Bữa Tối Ở Cherating

Chương 21: Phiên ngoại 3 (hạ)



Nhã Quân cười khổ, tâm tư của anh Nhã Văn thực sự không hiểu, hoàn toàn không hiểu.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô sáng rực rỡ và tràn ngập hạnh phúc, so với cô trông anh ảm đạm biết bao, một sự ảm đạm đến vô hồn.

Ba đã phát hiện bí mật của Nhã Quân, mà cũng không thể coi là “phát hiện”, bọn họ chỉ đơn thuần là trực tiếp nói thẳng mọi việc ra với nhau mà. Từ khi chào đời tới nay, lần đầu tiên hai người xảy ra chiến tranh lạnh, thậm chí Nhã Quân còn nghĩ tới việc chạy trốn khỏi nhà… Đến tận khi chú anh suýt nữa thì bị cuốn vào một tai nạn ngoài ý muốn, bọn họ mới tạm thời đình chiến. Có lẽ chỉ khi tự bản thân phải vùng vẫy sinh tồn con người mới cảm nhận sâu sắc được nỗi đau ly biệt, mới thông suốt mà bỏ qua hết thảy, mà biết chân thành quý trọng.

Nhã Quân thỏa ước nguyện thi đỗ vào trường của Nhã Văn, mặc dù không có thời gian gặp nhau, nhưng ít nhất họ vẫn được cận kề trong gang tấc, khi nhớ cô anh chỉ cần gọi điện thoại, cô sẽ xuất hiện trước mặt anh với nụ cười tươi tắn trên môi – tất nhiên điều kiện tiên quyết là, cô không có hẹn với Lâm Thúc Bồi.

Hầu hết mọi người đều không biết mối quan hệ giữa hắn và Nhã Văn, rất nhiều sinh viên cùng khóa tưởng lầm Nhã Văn là bạn gái Nhã Quân, anh chẳng buồn giải thích, bởi vì Nhã Văn đã bảo: Không cần thiết phải phân bua rõ ràng với bất kỳ ai.

Nhưng Nhã Văn lại nói với bạn cùng phòng mình rằng, anh là em trai của cô

“Bởi vì anh dưới em một lớp mà.” Cô cười cười, bóng ma về việc thi đại học đã không còn ám ảnh hai người từ lâu rồi.

Anh bất đắc dĩ liếc cô một cái, nghĩ bụng liệu khi nào cô mới có thể bỏ cái bản tính tự coi mình là đúng này đây.

“Em muốn ăn sườn lợn rán của anh.” Bùi Nhã Văn trắng trợn nhìn chằm chằm vào khay thịt của Nhã Quân, vẻ thèm thuồng lộ rõ mồn một.

“Ăn cho lắm vào đi để thành lợn luôn.” Anh cố tình đem khay kéo gần về phía mình, dường như rất không đành lòng chia sẻ với cô.

“Cho em một miếng thôi…” Nhã Văn vươn đũa muốn gắp, dù sao cũng phải tiên hạ thủ vi cường trước đã.

“Không được.” Nhã Quân vội vàng che đậy.

Căng tin kẻ đến người đi, chẳng có ai chú ý tới đôi nam nữ nào đó đang động thủ tranh cướp chỉ vì một miếng sườn heo.

Nhã Văn bĩu môi, mất hứng quay đầu sang chỗ khác, Nhã Quân khẽ nhếch miệng, đưa sườn lợn rán đến tận mồm cô: “Cho em cắn một miếng, chỉ một miếng thôi đấy.”

Lời còn chưa dứt, cô đã hung hăng cắn, đợi lúc sườn trở lại trong bát của Nhã Quân thì còn có phân nửa…

“Em…” Nhã Quân kinh ngạc trợn tròn mắt, “Lợi hại.”

