Bữa Sáng Trên Giường

Chương 13



Khi Rich tới phòng làm việc, anh nhận được một email của Brad gửi. Cậu sinh viên gửi cho anh bài luận mà hai người đã cùng phác ra. Sau giờ học, Brad theo Rich quay trở lại phòng làm việc của anh, tại đó hai người đã trò chuyện thân mật hồi lâu. Rich lướt qua cuốn cẩm nang hướng dẫn sinh viên nói về các quy định ứng xử; họ trò chuyện về các phương pháp học, các chiến lược khác nhau mà Brad có thể sử dụng trong học tập. Vẻ nhẹ nhõm trên khuôn mặt Brad hoàn toàn rõ ràng. Becca có lý. Bất cứ ai cũng xứng đáng có một cơ hội để làm lại. Bài luận mới của Brad không được khá bằng bài trước, nhưng hiển nhiên đúng là của cậu ta. Một nụ cười nở trên khuôn mặt Rich trong lúc anh sắp xếp lại cặp của mình. Anh nóng lòng muốn quay về nhà với Becca, kể cho cô biết những gì đã xảy ra với Brad. Hy vọng của anh chợt xẹp xuống khi Craig Stewart bước vào, thoải mái ngồi xuống chiếc ghế đối diện với bàn làm việc của Rich. Khuôn mặt Craig mang vẻ xa xôi đầy triết lý mà ông trưởng khoa luôn thể hiện khi bàn về những vấn đề trừu tượng. Trước đây Rich chưa bao giờ thấy phiền về một cuộc đàm đạo triết học, song trước đây anh cũng chưa bao giờ có ai chờ mình ở nhà để quay về.

“Emily rất ấn tượng về Becca. Cả hai chúng tôi đang nóng lòng chờ đợi bữa tối mà chúng ta đã nói đến.”

Rich ngả người tựa lưng vào ghế. “Vâng, Becca và tôi cũng vậy. Chúng tôi vẫn đang ổn định cuộc sống, nhưng tôi sẽ bàn với cô ấy thu xếp một buổi gặp gỡ.” Rich thu xếp lại các giấy tờ còn nằm trên bàn, cố phát một tín hiệu tế nhị cho ông trưởng khoa.

“Cậu biết đấy, Rich. Tôi đã trải qua rất nhiều thời gian trong chính căn phòng này.”

Rich đặt chồng giấy tờ xuống bàn, ngả người ra sau, cố giả bộ kiên nhẫn.

“Tôi đã làm việc tại đây nhiều năm, làm đúng những việc như cậu đang làm, và làm tốt. Không có thứ gì từng đến với tôi dễ dàng. Nhưng hãy cho phép tôi nói với cậu, chàng trai, cậu thực sự khiến tôi ấn tượng. Tôi luôn biết cậu có năng lực, nhưng dường như từ khi cậu ổn định cuộc sống của mình cùng Becca, mọi thứ đang bắt đầu thuận lợi với cậu. Bây giờ, khi tôi đã gặp Becca, tôi có thể hiểu tại sao. Với nỗ lực của cậu cùng sự ủng hộ của cô ấy, chưa nói tới xuất thân và các mối quan hệ gia đình của cô bạn gái cậu, tôi không hề nghi ngờ chuyện cậu sẽ tiến xa.”

Rich cúi người ra trước. “Tôi đánh giá cao sự tin tưởng của anh.” Giờ thì người duy nhất còn bất cứ câu hỏi nào về năng lực của anh trong trò chơi này chính là Rich. Từ lúc nào anh bắt đầu phản bội ông vậy?

“Nhưng anh biết những gì về gia đình Becca?” Rich có dự cảm chẳng tốt lành gì về chuyện này.

“Rich, tôi chắc cậu hiểu rõ tầm quan trọng của gia đình Becca. Chúng ta đang nói về tiền bạc. Christopher Larsen, bố Becca, là một bác sĩ tim mạch nổi tiếng thế giới và là một sinh viên Trường Y của Đại học Columbia. Với Rebecca sát cánh bên cậu, cậu đang có một tương lai đầy hứa hẹn phía trước mình. Nói thực, tôi vừa trao đổi qua điện thoại với ông Chủ tịch của trường, ông ấy đã gặp Rebecca trong buổi tiệc từ thiện hôm thứ Sáu và gọi điện cho tôi để cho biết ông có ấn tượng tốt ra sao về cả hai người. Cậu chưa bao giờ đả động đến chuyện bố Rebecca và ông Chủ tịch vốn là bạn học cùng lớp.”

“Chính tôi cũng không hề biết.”

“Vậy ư, xin chúc mừng, Rich. Cả ông Chủ tịch và tôi đều nhất trí rằng anh là người phù hợp cho công việc. Tiền sự tư pháp của cậu đã được gỡ bỏ, và cậu đang trên đường tới một vị trí giáo sư chính thức. Và nếu cậu cùng Becca khéo léo tận dụng vị thế của hai người, tôi thậm chí có thể thấy những điều tốt đẹp và to lớn hơn nữa trong tương lai của cậu!” Ông trưởng khoa đứng dậy, Rich đứng dậy theo, bắt tay ông. “Tôi chưa từng nghĩ có ngày trông thấy cậu không nói nên lời.”

Cảm giác buồn nôn còn lớn hơn cả chuyện không nói nên lời. Anh đứng nhìn ông trưởng khoa đi ra, đóng cửa lại. Đáng ra anh nên cảm thấy hạnh phúc. Anh đã có được đúng thứ anh muốn - một vị trí lâu dài. Điện thoại trên bàn đổ chuông, “Ronaldi.”

“Chào, Richie, Nick đây. sẵn sàng cho một trận đấu và một chầu bia trước bữa tối chứ?”

Rich nhìn lên chiếc giá, nơi anh để túi đồ thể thao của mình. “Tôi phải gọi Becca báo cho cô ấy biết tôi sẽ về nhà muộn.”

