Bữa Sáng Trên Giường

Chương 14



Trên suốt quãng đường trở về nhà, Rich băn khoăn suy nghĩ về những gì anh sẽ nói với Becca. Vinny có lý. Anh không dám chắc cô sẽ ở lại với anh, và nếu chuyện đó không làm sứt mẻ gì đến cái tôi cũ rích, thì tất cả những gì anh phải làm là nghĩ về những lời ông trưởng khoa đã nói để muốn đập tan tành nó đi. Trong đầu, anh thầm tát cho mình một cái. Chẳng đúng đó là những gì anh nhắm đến khi anh cầu khẩn Becca giả bộ cô là bạn gái anh sao? Giờ đây, khi hai người không còn giả bộ nữa, điều đó đột nhiên trở nên thật bẩn thỉu. Anh thấy thật phiền là kế hoạch của anh đã diễn ra trôi chảy. Nếu ông Chủ tịch nghĩ họ sẽ hưởng lợi từ mối quan hệ của anh với Becca, chắc hẳn ông ta vẫn chưa hay biết gì về người thừa kế mới cho ngai vàng của nhà Larsen, cũng như việc Becca không còn rủng rỉnh tiền bạc như trước đây. Nói vậy không phải Rich không biết gia tài của Becca hiện ra sao hay anh từng bận tâm tới điều đó. Thôi được, okay, anh có quan tâm, nhưng chỉ vì anh ghét phải thấy cô không thể làm được điều cô mong muốn với cuộc đời mình chỉ vì cần đến một tấm chi phiếu. Nhưng Rich lại kiếm được khá tiền, đủ để chăm lo cho cô trong lúc cô sáng tác và ghi dấu ấn trong thế giới mỹ thuật. Anh không phải là nhà phê bình nghệ thuật, song anh biết điều gì anh thích, và anh thực sự thán phục những gì cô sáng tạo nên. Anh muốn làm những gì tốt nhất cho cô, một điều khiến anh như mê mẩn. Anh chưa từng bao giờ nghĩ tới loại trách nhiệm này. Nhưng càng nghĩ nhiều đến nó, anh càng cảm thấy nó có nhiều ý nghĩa hơn. Nếu hai người sống cùng nhau, họ sẽ cần tới một nơi rộng rãi hơn, và căn hộ cô đang sửa lại rộng gần gấp đôi chỗ họ đang sống. Ngoài ra, cô và Annabelle đang thiết lập một xưởng sáng tác trên lầu bốn, vì cô muốn có một chỗ ngay gần nơi ở để có thể sáng tác bất kỳ lúc nào cảm hứng xuất hiện. Anh nghĩ anh sẽ đảm đương việc trang trải khoản vay thế chấp. Họ sẽ phải để mắt tới tình hình thu nhập, nhưng anh đã luôn đều đặn để dành tiền kể từ khi bắt đầu đi làm, và chưa bao giờ động đến khoản để dành này.

Anh ngẫm đi nghĩ lại ý tưởng này trong đầu, trong khi đầu óc anh, thật không may, đang ít nhiều quay cuồng do những ly Jack Daniel. Anh không chắc muốn cùng sống trong ngôi nhà đá nâu với Mike và Annabelle. Cho dù không phải họ sẽ cùng ngủ một giường. Song anh nghĩ cuộc sống đó sẽ giống như giữa những người láng giềng. Chừng nào Mike không thấy gì bất ổn với cách thu xếp này, Rich nghĩ chắc cũng không sao. Anh rất quý Mike và cũng luôn hợp với Annabelle. Rắc rối có thể xảy ra trong trường hợp anh và Becca cùng nhau chuyển về đó, gia đình anh sẽ không bao giờ chấp nhận việc hai người chỉ đơn thuần là những người ở chung nhà, mà cũng chẳng phải anh từng nghĩ dù chỉ trong một phút rằng hiện tại họ đang chấp nhận chuyện này. Nhưng chắc chắn họ sẽ không tảng lờ nữa nếu anh và Becca cùng nhau chuyển tới chỗ ở mới và chung sống một cách lâu dài. Có nghĩa là hai người cần làm đám cưới, nếu không anh sẽ bị tước quyền thừa kế. Ý nghĩ thành hôn với Becca chẳng hề làm anh sợ hãi bằng việc cô không muốn thành hôn với anh. Rich bước vào trong căn hộ yên lặng, đặt đồ ăn lên bàn, rồi quẳng chiếc túi đựng đồ thể thao vào phòng giặt đồ. Anh nghe thấy tiếng thình thịch vọng ra từ căn phòng cũ của Becca, và khi bước vào bắt gặp cô đang bận bịu với một tảng đất sét to, với đất dính bết đến tận khuỷu tay.