Cô vừa nhai vừa ú ớ cười ngây ngô, trên má có hai lúm đồng tiền nhàn nhạt. Anh luôn luôn nghĩ rằng đó là điểm mà họ giống nhau nhất, ngoài ra… Bọn họ chắc vẫn là hai con người khác biệt như trời như biển.

“Nhã Quân,” Sau khi ăn tối xong thả bộ trên sân trường ánh đèn soi sáng, Nhã Văn chợt nói, “Anh cùng em đi mua đồ được không?”

“Mua gì? Kêu anh làm cu li à.” Phía sau một chiếc xe đi tới, anh kéo tay cô đứng lên vỉa hè.

“Đâu có, đâu có,” Cô lắc đầu quầy quậy, “Mua quà tặng a.”

Anh liếc cô, khóe miệng trễ xuống, hỏi: “Cho ai?”

Cô cười ngốc vài tiếng, hơi hơi ngượng ngùng: “Lâm Thúc Bồi.”

Nhã Quân cảm thấy trái tim nặng trĩu, biểu tình cũng trở nên cứng ngắc: “Anh không rảnh.”

“Gạt nhau à, mới rồi còn bảo buổi tối anh không có việc gì mà.” Cô lại bĩu môi phụng phịu.

“… Rảnh cũng không có hứng đi mua linh tinh với em.” Anh cộc cằn từ chối.

“Đi với em chút xíu đi,” Nhã Văn bày ra đủ tư thế nũng nịu, ôm chặt cánh tay anh, “Xem hộ em, bằng không em chẳng biết phải mua gì hết.”

Nhã Quân buồn bực muốn thoát khỏi Nhã Văn, nhưng tiểu nha đầu quấn lấy anh như keo, làm thế nào cũng không gỡ được, kết quả cuối cùng, anh vẫn là không cam tâm tình nguyện mà hộ tống cô nàng.

Thời điểm hai người dùng dằng mãi, bên cạnh bất chợt có tiếng xe đạp phanh lại, một giọng nữ trong trẻo vang lên: “Bùi Nhã Quân, tối nay cậu không đến văn phòng Đảng viết áp phích sao?”

Nhã Quân xoay người qua nhìn nữ sinh kia, không thể nhớ nổi tên cô ta, vì thế trong lòng anh tạm gọi cô ta là “Tiểu thư A”, nhưng mà có thể khẳng định, dạo gần đây anh rất hay trông thấy vị tiểu thư A này.

“Tôi…” Anh cố tỏ vẻ thân thiện, dường như đang loay hoay tìm cách trả lời.

“Anh ấy không rảnh,” Nhã Văn sốt ruột nắm chặt tay anh, “Không đi.”

“Ồ…” Dưới ánh đèn đường chiếu rọi, bộ dạng tiểu thư A có phần thất vọng.

Nhã Quân nghiến răng nghiến lợi nhìn Nhã Văn, rồi quay đầu lại, bất đắc dĩ nhún vai với tiểu thư A.

Tiểu thư A làm bộ lơ đãng liếc Nhã Văn, rồi mỉm cười gượng gạo: “Vậy thôi, tạm biệt…”

“Ừ, tạm biệt.”

Nhìn bóng lưng cưỡi xe đạp đi xa, Nhã Văn khẽ hừ một tiếng, lầm bầm: “Anh bất công.”

“?”

“Với em thì như hung thần ác sát, với người khác thì vô cùng nhã nhặn.” Nhìn vẻ mặt của cô nàng, thật không biết bất mãn thật hay đang giỡn chơi nữa.

“Đó là vì trông em rất gợi đòn.” Anh lạnh lùng nói.

Nhã Văn chun mũi đánh anh: “Rõ bất công.”

Nhã Quân bị cô chọc cười, chỉ là nụ cười có phần khổ sở: “Chẳng phải muốn chọn quà sao, trong khi anh chưa đổi ý thì mau đi nào.”

Tiểu nha đầu thoắt cái liền phấn chấn, lôi kéo anh đến cổng sau của trường học.

