Recca không hề nghĩ cô sẽ cần đến những chiếc váy dạ hội khi chuyển tới sống ở Brooklyn, vậy là cô tống tất cả chúng vào kho cùng đám đồ nội thất của mình. Bây giờ cô không chỉ phải tới một buổi tiếp tân từ thiện cùng Rich, mà còn phải đi mua sắm nữa.
“Annabelle, mình cần giúp đỡ.”
“Có gì bất ổn sao?”
“Mình cần mua một bộ váy dạ hội. Mình có một cuộc hẹn phải đi vào ngày mai và tới tận tối qua mới biết. Tất cả váy dạ hội của mình nằm trong kho mất rồi.”
“Ố ồ.” Becca có thể hình dung Annabelle đang chuẩn bị cho một cuộc thẩm vấn dài dằng dặc. “Cậu gặp ai à?”
Becca rên lên. “Cậu muốn nói thế cũng được.”
“Mình có biết chàng không?”
Ôi Chúa ơi, cô chẳng muốn phải lâm vào cảnh này. Nhưng cô cũng không thể nói dối cho êm được. Nói cho cùng, Rich có thể đả động đến chuyện này, nhưng nếu cô nói ra với Annabelle, cô sẽ phải tường trình từng chi tiết một với cô bạn về mọi diễn biến. Nhưng cũng chẳng khác được.
“Mình sẽ tới dự một buổi dạ tiệc từ thiện với Rich vì Gina không muốn đi, và ông anh cậu cần ai đó đi cùng. Mình quyết định làm ơn cho anh cậu.”
“Cậu đi chơi cùng Richie? Tuyệt quá!”
“Annabelle, dừng lại ngay. Mình chỉ đang cứu chỗ đặt mông cho anh ta thôi. Đây không phải là một cuộc hò hẹn, vì vậy cậu cần chỉnh luồng suy nghĩ của cậu lại cho đúng hướng đi.” Becca không khỏi tự hỏi liệu người anh quá cố Chip của cô sẽ nói gì về chuyện này. Chết tiệt, anh cô hẳn sẽ có một ngày hội hè thực sự khi được dịp quan sát mẹ của họ điên lên khi bà phát hiện ra Becca đang qua lại với ông anh trai của Annabelle. Rất có thể ở thế giới bên kia anh cô đang cười đến rung cả người trước chuyện trớ trêu này. Mẹ cô từng không sao chịu đựng nổi Annabelle khi cô và Chip yêu nhau.
Giờ đây, khi Annabelle và Mike đã thành hôn, đồng thời sở hữu luôn bất động sản và tín phiếu của gia đình do Mike là con trưởng, mẹ Becca càng căm ghét Annabelle gấp bội. Ý nghĩ Becca đang hẹn hò với một người trong gia đình Ronaldi chắc sẽ đẩy bà tới đỉnh điểm chịu đựng.
“Tôi đang nghĩ là quý cô có vẻ thanh minh hơi quá nhiều.”
Becca đưa điện thoại ra xa tai và nhìn chằm chằm vào nó trước khi nhớ ra cô cần phải nói gì đó. “Từ lúc nào cậu bắt đầu trích dẫn Shakespeare vậy?”
“Mình đã đọc qua vài cuốn sách của Mike. Cậu biết đấy, Shakespeare thực sự rất hay một khi cậu đã quen với những “mi” và “ngươi” đó, nhưng đừng có đánh trống lảng. Cậu chuẩn bị có một cuộc hẹn hò với Richie.”
“Bề ngoài thì đúng vậy, nhưng mình chẳng thấy vui vẻ gì. Anh ta đang lâm vào thế bí, vậy nên mình nói mình sẽ đi với ông anh cậu. Một cuộc hẹn khốn khổ.”
“Tốt hơn cậu đừng để anh ấy nghe thấy câu vừa rồi. Richie chưa bao giờ gặp khó khăn để hẹn hò cùng một ai đó.”
“Mình chắc vậy. Chỉ có điều ông anh cậu gặp rắc rối trong việc tìm ai đó đủ để gây ấn tượng với ông trưởng khoa của anh ta.”
“Cậu muốn nói rằng các cô bạn gái anh ấy thường cặp kè chỉ là những ả ngớ ngẩn chứ gì?”
“Không. Nghe này, mình cần một chiếc váy. Cậu có định giúp mình tìm nó hay không?”
“Tất nhiên. Mình chẳng bao giờ cần đến cớ để đi mua sắm. Thực ra, mình có một người bạn trong ngành may mặc vẫn có những thiết kế rất tuyệt. Vì cậu vừa quá cao vừa xương xẩu như thế, có khi cậu lại vừa khéo hợp với các mẫu thiết kế của anh chàng này. Cậu có thể sở hữu chúng với giá ăn cướp.”
“Tuyệt hảo. Mình còn cần một đôi giày, và chắc là cả một chiếc khăn san hay áo choàng. Bây giờ buổi tối trời cũng lạnh.”
