Rich bỏ dao cạo xuống và làm tốt nhất có thể để cầm máu đang chảy xuống cổ trong lúc tự hỏi anh sẽ cư xử ra sao với Becca. Chỉ một phút trước cô còn nóng bỏng, ướt át, và hoàn toàn sẵn sàng, thế rồi đến phút tiếp theo cô nói không với anh rồi ra khỏi vòi hoa sen. “Không” không phải là từ anh quen nghe, và chắc chắn không phải là câu trả lời anh thích.
Anh quấn một chiếc khăn tắm quanh hông trong lúc bước ra khỏi phòng tắm, rồi không buồn gõ cửa, mở toang cánh cửa đi vào phòng của Becca. “Em không thể chỉ nói “không” và bỏ đi như thế!”
“Anh sai rồi. Tôi có thể và đã làm thế.” Becca mặc trên người những món đồ cũ tơi tả của cô, và đang ra tay hành hạ một khối to trông có vẻ là đất sét. Cô nện mạnh nó xuống một chiếc bàn gỗ cũ kê trong góc phòng, nhấc lên, rồi lại nện mạnh xuống lần nữa.
Rich hít một hơi sâu, khoanh tay trước ngực, đứng tựa người vào chiếc tủ. “Vậy đấy. Em đang cố quên đi mọi thứ giữa chúng ta?”
“Thứ duy nhất giữa chúng ta là dối trá.”
“Không, không phải thế, và cho dù em có vờ là vậy đến thế nào đi nữa, sẽ chẳng có hiệu quả đâu. Tại sao không nói cho tôi biết cái quái gì đang khiến em e sợ vậy?”
Cô xắn hai ống tay áo của chiếc áo sơ mi màu xanh lục đã bạc màu lên cao hơn và tiếp tục bận rộn với tảng đất sét. “Hãy để tôi nói thẳng. Chẳng lẽ chỉ vì tôi không ngoan ngoãn vâng lời nghe theo kịch bản xuôi chèo mát lái của anh mà anh cho rằng tôi đang e sợ điều gì đó sao?”
Rich bật cười. “Bé con, chẳng có gì xuôi chèo mát lái với em cả. Dù là gì đi nữa. Và hãy tin tôi đi, nếu tất cả những gì diễn ra giữa chúng ta chỉ là tình dục, tôi sẽ chẳng mất công bận tâm làm gì.”
Hay lắm, những lời này đã làm cô chững lại. Cô ngoái đầu lại nhìn anh, nuốt khan.
“Tôi đi thay quần áo đây. Nếu em muốn ra ngoài ăn mặc như lúc này thì cũng chẳng sao. Nhưng nếu em muốn thay đồ, tốt nhất hãy khẩn trương lên.”
Cô nhìn qua tủ quần áo của mình như thể không nhớ cô đã mặc gì lên người rồi trút hết bực dọc lên tảng đất sét khốn khổ.
“Hả?”
“Chúng ta sẽ đi lấy những tác phẩm em muốn cho Emily xem. Nhớ chứ?”
“Tôi có thể tự làm được.”
“Phải rồi, tôi dám chắc em sẽ chất được cả một kho đầy ắp các sáng tác của mình lên chiếc Roadster tí xíu mà em vẫn dùng để vi vu trên đường. Hãy thực tế đi.” Anh quay lại bước ra ngoài, để nguyên cửa mở.
“Em có năm phút.”
Rich kìm mình không đóng sầm cửa lại, để mở cửa phòng anh chỉ để nhử cô. Anh lẩm bẩm một mình trong lúc mặc quần áo. Anh nhận ra mình sinh ra lẩm bẩm rất nhiều kể từ khi gặp Becca. Cô khiến anh phát điên, và không phải lúc nào cũng theo cách dễ chịu, mặc dù anh chẳng có gì để phàn nàn về cách cô làm anh phát điên tối qua. Không. Không có gì để phàn nàn hết.
Rich biết cảm giác khi phải giả bộ là thế nào. Quỷ tha ma bắt, anh đã trải qua cả cuộc đời đóng vai một đứa con trai hoàn hảo, một vị giáo sư hoàn hảo, và thậm chí một hai lần tự cho mình sắm vai một người bạn trai hấp dẫn. Còn nói về Becca, Rich không hề giả bộ, và từ phản ứng của cô với anh, có thể thấy cả cô cũng vậy. Người ta không thể giả bộ để ái ân mãnh liệt đến không tin nổi như thế. Một cuộc yêu đương đầy ý nghĩa. Không bao giờ có chuyện giả bộ khi làm tình.
Nếu ai đó đang muốn giả bộ điều gì, người đó chính là Becca khi cô cho rằng chuyện đó chẳng là gì ngoài một phương tiện để đạt tới một kết cục có lợi cho cả đôi bên. Quỷ tha ma bắt chuyện đó đi. Hiện tại anh sẽ tạm chấp nhận, nhưng bằng cách nào đó anh sẽ chứng minh cô đã sai. Anh chưa biết mình cần làm cách nào, nhưng anh sẽ làm. Biết đâu chỉ cần một ngày ở bên nhau cùng hợp tác làm việc là ổn cả. Vì đây là ý tưởng duy nhất anh có thể nghĩ ra, anh sẽ thực hiện nó. Cô là một cô gái thông minh. Cô sẽ đoán ra dụng ý của anh. Anh chỉ hy vọng cô sẽ nhận ra thật nhanh, vì trò đóng kịch quái quỷ này đã thực sự trở nên quá sức chịu đựng.
Rich tháo sạc điện thoại ra, bấm nút quay số nhanh để gọi cho mẹ anh. “Con chào mẹ. Mẹ này, mai con không qua ăn tối được đâu!”
“Con nói không qua được là sao? Con đang có chuyện gì còn quan trọng hơn cả gia đình sao?”
Rich ngồi xuống giường, bắt đầu xỏ tất vào chân. “À - con sẽ rất nhớ bữa tối Chủ nhật. Chẳng có chuyện coi thường gia đình nào ở đây cả, vậy nên mẹ đừng làm con mất vui. Con cần giúp một người bạn chuyển nhà.”
“Vậy thứ hai con sẽ ghé qua lấy thức ăn của con chứ?”
“Mẹ, con không qua đâu. Con sẽ ổn thôi. Con đang bắt đầu tập tọe tự nấu ăn.”
“Cái gì? Con đâu có biết nấu ăn. Con không thể nấu ăn được.”
Rich xỏ chiếc giày cao cổ vào chân. “Con có thể. Đâu phải là đạn đạo học, mẹ. Cảm ơn mẹ về lời đề nghị, nhưng con đang tự nấu ăn cho mình, thậm chí con còn giặt đồ nữa.” Anh cũng chẳng buồn nói với bà rằng anh đã làm bắt màu một nửa số đồ anh thử giặt, và đốt cháy thành than nửa còn lại.
