Chương 15
Sam Sam nhìn Phong Đằng trong đám người vây kín chằm chằm không chớp mắt.
Tổng giám đốc thật đúng là…
Ra dáng quá.
Dưới ánh đèn rực rỡ của đại sảnh, Phong Đằng thong thả bước vào, anh vận bộ Âu phục rất đẹp, bên ngoài khoác một chiếc áo đen to, càng toát lên vẻ cao ráo tuấn tú rất nổi bật.
Ánh mắt Sam Sam bất giác nhìn theo anh mãi, cho đến khi bị một quản lý cao cấp cao to mập mạp che khuất tầm nhìn mới hoàn hồn lại. Sam Sam không nhìn nữa, liếc nhìn những người xung quanh, hóa ra ai cũng đang nhìn anh chằm chằm không chớp mắt, có người thậm chí còn nhón chân lên nhìn theo, trong lòng cô bỗng thấy có phần không vui.
Khinh thường!
Tổng giám đốc lại ra vẻ cool rồi!
Người đàn ông mời ong gọi bướm là tệ nhất, ăn vận quá ư là nổi bật, anh tưởng anh đang biểu diễn thời trang à!
Sam Sam cứ lầm bầm rất tiểu nhân, bỗng phát giác ra ánh mắt của Đại boss hình như đang nhìn về góc cô đứng.
Hừm…
Cô đang nghĩ thầm trong lòng mà anh cũng phát hiện ra được? Lẽ nào tổng giám đốc có lắp đặt hệ thống cảm biến sóng não hay sao?
…
Sam Sam cứng người, mặt mũi không cảm xúc quay đi, nhìn chằm chằm một miếng beefsteak một cách chăm chú khôn tả…
Beefsteak ơi beefsteak. ~~
Tại sao mày lại là beefsteak!
Phong Đằng vừa đến nơi thì hai nam, nữ MC đã lên sân khấu tuyên bố bữa tiệc bắt đầu, MC nói một tràng những lời chúc mừng đầy may mắn xong, Phong Đằng cũng lên sân khấu phát biểu.
Sau tràng vỗ tay vang dội, hội trường vốn đã ồn ào trong tích tắc bỗng yên tĩnh hẳn.
Sam Sam thầm bĩu môi, lòng nghĩ quả nhiên mỗi boss đều có chức năng uy hiếp, chỉ biết dọa người. ~~ Cô ngẩng lên nhìn Phong Đằng đang phát biểu, nghe giọng nói trầm trầm bình thản của anh, dần dần, cô bỗng thấy người trên ấy thật xa lạ.
Tuy thường xuyên gặp Phong Đằng nhưng đây vẫn là lần đầu Sam Sam được thấy anh nói chuyện trước bao nhiêu người thế này, cứ cảm giác có gì đó khang khác. Lúc này hình như ở anh đang toát ra một khí chất rất đặc biệt, dễ dàng trấn áp mọi người, khiến người ta bắt buộc phải kính trọng. Thần thái của anh tự tin và tao nhã, không hề có động tác khoa trương nào, thế nhưng mỗi một câu nói thoát ra từ miệng anh lại khiến người ta tin tưởng và hào hứng.
Rốt cuộc là khác ở chỗ nào? Sam Sam bần thần nghĩ ngợi.
Chắc là… bỗng cảm thấy xa vời quá chăng…
Tiếng vỗ tay lại vang lên như sấm, Sam Sam lúc đó mới nhận ra Phong Đằng đã nói xong, nên cô cũng vỗ tay theo mọi người.
Sau đó… khụ…
Thông thường thì tâm trạng sâu sắc và phức tạp đó sẽ không ở lâu trong đầu Tiết Sam Sam quá ba phút, thế là khi tiếng vỗ tay vừa dứt, Sam Sam lập tức xóa khỏi đầu cảm xúc kỳ quặc khó chịu đó, bưng đĩa vui vẻ đi khắp nơi.
Bò này, dê này, càng cua này.
Phần thưởng là mây trôi nơi cuối trời, trúng hay không cũng kệ, thức ăn trước mắt mới là chân lý!
Sam Sam đang ăn sung sướng thì sau lưng bỗng xuất hiện một tiếng kêu vui mừng của một người đàn ông.
“Cô Tiết”.
… Suýt nữa thì nghẹn.
Sam Sam cố gắng nuốt hết thức ăn trong miệng xuống, quay đầu lại, thì ra là chồng của Phong đại tiểu thư, hình như tên là Ngôn Thanh gì đó.
Sam Sam lịch sự chào hỏi: “Chào anh, anh Ngôn”.
Ngôn Thanh là giám đốc công ty con, không thường xuyên đến tổng bộ, lần này với tư cách là lãnh đạo cấp cao của công ty con nên anh xuất hiện trong buổi tiệc năm mới của tổng bộ, cũng là lần đầu Sam Sam gặp anh sau bữa tiệc đầy tháng đó.
Ngôn Thanh thấy cô, có vẻ rất xúc động: “Cô Tiết, cuối cùng cũng gặp được cô. Vợ chồng tôi thật không biết phải cảm ơn cô thế nào, thực sự đã nợ cô quá nhiều”.