“À, vậy bây giờ đó là cách mọi việc diễn ra sao?

“Không, chỉ là tôi đã nói sẽ về nhà ăn tối...”

“Phải, hiểu rồi. Tôi đã nghe Mike phàn nàn khá nhiều chuyện hay ho. Anh ấy có vẻ không thích thú cho lắm, song vì đây là cô em bé bỏng của anh ấy nên anh cũng chẳng có cớ gì để khó chịu với anh ấy được.”

“Tôi đâu có khó chịu”.

“Tốt, vì cả anh ấy cũng sẽ có mặt đấy. Cùng với Vinny. Tốt nhất là anh hãy chuẩn bị sẵn sàng.”

“Tuyệt hảo, cảm ơn về lời cảnh báo.”

“Rất hân hạnh. Tôi biết anh thế nào cũng làm ra chuyện. Tôi muốn tận mắt xem liệu anh có thể giải quyết được ổn thỏa không.”

“Cậu đang nói về cái gì vậy?”

“Tôi vẫn nhớ chuyện ra mở cửa và bị anh dằn mặt khi anh nghĩ tôi đang ỡm ờ với Lee.”

“Đúng là lúc đó cậu đang ỡm ờ với Rosalie.”

Nick bật cười. “Ít nhất tôi cũng không làm bụng cô ấy kềnh ra, thế là đã nhiều hơn những gì tôi có thể nói về Mike và Annabelle, và tôi cũng không hề nhớ anh từng dằn mặt anh ấy.”

Rich đưa bàn tay lên vuốt mặt. “Vì tôi không muốn bàn đến đời sống tình dục của các em gái tôi.”

“Phải, tôi hiểu ý anh. Chỉ có điều hãy nhớ đến điều đó khi Mike có mặt. Anh ấy vẫn đang cố làm cho bộ óc của mình quen với ý nghĩ anh ấy có một cô em gái bé bỏng, chưa kể đến chuyện cô em này lại lên giường với ông anh vợ của anh ấy. Và chuyện này kỳ lạ tới mức nào đây? Chúng ta đã đem đến cho khái niệm tình thân gia đình một ý nghĩa mới.”

“Thống nhất là chúng ta sẽ không nói thêm gì về chuyện này nữa.”

“Tôi hoàn toàn nhất trí. Vậy bao giờ anh tới?”

“Sau một giờ nữa nhé?”

“Hay lắm. Tốt nhất anh nên gọi Becca và cho cô ấy biết anh sẽ mang bữa tối về. Anh cũng biết Vinny sẽ bực phát điên lên trừ khi tiễn được chúng ta về nhà đem theo một món đặc sắc nào đó của ngày.”

“Okay. Hẹn gặp lại sau!” Anh gác máy, lấy điện thoại di động ra, đồng thời đứng dậy tới chỗ chiếc giá để lấy chiếc túi đựng đồ thể thao. “Chào em, Becca, anh Rich đây!”

“Chào anh. Anh đang trên đường về nhà chứ?”

A, chết tiệt, cô đang đợi anh. “Có chút chuyện này. Nick vừa gọi, cậu ấy hỏi anh có thể qua gặp cậu ấy và mấy tay đàn ông để làm một chầu bóng rổ chớp nhoáng và thưởng thức một chai bia không. Anh nghĩ anh có thể mang bữa tối về nhà. Thường bọn anh vẫn hay làm một chầu bia ở chỗ DiNicola, và Vinny sẽ phát điên nếu bọn anh không để bác ấy thết đãi mọi người. Em có thích đồ ăn Ý không?”

“Nghe có vẻ hay đấy. Em đang ở chỗ ngôi nhà đá nâu, thế nên em sẽ qua gặp Annabelle một lát. Em chắc em sẽ gặp anh khi anh đã ở nhà.”

“Yêu em, Bec. Anh sẽ về sớm thôi.” Anh ngắt liên lạc, và đặt cặp lên giá. Khi anh quay về nhà, lôi bài làm của sinh viên ra chấm sẽ là chuyện cuối cùng anh nghĩ tới trong đầu, vậy nên giả bộ khác đi để làm gì? Rich khoác chiếc túi thể thao lên vai, khóa trái cửa phòng làm việc lại sau lưng anh.

Becca gác máy, mỉm cười một mình. Cô thực sự cần dành chút thời gian ở bên Annabelle. Cô vừa có được một cái cớ hoàn hảo. Cô bấm thang máy đi xuống, và đến khi bước ra bắt gặp Ben, sếp của Annabelle, đang đứng đợi bên cửa. “Anh đang làm gì ở đây vậy?” Ben quay lại, mỉm cười. Anh luôn giữ phong thái của một chàng cao bồi phong trần. Anh mặc một chiếc áo khoác da không giống chút nào loại vẫn được bán ở Đại lộ số Năm - chắc chắn không phải hiệu Kenneth Cole hay Cole Haan - trông nó đã sờn và xù xì, như thể đã trải qua nhiều ngày trên lưng ngựa. Với chiếc áo đó cùng đôi ủng cao bồi thứ thiệt - đối lập hoàn toàn với một món đồ Prada, có thể nói anh hoặc mới từ Idaho về, hoặc đang trên đường đi.

“Chào, tôi không nghĩ sẽ gặp cô ở đây. Tôi cần bàn lại vài thứ với Annabelle về phòng trưng bày. Tôi không biết cô ấy đã cho cô biết việc này.”

“Hả?”

Annabelle ra mở cửa, liếc mắt nhìn Ben. “Thật khó tin nổi anh đúng là người tôi đã làm việc cùng hôm thứ Bảy. Nói cho tôi biết đi, có phải anh đang hóa trang để chơi trò cao bồi và dân da đỏ không đấy?” Cô nhận ra Becca. “Bec, mình không nghĩ cậu tới, nhưng mình rất vui cậu đã có mặt ở đây. Quả là trùng hợp may mắn.”