“Con có một cô bạn gái đang nấu nướng giặt giũ cho con. Cô nàng Becca mà em gái con rất thích. Con đang sống chung một cách tội lỗi với cô ta. Cô Rose của con nói rằng cô gái đó đang sống ở đó...”
“Mẹ. Đủ rồi đấy! Con không sống trong tội lỗi.” Phải, ít nhất chưa đủ nhiều như anh thích. “Nhưng một người đàn ông cần biết cách tự chăm sóc cho mình. Có một người phụ nữ rất thông thái từng nói với con rằng cho dù mẹ có là một người mẹ tuyệt vời đến thế nào đi nữa, mẹ cũng chẳng thích gì việc phải giặt đồ cho con.”
Rich chờ đợi mẹ anh sẽ phủ nhận và rất ngạc nhiên khi bà không nói thế.
“Richie, con thấy mình vẫn ổn chứ?”
“Con rất ổn, mẹ, nhưng con sắp muộn giờ rồi. Con cần phải đi. Trong tuần con sẽ gọi lại cho mẹ. Tạm biệt mẹ.”
Với dòng xe SUV, chiếc Highlander có thể coi là chật chội. Rich chiếm dụng hầu hết không gian bên trong và phần lớn lượng oxy, thậm chí cả khi cửa sổ trời được mở ra. Becca mở cuốn sách cô cầm theo ra, giả bộ chăm chú đọc, và cố hết sức để tảng lờ anh đi. Chẳng ăn thua, nhưng không đời nào cô để anh được hởi lòng hởi dạ về chuyện nhỏ nhoi này.
Rich đằng hắng. “Em có thể cho tôi biết chúng ta sẽ tới đâu không? Tôi đang đi theo hướng chính về Philadelphia, nhưng sẽ rất có ích nếu tôi có địa chỉ chính xác.” Anh nhấc thiết bị GPS khỏi giá cắm, đặt nó vào lòng cô. “Nếu em sợ phải nói chuyện với tôi, em chỉ cần nhập địa chỉ vào đây”
“Tôi không sợ nói chuyện với anh. Tôi lựa chọn không nói.”
Anh bật radio lên, vậy là không gian bên trong chiếc xe tràn ngập giai điệu của ca khúc đã làm nhạc nền khi họ khiêu vũ với nhau tối hôm trước. Cô chuyển đài. Anh nhướng mày lên và chuyển lại về tần số cũ. “Xe của tôi, nhạc của tôi.”
Becca nhập địa chỉ ngôi nhà của bố cô vào thiết bị GPS, đưa trả lại cho anh, rồi lại mở cuốn sách của cô ra, sau đó cố quay người hết mức có thể nhìn về phía cửa sổ, cố lờ người bạn đồng hành của mình đi.
Chuyến đi dường như kéo dài vô tận. Cô dồn hết tâm trí vào việc lật giở các trang sách dù chẳng đọc lấy một từ. Khi họ rẽ sang con đường dẫn tới khu tư gia, cô đã sẵn sàng để gào lên.
Cô chỉ đường cho anh lái xe trong khu lãnh địa, đi qua các chuồng ngựa, hồ nước, nhà kính cùng mấy ngôi nhà dành cho người làm tới tòa dinh thự chính. Cô đã ở ngoài xe trước khi anh kịp tắt máy.
Rich ngồi lại trong xe một hồi lâu, chăm chú ngắm nghía tòa nhà qua kính chắn gió. Cô nhớ lại phản ứng đầu tiên khi tới đây của Annabelle, và dẫu Rich hẳn từng trải hơn nhiều so với cô em gái anh, song cô ngờ rằng anh từng nhìn thấy thứ gì tương tự. Cô vẫn thường nhắc tới tòa nhà như một lăng mộ dành cho người sống. Khi anh bước ra khỏi xe, anh khiến cô rất ngạc nhiên khi không nói một lời. Anh chỉ đi theo cô bước lên các bậc cấp dẫn tới cửa trước.
Khi Becca bước vào trong nhà, Madge, người vẫn nấu bếp cho gia đình từ khi Becca và Chip còn quấn tã, xuất hiện, hối hả lao tới ôm chầm lấy Becca.
“Becca, sao không gọi báo trước cho bác cháu sẽ tới? Bác sẽ chuẩn bị món gì đó thật đặc biệt.” vẫn ôm lấy Becca, bà đưa mắt nhìn Rich. “Thế còn anh là ai?”
Rich đưa tay ra, hay ít nhất Becca nghĩ rằng anh đã làm vậy, vì Madge đã vươn người vòng qua người Becca, và có vẻ như bà đang bắt tay. “Rich Ronaldi. Becca và tôi là...” Becca thoát ra khỏi cái ôm chặt cứng của Madge. “Người sống cùng nhà.”
Rich gật đầu. “Đúng vậy.”
Nghe chẳng có vẻ gì là Rich tin vào lời khẳng định của chính mình. Cách Madge nhìn anh cũng cho Becca hiểu bà cũng không tin nốt. Tuyệt hảo. Chẳng có gì tệ hơn Madge khi bà nghĩ Becca đang giấu giếm bà điều gì. Madge sẽ khiến cô Rose của Rich phải ngửi khói từ xa cả dặm nếu nói đến chuyện tò mò tọc mạch.
“Rich là anh trai Annabelle, và chẳng phải do lỗi của ai, cháu và anh ấy buộc phải chia sẻ chung một căn hộ cho tới khi căn hộ của cháu sửa xong, vậy nên đừng nhìn cháu như thế nữa!”
Madge mỉm cười, “ồ, bác biết chuyện đó thế nào.”
Becca đưa mắt lảng tránh. “Không, bác không hiểu đâu. Rich và cháu tới lấy vài tác phẩm của cháu. Anh ấy có một chiếc xe rộng, còn cháu thì không. Bọn cháu không ở lại ăn tối đâu.”
Madge mỉm cười với Rich và gật đầu. “Được rồi, tiểu thư Becca. Sẽ như ý tiểu thư.” Bà quay sang Rich. “Vậy có vẻ cậu chỉ là phu khuân vác.” Rich mỉm cười đáp lại. “Vâng, thưa bà. Có vẻ là vậy, đúng không nào?”
“Madge, bọn cháu chỉ đi lấy vài bức tượng, rồi sẽ biến mất khỏi tầm mắt của bác ngay.”
Madge nói. “Tốt hơn cháu nên gọi điện cho bố cháu. Bác tin chắc ông sẽ rất vui được gặp cháu.”
Becca cố gượng cười. “Cháu sẽ gọi.” Cô ôm lấy Madge và hôn lên má bà. “Bọn cháu sẽ quay xuống sau một lát nữa.”