Tripod nằm bên cạnh, đang ra sức tấn công vật gì đó trông giống như một con dao bằng gỗ. Anh chàng ngậm đầu tù của vật nọ trong mồm, lấy hai chân trước giữ lấy nó rồi đạp thật lực vào mảnh gỗ bằng cái chân sau còn lại. Tripod trông thấy anh trước Becca, và lập tức lên tiếng chào mừng bằng ngôn ngữ của loài mèo. Cô ngoái đầu lại, nở nụ cười đẹp nhất anh còn nhớ từng trông thấy.

“Anh về rồi.” Cô lau tay vào một chiếc khăn trông khá nhem nhuốc, một động tác không có vẻ gì đem lại nhiều hiệu quả, rồi quàng hai cánh tay quanh cổ anh và hôn anh. Khỉ thật, anh hoàn toàn có thể thích nghi được với chuyện trở về nhà để tận hưởng điều này mỗi ngày. “Emily mới vừa gọi điện và hỏi xem chúng mình có bận gì vào tối thứ Bảy không. Bà ấy nói thực sự mong muốn được xem qua bản giới thiệu của em cũng như số tác phẩm em đã mang về đây.” Cô ngả người ra xa anh, kết quả chỉ làm phần khung chậu của cô ép sát hơn vào anh. Anh cố kìm không rùng mình trong khi cô cau mày. “Anh nghĩ bọn mình có thể xin được công thức món lasagna của cô Rose, hay tốt hơn nữa, nhờ cô ấy nấu hộ món này không?”

Rich nắm chặt lấy hông cô, giữ cô ép vào người anh trong lúc cố bắt kịp cuộc đối thoại mà không hề nghĩ tới việc tất cả chuyện này có hợp lý hay không. Anh đoán ít nhất hẳn mình cũng đã hơi chếnh choáng để có thể nghĩ tới chuyện hôn nhân mà không đổ mồ hôi lạnh. “Có chuyện gì xảy ra với chuyện em khăng khăng buộc anh phải làm món lasagna vậy?”

Cô hôn lên cổ anh và ngậm vành tai anh vào miệng. Chết tiệt, chiếc giường ở ngay bên cô trông mới mời gọi làm sao. “Hãy cho rằng em đã đi tới chỗ đánh giá cao các tài năng khác của anh. Ngoài ra, em không thể trông đợi một món ăn khoái khẩu từ một anh chàng thậm chí không biết bóc màng nilon bọc pho mát trước khi nấu, và em không muốn mạo hiểm với nguy cơ ai đó bị đầu độc. Như thế sẽ chẳng hay ho gì cho cơ hội của anh hay của em.”

Nghe không có vẻ gì giống giội nước lạnh vào ngọn lửa đam mê. Chúa ơi, anh cần nói gì đó với cô.

