Penn đứng thẳng, chằm chằm nhìn cầu thang đã không còn bóng người, lộ ra vẻ mặt hiểm ác. Thì ra là thế… Y cầm toàn bộ rượu trong tay rót vào cổ họng, nhưng rượu không chút hiệu quả đối với thân thể sớm đã chết đi, y chỉ có thể cố gắng hồi tưởng cảm giác say rượu mấy ngàn năm trước để mê hoặc mình.
Y chậm rãi đi lên cầu thang, đến lầu hai đẩy cửa tiến vào phòng Chesil, thanh niên đang dựa vào bên giường, dưới ánh nến nhìn vở học tập ngôn ngữ dị tộc. Không cần phải nói, cố gắng của hắn là vì Raymond, để có thể cùng Raymond câu thông. Nếu hình dung, Penn vẫn cho rằng ba người họ là đi trên cầu gỗ không thể quay đầu lại, Chesil cố gắng đi theo phía sau thằng nhóc tóc vàng không biết gì kia, e rằng ngay cả chính hắn cũng không biết mình là vì cái gì mà đi theo, còn y, vẫn nhàn nhã đi cuối cùng nắm giữ mọi thứ, chỉ cần y muốn, liền có thể rút ngắn khoảng cách với Chesil, sau đó có được hắn. Hẳn là như thế, không, phải là như thế!
[ Penn? Có chuyện gì?] Chesil thấy Penn đẩy cửa tiến vào, ngước đầu nghi hoặc nhìn y.
Penn tiến lên phía trước vươn tay sờ mặt Chesil, nhưng người nọ tránh né rõ ràng làm y buông tay xuống, cười nhẹ. Cái người chỉ cách y mấy bước đột ngột tiến mạnh về phía trước, kéo ra khoảng cách hai người, mà thằng nhóc tóc vàng không thể quay đầu lại… Lại xoay thân? Tiếng cười của Penn dần lớn lên, từ cười nhẹ biến thành cười to, thế cân bằng mỏng manh lại bất tri bất giác bị đánh vỡ!
[ Sao thế?]
[ Ta muốn “ăn cơm”.]
Lúc Penn nói ra lời này, thân thể Chesil rõ ràng cứng lại, nhưng y biết người này sẽ không vi phạm ước định. Penn tiến lên phía trước ép hắn lên giường, đó là một cơ hội, nắm trong tay trước khi bọn họ hoàn toàn thoát khỏi y… Penn vuốt lên động mạch dao động nơi cổ Chesil, kéo khóe môi cười khổ. Y luyến tiếc nhiệt độ cơ thể cùng dòng máu tràn ngập ánh nắng vẫn chảy trong này, nhưng đã là lúc… Dù Chesil đến lúc đó sẽ hận y thấu xương, y cũng đã có thời gian vĩnh cửu đuổi theo hắn, hoàn toàn biến hắn thành của mình.
Penn hút dòng máu làm toàn thân y nóng lên, cố gắng làm mình giữ được tỉnh táo, người dưới thân hình như cảm thấy không ổn, bắt đầu phản kháng, nhưng giãy giụa chưa được mấy cái liền không còn động tĩnh. Penn nhìn đúng thời điểm rút răng nanh ra, thở hồng hộc nhìn Chesil – trợn tròn mắt đầu óc tỉnh táo lại không thể nhúc nhích.
[ Trở thành người của ta đi, vĩnh viễn!] Penn dùng móng tay sắc nhọn cắt cổ tay, máu từ động mạch y bắn tung tóe lên màn giường phất nhẹ theo gió đêm, Penn đặt cổ tay liên tục chảy máu bên miệng Chesil. [ Uống máu của ta, tiếp nhận tình yêu của ta…]
Máu tươi chảy tới khuôn mặt tái nhợt của Chesil, nhuộm đỏ đôi môi trắng xám, bỗng chốc, chàng trai vốn phải yếu ớt đến độ không thể khống chế thân thể mình đột ngột nhắm mắt và miệng lại, mặc cho máu tươi theo cằm cổ chảy xuôi xuống giường, nhuộm đỏ dra giường.
[Mở miệng, Chesil!] Hành động đột ngột này làm Penn lúng túng, y lấy tay bóp cằm Chesil muốn buộc hắn mở miệng, nhưng bất luận dùng sức ra sao, miệng hắn cũng không mở ra. [ Chết tiệt uống đi! Nếu không ngươi sẽ chết!]
“Chúa ơi! Anh đang làm gì vậy!”
Raymond đứng ở cửa quả thực không thể tin vào hai mắt của mình, máu tươi trước mắt làm y choáng váng, cảm thấy Chesil sắc mặt tái nhợt bị Penn áp chế cơ hồ sắp tử vong! Y xông lên quăng Penn xuống giường, thấy chàng trai nằm trong vũng máu còn sót lại một chút hơi thở, lại hút một ngụm khí lạnh.
“Đồ đểu, anh rốt cuộc làm gì! Muốn giết anh ấy sao? Chúa tôi ơi, Chesil! Cố lên!” Raymond không biết lấy sức lực từ đâu, lập tức cõng Chesil xông ra ngoài cửa.