“Không vấn đề gì. Marcello sẽ thu xếp ổn thỏa cho cậu. Nếu anh ta không có thứ chúng ta cần, anh ta sẽ biết ai có chúng. Mình sẽ gọi điện cho anh ta thử xem bọn mình có thể đến gặp anh ta vào buổi sáng không.
“Okay, cảm ơn cậu.”
“Hãy qua gặp mình lúc chín giờ, bọn mình sẽ cùng đi tàu. À, này Bec, Richie vẫn ổn chứ?”
“À, ông anh cậu vẫn ổn. Sao thế?”
“Là thế này, Gina nói cô ấy đã cho anh mình biết cô ấy đang hẹn hò với một người khác.”
Becca không tin nổi Annabelle lại dính dáng vào cả chuyện này. “Thế Gina có cho cậu biết cô ta đã lôi cậu vào cuộc không?”
“Cậu đang nói về chuyện gì thế?”
“Gina nói với ông anh cậu rằng chính cậu đã giới thiệu cô ta với Quý ông Hoàn hảo kia. Rich chẳng nói gì về chuyện này, song mình nghĩ hiện tại cậu không phải là người ông anh cậu ưa nhất đâu. Nghe này, mình phải ngắt máy đây. Anh cậu gần xong việc với đống bát đĩa rồi, và bọn mình dự định sẽ xem một bộ phim.”
“Hai người định xem gì vậy, James Bond, Mission Impossible, Die Hard, Iron Man, hay ông anh tớ lại hoài cổ với thứ gì đại loại như Rambo?”
“Mình vừa thuê về vài đĩa phim lãng mạn. Mình không nghĩ tối nay anh cậu ở nhà. Chẳng có nhân vật nào có súng trong mấy bộ phim đó đâu.”
“Và ông anh mình đồng ý xem?”
“Tất nhiên rồi. Mình không định trói buộc anh cậu vào chiếc tivi hay bất cứ thứ gì khác.”
“Phải. Anh mình sẽ bình phẩm pha trò về bộ phim trong khi cậu đang xem nó. Anh ấy có thể cực kỳ khó chịu.”
Becca mỉm cười. Rich Ronaldi là như vậy, cộng thêm một túi khoai tây rán nữa.
Becca loay hoay cố hết sức chui vào trong chiếc váy đen chật khủng khiếp. Nếu biết trước mình sẽ phải dự một buổi dạ tiệc từ thiện trong một chiếc váy mà cô dám thề phải nhỏ hơn người cô chí ít là một cỡ, hẳn cô đã loại bỏ những thanh sôcôla và bỏng ngô đã trót ăn ra khỏi thực đơn mấy ngày vừa qua. Cô ngắm nhìn hình ảnh của mình trong tấm gương trên bàn trang điểm, chớp mắt, rồi nhìn lại thực sự có một khe ngực hút hồn. Đáng ngạc nhiên đây. Cô áp hai bàn tay vào dưới hai bầu vú, thầm nghĩ đáng ra cô nên chọn một chiếc váy có phần trên bó sát ngực hơn một chút. Chiếc váy xẻ rất sâu phía sau lưng, đến mức cô sợ rằng nó sẽ hở tung ra khi cô ngồi xuống, kết quả là bất cứ ai cũng có thể thấy lấp ló cặp mông của cô, một thứ cô không hề có ý định mang ra chia sẻ. Marcello đã đưa cho cô một ít băng dính hai mặt chuyên dùng cho quần áo, chỉ để phòng xa cho an toàn, mặc dù anh ta và Annabelle đã kiểm tra đi kiểm tra lại và thề rằng chiếc váy sẽ không bị toạc ra. Becca cầm đoạn băng dính lên, nhưng ý nghĩ sau đó phải bóc băng dính ra khỏi mông nghe chẳng có chút hấp dẫn nào.
“Becca, cô sẵn sàng chưa?”
Cô nhìn đồng hồ. vẫn còn năm phút nữa. Chẳng lẽ đám đàn ông không hiểu được để sẵn sàng còn cần nhiều thứ nữa ngoài một cữ tắm dưới vòi hoa sen và mặc quần áo vào sao? Becca đưa hai bàn tay qua mái tóc, làm nó rối lên thêm một chút. Trông mái tóc của cô rất bắt mắt với những lọn tóc hơi lượn sóng hoàn toàn tự nhiên cô sở hữu, cộng thêm một chút bọt và vò mạnh. Cô quay người lại, nhìn vào gương trong lúc dải ruy băng có đính hạt cườm dùng để giữ chiếc váy quanh cổ cô đang đung đưa trên tấm lưng trần của cô như một quả lắc đồng hồ, đưa mắt xuống phần eo bị cắt sâu xuống đến mức nguy hiểm.
“Gần xong rồi.”
Anh gõ cửa đúng lúc cô xỏ chân vào đôi giày cao gót màu bạc kiểu cách và kiểm tra lại chiếc túi xách cùng tông màu.
Cô mở cửa. “Gì vậy?”