Becca đã leo lên tới giữa cầu thang dẫn lên lầu trước khi cô ngoái lại nhìn và nhận ra Rich không đi theo cô. Anh đang đứng nói chuyện huyên thuyên với Madge, đúng chuyện Becca muốn tránh không để xảy ra. “Rich, anh có lên không vậy?” Anh nháy mắt với Madge rồi leo hai bước một lên cầu thang. “À, phải rồi. Chúng ta giả bộ rằng hiện giờ tôi đóng vai một anh chàng phu khuân vác. Em cần cho tôi hay trước mỗi khi chúng ta bắt đầu giả bộ điều gì đó để tôi có thể phối hợp được nhịp nhàng.”
Becca tảng lờ anh và tiếp tục bước đi.
Lý do duy nhất giữ cho Rich khỏi trố mắt ngơ ngẩn nhìn vào chùm đèn treo bằng pha lê, những món đồ gỗ chạm trổ công phu cũng như sự rộng lớn của tòa dinh thự là anh đang bận tâm ngẩn ngơ ngắm nghía cặp mông của Becca hiện lên phía trong chiếc quần jean cô đang mặc. Anh thầm tạ ơn Chúa rằng cô quả nhiên vẫn sở hữu những món đồ thực sự ăn ý với thân hình phải nói là ngoạn mục của cô, những món đồ mà vì một lý do nào đó anh chưa khám phá ra được, cô luôn cố tìm cách giấu khỏi tầm mắt anh. Anh theo sau cô lên cầu thang tới tầng ba, rồi đi dọc một hành lang dài. Anh đợi cô mở một trong những cánh cửa đóng kín mà họ đi ngang qua, nhưng cô tiếp tục bước tới tận cuối hành lang, rồi leo lên một cầu thang khác. Cầu thang này không rộng bằng cầu thang trước, cũng không trải thảm. Trông những bậc thang giống như dẫn xuống một tầng hầm cũ, chỉ có điều chúng lại dẫn đến lầu bốn.
“Đây là cầu thang dành cho người làm. Nhưng không còn người phục vụ nào sống trên này nữa. Tất cả người làm đều có nhà riêng trong khuôn viên của lãnh địa, nhưng khu phòng cũ của họ thật tuyệt khi dùng làm chỗ vui chơi hay chứa đồ. Đây là vương quốc riêng của Chip và tôi.”
Rich bước vào một căn phòng áp mái có vẻ như từng có thời được dùng làm phòng khách. Anh mỉm cười. Căn phòng đen đặc với tất cả các chòm sao được vẽ dày đặc lên cả trần lẫn bốn bức tường.
Rich dừng lại để chiêm ngưỡng.
“Rất thú vị!”
Becca nhún vai ngồi xuống chiếc trường kỷ bọc da cũ kỹ, ngả lưng tựa ra sau, ngước mắt nhìn lên trần nhà. “Vẽ chúng là một thú vui với tôi. Chuyện này cũng làm mẹ tôi rất bực mình, vậy là thêm một điểm thú vị nữa.”
Rich ngồi xuống bên cạnh cô, ngả đầu ra sau. “Vậy sao bà ấy không bắt em sơn lại phòng?”
Becca nhún vai. “Tôi nghĩ lúc đó bà đã quyết định rũ bỏ mọi trách nhiệm về tôi.”
Cô nói về chuyện đó mà không thể hiện chút phiền muộn nào dù là thoáng qua, bằng giọng tường thuật đều đều như thể ai đó đang nói về thời tiết.
“Vậy hình xăm của em...” Anh cúi người sang, kéo vạt áo sơ mi của cô lên, rồi kéo cạp chiếc quần jean của cô xuống đủ để lộ ra một hình xăm Song Tử trên đường ranh giới giữa hai vùng da khác màu do mặc bikini. Hình xăm thể hiện một phụ nữ trông rất giống Becca trong một chiếc áo dài kiểu Roma cổ, đang đưa tay về phía một người đàn ông ngoảnh mặt khỏi cô. Rich đưa một ngón tay sờ lên hình xăm, và đáp lại Becca đột nhiên khẽ há miệng ra khi hít vào.
Khi anh ngắm nhìn nó tối hôm trước, anh nghĩ rằng đó là một bức tranh Becca và Mike. Nhưng giờ anh không còn dám chắc là vậy nữa... “Tôi đoán em là một Song Tử.”
“Hình xăm này có nhiều ý nghĩa hơn. Chip và tôi là anh em sinh đôi. Chúng tôi sinh ngày 29 tháng 5, vậy nên chúng tôi là một cặp sinh đôi Song Tử.”
Rich đưa cánh tay ôm quanh người cô, kéo cô xích lại gần anh hơn. Cô không làm cho nhiệm vụ của anh trở nên dễ dàng. Cần phải làm cho cô bị khuất phục dần dần. Chinh phục người khác với anh có thể coi là một năng khiếu, vậy nên anh không thấy e ngại lắm. “Em không mấy khi nói về Chip. Hay về hình xăm. Em có nó vào cùng thời gian em vẽ căn phòng này đúng không?” Becca lắc đầu. “Không, tôi có nó từ trước đó mấy năm. Tôi đã xăm nó sau khi anh trai tôi chết.”
Rich đưa bàn tay nâng cằm cô lên, quay mặt cô về phía anh. “Nó đẹp lắm.” Khi mắt họ gặp nhau, anh có cảm giác đây là lần đầu tiên cô thực sự nhìn vào mắt anh kể từ lúc Mike và Nick xuất hiện.
Anh không khỏi mỉm cười trước vẻ mặt chán nản anh trông thấy. “Em đẹp lắm.” Anh khẽ hôn lên môi cô.
Đôi mắt cô mở to khi anh buông cô ra. “Vậy tiếp theo chúng ta sẽ tham quan nơi nào đây?”
Becca đứng dậy để tránh ra xa anh, và anh lập tức đứng dậy theo cô trong khi cô đang kéo áo sơ mi xuống và nhấc cạp quần jean lên. “Đây không phải là một chuyến tham quan. Tôi cất giữ các sáng tác của mình trên này, vì ở đây sẽ không ai bắt gặp chúng.”
Rich theo sau cô bước dọc một lối đi vào một căn phòng chắc phải dài đến chín mét và rộng không dưới sáu mét. Trong phòng la liệt những bức tranh được treo hoặc đặt tựa vào tường, những chiếc giá, chiếc bàn bày kín đồ gốm hay tượng đủ kích cỡ. Những khung cửa sổ áp mái lớn cho phép ánh sáng chiếu vào trong phòng. Căn phòng được sơn màu trắng, một phông nền càng khiến cho màu sắc trên các tám toan thêm nổi bật. “Em cũng vẽ sao?”
Cô nhún vai. “Không khá lắm, nhưng tôi thích vẽ.”