Becca bật cười. “Cậu lại tiếp tục đọc những cuốn sách của Mike sao?”

Annabelle đẩy các vị khách vào trong. “Không, nhưng hôm nọ mình vừa xem qua bộ phim rất thú vị trên truyền hình. Nó có tên là Sự trùng hợp may mắn. Mình đã phải đi tra từ đó trong đống tự điển của Mike. Một khái niệm thật hay, phải không?”

Ben cởi áo khoác ra. “Và thật hoàn hảo cho lúc này!”

Annabelle đón lấy áo khoác của ông khách và bật rên lên trước sức nặng của nó. “Tôi đoán thế này có nghĩa là anh đang chuẩn bị quay về nhà ngay tối nay hay vào sáng mai.”

Ben gật đầu. “Hai người đã bàn với nhau về đề nghị của tôi chưa?” Annabelle lắc đầu. “Cuối tuần vừa rồi Becca đi vắng. Tôi định sẽ nói với cô ấy khi mọi thứ bình lặng trở lại.

Tôi đã không hiểu ra đang có một chiếc đồng hồ đếm lùi trong chuyện này.” Cô nhìn xuống và xoa tay lên bụng. “Phải, ngoại trừ củ lạc bé bỏng ở đây.” Becca giơ hai bàn tay của cô lên để chặn không cho tay cô bạn chuyển sang huyên thuyên về mình. “Thôi nào. Trước hết, đừng có gọi cháu trai hay cháu gái yêu của mình là “củ lạc”. Nếu đó là một cậu bé, cậu sẽ làm đứa trẻ tội nghiệp phải khó xử đấy.” Cô cầm lấy áo khoác của Ben từ tay Annabelle rồi treo nó cùng áo khoác của cô vào tủ. “Thứ hai, có ai đó muốn cung cấp cho tôi chút manh mối về cuộc bàn bạc này thay vì chỉ nói toàn những điều tôi chưa được biết không vậy?”

“Ben đề nghị bán cho mình tỉ lệ cổ phần khống chế của phòng trưng bày, nhưng với đứa trẻ sắp ra đời, mình đang hy vọng giảm số giờ làm việc xuống chứ không phải ngược lại, vậy là anh ấy đề xuất cậu có thể là một ứng cử viên hoàn hảo cho vị trí đối tác làm ăn, và mình hoàn toàn đồng ý!”

Ben ngồi xuống chiếc ghế ưa thích của Mike và gác hai bàn chân lên chiếc ghế để chân bọc da. “Tôi đã đúng. Tôi biết cô gần như cũng lâu bằng quãng thời gian tôi biết Annabelle, tất nhiên là không rõ bằng, nhưng điều đó sẽ tới cùng thời gian. Và một khi phối hợp với nhau, hai người có thể đảm trách được hoạt động thường ngày. Tôi sẽ trở thành một đối tác thầm lặng hơn.” Annabelle nhìn anh có vẻ khó tin, và Ben mỉm cười, giơ tay phải lên như đang tuyên thệ. “Tôi xin thề.

Hiện tại tôi đã có quá nhiều việc phải lo, và với tình trạng bệnh tật của ông tôi, tôi sẽ phải đảm nhiệm phần lớn trách nhiệm của ông. Thật không may, tôi không thể làm được điều đó từ đây. Thời gian tới tôi sẽ phải dành phần lớn thời gian tại Boise.” Annabelle không thể ngồi im trên trường kỷ vì phấn khích. “Thử nghĩ xem, Bec. Nếu bọn mình sở hữu phòng trưng bày, bọn mình có thể tổ chức một cuộc trưng bày các tác phẩm của cậu, và như thế sẽ không phải là chơi không trung thực.”

“Không trung thực?” Ben đưa mắt nhìn từ Annabelle sang Becca.

Annabelle gật đầu. “Cô ấy luôn bị ám ảnh như thế về tiền của gia đình mình. Cô ấy không muốn trưng bày tác phẩm của mình nếu điều đó đạt được nhờ vào họ tên, ảnh hưởng hay tiền bạc của gia đình.”

Ben gật đầu. “Thế đấy, nhiều khi giàu nứt đố đổ vách lại là một trở ngại, phải không nào? Tôi đoán cho dù tình thế này tốt hơn so với ngược lại, nó vẫn tạo ra một câu hỏi về giá trị của chính bản thân ta. Tôi đã ở vào tình thế đó, làm những gì cần làm và thành công.” Annabelle tiếp tục như thể chẳng hề nghe thấy những gì Ben nói. “Nhưng nếu bọn mình mua lại quyền kiểm soát phòng trưng bày, cậu có thể trưng bày các tác phẩm của cậu, đưa chúng ra trước mọi người, rồi chờ xem giới phê bình nhận xét ra sao. Mình chẳng quan tâm họ của cậu là gì, đám phê bình cũng thế. Hơn nữa bọn mình sẽ được làm việc cùng nhau! Sẽ rất tuyệt. Cậu nghĩ thế nao?”

Becca thích ý tưởng này - cô và Annabelle vẫn luôn mơ được làm điều gì đó tương tự, nhưng giờ họ đã trở thành người thân, mọi thứ sẽ khác hẳn. “Mình không dám chắc. Cậu cũng biết người ta vẫn nói thế nào về việc lẫn lộn tình thân với công việc.”

Annabelle đảo mắt. “Becca, với bọn mình sẽ không như thế!”

Ben chen vào. “Bên cạnh đó, tôi sẽ luôn ở bên để làm trọng tài cho bất cứ cuộc tranh chấp nào. Thậm chí như thế còn rất thú vị. Chúng ta có thể thiết lập một sân vật bùn[27] ở sân sau.”

[27] Một loại hình thể thao biểu diễn với các đấu thủ nữ vật nhau trong một vũng bùn.

Lần này đến lượt Becca tảng lờ lời bình luận của Ben, không hề phản ứng lại mà tiếp tục đặt câu hỏi cho anh ta. “Điều chúng ta đang bàn là chuyện làm ăn của phòng trưng bày hay cả tòa nhà nữa?”

