Tiếc là ban ngày đối với họ mà nói cũng không có nghĩa là có thể nghỉ ngơi. Cảnh sát, phóng viên cộng thêm đám người hóng chuyện làm cho bọn họ đối phó không xuể, đến khi họ được xác định là người bị hại do bầy sói tập kích mà ra khỏi cục cảnh sát, đã gần đến hoàng hôn. Raymond thân thể tới cực hạn, cả người bắt đầu lơ mơ. Chesil cũng có chút uể oải.
Được xe cảnh sát đưa về nhà, Penn thấy cửa sắt mới lắp thoạt nhìn vững chắc hơn cùng xe mới đậu ở cửa, nhịn không được nhíu mày, nhưng khi thấy được người mở cửa ra đón, y lập tức giãn mày ra thở dài bất đắc dĩ, người làm những chuyện dư thừa đó là Edy, bất quá đây cũng nói rõ: chuyện họ bị tập kích đã truyền khắp cả thị trấn.
“Ồ, hoan nghênh các người hùng trở về!” Edy khoa trương mở hai tay ra, không đợi Penn mở miệng đã ném chìa khóa trong tay cho y, cũng nháy mắt với y.
“Cửa sắt này vững chắc đến mức có thể cho các anh an tâm ngủ một đêm, bữa chiều cũng đã bày trên bàn. Như vậy, tôi, người tốt làm chuyện tốt bất lưu danh, phải tan biến, bye bye!”
Nói một đống lời nhàm chán, Edy gần như là nhảy đi khỏi, Raymond đầu choáng não căng nhìn chàng trai đột ngột xuất hiện lại đột ngột biến mất, chớp chớp mắt.
“ Người đó là?”
“ Thần đèn Aladin.” Cũng cảm thấy có chút mệt mỏi, Penn lười giải thích với Raymond, không phân trần đẩy hai người sắp té xỉu vào cửa. “Được rồi, mau ăn uống rồi nghỉ ngơi đi!” Kiểm tra cửa sắt mới một chút, sau đó liền đi vào căn phòng đã được Edy quét dọn sáng loáng, y liếc sắc trời dần tối xuống, nghĩ thầm đêm nay đừng nên xảy ra chuyện gì.
Chesil nhìn bầu trời xanh sẫm ngoài cửa sổ, tuy Penn nói đã kiểm tra, cửa sổ cũng lắp bẫy sập có đặt báo động, nhưng hắn vẫn nhịn không được lo lắng.
Qua loa tắm rửa xong, Raymond lúc này đang giúp hắn băng bó lại vết thương, nhìn sợi tóc màu vàng vì hơi nước mà càng xoăn hơn sáng loáng thoáng theo động tác Raymond, Chesil nhịn không được cười ra tiếng, thanh niên quá mức mệt mỏi hầu như sắp ngủ ngồi. Hắn vươn tay nâng cằm Raymond lên, người nọ miễn cưỡng mở con ngươi xanh biếc dường như bao trùm một lớp sương mù.
“ Còn chưa băng xong!” Raymond vươn tay vỗ vỗ má muốn làm mình tỉnh táo, lúc đang chuẩn bị tiếp tục công việc, lại bị Chesil lấy băng vải trong tay qua, Chesil hôn trán y sau đó lập tức ôm lấy y.
“ Ah!” Raymond nháy mắt tỉnh táo lại, đối diện thật sự là nụ cười dịu dàng của Chesil, tuy bị đàn ông ôm có chút mất mặt, nhưng Raymond vẫn ôm cổ Chesil, chôn mặt ở vai hắn.
Ánh trăng nhu hòa xuyên qua thủy tinh rơi trên tóc vàng tản mát của Raymond. Chesil vươn tay thong thả nghịch sợi tóc vẫn sáng lấp lánh trong bóng đêm, cảm thụ được hơi thở ấm nóng truyền đến từ bên cạnh. Thân thể hắn đã tới cực hạn, nhưng làm sao cũng không thể đi vào giấc ngủ, nhắm mắt lại liền phảng phất như cảm thấy có cái gì vượt quá tưởng tượng đang ẩn nấp trong góc tối nhìn chăm chăm vào họ.