Rich bật cười. “À phải. Đã có ai từng nói với em rằng em chính là nhà phê bình tàn tệ nhất với bản thân mình chưa?”
“Không. Họ thường nói với tôi rằng tôi đúng. Có nghĩa là trừ anh ra.”
Rich cố xem qua tất cả các bức họa. Trong số chúng có vài bức tranh có thể coi là khá đẹp ở mức nghiệp dư, song một vài bức thực sự khiến người xem ngỡ ngàng.
Luồng ánh sáng chiếu qua một trong những khung cửa sổ dường như dõi thẳng vào một bức tượng đồng nhỏ thể hiện một người mẹ và một đứa con. Bức tượng có phong cách đậm chất nghệ thuật trang trí - người phụ nữ có mái tóc dài lượn sóng, trông rất giống Annabelle. Khỉ thật, chính là Annabelle. Ít nhất cũng là khuôn mặt của em gái anh, và cô đang hôn lên đầu một đứa bé đang bú cô, khuôn mặt của đứa trẻ bị che khuất.
“Em đã làm ra bức tượng này?”
Beca lúng túng mân mê gấu áo cô giữa hai ngón tay. “Phải. Tôi làm nó để tặng Annabelle như một món quà cho phòng tắm của cô ấy.”
Rich đi vòng quanh chiếc bàn nhỏ, ngắm nghía bức tượng từ mọi góc độ. “Chúa ơi, đẹp quá! Thật đáng kinh ngạc!”
Becca nhún vai. “Cảm ơn.”
“Em cần mang bức tượng này đi. Emily sẽ thích mê nó. Ngoài ra, nó rất nhỏ nhắn xinh xắn.”
Becca đặt bàn tay lên đầu đứa trẻ, rồi trượt bàn tay xuống dọc lưng đứa trẻ cho tới chỗ phần lưng hòa vào phần giá đỡ. “Tôi không biết nữa. Tôi sợ nó có thể đem đến chuyện chẳng lành. Đứa trẻ vẫn chưa chào đời, và nếu có chuyện gì xảy ra...”
“Sẽ không có gì xảy ra đâu. Nhưng nếu em lo ngại, cứ thoải mái giấu nó sau tủ quần áo của tôi. Annabelle sẽ không bao giờ bén mảng tới chỗ đó đâu. Tin tôi đi.”
“Cả cô ấy và tôi đều sẽ không bao giờ bén mảng tới đó.”
Rich tảng lờ câu nhận xét, tiếp tục đi qua chiếc bàn kế bên. Một chiếc bàn cũ mặt đá bày năm bức tượng tách riêng. Trong đó có một cô gái mặc váy đang ngồi, tay cầm một cuốn sách, xung quanh là mấy đứa trẻ.
Becca đến đứng bên cạnh anh, hai tay khoanh trước ngực. “Tôi định sẽ thực hiện lại chúng ở kích thước lớn hơn trong lò đúc. Thư viện địa phương đang xây dựng một khu vườn nhỏ trên khoảnh đất nằm bên cạnh tòa nhà của họ. Khi khu vườn chuẩn bị hoàn thiện, tôi sẽ đem đúc lại những bức tượng này bằng đồng và tặng cho họ.”
Rich sờ tay lên cuốn sách bức tượng cô gái đang cầm. Một bản sao hoàn hảo của một trong những tác phẩm anh ưa thích nhất, “Đảo giấu vàng ư?” Anh bước tới sau Becca. Cô đang căng cứng người ra đến mức một vài bức tượng của cô trông còn thư thái hơn. Anh đặt hai bàn tay lên hai vai cô, bóp nhẹ. “Em sẽ phóng to chúng lên bằng người thực chứ?”
Cô co rụt hai vai lại. “Tôi cũng thích làm vậy. Như thế bọn trẻ có thể ngồi cạnh các bức tượng và đọc.”
“Tôi nghĩ cảnh tượng đó sẽ rất ấn tượng.”
Becca lánh khỏi hai bàn tay anh, lấy một bức tượng đồng xuống khỏi chiếc giá gần đó và đặt nó cạnh những bức tượng khác. Đó là bức tượng sống động như thật tạo hình một con ngựa cái đang cho ngựa con bú. Becca đi ra xa khỏi anh, lấy điện thoại bấm số. Cử chỉ của cô thể hiện rõ tâm trạng bất an. “Bố yêu quý. Con chào bố. Con đang ở nhà để lấy vài tác phẩm của con.”
Cô đi đi lại lại trong phòng trong lúc nghe điện thoại. Rich đi theo sau cô tới bên một tác phẩm theo phong cách hiện đại và đưa tay sờ lên bề mặt kim loại mát lạnh. Trông nó giống như một con sóng. Nhưng khi anh bước vòng quanh và quan sát bức tượng từ một góc độ khác, anh tự hỏi không rõ đây có phải là một kiểu ghế theo phong cách hiện đại hay không. Cô lại quay lưng về phía anh thêm lần nữa. “Chỉ là một chuyến ghé qua bột phát vào phút cuối thôi. Không cần phải - không, thật đấy. Bố không cần phải về qua nhà đâu. Ồ, okay. Vậy con sẽ gặp bố sau vài phút nữa. Tạm biệt.” Cô gập điện thoại lại, rõ ràng không mấy vui vẻ với kết quả cuộc trò chuyện.
Rich bật cười. “Em thực sự gọi ông là bố yêu quý sao?”
Becca nhún vai. “Tôi đoán là vậy. Tôi chưa bao giờ nghĩ tới chuyện đó!”
Rich đi vòng quanh bức tượng thú vị nọ, cố tìm cách tìm hiểu tâm trạng cô gái và không có được chút may mắn nào. Có những lúc cách tốt nhất chỉ đơn giản là đưa ra câu hỏi. “Em không thấy vui phải gặp ông vì những lý do thông thường, hay chủ yếu vì tôi đang có mặt ở đây?”
“Tôi đâu có không vui khi gặp bố tôi. Chỉ là hơi đột ngột thôi. Song cuối cùng rồi chúng tôi cũng sẽ vượt qua được, và hãy tin tôi đi, chẳng có gì dính dáng đến anh đâu.”