Nhã Quân thầm thở dài, trở mặt cũng nhanh quá đó.

Theo đề nghị mãnh liệt của Nhã Quân, Nhã Văn mua một chiếc đồng hồ kểu nam cho Lâm Thúc Bồi. Là bởi vì anh nghe người ta đồn, nếu cô gái tặng đồng hồ cho bạn trai, bọn họ rồi sẽ chia tay.

Vào kỳ nghỉ đông khi Nhã Quân học năm hai, nơi nước Mĩ xa xôi ông nội bà nội, cô dì chú bác, anh chị em họ, một đoàn người kéo nhau về Thượng Hải đón Tết ở Trung Quốc, đây là lần đầu tiên sau khi chú anh kết hôn đại gia đình mới tập hợp đông đủ.

Bữa cơm giao thừa lập tức trở nên náo nhiệt, nếu so sánh với anh chị họ thì sự ồn ào của Nhã Văn có thể coi là vô cùng yên tĩnh. Nhã Quân nghĩ rằng khung cảnh bàn cơm tất niên nhà mình thật giống như những gì trên TV thường phát, mà mấy lần giao thừa họ đã trải qua trước đó căn bản không xứng để gọi là lễ mừng năm mới.

Trong ngôi nhà mới của chú, trên bàn tròn phòng ăn bày một mâm cơm cỡ lớn, món ăn tăng gấp đôi, người ngồi xung quanh bàn đông gấp đôi, ngay cả tiền lì xì cũng được nhận gấp đôi. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhã Văn tràn ngập vui sướng, Nhã Quân nhìn cô, bất giác cười rộ lên.

Dùng cơm tối xong, theo lệ cũ chú dì đưa mấy đứa nhóc đi xem phim đêm, trên đường, anh chị cùng Nhã Văn đều hưng phấn ghé sát vào cửa sổ xe, ngắm pháo hoa nổ trên bầu trời, hai bên đường răng những chùm đèn neon đầy màu sắc, mọi thứ đều có vẻ mới mẻ. Nhã Quân trông thấy gò má Nhã Văn nhếch lên tạo một nụ cười, nhịn không được nhéo mạnh, Nhã Văn bị đau xoay sang trừng mắt với anh, không hiểu tại sao anh đột nhiên làm vậy.

Khoanh tay trước ngực, anh quay đầu đi chỗ khác, tuyệt không để cô phát hiện khóe miệng mình đang cười. Kỳ thực đâu có lý do, chỉ là bỗng nhiên anh rất muốn nhéo mặt cô mà thôi.

Đi tới rạp mua xuất chiếu nửa đêm, phòng vé năm nay vừa mới mở cửa nên khán giả có thể chọn thưởng thức bất kỳ thể loại nào mình yêu thích. Nhã Quân vốn định cùng xem phim trinh thám với chú, rốt cuộc lại bị Nhã Văn khăng khăng kéo đi xem hoạt hình.

“Quá ngây thơ.” Nhìn trước ngó sau, toàn thấy con nít được bố mẹ dắt đến, Nhã Quân không khỏi chán nản, chôn sâu cả người vào trong ghế.

“Ngày Tết ngày nhất thì phải coi cái gì vui vui một tí chứ.” Nhã Văn tỉnh bơ giảng giải.

“…” có lẽ cũng chỉ có mình cô vẫn còn coi trọng lễ tết đến vậy.

Lúc kết thúc, Nhã Văn khát nước kêu than rầm trời, hai người bèn tới quầy bán quà vặt, mua chai coca cỡ lớn, ngồi trong góc chụm đầu nghiên cứu lựa chọn bộ phim kế tiếp.

“Khoa học viễn tưởng thì sao?” Nhã Văn đề nghị.

“…” Nhã Quân từ chối cho ý kiến.

“Kinh dị được không? Nghe đồn bộ này thực sự rất kinh khủng, còn có đứa nhỏ hãi quá mà khóc cơ đấy.”