Chỉ có điều anh không biết phải nói gì. Sau khi đã uống cạn một cốc bia và cùng những ly Jack mà anh không dám chắc số lượng là bao nhiêu nữa, nhiều khả năng đây không phải là thời điểm thích hợp cho những quyết định làm thay đổi cả cuộc đời. Nhưng nếu anh không đả động gì đến chuyện anh đã trở thành giáo sư chính thức, cô sẽ băn khoăn tự hỏi tại sao. Đúng không nào? Như thế nghe có vẻ chẳng hay chút nào. Vào lúc này, anh chưa thể nhìn ra bất cứ điểm bất lợi nào nếu nói rõ với cô, song như thế không có nghĩa là không có bất lợi nào. Mẹ kiếp. Đáng ra anh không bao giờ được uống với một cái dạ dày rỗng không.

Becca cảm nhận được mùi vị của bia và thứ gì đó còn mạnh hơn khi cô hôn Rich, và anh không hoàn toàn là anh, chưa phải anh đã say, song cũng không còn tỉnh táo. “Anh đã phải uống bao nhiêu vậy?”

Anh ngả người ra sau. “Anh đã uống một cốc bia. Đó là những gì anh biết. Còn về lượng Jack Daniels thì anh không chắc lắm. Vinny là người rót đầu tiên, sau đó tới Nick - và có thể cả anh nữa, anh không biết”

“Anh đã ăn gì chưa?”

“Chưa, nhưng anh có mang đồ ăn về nhà. Em thấy đấy, anh là một người cung cấp chu đáo.”

“Phải, một ông hoàng thực thụ. Anh mang gì về cho em vậy?”

“Anh không biết. Nino gói ghém chuẩn bị hết. Anh ấy cũng chẳng cho bọn anh nhiều lựa chọn. Nhưng nói chung món nào cũng tuyệt cả.”

Cầm lấy tay anh, Becca dẫn anh ra khỏi phòng tới phía bàn ăn. Trước khi hai người ra tới ngoài lối đi, anh quàng hai cánh tay quanh eo cô, kéo cô trở lại sát vào anh. Anh đã hơi chếnh choáng và đang vô cùng thèm muốn.

“Becca, em tuyệt quá!”

Cô yêu thích cách anh dường như luôn thèm muốn cô. Một trong số những người đàn ông cô từng gặp trong quá khứ đã đi xa tới mức nói thẳng với cô rằng có lẽ cô sẽ muốn tìm thêm một người bạn trai nữa bên cạnh anh ta vì anh ta không thể bắt kịp với ham muốn của cô. Rich dường như không gặp rắc rối gì trong việc giữ vững nhịp độ, và chắc chắn anh sẽ không bao giờ khuyên cô nên kiếm thêm một người tình nữa. Một trong những điểm tích cực cô đã cho vào bản danh sách của mình. Cô mỉm cười trong khi hai bàn tay anh lướt dọc thân mình cô tìm lên ngực. Dường như anh yêu bộ ngực của cô, đúng như chúng lúc này, và chưa từng đả động đến chuyện cô nên phẫu thuật để gia tăng kích cỡ lên, thêm một điểm tích cực nữa trong bản danh sách của cô. Cô tới được bên bàn đúng lúc miệng anh chạm vào cổ cô, hôn, cắn khẽ, giày vò cô trong lúc cô đang cố tập trung vào bản danh sách của mình. Hai bàn tay cô chạm xuống mặt bàn trong khi anh cởi cúc áo cô, rồi bật móc trước áo lót của cô. Cô vẫn chưa tìm ra được nhược điểm nào.

“Kiểu gì bọn mình cũng phải hâm nóng lại bữa tối, tại sao chúng ta không đợi thêm một lúc nữa? Anh thực sự không thèm ăn cho lắm!”

“Cả em cũng vậy.” Anh hôn lần từ dưới lưng cô lên. Mỗi lần tiếp xúc lại khiến cảm giác như bị điện giật chạy lên, lướt xuống dọc theo sống lưng cô, trong lúc anh kéo chiếc áo cô đang mặc qua đầu cô, vậy là cả áo ngoài lẫn áo lót cùng tuột đi dọc hai cánh tay. Đứng thẳng người dậy để giải thoát hẳn mình khỏi mấy món quần áo, cô ép sát vào anh, và không còn cảm thấy gì ngoài cơ thể Rich.