Rich cúi xuống, nhấc thử bức tượng kim loại lên. Nó nhẹ hơn nhiều so với anh hình dung. “Hãy mang cả bức tượng này đi nữa.” Anh để bức tượng về chỗ của nó, và khi cô bước tới để cầm một bức tượng khác lên, Rich rảo bước vượt qua cô để tới đích trước. Anh kẽ càu nhàu khi nhấc bức tượng lên. Nặng quá. Bức tượng chỉ cao chừng sáu mươi phân, nhưng lại tạc bằng cẩm thạch trắng. Mát lạnh và nhẵn bóng, bức tượng thể hiện một người phụ nữ khỏa thân cưỡi ngựa, tay nắm lấy bờm con ngựa trong lúc nó nhảy qua một hàng rào. Anh đặt bức tượng lên một chiếc bàn gần đó. vẻ mặt đầy đam mê của người phụ nữ quả thực khiến người ta ngỡ ngàng. Rich nuốt khan. “Nó làm tôi nhớ đến dáng vẻ của em tối qua.” Becca cảm thấy cô đang đỏ mặt. Cô quan sát khuôn mặt Rich trong lúc anh ngắm nghía bức tượng cô đặt tên là “Tự do”. Với Becca, bức tượng chính là định nghĩa của cô cho hai từ đó, một cơ hội để đào thoát, để lao đi. Có lúc là lao đi khỏi thứ gì đó; cũng có lúc là lao tới thứ gì đó. Cách cô nhìn nhận về nó thay đổi tùy theo tâm trạng của cô. Song bất cứ khi nào lao đi cô cũng cảm thấy mình được tự do, và dường như Rich hiểu điều đó. Cô cảm thấy mình giống như một con thú đang được nghiên cứu trong môi trường sống tự nhiên của nó. Anh đã thấy quá nhiều, hiểu cô quá rõ, và đang xích lại quá gần. Cô cảm thấy hoàn toàn vô phương chống trả, như thể bằng cách tới đây, anh đã tước đi của cô tấm lá chắn bảo vệ. Khỉ thật, cô biết tới đây là một ý tưởng tồi tệ.
“Cô có thứ gì để bọc những món này lại không?”
“Có.” Cô cần có một khoảng không gian, vậy là cô đi sang nhà kho, dành một lúc lâu cho việc tìm lấy vài tấm vải phủ dùng khi chuyển đồ. Khi cô quay lại, anh đang xem qua các tác phẩm của cô được ra đời sớm hơn. “Anh có nghĩ chúng ta có thể cho hết những món nhỏ vào trong xe được không?”
Rich không ngoảnh lại. “Tôi không rõ, nhưng chắc chúng ta có thể thu xếp chỗ cho phần lớn chúng. Tôi sẽ gập ghế sau xuống.”
Cô chưa bao giờ cảm thấy mình bị phơi bày ra như thế. Anh luôn có cách để tìm hiểu mọi thứ. Anh lấy một bức tượng nhỏ từ trên giá xuống. “Đây là gì vậy?”
Becca cầm lấy bức tượng còn xa mới có thể coi là hoàn hảo từ tay anh. Đây là bức tượng đầu tiên cô tạo ra. Một người phụ bếp đã chụp một bức ảnh cô đang cho chú ngựa con của mình ăn. Cô chuyển bức ảnh thành một bức tượng đất sét. Cô đã phải lòng cả chú ngựa con lẫn nghệ thuật điêu khắc. Bức tượng còn rất thô kệch; cánh tay cô đang ôm quanh cổ Russet trong lúc cô cho nó ăn từ một cái chai. Trông con ngựa to gần bằng cô. Cô vẫn nhớ rõ ngày cô bắt tay vào nặn bức tượng. Becca đã học được rất sớm cách trân trọng những khoảnh khắc tuyệt vời của cuộc sống, và điêu khắc đem đến cho cô một cách để lưu giữ lại thời gian. Một hình ảnh khuôn mặt Rich - cùng với cách anh ngắm nhìn cô tối hôm trước - chợt hiện lên trong tâm trí cô. Một khoảnh khắc tuyệt diệu của thời gian.
“Đây chính là em.” Giọng nói của anh vang lên xuyên qua dòng suy tưởng của cô. Cô đưa tay cầm lấy bức tượng từ tay anh. “Chúng ta sẽ không mang nó đi.”
“Tại sao? Em nặn bức tượng này lúc bao nhiêu tuổi vậy?”
Becca trả bức tượng về chỗ của nó. Chỗ nó được cất giấu. “Tôi nghĩ lúc đó tôi mười hai tuổi thì phải. Nó cũng không thành công.”
Rich lại lấy bức tượng ra. “Em nghĩ nó không thành công ư? Bec. Bức tượng rất đẹp. Mẹ kiếp, em quả thực đúng là một thần đồng. Hãy nhìn cách em và chú ngựa tựa người vào nhau mà xem. Đây là tác phẩm tôi thích nhất!”
Cô bật cười. “Phải rồi.”
“Đây chính là em khi em không giương vây xù lông ra. Đây chính là con người thực của em mà em vẫn giấu khỏi những người khác, trừ tôi.”
“Anh ngạo mạn đến mức thực sự đáng kinh ngạc.”
Rich đứng thẳng người lên.
“Không phải là ngạo mạn. Đó là sự tin tưởng.”
Becca đưa mắt tránh đi, giật lại bức tượng từ tay anh hơi quá mạnh tay một chút trước khi trả nó lên giá lần nữa. Rõ ràng là anh ta đã thấy quá nhiều.
“Becca?”
Cô quay người về phía giọng nói của bố cô vang lên. Cô gần như cảm thấy hạnh phúc về sự ngắt quãng. “Bố lên trên này đi!”
Ông bước vào trong bộ đồ đánh golf. Chết tiệt, thậm chí chiếc găng vẫn còn thò ra lủng lẳng từ trong túi sau. “Bố, chắc bố còn nhớ Rich Ronaldi, anh trai Annabelle.” Cô chấp nhận cái ôm gượng gạo của bố, rồi tách ra nhanh nhất có thể, lùi lại một bước. Bố cô và Rich bắt tay nhau.
“Rất vui được gặp lại ông, ông Larsen!”
“Rich.” Cái nhìn bố cô dành cho Rich khiến Becca chỉ muốn chấm dứt màn xã giao này ngay lập tức. “Con cần bắt đầu chuyển các tác phẩm của con tới Brooklyn, và vì Rich có một chiếc SUV rộng rãi thoải mái, anh ấy đã đề nghị giúp con.”
Không, lý do này chẳng hề lọt tai ông. Gì nữa đây, chẳng lẽ trên trán cô đang hiện lên một dấu hiệu nào đó nói toạc ra rằng cô đã phạm một sai lầm, để cho đám hormon mắc dịch điều khiển cái đầu và lên giường với Rich Ronaldi, hay Mike đã gọi điện cho bố và tố cáo cô? Không, anh ấy sẽ không dám.
Rich lấy một tấm vải phủ đồ từ xấp vải cô đã mang ra lúc trước và gập nó lại kẹp dưới cánh tay. “Tôi nghĩ tôi nên bắt đầu chuyển đồ trong lúc hai người hàn huyên.” Anh nhấc bức tượng lớn nhất lên và bắt đầu bận bịu gói ghém nó lại.
“Bố không cần phải bỏ dở cuộc chơi.”