Hả? Cái gì mà nợ cô quá nhiều? Cũng chỉ áu một lần thôi mà? Hơn nữa đã cảm ơn rồi còn gì.
Sam Sam có vẻ hoang mang: “Anh Ngôn, anh khách sáo quá, không có gì đâu ạ”.
“Sao lại không có gì”. Ngôn Thanh vẫn tỏ vẻ rất cảm kích, “Lần trước lúc Nguyệt Nguyệt xảy ra chuyện, tôi đang đi công tác ở nơi khác, haizz, cũng nhờ cô Tiết lại đưa tay cứu giúp, nếu không tôi sợ là sẽ hối hận cả đời”.
Ngôn Thanh nói: “Nguyệt Nguyệt bây giờ vẫn còn trong bệnh viện, đợi cô ấy ra viện rồi, chắc chắn sẽ mời cô Tiết đến dùng một bữa cơm đạm bạc”.
Sam Sam chớp chớp mắt, cuối cùng đã hiểu ra Ngôn Thanh có ý gì, lẽ nào anh ta nghĩ lần thứ hai cũng do cô hiến máu?
Sam Sam vội vàng mở miệng giải thích: “Anh Ngôn, chắc anh hiểu lầm rồi, tôi…”.
“Ngôn Thanh”.
Lời giải thích của Sam Sam bỗng bị một giọng nói khác cắt ngang.
Đại boss?
Sam Sam nhìn về hướng phát ra giọng nói, giấu đĩa thức ăn ngon lành trong tay ra chiếc bàn phía sau một cách vô thức. Phong Đằng không nhìn cô mà chỉ nói với Ngôn Thanh: “Andy đang tìm cậu”.
Ngôn Thanh quay lại nhìn ngó quanh quất rồi cười với Sam Sam: “Cô Tiết, tôi xin phép đi trước, lần sau lại trò chuyện”.
“Ồ, vâng, tạm biệt”. Sam Sam gật đầu.
Ngôn Thanh đi rồi, trong góc chỉ còn lại Sam Sam và Phong Đằng, bất ngờ yên tĩnh hẳn. Sam Sam gọi một tiếng “tổng giám đốc” nhưng anh phớt lờ cô, cầm ly rượu đặt trên bàn kế bên lên, nhìn ra giữa sảnh hội trường và nhàn nhã uống rượu.
= =
Anh làm gì thế? Chẳng lẽ còn phải bắt cô cung kính tiễn đưa rồi mới chịu đi?
Không khí trầm lặng khiến Sam Sam hơi bất an, nhớ đến chuyện lúc nãy, cô vội nói: “Tổng giám đốc, anh Ngôn hình như hiểu nhầm, anh ấy tưởng lần này cũng do tôi truyền máu cho cô Phong”.
“Hiểu nhầm thì cứ để hiểu nhầm đi”. Phong Đằng đặt ly rượu xuống, dặn cô: “Sau này cậu ta có nói gì, cô cũng đừng chối là được”.
“Hả?”. Sam Sam thắc mắc, “Tại sao?”.
Giống như chiếm đoạt thành quả lao động của người khác vậy, Sam Sam thấy hơi tội lỗi.
“Đừng hỏi nhiều”. Phong Đằng nói gọn.
“Vâng”.
Vẻ mặt “cô không cần biết” của anh khiến Sam Sam thấy hơi buồn bã, tâm trạng phức tạp ban nãy lại thấp thoáng trong đầu.
Không nói thì không nói, có gì ghê gớm chứ! Dù sao người lừa dối không phải cô, nhiều nhất cô cũng chỉ bị xem là tòng phạm, mà còn bị cưỡng ép dọa dẫm mà. Sam Sam rầu rĩ, tìm đại một cái cớ: “Vậy tổng giám đốc, tôi đi tìm A May, không làm phiền anh nữa”.
Cô vừa nói vừa định bỏ đi.
“Khoan đã”. Phong Đằng lên tiếng gọi cô lại: “Ai bảo cô có thể đi được?”.
Đại boss nói bằng giọng sai khiến tuyệt đối: “Lát nữa cô theo tôi, uống rượu đỡ hộ tôi”.
Sam Sam đần người.
Uống đỡ rượu?
Cô không nghe lầm đó chứ? Đây là chuyện của đàn ông mà? Tổng giám đốc lại bắt cô làm! Sam Sam phẫn nộ. Quả nhiên nhà tư bản nào cũng sử dụng phụ nữ như đàn ông, sử dụng đàn ông như súc vật!
“Tổng giám đốc, tôi không phải thư ký của anh mà…”.
Thấy cô chối từ, Phong Đằng lại không vui, nhắc nhở cô: “Tiền thưởng cuối năm của cô”.
Quá đáng thật! Lại lấy cái đó ra dọa dẫm cô! Sam Sam rất tức tối, cố lấy hết can đảm: “Tổng giám đốc, tôi… chúng tôi có công đoàn”.
Thế nên anh không thể trừ bậy bạ! Nếu không tôi sẽ kiện anh!
“Công đoàn?”. Phong Đằng nhướn đôi mày rất đẹp lên, thong thả nói: “Ai phát lương cho họ?”.