Cô không phải là người duy nhất đã thoát y. Anh đã làm xong chuyện đó lúc nào nhỉ?

“Rich?”

Cô đá quần của mình ra xa trong lúc anh cởi phăng áo len và áo phông qua đầu.

“Gì vậy, bé con?”

Cô đẩy túi thức ăn trên bàn ra xa. “Đừng có xé rách quần của em đấy. Em không còn lại bao nhiêu đâu.”

“Vậy thì anh đoán tốt hơn chúng ta nên cởi nó ra, phải không nào?”

Anh bắt đầu hôn chậm rãi từ cổ cô xuống, đánh thức những vùng xúc cảm trước đây cô chưa từng biết đến. Anh chậm rãi trêu ngươi cô. Một người đàn ông không chút vội vàng. Cách anh cắn nhẹ như nhấm nháp lên lưng, lên sườn cô trong khi hai bàn tay anh lướt đi, chà xát lên da thịt cô, nhưng không chần chừ lưu lại, tất cả đẩy cô sát tới cực khoái đến mức cô biết chắc mình sẽ lên tới đỉnh ngay khoảnh khắc anh đi vào trong cô. Becca cắn môi, chờ đợi, thèm muốn, thầm ước anh hãy nhanh lên. Hơi thở của cô trở nên đứt quãng, và khi anh kéo quần lót của cô xuống, cô dám chắc anh sẽ xé toang nó ra. Anh chậm rãi đi vào trong cô. Những bó cơ của cô co thắt lại, kéo anh vào sâu hơn nữa khi cô mất hết kiên nhẫn, ép mạnh ra sau kề sát vào anh, mong muốn nhiều hơn nữa. Anh đưa hai cánh tay ôm vòng quanh hông cô. Cô nắm chặt lấy cạnh bàn bằng cả hai bàn tay, làm điểm tựa cho cả người.

“Thả lỏng nào, Bec!” Anh kéo cô lên cao ngang với anh, quay lưng lại phía anh. “Hoàn hảo! Chúa ơi em hấp dẫn làm sao! Em tuyệt quá!” Bàn tay anh ve. “Mở mắt ra. Hãy xem anh yêu em, bé con.”

Đôi mắt cô bừng mở. “Ôi.” Đúng là những gì cô hình dung ra hai người cùng nhau. Cô kinh ngạc trước sự chính xác của những gì đã sáng tác cũng nhiều như bởi cảm giác cả hình ảnh lúc này lẫn bức tượng đều do cô tạo ra. Anh ôm chặt lấy cô, một bàn tay rám nắng đặt trên bầu vú trắng muốt của cô, bàn tay kia giữa hai chân cô. Cách anh quan sát cô, thấu hiểu cô, làm cô chuyển động khiến cô nín thở. Như thể họ đang hòa làm một, cả trong thực tế lẫn trong trí tưởng tượng của cô. Thật lạ lùng. Cho dù cảm giác này có là gì đi nữa, cô sẽ chẳng bao giờ đưa được nó vào một bản danh sách. Một điều không sao định nghĩa nổi. Có thể cực kỳ đơn giản, mà cũng có thể vô cùng phức tạp, đúng như họ muốn nghĩ về nó. Nhưng có một điều không thể chối cãi được nữa, đây chính là tình yêu. Cô không rõ liệu có phải những màn ái ân nóng bỏng thế này đã thổi bùng lên tình cảm hay ngược lại, nhưng dường như chuyện này chẳng có gì quan trọng.

“Nói cho anh biết em nhìn thấy gì, Becca?”

“Cái đẹp. Tình yêu.”

“Anh yêu em, Becca!”

Cô nhìn anh trong lúc anh ngắm nhìn cô. Cảm xúc nghèn nghẹn trong cổ họng cô; cô chỉ có thể gật đầu. Rồi nhắm mắt lại để kìm những giọt nước mắt vừa đột ngột trào ra.