“Chúng ta có thể thu xếp theo một trong hai cách. Tôi giữ một căn hộ ở trên lầu. Tôi nghĩ mình có thể thuê lại nó từ đối tác và sử dụng nó theo cách đó. Tòa nhà đã được trả tiền, vậy nên tôi cũng có thể giữ giấy tờ.”

Becca gật đầu rồi nhìn đồng hồ. “Nếu không phiền, anh hãy gửi email cho tôi một bản báo cáo kết quả hoạt động, các khoản nợ cần thu và trả, một bản quyết toán tài sản, và tôi cũng muốn biết giá trị hiện tại trên thị trường của tòa nhà. Sau khi tôi thu xếp được thời gian để xem qua tất cả các số liệu này, chúng ta có thể gặp nhau bàn bạc thêm.”

Ben nhướng một bên mày lên. “Tôi đoán cô sẽ phụ trách sổ sách tài chính nếu việc này diễn ra suôn sẻ.” Annabelle bật cười. “Như thế hoàn toàn ổn thỏa với tôi. Có Chúa chứng giám, tôi không khá lắm với các con số.”

Rõ ràng Ben đang có gì đó cần trao đổi riêng với Annabelle, vậy là Becca đứng dậy. “Tôi phải đi đây. Ben, tôi có thể nhận được những số liệu đó vào tuần tới được chứ?”

Ben cũng đứng dậy. “Tôi sẽ bảo kế toán của tôi bắt tay ngay vào chuẩn bị chúng cùng với một bản dự thảo hợp đồng xác định tỉ lệ phần trăm và giá trị sở hữu của mỗi người. Tất nhiên mọi thứ đều có thể thương thảo thêm.”

Becca mặc áo khoác. “Tất nhiên rồi. Okay, chúc anh có chuyến về nhà bình an. Annabelle, mình sẽ nói chuyện với cậu sau.” Cô bước ra ngoài và hối hả quay về nhà. Cô không rõ tại sao, dù cô không hề muốn quay trở lại với bức tượng vừa bắt tay vào nặn. Cô yêu thích phần này của công việc - hay chí ít đó là điều cô vẫn tự nhủ với chính mình.

Nhớ Rich không liên quan gì tới chuyện này cả.

Rich ngồi phịch xuống băng ghế, cởi áo sơ mi ra, lấy khăn lau khuôn mặt mồ hôi ròng ròng. Mike đã tấn công anh quyết liệt trong cả trận đấu. Rich xoa bên sườn. Anh đã bị thúc cùi chỏ nhiều đến mức có thể đoan chắc mình đang sở hữu một vết bầm. ít nhất chắc chắn Mike cũng chẳng khá hơn; Rich biết cách chơi rắn, trời ạ, anh từng chơi bóng rổ trong học viện quân sự, nơi đông nghịt những chú nhóc con nhà giàu có, nhờ vào tiền bạc của bố mẹ mà được trải qua một thời gian tại đó thay vì ngồi tù hay tới trung tâm cải tạo thanh thiếu niên, những nơi đáng ra dành cho chúng. Rich đáp lại tương xứng những gì anh nhận được, song dừng lại trước khi trận đấu biến thành một trận hockey. Nick và Mike ngồi sụp xuống bên cạnh Rich. Vinny, không còn đủ sức đi xa đến thế, nằm thẳng cẳng trên sàn gỗ của sân đấu, thở hổn hển như một đoàn tàu phanh gấp. “Tôi đã quá già cho cái trò thổ tả này rồi!”

Nick lấy chân thúc nhẹ vào Vinny. “Bác chưa quá già. Bác chỉ quá béo thôi. Tất cả là do những món ăn quá khoái khẩu đó.”

Ông chống hai khuỷu tay xuống sàn, quả là phần bụng đã sệ xuống nhiều hơn trước đây. “Chắc tôi phải ăn kiêng hay tìm cách nào đó.”

Mike đưa mắt nhìn Vinny. “Lần cuối cùng bác kiểm tra sức khỏe là khi nào? Hãy tới phòng khám, cháu sẽ kiểm tra toàn diện cho bác và ép bác vào một chế độ ăn kiêng lành mạnh.”

Vinny rên lên, ngồi dậy khỏi sàn. “Không có gì cá nhân ở đây đâu, Mike, nhưng không có chuyện tôi tụt quần xuống rồi ho theo lệnh cậu đâu, chàng trai. À phải. Không có chuyện đó đâu.”

Mike nhìn đi chỗ khác. “Tốt thôi, nếu bác không muốn để cháu khám, cháu sẽ giới thiệu cho bác một người khác.” Rich đứng dậy khỏi băng ghế và chìa tay cho Vinny. Vin nắm lấy tay anh, và Rich dồn cả sức nặng cơ thể anh ra sau để kéo Vinny đứng dậy khỏi sàn. “Có lẽ bác sẽ muốn cậu ấy giúp trong chuyện này đấy. Ít nhất là chế độ ăn kiêng.”

Vinny giật lấy chiếc khăn ông đang vắt trên cổ và dùng nó quật Rich.

“Chúa ơi, Vin. Bác bỏ cái của khỉ đó xuống đi!”

Họ cùng nặng nề bước vào phòng thay đồ để tắm và thay quần áo, sau đó giành đi giành lại quả bóng với nhau trên đường tới nhà hàng của DiNicola. Rich xoay quả bóng trên đầu ngón tay anh chỉ để Mike đập bay nó đi. Đó là giọt nước tràn ly. Mike đã luôn đối mặt với anh từ lúc họ bước chân ra sân, chơi xấu, cố tình chọc tức anh, và Rich đã chịu đựng lờ đi gần như tất cả, cho tới lúc này. Rich đưa cả hai tay ra đẩy ông em rể thật mạnh. “Có chuyện rắc rối chết tiệt gì với cậu thế?”

