Bựa Nhân Sát Vách

Chương 38: Tôi Hận Chú! 18





- Bởi vì tôi là đĩ nên mới cần khách hàng, chú thật sự đáng ghét khi đuổi mất khách của tôi!
Nói xong câu đó, tôi liền bước về phía trước, tôi không muốn ở căn phòng này thêm một giây phút nào nữa, tất cả đã quá đủ, ngày hôm nay tôi quá mệt mỏi rồi.

Tôi không muốn ở lại để chứng kiến đôi mắt giá lạnh của người đàn ông ấy nữa, tôi cũng không muốn nói những lời tự khiến bản thân mình tổn thương nữa...!Tôi, đủ đau lòng rồi!
Nhưng vừa bước đi được một bước, cổ tay tôi đã bị chú nắm lại, từng ngón tay chú siết chặt tay tôi khiến tôi đau đớn.
- Buông ra, chú đang khiến tôi đau!
Chú không nói gì, kéo tôi lại rồi đẩy tôi xuống giường.

Đôi mắt chú gằn lên những tia máu, khi ấy, tôi biết mình đã phạm phải điều tối kỵ của một người đàn ông như chú.

Chú tháo chiếc caravat khỏi cổ, ánh mắt vẫn luôn canh chừng tôi mà không hề rời đi tới một giây.

Mồ hôi của tôi bắt đầu tuôn ra thấm ướt lưng váy, tôi run rẩy nói:
- Chú...!chú định làm gì?
Chiếc caravat được gỡ bỏ, chú lập tức tiến tới rồi kìm chặt tay chân tôi.

Trước sức mạnh của người đàn ông lực lưỡng như chú, tôi không thể cưỡng lại nổi.
- Mau bỏ tôi ra, mau bỏ ra!

Đáng sợ nhất chính là sự im lặng!
Chú trầm mặc dùng caravat thắt chặt cổ tay tôi khiến tôi không thể cử động được.

Tôi cứ nghĩ là, nói những lời đau lòng như vậy sẽ khiến chú ghét bỏ và khinh thường, chưa bao giờ tôi nghĩ đến việc chú sẽ hành động tới mức này.

Tôi cố gắng giãy giụa nhưng chân tôi đã bị chân chú đè lên, cổ tay thì bị trói, tôi cựa quậy tới mức đỏ au cả cổ tay.

- Chú là đồ khốn nạn! Tôi ghét chú!
Tại sao chú có thể làm như vậy với tôi? Chú không nghĩ tới Mỹ Hạnh sao? Chính chú là người đã đưa cô ấy về nhà ra mắt, vậy mà giờ đây chú còn muốn ngủ với tôi.

Tại sao chú lại là con người như thế? Chẳng lẽ hai năm qua tôi vẫn chưa biết rõ con người chú sao?
- Mau thả tôi ra, tôi cầu xin chú đấy.
Tay chú vươn tới, kìm chặt cằm tôi, ép tôi phải đối diện với đôi mắt lạnh lùng của chú.
- Ngủ với tôi một đêm, khiến em sợ hãi đến thế sao?
- Đúng, tôi rất sợ, tôi rất kinh sợ, chú trong mắt tôi là loại đàn ông dơ bẩn.

Thế nên chú mau buông tôi ra!
Tôi tin rằng nếu tôi tiếp tục tỏ ra bài xích thì chú sẽ tha cho tôi, bởi chú đã từng nói chú không bao giờ ép phụ nữ.

Chẳng lẽ, loại người hèn kém như tôi mà chú cũng muốn sao?
Chú bật cười, nụ cười tràn đầy sự mỉa mai.
- Đến bây giờ mà em vẫn tỏ ra mình thanh cao sau khi chấp nhận lên giường với một lão già như vậy? Hay em nghĩ mình còn trong trắng? Được, vậy ngày hôm nay tôi sẽ xem em trong trắng đến mức nào.
Dứt lời, chú phủ đôi môi mình lên đôi môi của tôi.