Rich đứng đó, miệng há hốc, đôi mắt anh dán chặt vào ngực cô.
“Quả là một phép màu. Tôi cũng có khe ngực hẳn hoi nhé. Ai mà biết được?”
Rich vẫn không nói gì. Anh chỉ tròn mắt ra nhìn.
Becca cũng chăm chú ngắm nghía hồi lâu người ở cùng nhà với cô trong bộ đồ dạ tiệc anh đang mặc. “Phải, đúng thế. Nếu anh thôi trố mắt ra một cách ngớ ngẩn như thế, chúng ta có thể đi được rồi.” Cô đẩy anh sang bên và bước qua, hướng tới tủ treo áo khoác.
Rich lắc đầu một cái, nuốt lớn tiếng đến mức có thể nghe thấy được, rồi hít một hơi thật sâu. “Cô có một chiếc khăn san hay thứ gì đó để khoác lên người chứ, đúng không?”
“Chiếc áo choàng của tôi đang treo ngoài tủ treo áo khoác.” Cô mở cửa tủ, lấy nó ra.
“Cô định mặc cả áo choàng vào trong sao?”
“Không. Tại sao tôi phải làm thế?”
“Cô không thể đi thế này được.” Becca nhìn xuống. Bộ ngực của cô đã an toàn yên vị bên trong chiếc váy, sau đó cô quay ra sau kiểm tra để đảm bảo rằng cặp mông của mình cũng được che chắn cẩn thận. “Ý anh là gì?”
“Một nửa người cô đang phơi trần ra.”
“Đâu có.” Becca cầm lấy chiếc váy giật giật. “Tôi đang mang trên người hàng thước vải rồi còn gì.”
“Phải, chỉ có điều chúng không che thứ cần che.”
Becca biết phần lưng váy đúng là cắt hơi sâu, nhưng trông không hề thô thiển, và cho dù người khác có thể nhìn thấy một phần khe ngực, song đâu có giống như chiếc váy sắp tuột khỏi người cô. “Tốt hơn hết anh đừng nói ra những gì tôi nghĩ anh sắp nói.”
“Tôi không nghĩ cô nên mặc chiếc váy này. Tất cả mọi người sẽ nhìn cô.” Rich lẩm bẩm gì đó bằng tiếng Ý mà cô không hiểu.
“Xin lỗi?” Becca không tin nổi cô đang ứa nước mắt. Chúa ơi, làm sao chuyện này lại có thể xảy ra nữa chứ? Đã bao nhiêu năm qua kể từ khi còn niên thiếu những đứa con trai và con gái ngừng gọi cô là “đồ chó”, không ai biết rằng chỉ cần một lời nói thôi thì cả giận dữ lẫn ê chề lạnh lùng siết chặt lấy cô. Cô chớp mắt đẩy những giọt nước mắt trở lại, để mặc cho cơn giận dữ bao trùm lấy mình. Hai bàn tay cô siết chặt lại, và những chiếc móng tay giả đáng nguyền rủa đã làm cô tốn đến một trăm đô bấm sâu vào gan bàn tay.
“Chẳng lẽ cô không có một chiếc áo khoác hay thứ gì đó để mặc lên trên nó sao?”
“Tôi để tất cả đồ mặc cho các buổi tối lại Philly. Tôi biết đây là một tin gây sốc, nhưng tôi không hề lên kế hoạch đi dự bất kỳ buổi dạ tiệc nào.”
“Phải, được rồi. Tôi cũng không hề lên kế hoạch đi dự tiệc cùng cô.” Anh nắm lấy bàn tay cô và kéo cô ra khỏi căn hộ, chỉ dừng lại sau khi đã ra ngoài để khóa cửa.
“Chúng ta làm gì đây?”
“Chúng ta đi mua thứ gì đó cho cô mặc lên người trên đường tới tiệc.”
“Rich, anh đang trở nên lố bịch đấy!”
“Không, tôi đang sáng suốt. Tôi không muốn mấy gã đàn ông bám đuôi theo cô nhằng nhẵng cả buổi tối vì thèm nhỏ dãi.”
Becca buông ra một tiếng hừ chẳng có phong cách của một quý cô lịch thiệp chút nào. Mẹ cô hẳn sẽ chết vì xấu hổ, nhưng đó cũng chẳng phải chuyện đáng bận tâm. Anh ta có vẻ như không đợi thêm được một giây nào nữa để thấy cô được che đậy kỹ lưỡng. “Được rồi. Anh không cần phải cuống lên thế Rich. Tôi biết trông tôi ra sao.”
“Tôi chắc là cô biết. Chúa ơi, Becca. Cô không thể hạ giọng xuống một chút được sao? Tôi biết cô đẹp, nhưng khi cô làm thế với mái tóc của mình cùng cách phục trang này ư? Mẹ kiếp! Mọi gã đàn ông trong phòng tiệc tối nay sẽ tưởng tượng ra cô trần như nhộng. Sẽ không hay chút nào trong con mắt của ông trưởng khoa nếu tôi rơi vào một cuộc cãi lộn để giữ cho những anh chàng khác không sán lại gần cô.”
