Bựa Nhân Sát Vách

Chương 54





Tôi đang nuốt miếng thịt mà suýt hóc, tôi ho sù sụ, phải đưa tay lên vuốt ngực.
- Khụ khụ khụ...
Thầy Trung thấy vậy thì nhíu mày lo lắng, vội đưa giấy cho tôi.
- Em sao thế? Thức ăn có vấn đề à?
Tôi vội xua tay, không phải là thức ăn có vấn đề mà câu hỏi của thầy khiến mức độ ảo tưởng của tôi tăng cao.

Vì tôi đã dính phải thính của Vũ Đình Phong một lần, và cũng ảo tưởng để rồi nhận lại đắng cay nên tôi rất sợ dính phải thính của người khác một lần nữa.
- Dạ...!em không sao ạ.
Thầy Trung nhìn tôi bật cười, mà công nhận thầy cười trông đẹp trai thật.

Thầy hai mươi chín tổi mà nhìn trẻ trung như thanh niên đôi mươi ấy, bảo sao mấy đứa con gái lớp tôi chết đứ đừ vì thầy.
- À, thế thì Hạnh có thể trả lời câu hỏi ban nãy của tôi được không?
- Dạ?
Tôi trố mắt nhìn thầy, nhưng tự cảm thấy mình quá vô duyên nên vội bào chữa:
- À dạ...!em chưa có ạ.
- Ồ, ngạc nhiên nhỉ, Hạnh xinh như vậy mà vẫn chưa có bạn trai.
- Dạ...
Tôi ngượng chín mặt cúi đầu xuống không dám nhìn thầy, hai tay đan lại với nhau.


Trên trái đất này, người khen tôi xinh chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Nhưng xét một cách công bằng, không phải tôi ảo tưởng đâu nhưng tôi cũng tự thấy mình có chút nhan sắc.

Chỉ là tôi không có tiền để mặc đồ đẹp, không có tiền để mua son chát phấn, nhuộm tóc mà luôn để mặt mộc, tóc đen đến trường.

Nhưng mặt mộc của tôi cũng không quá tệ, với lại khi trang điểm thì tôi cũng hóa thiên nga đó sao? Mấy đứa hot girl trong trường bỏ son phấn ra mặt mộc chắc gì đẹp hơn tôi.
Thầy trung cất lời như đánh thức tôi rời khỏi sự ảo tưởng:
- Vậy, em thích kiểu người như thế nào?
Chẳng hiểu sao khi thầy hỏi vậy, ngay lập tức trong đầu tôi hiện lên hình ảnh ông chú biến thái cầm quyển sách y học...
Tôi vội vàng xua tan đi suy nghĩ của mình mà đáp lời thầy:
- Không biến thái, không bắt nạt bạn gái, không cưỡng ép, không lăng nhăng, không quỵt tiền, tính cách bình thường một chút và cuối cùng là sạch sẽ ạ.
Thầy Trung thấy tôi nói vậy thì ngớ người, còn tôi thì giống như muốn cắn đứt lưỡi mình, tại sao tôi có thể nói vậy với thầy chứ? Tôi vội vàng sửa lại:
- À, ý em là, mẫu bạn trai nào cũng được ạ, em không quá kén chọn, quan trọng đó là người tốt ạ...
- À...ừm...
Thầy Trung hắng hắng giọng rồi lại hỏi tiếp:
- Thế Hạnh đã từng yêu ai chưa?
Lại một lần nữa, hình ảnh ông chú bác sĩ của tôi lại hiện lên trong đầu, tôi vội lắc đầu nguây nguậy.
- Dạ chưa ạ...
- Tôi thì rồi.
Nói đến đây thì ánh mắt thầy hơi buồn, sau đó chúng tôi lại chuyển sang vấn đề khác.

Mải trò chuyện không nhìn lên đồng hồ, liếc nhìn cũng đã ba giờ trưa, thầy Trung gọi phục vụ thanh toán phí xong thì quay ra nói với tôi:
- Coi như Hạnh nợ, sau này phải trả tiền cafe đó nhé!
Tôi mở to mắt nhìn thầy, trong lòng nghĩ, đàn ông gì mà vừa ấm áp vừa galant dễ sợ.