Penn bị bỏ lại vô lực nằm trên mặt đất, y nâng tay lên, máu vẫn còn liên tục chảy ra, y lấy tay che mặt, yếu ớt cười mấy tiếng liền không có động tĩnh.
Raymond đầu choáng não căng chằm chằm nhìn trần nhà dơ bẩn, nghĩ thầm số lần vào phòng khám mấy ngày nay e rằng còn muốn nhiều hơn tổng số lần nhập viện trong hai chục năm của mình, cảm thấy cánh tay lại bị kim đâm vào, Raymond giật giật mắt nhìn máu từ cơ thể mình chuyển vào trong ống thủy tinh, sau đó lại bị đẩy mạnh vào trong thân thể Chesil nằm bên cạnh. May mà y là nhóm máu O, Raymond thở một hơi không biết tạ ơn chúa lần thứ mấy.
“ Tạm thời được rồi!” Bác sĩ nói xong liền rời đi, Raymond cũng không hy vọng vị bác sĩ này nhiều thêm mấy lời, chỉ cần Chesil còn sống là đủ rồi. Y đứng lên, choáng váng do thiếu máu, vịn giường hít sâu mấy lần làm bản thân hồi phục tỉnh táo, Raymond loạng choạng nhúng khăn lau sạch vết máu trên mặt Chesil.
Mùi máu tươi mang chút vị sắt đoạt đi hô hấp Raymond, làm tim y quặn đau. Y bắt lấy tay Chesil gục đầu cầu nguyện Chúa trời, đột ngột rất mơ hồ, một đoạn ký ức ngắn ngủi y vẫn cho rằng chỉ là cảnh mộng chui vào đầu. Chesil cũng từng ngồi bên giường bệnh y như vậy, cùng y vượt qua lúc đau khổ nhất…
“ Ray….” Giọng nói trầm đục truyền vào trong tai, Raymond ngẩng đầu, thanh niên còn sót lại chút vết máu, đôi má vốn tái nhợt đã khôi phục huyết sắc. Y cảm thấy thanh niên dùng sức cầm tay mình, nhẹ nhàng thở ra, bất an vẫn kiềm nén đột ngột bốc hơi.
“ Tỉnh là được… Tỉnh là được.” Raymond nhắm mắt lại đặt tay Chesil bên miệng, cảm giác âm ấm truyền đến từ đôi môi khẽ run trấn an tình cảm bất lực chần chừ của y. Ở một khắc chứng kiến Chesil đẫm máu, thế tục, tín ngưỡng còn ánh mắt người đời, tất cả đều bị y ném ra sau đầu, ah, thật đáng chết! Raymond nhịn không được cười tự giễu, cũng không dấu vết hôn mu bàn tay Chesil, Raymond nhớ tới chuyện những người đàn ông quý tộc dùng súng quyết đấu vì tranh đoạt tình yêu mà mình từng nghe qua, khi đó y chỉ coi như một chuyện cười sau bữa ăn, mà bây giờ, y tựa hồ cũng có thể cảm nhận được cảm giác đồng dạng, bất kể lý do gì, Penn hại Chesil thiếu chút nữa mất mạng, đã mất đi tư cách có được Chesil! Mà y vẫn chưa muộn…. Đúng không?
Ở trong phòng khám đáng ghét chừng bốn ngày, trong khoảng thời gian này, Penn không xuất hiện giống như đã tan biến, Raymond trả phí chữa bệnh, nghĩ nếu không được thì tìm khách sạn ở —- bất kể như thế nào, y cũng không muốn làm Chesil trở lại căn nhà của Penn. Đúng lúc này, cửa truyền đến tiếng thắng xe chói tai, làm y quay đầu lại, đẩy cửa vào đúng là đồ đểu Penn thiếu chút nữa hại chết Chesil!
Raymond xông lên vung mạnh nắm đấm qua, mà đối phương cũng không tránh né, thô bạo trúng một đấm này.
“Đồ đểu! Anh còn mặt mũi xuất hiện sao!”
Penn mặt không chút biểu tình quay đầu, gương mặt luôn tái nhợt lại thêm mấy phần tiều tụy. Y không nói gì hứng lấy cơn giận dữ của Raymond, sau khi Raymond trút giận xong mới từ từ mở miệng.
“ Tôi tới đón các cậu.”
“ Quỷ tha ma bắt! Không cần! Tôi không vặn tay anh đưa đến cục cảnh sát đã là quá tốt rồi.” Raymond rống giận vung tay, như xua đuổi ruồi bọ phiền phức. “Còn nữa, anh đã không xứng đáng làm tình nhân của Chesil! Về sau đừng tiếp cận anh ấy nữa!”
“…… Chúng tôi không phải cái loại quan hệ đó!” Penn khí thế toàn bộ tan mất, mặt không chút biểu tình nói ra những lời này, thành công làm Raymond ngây ra tại chỗ, Penn không tiếp tục giải thích nữa, đi về phía phòng bệnh.