“Cái gì?”
“Cô nghe tôi nói rồi đấy. Cô không nghĩ cô có thể quay lại phòng mình và, cô biết mà, trở ra bớt nóng bỏng hơn sao?”
“Anh đang tưởng tượng ra tôi khỏa thân chắc?”
Rich đảo mắt đi và lầm bầm gì đó bằng tiếng Ý. “Tôi đã luôn mường tượng ra cô khỏa thân kể từ ngày đầu tiên tôi trông thấy cô. Cô là một phụ nữ đẹp, còn tôi là một gã đàn ông.”
“Anh là một gã đồi bại.” Một gã đồi bại nghĩ rằng cô đẹp. Anh ta có nghiêm chỉnh không vậy?
“Có thể, nhưng nếu vậy thì mọi gã giống đực có máu đỏ trong người đều thế cả.”
“Nhưng đây đâu phải là một chiếc váy của J-Lo. Mọi thứ đều được che kín.”
“Như thế còn khêu gợi hơn. Nó chỉ khơi gợi ra những gì cô sở hữu ở bên trong. Mọi gã đàn ông sẽ băn khoăn trong đầu liệu cô có mặc quần lót hay không?”
Becca quay mặt đi.
“Mà thực ra cô có mặc không?”
“Không phải việc của anh.”
“Tôi biết cô không mặc áo lót vì hai núm vú của cô đã hằn cả ra ngoài, thậm chí trước khi cô khoanh tay lại.”
“Tuyệt lắm!”
“Tuyệt gì cơ?”
“Chúng ta hãy đi tìm một chiếc khăn san. Hôm trước tôi có thấy một cái màu bạc rất đẹp ở Bloomingdales, và chỗ đó cũng ngay trên đường đi.”
Rich ngớ người ngạc nhiên. “Vậy cô sẽ, cô biết đấy, bỏ bớt đi những thứ khiến cô trông quá nóng bỏng chứ?”
Becca rên lên. “Nếu anh đang pha trò, thì làm ơn thôi ngay đi. Tôi không thấy nó buồn cười đâu!”
“Tôi cực kỳ nghiêm túc.”
“Thứ duy nhất tôi đã làm khác đi so với thường ngày là mái tóc và trang phục, và không đời nào có chuyện tôi cởi váy ra.” Cô quay người, bước qua cửa an ninh.
Rich lẩm bẩm điều gì đó... Nếu cô không đoán được rõ hơn thì cô dám thề anh ta đang nói, “Chưa đâu, cô chưa cởi ngay đâu. Có thể là sau này.”
Rich giúp Becca cởi áo choàng ra rồi ném chiếc áo lên bàn gửi áo, trong lúc đó anh cũng như tất cả những ai có mặt sở hữu nhiễm sắc thể Y đều chăm chú nhìn cô quàng chiếc khăn san màu bạc lên người. Một chiếc khăn rất thoáng với vô vàn lỗ trống - hoàn toàn không thể nhầm lẫn với một chiếc khăn dùng choàng lên người khi đi lễ nhà thờ. Trông nó giống như một tấm lưới đánh cá với các mắt lưới to đến mức anh gần như có thể cho cả nắm tay qua được.
Anh khẽ rủa thầm. Anh đang ở trong tình trạng sắp cương cứng đến nơi kể từ khi cô mở cánh cửa đáng nguyền rủa đó bước ra khỏi phòng ngủ của mình. Chiếc váy ôm ấp lấy thân hình cô gái như một làn da thứ hai, lại thêm mái tóc xõa rối đầy cám dỗ, vậy là đủ để mọi gã đàn ông biết chắc chắn cô trông sẽ ra sao khi nằm trên giường bên dưới anh. Đôi môi cô được tô son và căng mọng, nhanh chóng hút lấy sự chú ý của đôi mắt anh, và anh thầm tự nhủ liệu khi gần gũi cô có tuyệt như khi ngắm nhìn không.
Becca đang bận bịu ngắm nhìn mọi thứ xung quanh trừ anh ra. Nếu cô tiếp tục giữ thái độ như thế, hai người khó lòng qua nổi tối nay hay thuyết phục được bất kỳ ai tin rằng họ là một cặp.
Cô bước ra xa. “Tôi chỉ vào phòng vệ sinh nữ một lát kiểm tra lại son môi thôi.”
Rich giữ lấy cổ tay cô. “Đợi chút. Cần làm một chuyện trước đã.”
“Chuyện gì?”
“Chuyện này.” Anh kéo cô lại gần, khiến cô ngã ập vào người anh, đưa hai cánh tay ôm chầm lấy cô, rồi hôn cô. Cô không hề ngờ trước điều đó. Sự ngỡ ngàng của cô cho anh cơ hội để gia tăng thêm độ mãnh liệt cho nụ hôn. Cô cứng đờ người trong vòng tay anh cho tới khi anh đưa lưỡi vào khám phá bên trong môi dưới của cô. Cô thật ngọt ngào, và đem đến đúng cảm giác nóng bỏng và quyến rũ đáng kinh ngạc như anh còn nhớ từ buổi sáng anh thức dậy trên người cô.
