, em đi lên một chút."
Yuuya không hiểu rõ, vừa muốn cự tuyệt, liền nghe thấy Ukyo nói "Hôm nay cũng đã khuya, tôi liền xin về trước, Yuuya, nếu em rảnh, nhất định phải tới tìm anh."
Ánh mắt Long Cảnh lạnh hơn vài phần.