“Không hề. Chỉ là bố đã chọn chơi chín lỗ thay vì mười tám.” Bố cô đi tha thẩn quanh phòng, hai tay chắp sau lưng. “Con từng nói với bố sẽ cất một phần tác phẩm của con ở trên này. Bố chỉ không biết con đã sáng tác nhiều đến thế.”
Vậy ông cho rằng những năm qua cô đã làm gì? “Đây chỉ là những tác phẩm nhỏ. Con có mấy bức tượng lớn đang cất trong kho chứa dụng cụ cũ. Con đã phải dùng xe tải để chuyển chúng đến đó. Con hy vọng có thể đưa chúng tới xưởng sáng tác khi chỗ đó hoàn tất. Một phần khu xưởng sẽ có trần cao chín mét.”
Ông gật đầu. “Có một bức tượng cả Colleen và bố đều thích. Chính là bức tượng hiện đại bằng đá granit mà con cất trong kho dụng cụ. Bố muốn mua nó!”
Vẻ sững sờ hẳn phải hiện lên rất rõ trên khuôn mặt cô.
“Nếu nó dành để bán, tất nhiên rồi. Colleen nói nó thuộc về gia đình.” Becca không biết nên nói gì. Bố cô chưa bao giờ tỏ ra có quan tâm đến bất cứ tác phẩm nào của cô, lại càng chưa khi nào nói ra ông thích chúng.
“Bố biết con cảm thấy thế nào về việc có tác phẩm của con được trưng bày tại đây.”
“Thật sao?”
Ông gật đầu, đút hai bàn tay vào túi, một điều ông chưa bao giờ làm trước đây, và cúi mặt nhìn xuống sàn.
“Con không bao giờ muốn nó hiện diện ở đây, song điều đó sẽ rất có ý nghĩa với Colleen và bố.”
“Bố, con chưa bao giờ nói con không muốn nó được để tại đây. Con chỉ không muốn ép buộc ai phải nhận lấy nó. Mẹ luôn gọi những tác phẩm của con là những hiện vật phủ bụi. Vậy nên con đoán bố cũng có cùng cảm nghĩ.”
Trông bố cô có vẻ buồn bã. “Bố xin lỗi nếu bố từng khiến con cảm thấy như thế.”
Becca nhún vai. “Nếu bố thích bức tượng granit, hãy coi đó như một món quà cưới. Bố sắp sửa cầu hôn Colleen, đúng không?”
Khi ông không trả lời, cô bật cười. “Có thể đó là sự khích lệ bà ấy cần.” Cuối cùng bố cô cũng có được một nụ cười thực sự. Một điều thật hiếm hoi. Ông đưa cánh tay khoác quanh người cô, ôm lấy cô. “Cảm ơn con về sự ủng hộ.”
“Bất cứ điều gì con có thể làm để giúp hai người.”
Rich quay lại, nhướng một bên mày lên. Hẳn anh đã nhận ra thời tiết đã thay đổi. “Tôi đã gập ghế sau xuống, vậy tất cả những gì chúng ta cần làm bây giờ là đưa chúng xuống dưới nhà.”
Ông Larsen cầm lấy một bức tượng hai người đã chọn ra để mang đi. “Chúng ta có thể dùng xe đẩy, và khi đã đưa chúng xuống lầu ba, chỉ cần cho chúng vào thang máy là xong.”
Rich nghển cổ nhìn qua xấp khăn vải anh đang ôm trên tay. “Chiếc thang máy cũ đó vẫn hoạt động sao?”
“Tất nhiên rồi. Vậy anh nghĩ nó tồn tại ở đó để làm gì? Làm vật trang trí chăng?”
Rich phá lên cười. “Đúng vậy, tôi có nghĩ vậy thật. Ông cần phải thừa nhận là trông nó quá đẹp.”
Bố cô bật cười. “Chiếc thang máy đó có rất nhiều điểm tương đồng với con gái tôi - xinh đẹp, tài năng, và chăm chỉ làm việc.”
Thiếu chút nữa Becca đánh rơi một bức tượng xuống chân cô khi nghe thấy câu ví von đó. “Mình cần chuồn gấp khỏi đây trước khi ông so sánh mình với chiếc xe đẩy.” Với ba người cùng bắt tay vào việc chuyển đồ, chẳng mấy chốc chiếc SUV đã được chất đầy những tác phẩm điêu khắc được gói bọc chu đáo.
Rich đã thu xếp ổn thỏa mọi thứ vào trong chiếc Highlander; anh đợi dưới nhà chờ xem tiếp theo Becca muốn anh làm gì. Bố cô bước ra và ném về phía Rich một cái nhìn chằm chằm đầy đe dọa. Nhưng Rich chẳng phải người dễ chùn chân. “Thực ra thì anh đang làm gì ở đây cùng con gái tôi?”
Rich nhấc mình khỏi bức tường anh đang đứng tựa lưng vào, thu xếp cho mình tư thế đứng giống hệt ông Larsen. “Becca có cơ hội quảng bá các tác phẩm của cô ấy với vợ ông trưởng khoa của tôi, người tình cờ cũng là chủ tịch một hiệp hội mỹ thuật nhỏ...”
“Nếu Rebecca cần tiền...”
Rich giơ tay lên ngắt lời ông Larsen. “Không, tôi không nghĩ ở đây tiền là động lực thúc đẩy. Becca muốn tác phẩm của cô ấy được trưng bày trước công chúng, và Emily Stewart có những mối quan hệ cho phép thực hiện điều đó. Nếu bà ấy thích tác phẩm của Becca, bà sẽ giúp Becca có được sự quảng bá mà cô ấy cần.”
“Tôi đã bảo nó tôi có thể giúp nó có mặt tại một trong những phòng trưng bày danh giá nhất...”
“À phải. Cô ấy thực sự yêu thích ý tưởng đó.”
“Anh thật táo tợn khi dám phán xét tôi!”
Rich nhún vai. “Không phải tôi đang phán xét ông, nhưng nếu ông vẫn chưa nhận ra, mỗi khi ai đó đề nghị giúp con gái ông bất cứ điều gì, cô ấy đều từ chối. Thậm chí cô ấy còn không chấp nhận cho tôi giúp cô ấy sắp xếp lại đồ đạc.”
“Tôi không rõ cá tính độc lập đó bắt nguồn từ đâu. Chắc chắn không phải từ mẹ nó.”
“Tôi có một ý tưởng. Rất vui được gặp lại ông, ông Larsen.” Anh bắt tay ông chủ nhà.