“… Kinh dị đi.” Anh không chút phân vân trả lời.

“Tốt,” Nhã Văn gật gù, “Đưa áo khoác của anh cho em mượn.”

“?”

“Để đến đoạn rùng rợn em lấy che mặt.”

Nhã Quân bật cười: “Vậy thì không sợ nữa chắc?”

Cô nghĩ một chút, thành thật đáp: “Vẫn sợ.”

Sau đó, cô hình dung ra cảnh lấy áo bịt kín lỗ tai, nếu nhìn không được nghe không thấy liệu có khá khẩm hơn tí nào không nhỉ?

Còn tâm trí Nhã Quân lại tưởng tượng ra một tràng cảnh khác, đó là cảnh Nhã Văn sợ hãi nép trong lồng ngực anh…

Khi cả hai đều đang bận bịu với những suy tư riêng của bản thân, một đôi nam nữ đi ngang qua bọn họ, bước vào phòng chiếu. Nhã Văn dõi theo bóng lưng hai người ấy, chiếc ly giấy trong tay bỗng trượt rơi xuống bàn, may mà có nắp nhựa đậy phía trên, bằng không coca đã sớm văng tung tóe lên mình cô.

“Này…” Nhã Quân nhặt ly, ngờ vực nhìn Nhã Văn, rồi theo tầm mắt của cô trông lên, anh không khỏi sững sờ.

Hình bóng dịu dàng ôn nhu kia là Lâm Thúc Bồi, có điều giờ phút này, hắn đang nắm tay một cô bé khác.

“Anh đi tìm hắn.” Nhã Quân kích động đứng dậy, lại bị Nhã Văn cố sức ngăn cản.

“Đừng đi…” Cô bám chặt lấy cánh tay anh, ánh mắt như vỡ vụn.

“Thế nhưng…” Anh đau đớn nhìn cô, nói không nên lời.

“Xin anh đấy… Đừng đi.” Nhã Văn mếu máo, miễn cưỡng cười.

Lâm Thúc Bồi dần dần biến mất, bọn họ là muốn xem phim kinh dị. Nhã Văn cười khổ, tình cờ lôi kéo Nhã Quân vào một căn phòng đen kịt, khán giả ở đây rất ít, hai người an vị trên hàng ghế phía dưới cùng, bộ phim nhanh chóng mở màn, là một câu chuyện ái tình đầy bi thương.

Nhã Quân cau mày liếc Nhã Văn bên cạnh, khuôn mặt cô không biểu lộ bất cứ điều gì, chỉ ngơ ngác trông lên màn ảnh, tâm tư ẩn nhẫn khó dò.

Anh lặng lẽ nhấc tay khỏi tay vịn tình nhân khoác vai cô, muốn nói vài câu an ủi nhưng lại không biết nên nói như thế nào.

“Không chừng… đó là em gái anh ta…” Lời vừa mới thốt ra miệng, Nhã Quân đã cảm thấy ngu xuẩn cực kỳ. Trời đất ạ, rảnh quá hay sao mà phải lên tiếng biện hộ cho cái thằng kia.

“Giống như tụi mình à…” Nhã Văn cười khổ.

“…”

Nhã Quân rất muốn biện giải rằng chúng mình không giống như thế, bởi vì… Anh thích em, không phải anh trai thích em gái, mà là…

Nhưng anh chỉ ôm ghì lấy cô, để cho cô cảm nhận nhịp tim mãnh liệt trong lòng mình, mặc dù thừa biết hẳn cô chẳng thể cảm thấy được bất cứ điều gì.

“Anh biết không…” Cô nhẹ nhàng mở miệng, “Cô gái kia không phải là kẻ thứ ba.”

“?”

“Là em… Tuy ngay từ đầu em cũng không biết.”

Nhã Quân kinh ngạc nhìn cô, Nhã Văn cũng nhìn anh, ánh mắt mang theo nỗi bi ai và giễu cợt.