“Cậu chính là chuyện rắc rối của tôi!” Mike đẩy lại Rich. “Tôi không thích cách cậu lợi dụng Becca. Em gái tôi không phải chỉ là một cặp mông tiện lợi cho cậu thư giãn!” Vinny và Nick chen vào tách hai người ra, một sự can thiệp có lẽ rất hữu ích, vì chắc hẳn Annabelle sẽ giết chết Rich nếu anh nện ông chồng yêu quý của cô nhừ tử như anh muốn. Rich miễn cưỡng cố tìm cách vùng ra khỏi Vinny. “Tốt hơn cậu hãy rút lại những lời vừa nói hay giúp tôi một tay, tôi sẽ bắt cậu phải nuốt chửng những lời cậu nói. Tôi yêu Becca, đồ khốn kiếp. Và tốt nhất cậu nên cầu mong cô ấy không biết cậu đã nói những lời thối tha như thế về cô ấy!”

Ba người đàn ông còn lại đều im lặng, há miệng tròn mắt nhìn chăm chăm vào Rich.

“Gì vậy?” Anh giật cánh tay khỏi gọng kìm cứng rắn của Vinny. Mike nhặt quả bóng đã bị bỏ quên lên, ném nó vào Rich. “Chàng trai, tại sao cậu không nói thẳng ra cậu yêu em gái tôi?”

Rich ném trả lại Mike, mạnh hơn một chút. “Tôi đã nói với cô ấy. Tôi không nghĩ cần phải nói với cậu. Cậu moi ý tưởng đó ở đâu ra vậy? Khi cậu hẹn hò với Annabelle, tôi không hề gây rắc rối gì cho cậu sau khi đã tuyên bố xong thông điệp làm-tổn-thương-em-gái-tôi-và-cậu-sẽ-phải-trả-lời-với-tôi. Phương pháp Ông Anh Lớn của cậu nặng mùi quá!”

Mike ném trở lại quả bóng rồi nhún vai. “Phải, tôi hiểu. Rất xin lỗi. Nếu điều này thực sự nghiêm túc, tôi mong cậu và Becca nhanh chóng thu xếp ổn thỏa. Tôi không muốn có lúc nào đó lại phải trải qua chuyện này lần nữa!”

Mike xoa ngực như thể đang trải qua một cơn ợ hơi khó chịu. “Mẹ kiếp, tôi thực sự mong đứa bé sẽ là con trai. Nếu với em gái của mình tôi đã thấy tệ đến thế này rồi, sẽ còn đến mức nào với chính con gái của tôi đây?”

Vinny rên rẩm. “Sẽ là địa ngục. Lần đầu tiên Mia liếc mắt đong đưa với một gã trai, với nó điều đó như thể được thoát khỏi nhà tu kín vậy.”

Rich dẫn bóng chạy tới trước. Anh chưa từng nghĩ đến điều đó với bất cứ ai trong số các cô bạn gái trước đây của mình, nhưng chỉ nguyên ý nghĩ Becca có thể cùng với ai khác cũng đủ để anh sôi máu. Anh chưa bao giờ nghĩ mình là một gã đầy tinh thần chiếm hữu. Anh đã lầm to. Becca là của anh. Anh chỉ ước gì cô biết điều đó. Khỉ thật, chẳng trách anh luôn né tránh những mối quan hệ nghiêm túc. Chuyện rắc rối vừa diễn ra khiến anh phải tự hỏi mình tại sao lại bận tâm đến thế, rồi anh nhớ lại mình đã cảm thấy thế nào khi không ở bên cô, cũng như việc anh không thể thôi không nghĩ đến cô, đến những khoảnh khắc yêu đương tuyệt vời, tới cách Becca nhìn anh khiến anh thấy mình giống như một gã siêu nhân đầy kiêu hãnh, cách cô thách thức anh, khiến anh cười phá lên, và những khi cô chạm vào người anh mà không hề nhận ra. Đó là nguyên do làm tất cả trở nên đáng giá. ít nhất anh hy vọng đúng là như thế, vì nếu chuyện của hai người không đi tới đâu, anh không chắc có thể để cô ra đi. Anh không thể hình dung nổi cuộc sống của mình thiếu vắng cô, hoặc cũng có thể anh sợ phải hình dung ra nó. “Chúa ơi. Đi thôi, tôi cần uống chút gì đó!”

Vinny quan sát mấy chàng trai mà ông coi như con tung hứng quả bóng giống như thời thanh niên trước kia trong suốt đoạn đường tới nhà hàng. Chỉ có điều lúc đó ông còn phong độ hơn nhiều, hoàn toàn đủ sức hạ đo ván bất kỳ ai trong mấy gã trai trẻ này. Còn hôm nay, khi ông phải ra tay giữ Rich lại, ông thầm tạ ơn Chúa Rich đã không quá tức giận. Ông quả thực đã quá già cho những trò trời đánh này. Mike có vẻ đã bình tâm trở lại về chuyện Richie lên giường với cô em gái bé bỏng của cậu ta. Còn anh chàng Rich tội nghiệp trông như thể vừa bị Cupid[28] nện cho một búa trời giáng trúng đỉnh đầu. Giống như trong phim hoạt hình, Vinny gần như có thể thấy những chú chim nhỏ đang lượn vòng quanh đầu chàng ta. Cậu nhóc quả là đã dính đòn nặng, và cho dù Vinny thành thật mong ước tất cả may mắn cho cậu ta, ông cũng không cảm thấy chắc chắn lắm về cô nàng Becca này. Cô gái không hề giống bất kỳ người phụ nữ nào ông từng biết. Thực ra thì cô gái này có thể khác biệt đến mức nào? Okay, cô ta lớn lên trong giàu sang nhung lụa, nhưng lại không hề sống theo cách đó. Nói vậy không có nghĩa là nếu cô sống cùng Richie Ronaldi, cô vẫn không sống theo cách đó. Vinny mở cửa sau nhà hàng, lấy quả bóng từ tay Nick để lên chiếc giá bên trong cửa.