“Nói với Becca tôi sẽ đợi trong xe.” Rich mở cửa và băng xuống các bậc cấp. Chẳng lạ khi anh và Becca lại hiểu nhau và dễ thân mật đến vậy. Họ giống nhau về nhiều phương diện. Cả hai đều trải qua cuộc đời trong cảnh luôn có người khác làm mọi việc cho họ, một tình trạng thoạt đầu nghe có vẻ rất đáng hài lòng, cho tới khi bạn nhận ra hoặc những người khác đó sẽ không cho phép bạn làm bất cứ thứ gì cho bản thân mình, hoặc bạn không còn khả năng làm gì nữa. Rich nổi loạn, dính vào rắc rối, và cuối cùng bị gửi vào học viện quân sự. Với Becca, có vẻ như cô tìm lối thoát cho mình trong nghệ thuật. Vài phút sau, khi Becca ra khỏi nhà tới chỗ anh đang đợi, trông cô không có vẻ vui hơn chút nào so với lúc sáng. Cô bước tới bên cạnh anh, đứng tựa người vào xe, quay mặt hướng về phía làn gió lạnh. “Rich, tôi xin lỗi đã khiến anh phải đợi. Tôi biết anh muốn quay về.” Nhiệt độ hạ thấp, và một bức màn mây đang tiến lại. Cô kéo sát chiếc áo khoác vào người. Anh kéo cô lại sát bên anh, khoác một tay vòng quanh người cô. “Tôi không vội. Sao trông em ủ rũ thế?”
Cô áp người lại sát hơn; anh không khỏi mỉm cười. “Tôi nhận được cuộc điện thoại từ một người bạn. Tôi đoán bố tôi đang ở câu lạc bộ của ông khi tôi gọi tới, và vậy đấy, tin tức lan ra. Mấy người bạn của tôi đang gặp nhau ở The Big Easy. Chỗ đó là một nhà hàng có quầy bar, và cũng không xa đây lắm.”
“Em muốn tới đó?”
Becca nhún vai. “Tôi biết chắc anh còn có việc phải làm...”
Rich mở cửa xe cho cô. “Chúng ta đúng là cần phải ăn.” Anh giúp cô lên xe, đi vòng sang bên đối diện, rồi đánh lái một vòng quay xe lại. Anh lái xe tới cổng khu lãnh địa, nơi con đường đi bên trong kết thúc. “Đường nào đây?”
Thật ngạc nhiên khi nhận ra một người có thể biết được nhiều điều về một người khác đến mức nào chỉ sau vài tuần sống cùng nhau. Rich biết rõ từ tư thế đôi vai của Becca, cũng như từ cách cô mân mê rìa áo khoác với ngón tay cái và ngón trỏ cho thấy rằng cô đang bối rối. Anh không biết lý do là gì, vì nói cho cùng cô vẫn còn lưu giữ không ít bí mật. Vẻ mặt của cô tuyên bố thẳng thừng sẽ không có chuyện cô chia sẻ chúng. Rich cố nở một nụ cười động viên trong lúc giữ mở cánh cửa nhà hàng. Âm nhạc từ trong vọng ra cùng tiếng trò chuyện. Bên trong đông nghịt người, hẳn là chuyện đặc trưng cho một buổi tối thứ Bảy. Becca dừng lại, đưa mắt nhìn quanh phòng. Anh biết ngay khoảnh khắc cô nhận ra những người bạn của cô qua nụ cười diễn xuất trên khuôn mặt cô cùng cách cô nâng cằm lên ra hiệu đã nhận ra người quen. Khi hướng theo mắt cô nhìn, anh trông thấy một phụ nữ tóc sẫm đang vẫy tay.
“Tôi thấy họ rồi.”
Cả Rich cũng vậy. Anh đặt bàn tay lên eo lưng cô trong lúc đưa cô qua quầy bar tới chỗ bốn năm chiếc bàn đã được những người bạn của Becca đẩy dồn lại để ngồi quanh. Màn giới thiệu chào hỏi được thực hiện đúng như cần thiết. Vài người trong đám nam giới mặc những chiếc áo đấu rugby giống nhau, đồng thời đều mang trên mình những vết bầm từ một trận đấu mới diễn ra. Rich không nhớ được gì nhiều về những cái tên. Điều thực sự lưu lại với anh là những luồng hơi ấm giống như nhiệt tỏa ra từ mặt đường xa lộ chạy qua sa mạc vào giữa trưa một ngày tháng Bảy. Một cảm giác khó lòng không nhận ra, và không chỉ tới từ Becca. Đám phụ nữ vây quanh Becca, dành cho cô những cái hôn xã giao. Becca ôm lấy một trong những anh chàng cầu thủ rugby to con nhất theo đúng cách cô vẫn ôm anh trai mình, nhưng cách mà anh chàng kia ôm đáp lễ cô mới là điều khiến Rich muốn tặng cho anh ta một quả đấm vào mặt. “Tristan, đây là Rich Ronaldi.” Cô bước lại gần Rich hơn. “Tristan và tôi là hàng xóm hồi nhỏ. Anh ấy và anh trai tôi, Chip, là những người bạn chí thân.”
Rich gật đầu, nhưng chỉ thoạt nhìn anh đã không ưa gì gã này. Anh không biết có phải do cách mà tay cầu thủ rugby nhìn Becca, như thể hắn ta đang dùng đôi mắt để lột hết quần áo của cô ra, hay vì cách hắn nhìn xuống Rich như thể anh vừa giẫm phải thứ gì đó vậy. Chắc là vì cách hắn nhìn Becca, vì Rich chẳng thèm bận tâm về những ý nghĩ hắn dành cho anh.
Kendal, cô gái có mái tóc sẫm màu, kéo Becca ra xa rồi thì thầm gì đó vào tai cô trong lúc không rời mắt khỏi Rich. Hẳn sẽ tốt hơn nhiều nếu Becca cho anh biết trước cô muốn anh diễn trò vào lúc này. Becca có vẻ kín tiếng hơn thường lệ, và như thế chỉ càng khiến mọi người thêm tò mò. Phải mất một lúc để những người đến trước thu xếp lại chỗ ngồi nhằm dành không gian cho hai người mới đến. Rich đưa tay lên bóp gáy và kín đáo nhìn quanh để tìm một người phục vụ bàn. Thật không may, có vẻ như ở đây khan hiếm người phục vụ thật, và Rich đang khát khô cổ. Anh cúi người sang bên thì thầm vào tai Becca. “Tôi đi gọi đồ uống cho chúng ta. Sẽ quay lại ngay!”
Cô mỉm cười với anh rồi quay trở lại với cuộc trò chuyện của mình.
Nhẹ nhõm vì tạm thoát khỏi thái độ kỳ quặc từ những người bạn của Becca, anh đi tới quầy bar, ra hiệu cho người phục vụ quầy và khoan khoái lắng nghe nhạc công guitar chơi một giai điệu của Beatles trong khi xem qua các loại bia được phục vụ. Anh đưa mắt chuyển sang tìm hiểu các loại đồ uống khác và nhìn thấy anh chàng cầu thủ rugby đang tới gần. Rich gật đầu chào anh ta và thầm ước tay phục vụ quầy bar nhanh tay lên một chút. Khi cô này nhận ra vị khách mới tới, cô ta lập tức tới chỗ anh ta.