Với đôi giày cao gót cô đang đi, lúc này hai người đang hoàn toàn ngang tầm nhau, mắt nhìn thẳng vào mắt, ngực áp ngực, đùi kề sát đùi. Rich không cần phải cúi cổ xuống để hôn cô, và cảm nhận cơ thể cô kề sát người anh làm anh bất giác hối hả đếm lùi cách ba từ một trăm trở xuống. Bàn tay anh mê mẩn lướt đi dưới chiếc khăn san vô dụng trên làn da tấm lưng trần của cô, trong khi anh nuốt môi dưới của cô vào miệng, cắn nhẹ lên đùa bỡn làm cô bật rên khẽ. Anh chậm rãi lướt miệng mình rời khỏi đôi môi cô để hướng tới bên tai cô. “Được rồi, giờ chúng ta đã hoàn tất chuyện cần làm, cô có thể đi kiểm tra son môi được rồi.”
“Sao anh lại làm thế?” Giọng cô nghe như đang hụt hơi, nghiêng về tò mò nhiều hơn tức giận, và rõ ràng cô không hề định vùng ra khỏi vòng tay anh.
“Bởi vì tôi muốn thế, và vì chúng ta đang đóng vai một cặp, tôi cho rằng chúng ta cần tỏ ra giống một cặp. Các đôi đang yêu vẫn hay hôn và ôm g ấp nhau.”
Trông cô có vẻ hơi thất vọng, “Ồ, phải, anh làm thế để thể hiện cho thiên hạ thấy.”
Rich lùa các ngón tay anh vào mái tóc cô, ngả đầu cô ra sau rồi nhìn thẳng vào đôi mắt cô. “Tôi thực sự muốn hôn cô, song tôi sẽ không làm như vừa rồi nếu chúng ta không vào vai một cặp. Nhất là khi cô không muốn dính dáng gì đến tôi, đúng không?”
“Phải.” Cô bước đi, kéo chiếc khăn san mới mua lên khoác quanh mình, cố gắng che giấu phản ứng của cơ thể mình khi tiếp xúc với anh. Nhưng không tài nào làm nổi. Anh lúng túng cài lại chiếc cúc giữa trên áo dự tiệc, vì giống như cô, anh cũng cần che giấu cảm giác của mình khi nhìn cô bước đi. Anh gần như chắc chắn là cô không mặc quần lót.
Rich quay lại, nhìn thấy trưởng khoa Stewart và Emily chỉ cách mình vài bước chân. Họ vẫy tay chào và bước tới chỗ anh. Emily mỉm cười dành cho anh một nụ hôn gió, một điều anh không tài nào làm quen được. Tất cả những người anh quen bên ngoài giới học thuật đều ôm hôn nhau - dù là đàn ông hay phụ nữ cũng không quan trọng - nhưng vậy đấy, người Ý luôn hăng hái với những chiếc hôn. Họ cũng hôn lên hai bên má, nhưng chẳng có chút cảm xúc nào trong đó. Còn khi những người Ý hôn, luôn là những nụ hôn thực sự. Rich bắt tay trưởng khoa Stewart. “Chị Stewart, trông chị đẹp quá!” Rich mừng vì anh không cần phải nói dối. Phu nhân của trưởng khoa là một phụ nữ rất đẹp. Anh đoán bà đã ở vào cuối tuổi tứ tuần nhưng bề ngoài trông giống một phụ nữ ngoài ba mươi lăm tuổi hơn.
“Luôn là một nhà chinh phục đầy quyến rũ. Tôi cần phải nói rằng, giáo sư thân mến, trông cậu cũng rất hấp dẫn, thậm chí ngay cả với vết son trên miệng. Mặc dù tôi không nghĩ đỏ san hô là màu sắc ưa thích của cậu.”
Rich than thầm và lục tìm khăn tay.
Sau vài lần lau, bà Stewart mỉm cười. “Vậy là ổn hơn với cậu rồi. Không còn dấu vết nào nữa, dù là của son môi hay người phụ nữ đã lưu lại nó.”
Rich thực sự mến Emily. Anh cười và chỉ tay về phía khu vệ sinh nữ. “Becca sẽ ra ngay thôi.”
Bà vòng tay qua tay chồng. “À, Becca. Craig không nhớ nổi tên cô ấy nữa.”
“Rebecca Larsen.” Rich ngước nhìn lên và mỉm cười khi trông thấy Becca đang bước lại chỗ anh. Phải nói là cô lướt đi thì đúng hơn là bước đi. Đi đôi giày cao gót chết người đó, cô cao hơn Emily hẳn một cái đầu và cao hơn ông trưởng khoa đến vài inch. Đôi mắt cô hơi mở to ra khi thấy Rich đang có người nói chuyện cùng.