Raymond ậm ừ một tiếng xoay người, sợi tóc mềm mại chạm vào khóe môi hắn, truyền đến một chút ngứa ngáy, làm hắn nhịn không được ôm tấm lưng nhẵn bóng của Raymond, thở một hơi.
Chesil nhắm mắt lại, cảm thấy đi kèm với cảm giác hạnh phúc ấm áp là mất mát không kiềm được, nếu hắn có thể trở nên trưởng thành và mạnh mẽ hơn, thì đã có thể bảo vệ Raymond cách xa những nguy hiểm đó, nhưng càng không thể phủ nhận những nguy hiểm đó đều là do hắn dựng lên, Raymond chỉ vì bản thân hắn mà bị cuốn vào trong đó.
“ Uhm…. Còn chưa ngủ sao?” Có lẽ vì lực ôm của Chesil quá lớn, Raymond khó thở mở mắt ra.
“ Ừ.” Chesil cười gượng buông tay, hôn xuống con mắt buồn ngủ của Raymond coi như xin lỗi.
“ Lại đang suy nghĩ bậy bạ?” Raymond ngẩng đầu hôn lại Chesil, lộ ra nét cười. “Bất kể là chuyện gì, chung quy sẽ có biện pháp giải quyết, giấc ngủ đầy đủ rất quan trọng…” Raymond đánh một cái ngáp thật to, sau đó gối lên tay Chesil điều chỉnh tư thế thoải mái, lại tiến vào mộng đẹp.
Sức nặng mang hơi nóng truyền đến từ trên cánh tay cùng nhịp thở đều đều làm Chesil quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, hắn nhắm mắt lại cố gắng thả lỏng thần kinh. Ray nói rất đúng, chung quy sẽ có biện pháp.
Bình an vượt qua một đêm. Đối với Raymond mà nói, việc trước đó không chân thật giống như một giấc mơ do say rượu, bất quá cảm giác này cũng chỉ kéo dài cho đến khi y trông thấy tờ báo còn muốn dày hơn bình thường.
Trên báo ngoại trừ một đống trang đưa tin họ bị tập kích, còn thêm sự kiện hai dân chăn nuôi ở ngoại ô bị bầy sói tấn công. Mỗi người dân thị trấn Luxor đều cảm thấy bất an, chính phủ tổ chức quân đội rà sót tung tích bầy sói trên phạm vi lớn, nhưng kỳ quái chính là ngoại trừ thi thể chó sói bị chết cháy ở cửa nhà Penn, cũng không tìm được bất cứ dấu hiệu xuất hiện nào của bầy sói, chúng trốn ở đâu? Nhiều dã thú như thế không thể qua một đêm liền biến mất không thấy tăm hơi.
Sự bất an của họ theo thời gian càng lúc càng lớn, trên cơ bản, mỗi ngày đều xuất hiện sự kiện bầy sói tấn công, phụ nữ, trẻ con, đối tượng tập kích không có lựa chọn, cái đó và đối tượng lời nguyền Pharaoh trong đánh giá ban đầu hoàn toàn không ăn khớp, nhưng bất luận họ tận lực tìm kiếm thế nào, bùa hộ mệnh tựa như tan biến, hoàn toàn không có tung tích, cứ như vậy, Raymond tràn đầy khủng hoảng cùng bất an lại nghênh đón một ngày trăng non nữa.
Raymond đi qua đi lại trong phòng khách, thường xuyên nhìn đồng hồ để bàn trong góc, tiếng cách cách có nhịp của quả lắc trong tai y giống như tiếng bước chân thần chết thong thả tiếp cận. Chesil cùng Penn cũng không nói chuyện, lẳng lặng ngồi trên sô pha chờ một chút tà dương cuối cùng của mặt trời bị bóng tối cắn nuốt, biết rõ sắp sửa xảy ra cái gì, nhưng bọn họ chỉ có thể khoanh tay chờ đợi.