“Xin chào, Tristan. Em có thể phục vụ anh gì đây?” Tristan. Phải rồi, đó là tên anh chàng này.
Tristan cúi người ra trước trên mặt quầy bar và mỉm cười với cô phục vụ. “Bạn tôi đến đây trước. Rich phải không nhỉ? Anh muốn dùng gì?”
“Đúng rồi, cảm ơn anh. Tôi sẽ lấy một ly Grey Goose Dirty Martin[24], một ly bia vàng, và bất cứ thứ đồ uống nào mà anh bạn tôi chọn.”
[24] Một loại cocktail pha từ vodka Grey Goose (vodka làm từ lúa mì của Pháp), rượu gin, rượu vermouth và quả olive.
Cô nàng gật đầu rồi quay đi, hiển nhiên biết rõ món đồ uống ưa thích của Tristan.
Hai người im lặng quan sát trong lúc người phục vụ quầy bar chuẩn bị và mang đồ uống tới.
Rich nhấp một ngụm rồi thò tay vào túi lấy ví ra. “Được rồi, Rich. Becca vẫn ổn chứ?” Rich ngoái đầu lại nhìn về phía Becca. Theo như quan sát của anh, dường như cô ổn cả. “Phải, tại sao lại không chứ?”
“Sau những gì đã xảy ra, tôi rất ngạc nhiên thấy cô ấy quay lại đây. Ý tôi là, trải qua một chuyện như thế chắc hẳn phải rất khủng khiếp, chưa kể đến hành động tự sát về mặt quan hệ xã hội.”
Điều duy nhất Rich biết có thể khủng khiếp đến thế từng xảy đến trong cuộc sống của Becca là cái chết của anh trai cô, nhưng đó đâu còn là chuyện mới xảy ra ngày hôm qua. Đã vài năm trôi qua. Còn về hành động tự sát về quan hệ xã hội, Rich biết Becca đủ rõ để chắc chắn rằng cô luôn có thái độ xử thế của một nhà ngoại giao. Anh đã từng tận mắt chứng kiến cô trong hành động. Anh khoanh tay trước ngực, không nói gì, và càng khiến Tristan có thêm can đảm để tiếp tục.
“Tôi đang nói về chuyện Becca mất sạch toàn bộ lãnh địa cùng một nửa số tín phiếu của cô ấy vào tay thằng con hoang của bố cô ấy mới chỉ vài tháng trước. Không ngạc nhiên khi cô ấy cong đuôi chạy trốn tới New York. Điều duy nhất đáng ngạc nhiên là cô ấy có đủ can đảm để quay trở lại đây như thể chưa có chuyện gì xảy ra.”
Rich bình thản thanh toán tiền cho người phục vụ quầy bar và cảm ơn cô. Anh nhét ví trở lại túi quần và ra hiệu cho Tristan xích lại gần. Anh đặt một bàn tay lên vai gã rồi ghé miệng vào sát tai anh chàng để không ai khác nghe thấy.
“Có vài thứ mà mày nên biết! Thứ nhất, thằng con hoang mà mày vừa nói tới là em rể tao, và cũng là một trong những người bạn tốt nhất của tao. Thứ hai, chính Becca là người tìm ra anh cô ấy và chào mừng cậu ta vào gia đình cô. Không giống như mày, cô ấy không bị khống chế bởi tiền bạc hay những ý tưởng đỏng đảnh phù phiếm của đám thượng lưu chẳng có chuyện gì cần kíp phải làm ngoài việc ngồi lê để đưa ra phán xét về những người mà bọn họ gọi là bạn.” Anh buông tay khỏi vai gã khi nhận ra anh đã giữ lấy nó chặt đến thế nào.
“Rõ ràng tất cả tiền bạc và địa vị của mày trong The Social Register[25] đã không thể cho mày thứ mày thực sự cần: tư cách. Giờ hãy thứ lỗi cho tao, tao sẽ mang đồ uống tới cho Becca.”
[25] Ấn bản ra hàng năm tại Mỹ cung cấp danh sách và thông tin về các gia đình thuộc giới thượng lưu nước này.
Rich quay người lại quầy bar để lấy đồ uống và nhận ra Becca đã nhâm nhi ly martini của cô rồi. Cô vẫn duy trì được nguyên vẹn tấm mặt nạ của mình, điều đó chỉ càng làm Rich muốn sửa lại một chút khuôn mặt của Tristan. Một cái mũi và quai hàm vỡ có thể là một phương thuốc để giúp gã có được chút tư cách đàng hoàng.
“Xin chào, Tris. Tôi thấy anh và Rich đang làm quen với nhau.” Rich khoác tay quanh người Becca và không nói gì.
“Becca. Tôi mới chỉ nói với Rich...”
“Rằng tôi đã cong đuôi chạy trốn. Ồ, và tôi đã có một hành động tự sát về mặt xã hội. Ái chà chà. Rõ ràng là anh đã khiến cuộc chuyển nhà tẻ nhạt của tôi tới Brooklyn để được gần anh trai và chị dâu mình hơn trở nên hấp dẫn hơn nhiều so với thực chất của nó. Tôi biết anh nhìn nhận “lao động” chỉ là bảy chữ cái được ghép lại thành một từ hai âm tiết, nhưng nếu có lúc nào đó anh thực sự muốn thử làm điều gì có ích trong đời mình, rất có thể anh sẽ muốn thử viết tiểu thuyết hư cấu. Anh rất có khiếu trong việc này đấy.”
Chúa ơi, trông cô nàng mới khêu gợi làm sao khi cô cho một kẻ nào đó hoàn toàn xì hơi xẹp lép. Có thể đó là do tư thế đầy kiêu hãnh mà cô tạo ra cho cái đầu của mình vào khoảnh khắc ra đòn kết liễu đối phương.
Rich thầm so sánh sự khác biệt trong phong cách của hai người, và đi tới kết luận là anh vẫn ưa thích chỉnh sửa khuôn mặt của gã khốn này hơn, song cách của Becca rõ ràng cũng có ưu điểm riêng của nó. Mỗi khi phong thái của một bà hoàng đó xuất hiện ở cô, Rich lại thấy quần của anh có vẻ chật căng ra.
Becca kết thúc ly đồ uống của cô, ngậm một quả olive giữa đôi môi rồi rút nó ra khỏi chiếc tăm.
Rich không tài nào rời mắt khỏi đôi môi cô. Cô nhai, nuốt, liếm môi, rồi đặt chiếc ly xuống mặt quầy bar trước khi cầm lấy tay anh. “Chúng ta đi chào tạm biệt mọi người rồi về thôi!”
Ôi, phải rồi. Anh thích giai điệu của câu nói này biết chừng nào.