[28] Thần Tình yêu.

Nick bước vào bếp. “Xin chào, Nino. Bọn tôi sẽ vào phòng sau. Anh muốn chuẩn bị bữa tối cho hai người để tất cả bọn tôi mang về chứ? Riêng phần của tôi hãy cho thật nhiều vào. Tôi đã bỏ qua bữa trưa.”

Nino cau mặt. “Tôi đoán anh muốn tôi để riêng một ít món thịt viên của tôi cho con chó của vợ chồng anh nữa.”

Nick cười. “Anh biết Dave yêu thích chiếc túi đựng đồ ăn thừa dành cho nó đến thế nào mà.”

Nino cao giọng với cả đám người vừa xuất hiện. “Tất cả các người, cuốn xéo ra khỏi bếp của tôi.” Anh ta đưa mắt nhìn Vinny. “Ê này, khi ông ra ngoài, nó trở thành bếp của tôi, vậy nên đừng có lằng nhằng với tôi!” Vinny giơ cả hai tay lên. “Tôi có nói gì không nhỉ?”

Bốn người cùng thẳng tiến ra quầy bar. Vinny rót bia, rồi bày một chai Jack Daniel cùng ly lên mặt quầy bar. “Đi nào.”

Ông đi đầu dẫn đường, tới ngồi xuống bàn riêng của ông, rót ra rượu Jack vào mỗi ly, rồi đưa cho mọi người. Khi đã xong, ông nâng ly của mình lên. “Chúc sức khỏe!”

Mấy chàng trai cũng nâng ly. Tất cả họ dường như đều đã phục hồi sau trận đấu, có lẽ ngoại trừ Rich, trông anh như người thất thần, song Vinny không nghĩ tình trạng này có gì liên quan tới trận bóng rổ, hay thậm chí tới chuyện Mike đã khiến anh có một hồi lâu bực dọc khó chịu. Ông đã nhận ra những dấu hiệu cho thấy đang có một rắc rối kể từ lúc tới gặp mấy chàng trai, nhưng lúc này, khi không còn chơi bóng rổ nữa, ông không còn gì để tạm lãng quên đi rắc rối này, dù nó có là gì đi nữa. “Này Richie. Bữa dạ tiệc quan trọng với ông trưởng khoa của cậu diễn ra thế nào?”

Rich uống cạn ly Jack của anh rồi chiêu thêm một ngụm bia trước khi trả lời. “Tuyệt vời. Becca đi cùng cháu, và cô ấy đã gây ấn tượng mạnh với ông trưởng khoa và vợ ông ấy!”

Vinny ngồi xuống, đặt cốc bia lên cái bụng đã quá cỡ của ông. Đáng ra ông nên rót cho mình một cốc bia nhẹ. Thật chán làm sao khi ông không thể đọ sức được với bất kỳ ai trong mấy cậu thanh niên nữa. “Vậy thì cuối cùng cậu cũng đã có được thứ cậu muốn. Cậu chứng minh được mình là một gã có cuộc sống ổn định, có một mối quan hệ nghiêm túc, và cậu sẽ không gây ra chuyện gì lôi thôi nữa - có phải đó là rắc rối cậu đã gây ra ở Dartmouth không? Ồ phải rồi, cậu lên giường với cô con gái ông trưởng khoa. Phải, và thế là đủ để cậu bị đá đít!”

“Ê này, cháu đâu có bị sa thải. Cháu xin thôi việc. Cháu muốn quay về nhà.”

Vinny quan sát Rich co ro lại dưới áp lực của ba cặp mắt sành sỏi. “Đúng thế mà, nhưng cháu thừa nhận đúng là ông trưởng khoa đã làm mọi thứ có thể để hành cháu. Song nói gì thì nói, bác đâu cần phải làm như thể Darcy mới mười lăm tuổi. Làm thế quái nào cháu biết được cô ta nằm ngoài giới hạn được phép tán tỉnh? Cô ta đâu có đeo một tấm biển báo trên cổ hay thứ gì đại loại như thế. Cô ta chẳng bao giờ nhắc đến chuyện bố mình là ai, cũng không mang cùng họ, và chắc chắn là trông chẳng giống ông bố cô ta chút nào!”

Vinny gật đầu. “Tôi đoán đó là một sai lầm dễ phạm phải. Vậy là giờ cậu đã có tất cả rồi chứ gì? Một cô bạn gái dễ thương mà cậu rất gắn bó, một công việc ổn định. Tất cả những gì cậu từng muốn.”

Rich nhún vai. “Vâng, quả là thế thật.” Nick ngả người ra sau trên ghế, Vinny dành cho cậu ta một cái nhìn khiến cả bốn chân ghế cùng dập xuống sàn trong khoảnh khắc. Nick nhấp một ngụm bia. “Có chuyện gì sao?” Anh nhìn đồng hồ. “Xem này, vợ tôi đang đợi, vậy nên tôi không có cả đêm để nghe các vị rên rẩm đâu!”

“Tôi đâu có rên rẩm. Tôi chỉ cảm thấy không ổn thôi.”

Mike dằn mạnh cốc bia xuống bàn. “Cậu có ý nghĩ khác về Becca sao?”

Rich lắc đầu. “Quỷ thật, không phải, tôi đang có suy nghĩ khác về sự nghiệp của mình. Ông trưởng khoa tới gặp tôi, nói rằng ông ấy rất ấn tượng trước những gì tôi làm được, cũng như về Becca. Không lẽ việc tôi ngủ với ai lại có ý nghĩa đến thế - tôi không có ý nói Becca không phải là điều tuyệt vời nhất từng đến với tôi. Nhưng tôi không trở thành một giáo sư tốt hơn vì tôi có cô ấy. Ý tôi là, cũng có thể là vậy. Nhưng cậu sẽ cảm thấy thế nào nếu Annabelle là một trong những lý do giúp cậu có được chỗ làm?”