“Hãy ở bên anh, Becca. Anh muốn cho em thấy anh yêu em đến mức nào.”

Cô cố chớp mắt để giấu những giọt lệ, nhưng một giọt đã trào ra, rồi một giọt nữa. Nếu cô từng tự đặt ra câu hỏi liệu cô có yêu anh hay không, thì giờ đây cô mỗi lúc một cảm thấy chắc chắn hơn cùng sự mãnh liệt của mỗi lần anh tiến vào, của từng hơi thở, từng tiếng rên của anh. Cô đón nhận ánh mắt anh, những lần tiến vào, những hơi thở, và tình yêu của anh. Đầu cô ngả ra sau, tựa lên vai anh. Tất cả thật quá mãnh liệt - cuộc ái ân dữ dội, cảm xúc đang dâng trào - và cô bùng nổ. “Rich... ôi Chúa ơi.” Cô chẳng buồn kìm nén mình nữa. Anh hòa cùng cô, đưa cô lên đỉnh cao khoái lạc, phá tan nốt những tàn dư còn lại của vẻ cân bằng bên ngoài cô đã cố công tạo ra. Rich hạ thấp cô xuống, cả người anh đè lên cô. Cô áp khuôn mặt nóng rực, còn ướt nước mắt xuống mặt bàn mát lạnh, không có vẻ gì nóng lòng muốn đứng dậy. Mà cũng có thể cô không còn khả năng làm điều đó.

“Em ổn chứ, Bec?”

“Không. Em đang yêu anh. Em sẽ không bao giờ ổn được nữa.”

“Em chắc chứ? Đừng nói điều đó với anh trừ khi em chắc mình muốn nói vậy.”

“Em chắc. Thậm chí em đã làm cả một danh sách.”

Cô lắng nghe và cảm nhận tiếng cười của Rich, những tiếng cười làm một chuỗi những cơn cực khoái nho nhỏ nối nhau lan đi trong cô. Cô hít một hơi thật sâu, và anh lại đi vào sâu hơn khi anh vươn người ra lấy cuốn sổ ghi chú nằm ngay phía trước đầu cô. “Trong này ư?”

“Ôi Chúa ơi. Đừng...”

“Đừng nhìn, hay đừng dừng lại.”

“Cả hai.” Nhưng anh đã mở bản danh sách ra và đang đọc qua.

“Vì em yêu anh, và anh yêu em. Thế nên chỉ có một thứ duy nhất cần làm.”

Becca cố vật lộn để đi đến chấp nhận chuyện anh có thể đọc được những gì cô nghĩ về mối quan hệ của họ trên giấy trắng mực đen. “Là gì vậy?”

“Hãy thành hôn với anh, Becca!” Rich không tin nổi anh đã thực sự cầu hôn cô giữa màn ái ân nóng bỏng trên một chiếc bàn trong phòng ăn. Thực ra, nói cho chính xác lúc này đang là quãng giữa hay phần cuối của một màn ái ân nóng bỏng còn phụ thuộc vào câu trả lời. Sẽ là đúng giữa nếu cô trả lời có, hay thậm chí có thể. Còn nếu cô không nói gì hoặc trả lời không, sẽ là phần cuối. Rich nhanh chóng nhận ra điều duy nhất tồi tệ hơn việc cầu hôn giữa một màn ái ân nóng bỏng là sự im lặng tiếp theo lời cầu hôn đó. Đã quá muộn để giả bộ rằng anh đang đùa, mà cũng không đúng là thế. Trước đây anh chưa bao giờ nhận ra anh thực sự mong cô trả lời có đến mức nào. Và cũng rõ ràng không có lối thoát êm đẹp nào cho thất bại trong trường hợp này.