Cô cố nở một nụ cười, nâng cằm lên theo đúng cách bắt mắt mà cô vẫn làm, rồi dừng lại bên anh. Anh đưa tay ôm quanh người cô. “Becca, anh muốn em làm quen với trưởng khoa Craig Stewart và vợ anh ấy, Emily.” Becca hít một hơi sâu và nhập vai. Cô đã phải chịu đựng không biết bao nhiêu lần những tình huống kiểu này, và đó là lý do tại sao cô ghét chúng đến thế. “Rất vui được làm quen với ông bà!” Cô đã lớn lên đồng thời với việc tránh né một cách không thành công các buổi học hàng tuần về phép xã giao, nơi dạy cho cô những kỹ năng quan trọng như cần chọn chiếc dĩa nào, chuyện vãn ra sao, và làm cách nào để trải qua hàng giờ hội thoại mà không cần phải mở miệng nói gì. Cô nhảy thành thạo các điệu foxtrot, waltz, mam bo và merengue, đồng thời cũng thành thạo trong việc tránh những cử chỉ luống cuống trong giao tiếp. Giá như mẹ cô có thể thấy Becca lúc này. Hẳn bà sẽ cảm thấy rất ấn tượng.
Emily hoàn toàn sánh được với bất cứ ai trong những người bạn của mẹ Becca, ngoại trừ việc bà có nụ cười ấm áp, chân thành, và chưa hề tiêm Botox[23]. “Tôi rất nóng lòng muốn được gặp cô, Becca. Tôi biết Rich từ khi cậu ấy là một nghiên cứu sinh của Craig. Tôi vẫn luôn tự hỏi cuối cùng thì kiểu phụ nữ nào sẽ thu hút được sự chú ý của cậu ấy. Chắc cô rất hạnh phúc khi có được cậu ấy sống ở trong cùng thành phố?”
[23] Một loại thuốc chống nếp nhăn trên da có nguồn gốc là độc tố của vi khuẩn.
“Vâng. Thật tuyệt vời khi có anh ấy ở gần như thế.”
Rich bật cười vì điều gì đó ông trưởng khoa nói rồi chuyển sự chú ý trở lại với cô và Emily. “Tôi có thể gọi một thứ đồ uống nào đó cho các quý bà không?”
Anh đi lấy những món đồ uống họ yêu cầu. Becca nhận ra vẻ dò hỏi trong ánh mắt của Emily. Bà đang đợi những người đàn ông rời đi hết để có thể tìm hiểu mọi chi tiết về mối quan hệ của cô và Rich. Becca cũng không biết cô sẽ nói gì nữa. Rõ ràng đáng ra họ nên bàn bạc trước về chuyện này, song Becca cũng không thể trách Rich. Cô cũng đâu cho anh có nhiều cơ hội nói chuyện với mình kể từ sau vụ hỏa hoạn. Hiển nhiên Rich đã nghĩ cô bực phát điên lên vì chuyện đó, còn cô lại chẳng làm gì để đính chính. Nếu có, chắc anh đã hỏi có chuyện gì không ổn với cô, và cô thực sự chẳng có tâm trí đâu để nói cho anh biết khi cô nhìn thấy xe cứu hỏa đậu bên ngoài khu nhà của họ, cô đã bị gục ngã vì không biết tại sao, cô dường như bắt đầu thấy xốn xang trước anh như một cô bé vị thành niên, cho dù có lẽ cảm giác đó chỉ vừa chớm.
Becca mỉm cười với Emily, thầm ước Rich quay lại nhanh lên cùng những món đồ uống. “Vậy, bà Stewart...”
Emily phẩy tay. “Becca, không cần phải khách sáo làm gì. Làm ơn cứ gọi tôi là Emily.”
“Okay, cảm ơn chị. Tôi chỉ đang tự hỏi không biết chị làm công việc gì?”
Emily bật cười. “Vui thật đấy. Tôi cũng đang tự hỏi điều tương tự về cô.”
Tốt quá, một chủ đề Becca cảm thấy hoàn toàn thoải mái để chuyện trò. “Tôi là một nghệ sĩ.”
“Ồ, vậy thể loại ưa thích của cô là gì?
“Chủ yếu là điêu khắc, mặc dù thực sự tôi cũng thích cả sơn dầu nữa. Song chủ yếu tôi sáng tác cho mình thôi. Hiện giờ tôi đang cố tìm cách quảng bá tác phẩm của mình tới các phòng trưng bày ở New York”
“Thật vậy sao? Liệu tôi đã từng được xem qua tác phẩm của cô chưa?”
“Ở đây thì chưa đâu. Tôi có vài tác phẩm ở các phòng trưng bày tại Philadelphia. Đó là nơi tôi vẫn sống và làm việc tới tận gần đây.”
“Tôi rất muốn xem qua các tác phẩm của cô. Hiện tôi đang phụ trách một hội đồng nghệ thuật tại thành phố này, và tôi có thể giới thiệu cô với giới làm nghệ thuật nếu cô thích.”