Bất thình lình Nhã Văn chui vào trong vòng tay anh, vươn người ôm anh: “Em được phép… làm dơ áo phông của anh chứ?”

“Ừ…” Anh khóa chặt cô trong lồng ngực, bờ vai cô run rẩy.

Trên màn hình trình chiếu một bộ phim tình yêu buồn bã, dưới màn hình cũng diễn ra khung cảnh tương tự, bất quá những nhân vật ở dưới kia, nước mắt của họ là chân thật, nỗi đau cũng là chân thật, không chút giả tạo, khắc thành một vết thương sâu hoắm ở trong tim.

Nhã Quân nhẹ nhàng vuốt tóc Nhã Văn, vỗ vỗ lưng cô, mơ hồ nghe thấy âm thanh nức nở bất lực. Anh chưa bao giờ nhìn thấy cô như thế này, cô đã từng khóc vì mẹ, vì ba, vì anh, lại chưa từng khóc vì một thằng đàn ông phụ bạc. Anh dịu dàng hôn lên trán cô, nếu như có thể, anh còn muốn đặt lên ánh mắt ấy, gò má ấy, cái mũi ấy, và cả đôi môi ấy một nụ hôn thật dài.

Phim chiếu hơn phân nửa, hai người bèn rời khỏi. Nhã Quân gọi điện thoại thông báo với chú Nhã Văn rất buồn ngủ nên bọn họ về nhà trước.

Đêm giao thừa, taxi trên đường rất ít, đi suốt hai quãng đường vẫn không bắt nổi một chiếc taxi. Gió lạnh thổi từng cơn, Nhã Văn rụt cổ so vai, Nhã Quân mở rộng áo khoác đem cô bọc trong lòng.

“Lạnh không?” Anh thấp giọng hỏi.

“Không lạnh…” Thanh âm của Nhã Văn khàn khàn, hệ quả của một trận khóc đã đời.

Anh thở dài nói: “Đồ ngốc…”

Bọn họ cứ thế mà rúc vào nhau, không cần lên tiếng, không cần nghĩ ngợi, điều duy nhất cả người đều cảm thấy lúc này, chính là mình và đối phương phụ thuộc vào nhau, nương tựa lẫn nhau.

“Anh dạy em đi,” Nhã Văn chôn mặt trong lòng anh rầu rĩ: “Biết làm sao để quên người mình thích bây giờ.”

“…” Nhã Quân cười khổ, không biết vấn đề này là hỏi cho ai, cho cô? Hay cho chính mình đây?

Nếu có đáp án, anh cũng mong tìm ra.

“Em rất muốn quên anh ấy, rất rất muốn… Em không phải người xấu, thật đấy, em không định làm kẻ thứ ba đâu, anh hãy tin em, em không định đâu…” Nhã Văn ngẩng đầu, trong mắt đều là lệ, vẻ mặt đong đầy thống khổ.

“…” Nhã Quân lau nước mắt trên gò má cô, nhưng chẳng biết phải làm sao để khiến lệ trong trái tim cô khô cạn.

“Em thật không phải… Tin tưởng em…” Nhã Văn nghẹn ngào, lời nói ra tắc tịt trong cổ họng.

Nhã Quân chua xót, ôm cô thật chặt, tì cằm lên trán Nhã Văn để cô không trông thấy viền mắt mình ửng đỏ, anh há miệng, cố gắng khiến cho giọng nói của mình nghe vào có vẻ bình tĩnh: “Anh tin, tụi anh đều tin rằng em là môt cô bé tốt… một người con gái tốt.”

Nhã Quân đã quên mất buổi tối hôm đó bọn họ phải đứng chờ taxi bao lâu, anh chỉ nhớ khi lên xe trở về, Nhã Văn tựa đầu vào bả vai anh, mê mang quan sát khung cảnh ngoài cửa sổ, những tia sáng nơi ánh đèn chiếu vào khiến cho đôi mắt sưng như hạch đào lộ rõ mồn một.