Mike gật đầu. Nick đặt ly Jack Daniel của mình xuống. Sau khi thở hắt ra rồi uống một ngụm bia, anh đưa cùi tay lên chùi miệng. “Vậy cậu muốn làm gì? Nói thật lòng, tôi luôn thấy ngạc nhiên về chuyện cậu dạy ở trường đại học. Tôi nghĩ cậu muốn dạy học cho bọn trẻ. Những đứa trẻ mà cậu có thể tạo ra sự khác biệt. Ít nhất đó cũng là những gì cậu đã nói khi bọn mình còn trẻ.”

“Ý cậu là khi tôi chưa đánh cắp xe hơi chứ gì?” Anh và Nick cùng cười phá lên, dù không ai trong hai người có vẻ thực sự vui vẻ. Rich nhún vai. “Tôi đoán mình tìm đến môn tâm lý học để tìm cách thực hiện chính điều đó, nhưng trong khi làm nghiên cứu sinh, tôi bắt đầu giảng bài trong vài lớp của giáo sư hướng dẫn, từ đó trở nên thích giảng dạy. Tôi có khả năng làm tốt việc đó. Thực ra tôi không thực sự nhớ ra đã có lúc nào đó từng nghĩ “Mình muốn trở thành một giáo sư đại học”. Chỉ đơn giản là chuyện đó tới với tôi thôi.”

Nick lại ngả người ra sau trên ghế. “Anh thích công việc này chứ?”

Rich nhún vai. “Tôi đoán là thế. Tôi thích giảng dạy, thích nghiên cứu, ghét chính trị, và ước gì tôi có thể đem đến nhiều sự khác biệt hơn cho cuộc sống của những sinh viên theo học tôi. Nhưng tôi đoán người ta chẳng thể có được hết mọi thứ.”

“Chẳng có gì nói rằng anh phải làm một giáo sư đại học. Anh hoàn toàn có thể dạy ở trường tiểu học hay trung học cơ sở, hoặc có thể trở thành một chuyên gia tư vấn tại trường học với nền tảng tâm lý học của mình. Mà khỉ thật, anh thậm chí có thể hành nghề tư cơ mà, đúng không?”

Rich lại nhún vai, và Vinny có cảm giác chuyện này vẫn chưa kết thúc. Nick nói tiếp, hoàn toàn không nhận ra các dấu hiệu đó. “Tôi đoán điều đó phụ thuộc vào chuyện anh đang tìm kiếm cái gì. Anh có thể tạo ra một khác biệt lớn lao trong cuộc sống của lũ trẻ, nhưng công việc đó sẽ không được trả hậu hay có danh vọng như trở thành giáo sư tại một trường đại học thuộc Ivy League.”

Rich nhìn chăm chăm vào chiếc ly của anh như thể băn khoăn tự hỏi ai đã uống nó. “Tôi đoán là vậy. Tôi chưa bao giờ nghĩ tới chuyện đó.”

Nino bước qua khung cửa gạt hai cánh không chốt, mang theo bốn chiếc túi đựng đầy đồ ăn. “Bữa tối để mang về đây. Từ món súp cho tới như người ta nói - quả hạch? Mà các vị có thể cho tôi hay ai lại đi ăn quả hạch được không? Tôi đoán các vị có thể cho thêm nó vào món kem của các vị. Thế nhưng, tại sao không nói từ khai vị đến tráng miệng nhỉ?” Anh ta đặt một túi trước mặt mỗi người rồi dành cho Nick một cái bạt tai. “Để trả đũa tội dám cho con chó chết tiệt đó của cậu ăn món thịt viên tuyệt hảo của tôi!”

“Ê này, tôi trả tiền đàng hoàng cho chúng mà. Và anh cũng phải thừa nhận Dave có khẩu vị rất tinh tế. Nó sẽ chẳng bao giờ chịu ăn món thịt viên của bất cứ ai khác. Nó chỉ ăn mỗi của anh thôi, Nino.”

Vinny cúi người ra trước. “Nick, thôi ngay trò vớ vẩn của cậu đi, nếu không Nino sẽ đảm bảo cậu tắm trong món thịt viên để trở về nhà đấy!”

Mike đứng dậy. “Tốt hơn tôi nên mang đồ ăn về cho Annabelle - cô ấy đang ăn cho hai người, và dạo gần đây cô ấy luôn bị chóng mặt nếu bị tụt đường huyết.” Nick cũng cầm lấy túi của mình. “Hừm - Rosalie luôn bị chóng mặt khi hạ đường huyết. Chuyện này không liên quan gì tới việc mang bầu. Có lẽ là đặc điểm gia đình.” Nick và Mike đứng dậy đi về nhà, còn Vinny ngồi nhìn Rich uống nốt cốc bia của anh. “Còn gì trong đầu nữa sao, Rich?”

“Chỉ là Becca đã gặp vợ chồng ông trưởng khoa của cháu, và hóa ra Emily Stewart lại là quản lý một hiệp hội nghệ thuật nào đó và muốn xem qua các tác phẩm của Becca.”

Vinny gật đầu. “Phải, thế là tốt, đúng không?”

“Tuyệt vời. Đây là cơ hội đầu tiên Becca có để giới thiệu tác phẩm của cô ấy với ai đó không bị lóa mắt bởi xuất thân thượng lưu của cô ấy.” Vinny ngả người ra sau, cốc bia lại ngự trên bụng ông lần nữa. Mẹ kiếp, ông thực sự cần rũ bỏ ít cân nặng. “Vậy thì rắc rối ở đây là gì?”

“Hôm nay ông trưởng khoa của cháu có nói với cháu ông ấy rất có cảm tình với Becca, và cháu nghĩ chuyện đó cũng tốt, bởi vì Becca thực sự rất tuyệt. Nhưng sau đó ông ấy nói gì đó về chuyện gia sản và địa vị cao trong xã hội của cô ấy làm cháu trông có vẻ khá hơn, và có cô ấy bên cạnh, cháu có thể đi xa. Chẳng quan trọng gì chuyện cô ấy có một núi tiền hay không. Đó đâu phải tiền của cháu. Và tại sao tiền của cô ấy lại giúp cháu khá hơn?”