Tôi trợn tròn mắt, nếu là bình thường, tôi nhất định sẽ không thoát khỏi sự quyến rũ của người đàn ông này, nhưng bây giờ, tôi không thể làm thế.

Tôi không thể phụ bạc với người bạn thân đã từng giúp tôi.

Tôi không thể phản bội lại cô ấy...
Tôi cố gắng cựa quậy nhưng bất lực, mọi thứ đã bị chú khống chế, chú tách hàm răng đang cắn chặt của tôi rồi đưa lưỡi xông vào.

Nỗi sợ đạt tới đỉnh điểm, bất giác tôi cắn môi chú thật mạnh, mùi vị máu loang lổ trong miệng.


Xin anh, đừng tiếp tục làm như vậy, em rất đau lòng...
Chú buông môi tôi ra, máu chảy rỉ xuống cằm mà tôi xót thương, tôi không dám làm người ấy bị thương, nhưng giờ đây tôi phải làm mọi cách để người ấy chán ghét tôi.
Chú đưa ngón tay miết môi, một giọt máu đọng lại trên tay chú, đôi mắt chú gằn lên những tia máu.
- Em muốn cắn? Tôi nói cho em biết, từ nay trở đi, em sẽ vĩnh viễn không thể ngủ với một thằng đàn ông nào ngoài tôi.

Đã là người của Vũ Đình Phong này, trừ khi tôi chết, không một ai dám động vào người em.

Để rồi xem, em sẽ phải quỳ xuống chân tôi cầu xin tôi muốn em.
Dứt lời, chú xé toạc bộ váy trên người tôi, nhanh chóng tháo bỏ nội y màu trắng trên người tôi.

Toàn bộ cơ thể của tôi được bài lộ hết dưới ánh đèn trần.
Tôi như một con thú bị bức dồn vào tới chân tường, gương mặt nhăn nhúm lại như một cái giẻ lau.

Tôi lắc đầu cầu xin chú:
- Tôi xin chú đấy, chú mau buông tha cho tôi đi...!Tôi...!không thể ngủ với chú...
Làm quái có thằng đàn ông nào chấp nhận được sự nhục nhã này? Khi tôi thà ngủ với một lão già đáng tuổi cha mẹ mình còn hơn là ngủ với người trẻ, quyền thế như chú?
Trong thời khắc đó, tôi không hề biết tâm trí chú muốn nổ tung vì cách cư xử của tôi.

Chú lao vào tôi như hổ đói, bàn tay bao phủ lấy một bên ngực của tôi mà giày vò.

Những ngón tay của chú khiến tôi đau đớn...
Chú đặt từng nụ hôn lên người tôi, những nụ hôn này rất mãnh liệt, có vết tím đỏ, có vết rướm máu.


Tôi đau đớn tới quặn người.

Tôi cong người cố tránh khỏi những cái hôn ấy nhưng không thành.

Tôi không biết làm thế nào ngoài van xin, nếu tôi và chú phát sinh ra chuyện...!Tôi thực sự rất sợ, trong đầu tôi hiện lên hình ảnh chú cùng Mỹ Hạnh tiến vào khách sạn.

Chú đã cướp đi sự trong trắng của cô ấy nhưng chú không chịu trách nhiệm một chút nào sao?
- Tốt, yêu và chiều tớ nhiều lắm, làm bác sĩ, còn là phó giáo sư trẻ tuổi nữa cơ.

Hiểu tâm lý của tớ cực kỳ.

Biết tớ thích gì, muốn gì...
Lời nói của Mỹ Hạnh vẫn còn vang vẳng đâu đây khiến tôi ghét chú, tôi căm hận chú, bởi chú đã coi tình cảm của Mỹ Hạnh như một trò chơi, cách chú đùa giỡn với cô ấy, không khác nào cách chú đùa giỡn với tôi.

Còn coi tôi là một món hàng...
- Tôi căm hận chú! Tôi cực kỳ căm hận chú.
Cuối cùng, khóe mắt tôi rỉ ra những giọt nước nóng ấm, kèm theo bao nhiêu đau đớn và tủi hổ.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.