Cốc cốc cốc, tiếng gõ cửa lo lắng làm Raymond bị dọa nhảy dựng một cái, y nhịn không được thầm mắng một câu, sau đó chạy đi mở cửa, nháy mắt cửa mở, xông tới lại là “thần đèn Aladin” một lần thấy mặt ngày đó.
“ Penn, Penn!” Edy như gió xông vào phòng khách hô to gọi nhỏ, trông có vẻ vô cùng khẩn cấp. “Tôi có tin tức bùa hộ mệnh!”
“ Edy, là sao?” Penn đứng lên, Chesil cùng Raymond nghe thấy chuyện có liên quan đến bùa cũng nhịn không được khẩn trương lên.
“ Anh nhờ tôi tìm tin tức, nhưng tôi tìm khắp nơi cũng không thấy!” Edy thở dài như áy náy, nhưng dưới ánh nhìn chằm chằm thúc giục của Penn, vội vàng tiến vào chủ đề. “Nhưng tôi vừa mới đến tòa soạn báo, anh xem, đây là bài báo ngày mai.”
Penn tiếp nhận bản thảo Edy đưa qua, nhanh chóng xem một lần, sau đó đưa cho Raymond.
Sau khi thấy nội dung, Raymond gần như phải nhảy dựng lên, bài báo bất ngờ viết: Hội trưởng hiệp hội văn hóa Ai Cập cổ nhận được món hàng giấu tên, bên trong là tim thánh bọ hung thuộc về Ramesses I! Vật phẩm đó vẫn chưa xuất hiện công khai, hiệp hội tập hợp chuyên gia xem xét thật giả, nếu là thật, vài ngày nữa sẽ phát biểu họp báo và đưa đến viện bảo tàng Cairo.
“ Hiện tại bùa ở đâu? Anh có tin tức không?” Raymond cảm thấy tim đập kịch liệt, y quay đầu nhìn Edy lo lắng hỏi.
“ Tôi có hỏi phóng viên quen biết, nói hội trưởng hiệp hội mang bùa về nhà chuẩn bị nghiên cứu thâu đêm. À, còn ảnh chụp.” Edy vỗ tay từ trong túi lấy ra một bức ảnh sao chép, trên hình là bóng dáng hai ông lão tuổi rất cao đi vào cửa, mà một trong đó… Raymond nhận ra mặt bên ông lão, mở to hai mắt nhìn.
“Chúa ơi, là Hawass!”
“ Quỷ tha ma bắt.” Penn nghe thấy tên Hawass, nhịn không được tặc lưỡi, y bất ngờ có hảo cảm với lão già này, mà trong lúc họ nói chuyện, sắc trời đã bắt đầu trở tối. “Việc này không nên chậm trễ, chúng ta mau đi!”
Đám người cuống quít lao ra cửa nhà, ngồi lên ô tô, Edy bị đẩy vào ghế sau có chút mờ mịt hỏi. “Tôi cũng phải đi sao?”
“ Anh hẳn là biết địa chỉ nhà hội trưởng!” Raymond vẻ mặt nghiêm túc trừng Edy, bộ dạng hận không thể đốt ra một cái lỗ trên mặt hắn.
“ Không sai…”
“ Quá tốt! Giao cho anh! Quỷ tha ma bắt hy vọng còn kịp!” Raymond hỏi xong liền quay đầu không để ý Edy nữa, làm người nọ càng thêm mờ mịt.
“ Cám ơn.” Chesil bên cạnh cảm ơn Edy, điều này khiến Edy khó xử nhe răng, thấp giọng nói dù sao hắn cũng có thời gian, rồi chỉ đường cho Penn.
Ô tô chạy vội trên đường phố chật hẹp, sự kiện tử vong làm Luxor hầu như trở thành một thị trấn chết, thỉnh thoảng vẫn có thể thấy cảnh sát vũ trang tuần tra ven phố. Raymond ngồi ghế phụ hận không thể có khả năng di chuyển tức thời, đột ngột vươn đầu từ cửa sổ xe, kinh ngạc hô to.