Đó là lần đầu Nhã Quân biết, cảm giác tan nát cõi lòng là như thế nào.



“Nói chuyện chút được không?” Ngày trường đại học y khai giảng, Nhã Quân nhờ một học sinh phòng cấp cứu của ba ba, vất vả lắm mới tìm được Lâm Thúc Bồi trong phòng thí nghiệm.

Lâm Thúc Bồi hơi giật mình, nhưng dường như cũng chưa nhận ra anh rốt cuộc là muốn bàn luận về vấn đề gì.

“Anh có bạn gái khác đúng chứ?” Đứng trên ban công vắng bóng người, Nhã Quân trực tiếp hỏi thẳng. Anh không định tỏ vẻ quá giận giữ nên trên mặt thoạt nhìn không một chút cảm xúc, tuy nhiên nhãn thần sắc bén gần như bán đứng mọi tâm tình của anh lúc này.

Lâm Thúc Bồi hiển nhiên không ngờ Nhã Quân lại hỏi thẳng như vậy, quá đột ngột nên không biết trả lời như thế nào.

“Chia tay với cô ta, ngay lập tức!” Anh chưa kịp nghe đáp án đã dứt khoát yêu cầu thẳng thắn.

Lâm Thúc Bồi gục đầu, cười khổ: “Chúng tôi đã chia tay.”

Nhã Quân giật mình không lường trước hắn sẽ nói thế, vốn anh còn định, nếu tay họ Lâm kia ra vẻ phủ nhận, anh liền lập tức nhào vô cho hắn một bài học.

“Cô ấy… Đã đi nước ngoài, một tuần trước,” Giọng Lâm Thúc Bồi tràn đầy khổ sở, “Nên chúng tôi đành xa nhau.”

Hai người họ đứng giữa trời rét căm căm rất lâu, cố tìm cách để kết thúc cuộc trò chuyện ngượng ngùng này, một lúc sau, Nhã Quân buồn bã nói: “Nếu để tôi biết anh nói láo, tôi sẽ không tha cho anh.”

Nói xong, anh đi ra cửa, lúc chuẩn bị rời khỏi, anh bỗng xoay người, mất tự nhiên nhìn chằm chằm mặt đất: “Xin hãy… Đối xử tử tế với Nhã Văn…”

“…”

“Con bé là một cô gái tốt… Nên, mong anh đối xử với con bé tử tế một chút.”

“Được… Tôi đồng ý.”

Nhã Quân không nhìn Lâm thúc Bồi, mở cửa rồi quay đi.

Anh bỗng thật ghét bản thân vô cùng, nếu yêu Nhã Văn, đáng lẽ anh nên bắt tên họ Lâm ấy chia tay Nhã Văn chứ không phải người con gái kia mới đúng.

Thế nhưng, bởi vì yêu cô, nên anh mới cam tâm tình nguyện để cô mỉm cười hạnh phúc với một người con trai khác, mãi mãi cũng không muốn cô đau lòng mà rơi lệ.

Thong thả rảo bước trên sân trường ngập lá vàng khô, Bùi Nhã Quân cảm thấy mình đã trưởng thành hơn rất nhiều.

Là do, anh đã thấu hiểu ý nghĩa của tình yêu.



Nhã Quân ngồi trong xe hút thuốc, cách đó không xa là con đường trồng đầy cây ngô đồng, hiện tại lá cây đã không còn úa vàng mà trở nên xanh mơn mởn tràn đầy sức sống.

Lâm Thúc Bồi vì sao lại muốn xin lỗi anh?

Vì hắn đã không thực hiện được lời hứa của mình chăng? Vì cuối cùng hắn vẫn làm Nhã Văn thống khổ, buồn thương chăng?

Nguyên nhân có lẽ là vậy, anh nhẹ nhàng búng tàn thuốc, hít một hơi dài rồi mở gạt tàn trong xe ném tàn thuốc vào.