“Vâng, được thế thì tuyệt quá!” Becca không tin nổi những gì cô vừa nghe. “Có phải chính hội đồng nghệ thuật này đứng ra tổ chức buổi dạ tiệc từ thiện hôm nay không?”
“Chẳng lẽ Rich không nói gì với cô?”
“Không. Chắc chắn tôi sẽ giết chết anh ta khi chúng tôi về nhà.”
“Về nhà? Tôi biết đây không phải chuyện của mình, nhưng tôi không hề biết hai người đang sống chung với nhau đấy.”
“Chỉ tạm thời thôi, cho tới khi chỗ ở mới của tôi được sửa xong.”
Rich và Craig lựa chọn đúng khoảnh khắc này để xuất hiện trở lại, và Rich đưa đồ uống cho Becca trước khi ngắt lời cô. “Trừ khi tôi có thể thuyết phục cô ấy từ bỏ ý định đó. Tôi thực sự thích có cô ấy gần bên mình.”
Emily đưa mắt nhìn Rich tán thưởng. “Tôi thấy rồi. Tôi chúc cậu may mắn trong công cuộc thuyết phục của cậu. Tôi rất ngạc nhiên khi Becca cho tôi biết cô ấy là một nghệ sĩ.”
Rich nhún vai. “Thật vậy sao? Tôi nghĩ đã nói về chuyện đó rồi. Tác phẩm của cô ấy thật khó tin. Thêm một thứ nữa tôi sẽ thấy rất thiếu vắng nếu cô ấy dọn đi. Dù rằng còn xa mới bằng mức độ tôi thấy thiếu vắng cô ấy. Anh kéo Becca lại áp sát vào mình. “Tôi không biết với hai người thì thế nào, về phần mình tôi thấy nghệ thuật tô điểm thêm rất nhiều cho một tổ ấm.”
“Tôi đồng ý. Tôi hy vọng cậu sẽ mời Craig và tôi đến chơi để tôi có dịp chiêm ngưỡng một vài tác phẩm của Becca. Khó lòng đánh giá chính xác các tác phẩm điêu khắc qua ảnh chụp, không rõ mọi người có thấy thế khong?”
Rich nháp một ngụm đồ uống và gật đầu. “Đúng vậy. Chúng tôi sẽ phải sớm mời hai người tới ăn tối mới được. Ngay khi Becca ổn định xong cuộc sống. Cô ấy mới chuyển đến được vài tuần.”
Craig mỉm cười. “Nhất trí, chúng tôi rất thích đề nghị này. Khi đó có lẽ cậu có thể nấu món lasagna gia truyền của gia đình mà cậu vẫn kể với tôi. Qua cách cậu mô tả về nó, tôi đoán cậu chính là người nấu. Tôi thích ẩm thực kiểu Ý thuần chất thực thụ.”
Becca đưa mắt nhìn Rich. Cô nhận thấy Rich không hề bác bỏ giả thiết của ông trưởng khoa. “Anh ấy từng nói với ông về món lasagna của gia đình anh ấy sao?”
Craig nhún vai. “Rich chỉ nói rằng vì cô rất bận rộn với việc cải tạo lại không gian bên trong xưởng sáng tác của cô, anh ấy đã đảm nhiệm toàn bộ việc lau dọn nhà và nấu ăn. Nghe có vẻ như cô đã kiếm được cho mình một người nội trợ khá hữu ích.”
Becca nhấp một ngụm đồ uống, cố kìm mình để không phun hết ra ngoài. Cô che giấu tiếng cười đang chực buột ra bằng cách bật ho và đằng hắng. “Phải. Anh ấy quả là một mẫu người có một không hai, đúng không nào?”
Rich kéo cô kề sát hơn nữa vào người anh. “Thôi nào, Becca. Anh đã hứa dành một điệu nhảy cho em. Em nói sao nếu chúng ta thử qua sàn nhảy trước khi tìm về bàn của mình?” Anh gật đầu chào hai vợ chồng Stewart, và trước khi cô kịp đáp, kéo cô đi.
Becca hầm hừ. “Cảm ơn vì đã cho tôi một lựa chọn!”
Rich tiếp tục kéo cô đi, lượn vòng chen qua những người khác, lên tiếng xin lỗi, rồi gật đầu chào những người anh quen. “Cảm ơn vì lời ca tụng bóng bẩy. Một mẫu người có một không hai ư? Ý cô là cái quái gì vậy?” Anh tìm tới sàn nhảy, kéo cô vào vòng tay anh, và giữ cô sát vào anh trong khi anh bắt đầu lượn vòng theo giai điệu của Enchantment, một bài hát có tiết tấu chậm rãi của Corrine Bailey Ray.
“Một mẫu người độc nhất vô nhị không dứt khoát phải là một điều tồi tệ. Không phải tôi có ý bêu riếu anh. Tôi chỉ không nói dối mà thôi!”
“Tôi cũng đâu có nói dối. Tôi đã làm toàn bộ việc lau dọn và nấu ăn - chỉ là không nấu lasagna thôi.”