Vinny nhún vai. Ông không dám chắc nên nói gì, mà cũng không phải vì Rich sẽ để ông đưa ra một lời dạy khôn. Mà cũng có thể đó chỉ là một câu hỏi tu từ học mà các giáo viên vẫn hay hỏi. Họ không trông đợi ai đó trả lời cho tới khi họ gọi tên chỉ định. Rõ ràng Richie không hề chỉ định ông. Và cho tới khi ông có điều gì đó quan trọng để nói, ông sẽ không chen lời vào. Cậu nhóc đang trên đà bộc bạch tâm tư.

“Cháu không nghĩ Emily bận tâm đến gia thế của Becca, nhưng nếu Becca nghĩ có khả năng sự quan tâm Emily dành cho sáng tác của mình xuất phát từ gia đình cô ấy, vốn bướng bỉnh đến gàn dở, cô ấy sẽ rũ bỏ hết.”

“Thế cậu sẽ nói cho cô ấy biết chứ?”

“Cháu chẳng biết nên làm cái chết tiệt gì nữa. Bác thấy đấy, khi ông trưởng khoa bảo cháu nên ổn định cuộc sống, cháu không biết người đang nói là ông trưởng khoa hay người bạn cũ, người đỡ đầu cho cháu, Craig, nữa. Bác hiểu cháu đang muốn nói gì chứ?”

Vinny xoa xoa cái cằm râu mọc lởm chởm của ông. “Phải, cũng giống khi chúng ta có một cuộc gặp gỡ tại nhà hàng này. Tôi phải nói với Mona cho ra ngô ra khoai vì tôi làm chủ nơi này, còn cô ấy điều hành nhân viên phục vụ, nhưng lại cũng là vợ tôi. Thật rối tinh rối mù.”

Rich gật đầu. “Đúng thế. Nếu cháu nói với Becca những gì Craig nói, rất có thể cô ấy sẵn sàng dứt đứt mũi mình ra để trả hận khuôn mặt mình. Và nếu cháu không nói gì, còn Emily lại thích tác phẩm của cô ấy, cháu sẽ phải mỉm cười và cư xử thật dễ thương với Craig, giả bộ rằng cháu không phát điên lên vì chuyện các mối quan hệ của gia đình Becca đã giúp cháu vượt qua bước khó khăn để có được vị trí giáo sư chính thức thay vì bảo ông ấy có thể lấy lại vị trí đó rồi cuốn xéo đi cho rảnh nợ!”

“Phải rồi, hẳn đó không phải là chuyện hay hớm gì!”

Rich đưa tay lùa trên mái tóc. “Nếu cháu làm thế, chính Becca sẽ là người thiệt thòi.”

“Hơn nữa, gây ra sóng gió tại Columbia có lẽ cũng không phải là ỷ tưởng hay. Đừng quên cháu đã không thể rời khỏi Dartmount mà không gây ra tổn thất cho...”

“Chẳng có tổn thất nào cả!”

Vin nhướng một bên mày lên. “Đừng kể chuyện nhảm nhí cho một kẻ chuyên phải nghe chuyện nhảm nhí. Đừng có nói với tôi cậu chuồn khỏi đó với một bản nhận xét sáng chói sau những gì đã làm với cô con gái ông trưởng khoa.”

Rich rót thêm một ly Jack nữa rồi nhấp một hớp. “Vậy là giờ đây cậu phải nghĩ cho ra nên nói gì với Becca. Sau đó cậu phải quyết định xem có tham gia vào trò chơi và bảo toàn vị trí một ông lớn tại trường. Nếu cậu làm thế, cậu sẽ đi ngược lại bản chất của mình. Cậu sinh ra là để đẩy lùi các giới hạn.”

“Phải, nhưng nếu cháu ra đi, cháu sẽ hủy hoại cơ hội của Becca. Cháu không thể làm thế.”

Vinny rót đầy ly cho hai người. “Cậu đang đi trên dây đấy. Nếu Becca phát hiện ra cậu giấu giếm cô ấy điều gì đó, sẽ chẳng hay ho gì đâu. Tôi đoán cậu phải quyết định xem liệu cậu nên cho cô ấy biết tất cả và để cô ấy quyết định nên làm gì, hoặc giữ lại tất cả cho mình và nhiều nguy cơ sẽ làm hỏng toàn bộ mối quan hệ giữa hai người.”

“Cháu yêu cô ấy, Vin. Cháu muốn cô ấy có được cơ hội này.”

“Cậu có chắc đó là tất cả không? Nếu cô ấy đồng ý, chẳng phải cậu cũng trở thành một phần của cuộc đổi chác sao?”

“Bác đang muốn nói cái quái gì vậy, Vin?”

“Tôi chỉ đang tự hỏi có phải cậu sợ phải nói với Becca bởi vì cậu quan trọng với cô ấy trong mắt vợ sếp cậu cũng chẳng kém gì cô ấy với cậu trong mắt sếp cậu hay không.”

Vin trượt ghế ra sau, bởi cái nhìn trên khuôn mặt Richie mách bảo ông không khéo ông sắp bị ăn thụi. Nhưng ông vẫn phải nói. “Nếu cô ấy bám lấy cơ hội này, có nghĩa là cô phải bám chặt lấy cậu, phải không? Một khi cô ấy phát hiện ra toàn bộ câu chuyện về thân thế gia đình đó, cậu biết cô ấy sẽ bỏ qua dịp này, và sẽ không còn cần tới cậu nữa. Vậy nên tôi đoán câu hỏi thực sự ở đây là nếu cô ấy không còn cần đến cậu nữa, liệu cô ấy còn ở lại với cậu không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.