Bựa Nhân Sát Vách

Chương 46





Tôi nghe xong mà ba máu sáu cơn nhắn tin lại cho chú:
- Chú gọi tôi là đĩ thì hãy tôn trọng một chút.

Tôi cũng chỉ là công cụ làm ấm giường cho chú, chứ đéo phải osin!
- Em nhìn xem, chúng ta nằm trong một khung hình thật đẹp đôi...
-....
- À, bây giờ em còn chuyển sang chế độ tự nhận rồi nhỉ?
-....
_________________
Và thế là tôi phải ôm một bụng ấm ức đi ra chợ mua sườn rồi về làm cho chú, trong quá trình làm, tôi cố tình cho thật nhiều ớt.

Xong xuôi, tôi lái con xe cà tàng đi lên bệnh viện chú.

Sau một hồi tất tả chạy ngược xuôi đi tìm phòng khám của chú, mãi tôi mới tìm thấy.

Tôi mở cửa, nhưng vừa mở được một chút thì âm thành to nhỏ từ trong căn phòng lọt vào tai tôi.
- Anh...!hôm nay chiều em đi!
Tôi mở to mắt nhìn vào, hình như bọn họ vẫn chưa nhận ra sự có mặt của tôi.


Chú đang ngồi trên ghế, còn có một người con gái đang ngồi chễm chệ trên bàn khám của chú.

Tay của cô ta không ngừng quấn lấy cổ chú mà nũng nịu, còn bàn tay kia thì đặt trên cái đùi thon trắng của cô ấy.

Trí nhớ tôi từ xưa đến nay rất tốt, tôi nhìn rõ gương mặt kia chính là chị y tá hôm nọ rủ chú đi ăn trưa.
Dựa vào câu nói của chị y tá kia, tôi đoán rằng chị ta và chú đã từng chung chăn chung gối với nhau.

Khoảnh khắc ấy tôi nhận ra, chú chính là một tên tra nam chính hiệu.

Ngoài tôi ra, chú còn lên giường với cả tá phụ nữ, thế nên tôi không phải thấy có lỗi với Hạnh.

Chính tôi bị người đàn ông này chà đạp và bắt ép, chính là chú đã phản bội trước...
Thế nhưng dù có nghĩ vậy tôi cũng không cảm thấy ổn hơn, chỉ thấy hơi thở của mình thật nặng nhọc và trái tim như bị xé ra hàng vạn mảnh.
Tôi tự nói với chính mình: Đồ ngu! Tại sao lại đau lòng vì hắn? Không phải hắn giày vò mày thật thậm tệ sao? Trái tim này thật đáng ghét, ước gì tôi có thể bóp chết nó.
Tôi không ngần ngại mở cửa bước vào trước cặp mắt kinh ngạc của chị y tá, còn chú thì vẫn điềm nhiên như mọi khi.
Tôi đặt hộp cơm xuống bịch một cái, chị y tá kia thấy vậy liền nhảy xuống rồi kéo áo lên kín mít.

Tôi nhếch mép một cái rồi nói:

- Chú Phong bẩn bựa ạ, tôi không ngờ rằng chú bẩn từ đời sống vật chất đến đời sống tinh thần đấy.

Rõ ràng, chú có bạn gái rồi mà vẫn đi tán tỉnh người khác là sao?
Nghe tôi nói vậy, chú không những không xấu hổ còn thản nhiên cầm lấy cái hộp cơm tôi vừa mang tới rồi mở ra, nhìn vào trong chú khen:
- Thơm thế nhỉ?
Đúng là người đàn ông mặt dày của năm! Tôi biết dù có làm thế nào thì cũng không sỉ nhục được chú ta, tôi quay ra nhìn chị y tá kia, tôi thấy chị cúi gằm mặt xuống mà khép nép.
- Còn chị, chị không thấy xấu hổ sao? Dùng chung một người đàn ông thích thế kia à? Chú ta hứa hẹn cho chị cái gì vậy?
- Uyển Hạnh!
Lần này, chú gọi thẳng tên tôi, âm lượng vừa phải nhưng đem theo một sự uy hiếp nhất định.
- Sao chứ? Tôi nói gì sai sao?
Chú ngó lơ câu hỏi của tôi mà đánh mặt về phía chị y tá kia mà nói:
- Mỹ Linh, em nghỉ ngơi trước đi.
- Dạ!
Chị y tá tên Linh chỉ chờ có thế thôi là cúi gằm mặt xuống rồi nhanh chóng chuồn khỏi căn phòng này, để lại mình tôi và chú.

Lần này, tôi phải đòi lại công bằng cho bạn thân của tôi.

Cái loại mặt trơ trán bóng như chú không xứng làm bạn trai nó.
- Sao phải đuổi chị ta đi? hay là tôi làm mất một mối của chú rồi à? Lúc chú lừa người ta chú có nghĩ đến hậu quả không?
Chú chau mày nhìn tôi đáp:
- Tôi không lừa ai và cũng chưa từng có bạn gái.
Lời nói của chú hệt như sét đánh ngang tai tôi, cái gì mà chưa có bạn gái? Sao chú có thể dối trá đến mức này được nhỉ? Tôi vẫn còn nhớ gương mặt tràn đầy hạnh phúc và tự hào của Hạnh mỗi khi nhắc về người bạn trai như chú.

Vậy mà chú nói chú chưa từng có bạn gái? Trong khi trước đây tôi đã thấy chú qua lại với bao nhiêu cô chân dài!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.