“Thế còn chuyện anh nói về tác phẩm của tôi thì sao?” Cô chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài khoác hai tay quanh cổ anh.
“Tôi đã thấy qua mấy bức tượng cô để trong phòng ngủ của cô.”
Bàn tay anh lướt đi trên lưng cô thật nhẹ nhàng, trái ngược hoàn toàn với những lời anh nói, dù rằng giọng nói của anh đã trầm xuống hơn khi anh nhắc tới phòng ngủ của cô. “Anh đã thấy? Anh đã làm gì? Lục lọi phòng tôi khi tôi không có nhà chắc?” Cô hơi ngả đầu ra sau để nhìn thẳng vào mắt anh, và một cách vô ý tỳ sát khung chậu vào người anh. Cô cố dành cho mình chút không gian để có thể thở, nhưng anh không hề cho phép cô làm thế. Càng thêm bực bội, cô dành cho anh một nụ cười gay gắt. “Tôi không hiểu tại sao tôi lại ngạc nhiên. Anh lục lọi đồ lót của tôi. Và như thể như vậy còn chưa đủ tệ hại, anh còn đốt cháy rụi chúng!”
“Chẳng lẽ tôi không bao giờ thoát bị đay nghiến vì chuyện đó sao?”
“Có vẻ là không. Và anh cũng sẽ không thoát được chuyện anh vừa mời sếp của anh cùng vợ ông ta đến dự một bữa tối dành cho những người sành ăn và nhân thể chiêm ngưỡng tác phẩm nghệ thuật. Rich, tất cả những tác phẩm đẹp nhất của tôi đang nằm trong kho hết rồi.”
Bàn tay Rich từ tốn di chuyển từ cổ cô, dọc theo sống lưng xuống phần dưới lưng. Thật mê hoặc làm sao. “Đó là tất cả những gì làm cô bận tâm sao? Chúng ta sẽ cùng nhau tới đó chọn ra bất cứ thứ gì cô muốn cho bà ấy xem. Chẳng có gì ghê gớm cả!”
“Thế còn chuyện anh phải làm món lasagna?”
“Tôi sẽ nhờ mẹ tôi hoặc cô tôi làm một ít, hoặc cô có thể hỏi cô Rose cách làm. Chẳng phải cô từng nói cô tôi muốn dạy cô cách làm món này sao?”
“Đợi đã. Anh vừa nói tôi quá bận để có thể làm bất cứ việc nhà nào hay nấu ăn. Giờ anh lại trông đợi tôi giải quyết hậu quả cho anh cùng cái mồm nổ quá to của anh sao?”
“Tôi chỉ cố cho ông ta thấy tôi đã ổn định cuộc sống, đã trở thành một gã đàn ông của gia đình. Bên cạnh đó, chính cô là người nói ra chúng ta đang sống cùng nhau. Cô không muốn Emily nghĩ rằng cô đã sống với ai đó giống như tôi, phải không?” Anh đẩy cô ngã người xuống, và khi cô quàng tay quanh cổ anh chặt hơn, anh nhìn cô cười kiểu cách.
Quỷ tha ma bắt anh ta đi. “Đừng có nhìn tôi như thế và hy vọng tôi sẽ mềm lòng hay gì khác. Tôi đã miễn dịch với anh rồi.”
“Thế thì tiếc quá, vì tôi không tài nào miễn dịch với cô được.” Anh ép sát người vào cô và chứng minh luận điểm của mình. “Cô nghĩ tại sao tôi lại muốn cô che người cô lại?”
“Tôi nghĩ... đừng bận tâm. Chẳng có gì quan trọng cả.” Becca nhìn chăm chăm vào chiếc nơ đã hơi bị cong của anh, thầm cầu nguyện anh ta sẽ thay đổi chủ đề.
Rich nâng cằm cô lên, làm cô không thể lẩn tránh ánh mắt anh được nữa. “Cô đã nghĩ gì?”
“Chỉ là tôi đã trải qua vài năm tồi tệ thời vị thành niên và từng bị chế giễu không thương tiếc. Khi anh nói tôi che người lại...”
“Chúa ơi, Becca. Tôi xin lỗi. Nhưng cô cần phải biết ở gần cô, ngay cả khi cô lụng thụng trong những món quần áo lôi thôi đó, với tôi đã đủ khó khăn rồi. Còn khi trông cô thế này, phải, thật muốn phát điên lên được. Cô khiến tôi nín thở.”
“Tuyệt, Rich. Anh nói những điều như thế, và tôi không thể nổi điên với anh.”
“Tốt. Cô nói sao nếu chúng ta dành một ít thời gian để diễn vai?”
Trước khi cô kịp trả lời, anh đã hôn cô. Chỉ là một nụ hôn nhẹ ngọt ngào khiến các đầu ngón chân của cô co cả lại. Khi anh bắt đầu khe khẽ rót những lời ca của bài Hãy mang em tới Mặt trăng vào tai cô, cô đã hoàn toàn tan chảy. Rõ ràng anh chằng hề chơi công bằng chút nào.