Nhưng đây chắc chắn không phải là người đàn ông của tôi.

Tôi cũng chẳng dám nghĩ cao xa, trèo cao thì ngã đau, một lần là quá đủ.

Từ sau vụ ông chú tôi luôn đề phòng cảnh giác với mọi đàn ông.
Thầy Trung đưa tôi ăn xong thì đưa tôi về phòng trọ của chú, trên đường thầy hỏi tôi:
- Em mới đổi địa chỉ à?

Tôi chột dạ, lí nhí đáp:
- Dạ, phòng trọ bên kia bất tiện quá.
- Ừm.
Cũng may là thầy không hỏi tôi thêm câu nào nữa.

Nếu không phải vì con xe cà tàng chưa sửa xong thì tôi cũng chẳng muốn thầy đưa mình về nhà đâu.

Tôi nhờ thầy đưa đến ngõ rồi đi bộ vào trong, vừa mở cửa phòng ra thì đã nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng gai mắt.
Trước mặt tôi là một cặp nam nữ đang chim chuột với nhau.

Người đàn ông không ai khác là chú Phong, còn người phụ nữ bên cạnh thì rất đẹp, thân hình nóng bỏng, cô ta mặc váy body khoét sâu, ngực đã to mà mặc cái kiểu áo hở chèn ép ngực, nhìn mà thấy tắt thở.

Đúng là gu của chú có khác.
Có lẽ, chẳng có người phụ nữ nào trên đời này có thể chữa cái bệnh lăng nhăng của chú, dù tim hơi đau một chút nhưng cũng không sao, tôi bị chú dày vò nhiều nên cũng dần chai lì với nỗi đau rồi.

Cũng có thể đó là bản tính đàn ông, chú đẹp trai lại đào hoa như vậy, khó mà có thể chung thủy với một người con gái.

Đàn ông toàn là một lũ tồi thôi.
Vừa thấy tôi, chú nhếch môi lên cười:
- Hạnh về đấy à, đi vào thông hộ chú cái bồn cầu đi.
Tôi đã cố ý làm lơ như không nhìn thấy gì, cũng không nói gì về vụ việc đêm hôm trước, ấy vậy mà lão già chết tiệt kia còn không nể mặt tôi, cố tình khiến tôi nhục nhã trước mặt người khác.

Tôi điên tiết, đang định xông lên cãi lại thì lão mở điện thoại ra rồi đưa cho cô ả kia xem:
- My này, em thấy ảnh này có đẹp không?

- Đâu đưa em xem.
Tôi tái mặt, vội vội vàng vàng phi đến giằng cái điện thoại của chú.

Nhưng mà, cái màn hình trên điện thoại lại hiển thị hình ảnh của chú đang mặc áo blouse.
- Ơ Uyển Hạnh, sao cháu lại làm như thế?
Phát hiện ra mình vừa bị lừa, tôi nghiến răng nghiến lợi trả lại cho chú cái điện thoại.

Ả My kia còn đang nhìn tôi với con mắt như thể muốn ăn tươi nuốt sống.
- Em thông cảm nhé, đây là con bé giúp việc mới đến nhà anh.
- À dạ, không sao ạ.
Ánh mắt My đột nhiên thay đổi 360 độ trở sang hiền dịu vui vẻ.

Đúng là không thể đùa được với phụ nữ, dù ghét tôi ra mặt nhưng trước mặt chú, ả vẫn phải hóa nhu mì thục nữ khiến tôi buồn nôn.

Mà cái từ giúp việc kia như muốn chọc tôi phát điên.

Tôi hậm hực nhìn chú, hai đôi tay nắm lại thành quyền, nếu không phải vì có người ngoài ở đây tôi đã cho chú tiệt giống rồi.
- À vào thông hộ chú cái bồn cầu đi nhé.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.