Điều đó đâu còn quan trọng, quan trọng là… Nhã Văn đã là của anh, anh sẽ làm cho cô hạnh phúc, không bao giờ phải đau khổ nữa.

Điện thoại di động đổ chuông, trên màn hình hiện hai chữ: A Văn.

“A lô?” Anh nhận cuộc gọi, nhìn hình ảnh chính mình trong gương chiếu hậu, cảm thấy có đôi phần xa lạ, khóe miệng vốn luôn luôn lạnh lùng, thời khắc này lại mang theo nét cười lan đầy nơi đáy mắt.

“Anh đón được người chưa?”

“Chưa, anh ta chậm chạp bỏ xừ.”

“Ồ?”

“Chỉ vậy thôi hả?”

“… Cũng không hẳn.” Thanh âm của cô nghe có vẻ hơi xấu hổ.

“Làm sao?”

“Ừm…”

“?”

“Em nhớ anh, nên gọi để xem anh đang làm gì.”

“Nhớ chỗ nào? Mặt, tay, chân, hay là…”

“…” Bên đầu dây Nhã Văn ngây ngốc, cười trách, “Anh là đồ hạ lưu.”

Nhã Quân cười khẽ, chợt nổi hứng đùa dai hỏi: “Đoán xem anh vừa gặp ai?”

“Ai?”

“Lâm Thúc Bồi.”

“A…” Quả nhiên Nhã Văn căng thẳng, “Anh ấy nói gì với anh?”

“Em đoán xem?”

“Sao em biết chứ…” Từ lần tình cờ Nhã Văn gặp Lâm Thúc Bồi trong trường, đồng thời ôm cái tâm lý cầu may mong rằng Nhã Quân không để ý tới nên không báo cáo, kết quả cô liền bị anh bắt gian tại trận và hung hăng “dạy dỗ” sau bữa ăn, nên cô chẳng có gan… xuất hiện ở bất cứ nơi đâu Lâm Thúc Bồi có khả năng đi đến nữa, thậm chí chỉ cần nghe được tên anh ta là cô liền dựng lên phòng tuyến cảnh giác cao độ.

“Nói rất nhiều chuyện trước đây của hai người.”

“Anh đừng gạt em,” Nhã Văn bán tín bán nghi, “Sao có thể!”

“Anh ta rất hoài niệm quá khứ nha.”

“…”

Nhã Quân cười trộm, âm thầm tưởng tượng ra khuôn mặt nhỏ bé đầy ngờ vực của ai kia trong đầu, không dám hỏi nhưng lại bồn chồn nghi hoặc, Lâm Thúc Bồi sao nói toạc với anh ấy rồi – lúc này Nhã Văn hẳn chín phần mười là đang rối loạn hết biết.

“Anh ta còn bảo, hồi xưa quà em tặng anh ta giữ lại tất, ví dụ như đồng hồ đeo tay này.”

“Á?...”

“?”

“Bùi Nhã Quân, lộ tẩy nhé.” Giọng Nhã Văn cực kỳ đắc ý.

“?”

“Anh đi với em chọn đồng hồ, nhưng bị trộm mất, em không có tiền mua cái mới nên lấy một món đồ rẻ rẻ tặng anh ấy.”

“A…” Nhã Quân vò tóc, hóa ra còn có chuyện như vậy à.

“Một năm sau em lại muốn tặng đồng hồ cho anh ta, rốt cuộc chỉ hơn một tháng tụi em liền chia tay, anh ta trả quà lại, bị em ném đi mất tiêu rồi.”

“Cái gì?!” Nhã Quân trợn to hai mắt.

Anh cơ hồ không quan tâm đến tiếng cười nhạo của cô, những điều này đều không phải trọng điểm.

Trọng điểm là… Nhã Quân ảo não phát giác, mất công ăn giấm chua hai năm trời, tất cả đều tại một tên trộm tép riu thôi ư…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.