Sáng hôm sau, trong khi Dorian đang ăn bữa điểm tâm thì Basil Hallward đến.
“Dorian, cuối cùng tôi cũng tìm được anh,” ông nói một cách nghiêm trọng. “Tối hôm qua tôi có đến, nhưng họ nói với tôi là anh đi ăn tối với bạn. Dĩ nhiên tôi biết là không phải như vậy. Tôi muốn chia buồn với anh về Sybil Vane. Tội nghiệp cô gái!”
“Basil thân mến,” Dorian nói với vẻ chán chường. “Tối qua tôi đến nhà Huân tước Henry và đã có một buổi tối thú vị.”
Basil nhìn anh ta chằm chằm. “Anh đi ăn tối à?” Basil nói chậm rãi. “Anh ra ngoài ăn tối trong khi Sybil Vane nằm chết tại một cái rạp hát bẩn thỉu à?”
“Dorian, anh đã thay đổi mất rồi.” Basii nói. “ Vẫn là khuôn mặt đẹp tuyệt vời đó, nhưng cậu bé tốt bụng và dịu dàng ngồi làm mẫu cho tôi vẽ đâu rồi? Anh không có trái tim à?”
“Hôm qua, tim tôi ngập tràn buồn thảm. Tôi đã khóc vì Sybil, vâng, nhưng hôm nay tôi không thể khóc được nữa. Tôi đã thay đổi, Basil ạ. Tôi đã là một người đàn ông với những cảm xúc mới, những ý tưởng mới. Đừng giận tôi vì tôi là tôi. Không còn gì để bàn thêm cả.”
Basil buồn rầu nhìn anh ta. “Được rồi, Dorian,” cuối cùng ông nói, “tôi sẽ không nhắc đến Sybil tội nghiệp nữa. Nhưng mà anh sẽ ngồi mẫu cho tôi họa một bức chân dung nữa chứ?”
“Không. Không bao giờ,” Dorian nói nhanh. “Không thể nào được.”
“Tại sao chứ?” Basil ngạc nhiên hỏi. “Và tại sao anh lại che bức chân dung đi như vậy?” Ông ta băng qua căn phòng tiến về phía bức tranh.
Dorian kêu lên sợ hãi và chạy đến đứng giữa bức chân dung và Basil. “Không, Basil! Ngài không được xem nó. Tôi không muốn ngài nhìn thấy nó.” Nét mặt anh ta lộ vẻ giận dữ và tái mét. “Nếu ngài cố tình xem nó thì tôi sẽ không bao giờ nói chuyện với ngài nữa.”
Người họa sĩ nhìn thẳng vào anh ta và hỏi: “Tại sao tôi lại không thể xem tác phẩm của chính tôi chứ? Sắp tới tôi sẽ trưng bày nó tại một phòng tranh ở Paris đấy.” Dorian cố gắng giấu đi nỗi sợ hãi. “Nhưng ngài nói... ngài đã nói với tôi là ngài sẽ không bao giờ triển lãm bức tranh cơ mà. Sao ngài lại đổi ý thế.” Dorian bước lại gần Basil hơn, nhìn thẳng vào mặt họa sĩ và hỏi: “Hãy cho tôi biết tại sao?”
Basil quay đi. Một lát sau ông nói chầm chậm, “Tôi biết là anh cũng nhận thấy điều kì lạ ở bức tranh. Dorian ạ, anh đã làm đảo lộn cuộc đời nghệ sĩ của tôi ngay từ giây phút đầu tiên tôi gặp anh. Anh đã trở nên rất quan trọng đối với tôi - tôi không thể nào dừng nghĩ tới anh được. Khi tôi vẽ bức chân dung này, tôi cảm thấy là tôi đã bỏ quá nhiều tâm huyết vào nó. Tôi không thể để người khác nhìn thấy nó.” Ông im lặng một lúc rồi quay lại về phía Dorian, “Có lẽ anh nói đúng. Tôi không thể triển lãm bức tranh này được. Tuy nhiên, anh sẽ cho tôi xem nó chứ?”
“Không, không bao giờ!”
Chàng họa sĩ cười buồn. “Thôi, tôi đã tiết lộ với anh điều bí mật của tôi. Dorian, hãy hiểu tôi. Anh là người duy nhất trong đời tôi đã thực sự ảnh hưởng đến nghệ thuật của tôi.”
Khi ông rời khỏi căn phòng, Dorian cười thầm. Vừa rồi là giây phút nguy hiểm thật cận kề! Basil tội nghiệp! Tuy ông ta đã tiết lộ điều bí mật riêng tư, nhưng ông không khám phá được bí mật của Dorian. Nhưng còn bức tranh... phải giấu ngay nó đi mới được. Không một người nào được phép nhìn thấy nó nữa.
Dorian cho mang bức chân dung đã được che kín lên một căn phòng nhỏ sát mái nhà, rồi khóa cửa lại và tự giữ lấy chìa khóa. Bây giờ hắn đã yên tâm, vì chỉ có hắn là người duy nhất có thể thấy được nhũng sự thay đổi khủng khiếp trên khuôn mặt đẹp đó mà thôi.
Trở xuống dưới nhà, hắn cầm lấy quyển sách mà Huân tước Henry đã cho mượn. Hắn ngồi xuống và bắt đầu đọc.
Đó là câu chuyện về một người Pháp, suốt đời đi tìm cái đẹp vả khoái lạc - mọi thứ khoái lạc, cả tốt lẫn xấu. Dorian đọc từ giờ này sang giờ khác. Đó là một quyển sách đáng sợ, đầy những ý tưởng kì lạ và những giấc mơ nguy hiểm - những giấc mơ đang từ từ trở thành hiện thực với Dorian.
Dorian đọc đi đọc lại cuốn sách này. Thật ra, hắn không thể ngừng đọc nó được, và trải qua năm tháng nó càng trở nên hấp dẫn hơn. Hắn cảm thấy cuộc đời của người Pháp này là tấm gương phản chiếu chính cuộc đời của hắn.