Một gã đàn ông sẽ phải làm gì đây? Rút ra rồi quay lưng bỏ đi, để mặc cô nằm dài trên bàn như một món đồ chơi chăng? Đáng ra anh cần lên kế hoạch trước cho chuyện này, nhưng anh không phải là con người của những kế hoạch. Đó là phần việc của Becca - cô là một con người của những kế hoạch. Là chuyên gia lên những bản danh sách. Vì anh cần làm gì đó và sau biểu hiện chẳng có vẻ gì là chấp nhận của cô, điều duy nhất anh có thể kết luận là câu trả lời từ Becca không gì khác chính là một tiếng “không” thật lớn. Becca nằm sững sờ trên mặt bàn, không biết nên nói gì hay làm gì nữa. Theo đúng nghĩa đen anh đã co lại, để mặc cô trong tình trạng không thể nhúc nhắc, không biết nên nói sao để chấm dứt cú rơi xoắn ốc hai người đang lâm vào. Cô nghe thấy tiếng cánh cửa đóng sầm lại, và cố tập trung tâm trí để nghĩ về chuyện mới xảy ra. Hôn nhân ư? Anh có nghiêm túc không vậy? Cô vừa thổ lộ cùng anh rằng cô yêu anh, vậy là anh cầu hôn cô ngay lập tức? Có ai lại làm như thế? Chỉ có Rich mà thôi. Khỉ thật, đáng ra cô cần lường trước đến chuyện này. Đúng là chỉ có anh mới có thói quen lao thẳng đến tận cùng của sự việc mà chẳng chịu nhìn xem mình đang đi về đâu hay thậm chí suy nghĩ về hệ quả. Cô hít một hơi thật sâu, đảm bảo chắc chắn cô đã có thể điều khiển được bản thân, rồi đứng dậy. Ôi, đàn ông. Anh đã nhặt đồ của cô lên, gấp lại đặt trên chiếc ghế cạnh bàn. Cô có cảm giác vừa để điều gì đó tuyệt vời tuột qua những ngón tay còn dính đầy đất sét của mình. Phổi cô như thắt lại, một cơn hoảng loạn bùng lên. Lẽ nào cô đã mất anh? Lẽ nào thế là hết? “Rich?”

Cô quay lại, đi tới căn phòng của họ. Cô nghĩ đến chuyện gõ cửa, rồi quyết định từ chối dành cho anh cơ hội không cho cô vào phòng. Khi cô có đủ can đảm để mở cửa vào, anh đã mặc trên người một chiếc quần vải len cũ và một chiếc áo phông. Anh nhìn cô với ánh mắt lơ đãng.

“Em xin lỗi.” Cô nhận ra mình vẫn chưa mặc quần áo và ước gì có một chiếc áo ngủ để khoác lên người, nhưng tất nhiên cô chẳng có chiếc áo nào ở đây cả. Cô với lấy chiếc áo sơ mi may mắn của anh, vẫn đang treo ở cuối giường, rồi mặc vào trước khi ngồi xuống bên cạnh anh. “Em không hề trông đợi anh ...”

“Đừng nhắc lại chuyện đó nữa. Hãy quên chuyện anh từng nói gì đi!”

“Rich. Thôi đi!” Cô đẩy anh nằm giường rồi ngồi lên người anh. “Em sẽ không quên điều đó, và anh cũng không.”

Anh cố đẩy cô ra khỏi người anh, nhưng cô đã luồn hai bàn chân vào dưới chân anh. Anh buông một hơi thở dài, thả hai cánh tay lên quá đầu, rồi nằm im lìm như chết. Tuyệt, giờ thì sao đây? Cô lùa cả hai bàn tay qua mái tóc mình, chiếc áo sơ mi cô vừa mặc vào vẫn chưa được cài khuy, và cử chỉ đó khiến chiếc áo sơ mi mở rộng ra. Anh thậm chí còn không để ý thấy điều đó. Anh không hề nhìn cô. Cô hối hả cài khuy áo lại nhanh nhất có thể. “Chúa ơi, ít nhất anh có thể nhìn em được không?”

Thoạt tiên anh nhăn mặt, nhưng rồi anh cũng mở mắt ra. Cô mỉm cười khi cảm giác được cơ thể anh phản ứng lại với cơ thể cô. “Em yêu anh, Rich. Em xin lỗi đã làm anh buồn. Em không hề có ý đó, chỉ là em mới vừa đạt tới giai đoạn “em yêu anh”. Rõ ràng anh đã tiến được một quãng xa quá cột mốc đó. Ít nhất anh cần cho em thời gian để em có thể bắt kịp chứ.”

Anh hắng giọng. “Vậy thì sao đây? Chẳng lẽ lúc đó em không thể nói ra như vậy sao?”

Được lắm, anh đang bực bội. Một câu trả lời đặc chất đàn ông làm sao. Cô thầm ghi chú lại trong đầu thêm ý thứ hai cho danh sách các nhược điểm. “Okay, em có thể thấy chúng mình khó lòng giải quyết được chuyện này chừng nào anh chưa ngừng cơn hờn dỗi. Vậy hãy vào đề ngay đi. Sau khi anh đã xong xuôi với màn kịch tôi-là-một-gã-đàn-ông-hãy-nghe-tôi-cằn-nhằn, và đã sẵn sàng chui ra khỏi cái kén của mình, hãy cho em biết nhé.” Anh vật cô xuống nhanh đến mức cô hầu như không hiểu nổi chuyện gì đã xảy ra, ngoài việc giờ đây cô đang nhìn chăm chăm lên trần nhà, và chín mươi kilogam của một người đàn ông giận dữ đang đè gí cô xuống giường. Trời ạ, anh mới tuyệt làm sao. Anh giữ chặt hai bàn tay cô ở hai bên đầu cô, rồi ấn chúng lún sâu hơn nữa xuống tấm đệm để thể hiện sức mạnh của mình. “Những gã đàn ông đúng nghĩa không hờn dỗi, và chúng ta cũng không diễn kịch ở đây.”

“Ôi, tha cho em đi. Em không có ý xúc phạm cái tôi mềm yếu của anh.” Anh ép sát ngực lên ngực cô; môi họ ghé đủ sát vào nhau cho một cái hôn. “Thật sao? Vì đúng là em đã làm rất tốt chuyện chết tiệt đó đấy. Anh cầu hôn em, và em đã nói gì nhỉ? Để anh nhớ lại xem nào. Chẳng gì cả. Hoàn toàn không một lời.”

“Nhưng lúc này em đang cố nói gì đó, song anh vẫn còn quá bực bội để thậm chí chịu lắng nghe.” Cô vùng vẫy dưới người anh, nhưng anh không hề nhúc nhích; chắc chắn đó không phải là hiệu quả cô mong muốn tạo ra. Rich chỉ ép chặt hơn cơ thể anh lên người cô. “Bé con, tin anh đi, em vẫn chưa được thấy bực bội là thế nào đâu.” Anh mỉm cười trong khi cô kìm mình để không rên lên. Cô cong người lên, cố thoát ra khỏi bên dưới anh, rồi đành bỏ cuộc. Thật vô ích.

“Anh đã xong việc thể hiện sức mạnh cơ bắp của mình chưa?”

“Em muốn anh thế nào? Anh có cảm giác em rất thích khi anh thể hiện sức mạnh.”

“Đây không phải là chuyện tình dục. Mà là về - điều anh đã nói.”

“Ý em muốn nhắc tới khi anh cầu hôn em? Thậm chí em không thể nói gì, đúng không?”

“Như em vừa nói, sẽ rất hay nếu anh cho em thêm thời gian để bắt kịp. Em chưa tới được cùng bậc thang tình cảm như anh. Em chưa bao giờ nghĩ tới hôn nhân. Nào, giờ anh đã vừa ý chưa? Em đã nói ra rồi đấy. Em chưa từng nghĩ đến chuyện thành hôn cùng ai đó. Chưa từng. Vấn đề ở đây không phải là anh, mà là em.”

“À, vậy đây là nụ hôn tử thần chứ gì? Em chuẩn bị khởi động toàn bộ bài ca không-phải-tại-anh-mà-vì-em cho màn chia tay.”

“Không. Chỉ là em chưa bao giờ thấy một cuộc hôn nhân hạnh phúc.”

Cô có thể thấy anh sắp tranh luận, vậy là cô chặn ngang trước khi anh kịp mở miệng. “Đừng lấy Mike và Annabelle ra làm ví dụ. Hai người họ mới thành hôn được vài tháng. Như thế chưa tính là gì được.”

“Có vô số người đang trải qua hôn nhân một cách hạnh phúc.”

“Hãy kể ra ba ví dụ, và không phải là các em gái anh. Còn ai khác mà anh biết thực sự hạnh phúc trong hôn nhân trong nhiều hơn năm năm?”

“Trưởng khoa Stewart và Emily.”

“Anh không biết được điều đó có đúng không. Em biết chắc chắn cuộc sống vợ chồng của bố mẹ anh thật thê thảm. Bố mẹ em cũng thật kinh khủng, nghĩa là trước khi họ ly hôn.”

“Vinny và Mona vẫn đang hạnh phúc, và vẫn luôn hạnh phúc như thế, theo những gì anh còn nhớ.”

“Vậy là một cặp. Còn ai nữa?”

Rich lắc đầu. “Không, anh không biết ai khác nữa, nhưng chúng ta có thể hạnh phúc nếu chúng ta muốn.”

“Làm sao anh biết được?”

Anh nhún vai, lăn người rời khỏi cô. Becca nghiêng người sang một bên, cảm thấy thiếu vắng sức nặng của anh, cũng như hơi ấm anh luôn truyền sang cô. Cô tựa đầu lên vai anh, quàng cánh tay quanh ngực anh, rồi gác chân lên người anh. Cần mất một lúc để anh phản ứng, nhưng rồi cánh tay anh cũng tìm tới vòng quanh cô. Cô thở khẽ ra nhẹ nhõm. “Okay, anh có thể hiểu tại sao em xúc động đến thế. Anh không giống như em. Anh không nghĩ đến tận cùng mọi thứ. Anh làm theo cảm xúc của mình, và anh muốn có em, Becca. Anh không muốn có một buổi sáng khi thức dậy phải tự hỏi mình em đang ở đâu. Anh muốn em luôn ở bên anh, thậm chí cả những khi em mặc những đống giẻ rách thùng thình kinh khủng mà em gọi là quần áo, ngay cả khi em ngồi lập ra những bản danh sách. Anh muốn em ngay cả khi em khiến anh phát khùng, và anh không muốn sống cuộc đời mình mà không có em, ngay cả khi em thật khó chiều.”

“Cách anh nói khiến em tự hỏi tại sao anh phải bận tâm.”

“Anh bận tâm vì anh yêu em, bé con. Anh bận tâm vì không có em sẽ vô cùng tồi tệ, chỉ nghĩ đến thôi cũng đủ khiến anh không chịu nổi.”

Becca trườn lên trên người anh, rồi hôn anh. Cô cảm nhận thấy anh thật tuyệt, thật quen thuộc, vừa âu yếm vừa hoang dại, và khi chiếc lưỡi của anh đấu tay đôi với cô để giành quyền điều khiển nụ hôn đang nhanh chóng chuyển từ dè dặt sang cuồng nhiệt, cô vùng ra và hôn lên cổ anh. “Rich? Anh có thấy anh và em nên tạm gác cuộc tranh luận về hôn nhân này lại, ăn bữa tối, rồi sau đó đi thẳng tới màn yêu đương nồng cháy hay không?” Hai bàn tay anh trượt dần xuống hông cô. “Chỉ trong trường hợp em thực sự không thể đợi bữa tối lâu hơn nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.