Họ vừa mới trở về sau tang lễ dì Ada, đám tang tổ chức tại một làng quê ở Lincolshire nơi hầu hết gia đình và tổ tiên dì Ada được chôn cất kéo theo sau một cuộc hành trình bằng xe hoả dài dặc và khó chịu.
- Vậy em mong chờ gì ở một đám tang? Tommy sáng suốt hỏi lại. Một khung cảnh vui vẻ điên khùng chăng?
- Tại một số nơi thì có thể. Em muốn nói người Ai nhĩ lan thụ hưởng cái thú thức ngủ với người chết trước khi đem chôn. Thoạt họ gào thét khóc than thảm thiết rồi uống rượu thật nhiều vào và biểu lộ niềm vui điên cuồng không giải thích được. Uống? Cô nói thêm, nhìn về hướng tủ đựng chén bát.
Đúng nguyên tắc Tommy bước tới và mang lại cho cô một thức uống anh cho là thích hợp. Một li White Lady.
- Chính xác.
Cô dở chiếc mũ màu đen ném nó qua căn phòng đồng thời trợt bỏ chiếc áo dài cùng màu.
- Em ghét thương tiếc cho cái chết của người khác. Nó luôn luôn sặc mùi long não người ta để dành một nơi nào đó.
- Em không cần thương tiếc làm gì cho mệt. Người ta chỉ dự lễ tang trong lòng thôi.
- Ô không, em hiểu chứ. Vài phút nữa em sẽ lên lầu thay một chiếc áo đỏ cho mọi việc vui lên. Anh có thể lấy cho em một li White lady khác.
- Thật ư, Tuppence, anh không có ý kiến cho rằng tang lễ sẽ biến thành bữa tiệc tình cảm đâu đấy.
- Thì em nói lễ tang buồn mà, Tuppence nói khi cô tái xuất hiện một hai phút sau, mặc một bộ đồ màu đỏ hạt dâu chói ngời với một con thằn lằn gắn hồng ngọc và kim cương trên vai áo. ‘bởi vì những lễ tang như lễ tang dì Ada thì buồn. Em muốn nói những người già không có nhiều hoa. Không có người nức nở khịt mũi đứng quanh. Một người nào đó già và cô đơn sẽ rất tinh ý.
- Anh đáng phải nghĩ em sẽ dễ dàng chịu đựng hơn nếu đó là đám tang của anh. Ví dụ thế.
- Đó là chỗ anh hoàn toàn sai lầm. Em đặc biệt không muốn nghĩ đến đám tang của anh vì em thích chết trước anh hơn. Nhưng em muốn nói, dù sao chăng nữa đám táng sẽ là một cuộc liên hoan cuồng loạn của nỗi buồn.
- Với những đường viền đen à?
- Em chưa nghĩ đến những đường viền đen nhưng đó là một ý kiến tốt. Vả lại, dịch vụ tang lễ khá tuyệt vời. Nó làm cho bạn cảm thấy được nâng cao tinh thần. Nỗi buồn thật là có thật. Nó làm bạn cảm thấy khó chịu nhưng nỗi buồn lại Tạo Nên một điều gì đó đối với bạn. Em muốn nói, nó phát triển giống như mồ hôi.
- Thật thế sao, Tuppence, anh hiểu những lưu ý của em về cái chết của anh và ảnh hưởng của nó sẽ phủ lên em một sở thích cực kì tệ hại. Anh không thích thế. Thôi hãy quên chuyện lễ tang đi.
- Em đồng ý. Hãy quên đi.
- Hạt đậu già tội nghiệp đã đi rồi, Tommy nói, và bà đi hoàn toàn bình yên không đau đớn. Vậy hãy để nó lại đó. Tốt hơn mình nên làm sáng tỏ tất cả cái này, anh nghĩ thế.
Anh bước tới bàn viết và xáo động một số giấy tờ.
- Nào tôi để thư của ông Rockbury đâu nhỉ?
- Ông Rockbury là ai? Ô, anh muốn nói vị luật sư đã viết thư cho anh ấy à.
- Phải. Về chuyện kết toán những công việc của dì. Giờ đây anh là người duy nhất còn lại của gia đình.
- Đáng tiếc bà không có một gia tài để lại cho anh.
- Nếu dì có một gia tài dì đã để lại cho Nhà nuôi Mèo, tài sản bà để lại cho chúng trong di chúc gần như sẽ ngốn sạch tất cả tín phiếu để dành. Không có chi còn lại nhiều đến tay anh cả. Dù sao anh cũng không cần hay khao khát tiền của dì.
- Tại sao bà lại yêu mèo?
- Tôi không biết. Anh nghĩ vậy thôi. Chưa bao giờ anh nghe bà nhắc đến chúng. Anh tin thế. Tommy nói giọng trầm tư, bà thường lấy làm vui thích khi nói với những người bạn đến thăm bà "tôi để cho chị một ít đồ trong di chúc của tôi, bạn thân mến" hay: " con bọ trang sức chị thích tôi sẽ để lại cho chị trong di chúc của tôi." Thật sự bà không để lại cái chi cho ai ngoại trừ cho Nhà Nuôi mèo.
- Em cá bà lẩn tránh việc bị đuổi ra khỏi nơi ấy thôi. Em chỉ có thể hiểu qua lời bà nói tất cả những chuyện về những người bạn già của bà mà anh kể lại - hay cứ tạm gọi là những người bạn già vì em không nghĩ họ là những người bà thực sự yêu mến. Bà chỉ thích cái thú dẫn họ đi lên lối mòn trong vườn. Dám nói bà ấy là con quỷ già, phải không nào? Điều mơ hồ không giải thích được trong một chừng mực nào đó người ta thích bà vì bà là một con quỷ già. Đó là một cái gì gọi là có khả năng kiếm được chút ít niềm vui từ cuộc sống khi người ta già và dính chặt vào Viện dưỡng lão. Chúng ta có nên trở lại Sunny Ridgre không?
Bức thư khác đâu rồi? Lá thư từ cô Packard ấy? Vâng, nó đây rồi. Tôi để nó chung với thư ông Rockbury. Vâng, tôi hiểu, cô ấy nói ở đó có một số đồ đạc bây giờ thuộc về tài sản của tôi. Khi đến ở đó bà có mang theo một ít đồ dùng. Dĩ nhiên có những tư trang cá nhân. Quần áo và đồ đạc như vậy. Anh nghĩ một ai đó sẽ phải được chính thức chấp nhận. Thư từ và đồ đạc. Anh là người được uỷ thác thực hiện di chúc, vì thế anh cho đó là bổn phận của anh. Anh nghĩ chúng ta không thật sự cần món gì ở đó cả, phải không? Ngoại trừ một bàn giấy nhỏ mà anh luôn luôn thích. Anh tin nó thuộc về chú William già.
- Anh có thể lấy như một kỉ vật. Mặt khác, em giả thiết, ta chỉ gởi những đồ được bán đấu giá thôi.
- Vậy anh không cần đến đó nữa.
- Còn em nghĩ em lại thích đến đó.
- Em thích thế à? Tại sao? Đối với em không phải là một điều khá buồn chán ư?
- Sao, xem hết những đồ đạc của dì? Không, em không nghĩ thế. Em nghĩ em tò mò. Những lá thư và đồ nữ trang cổ luôn gây sự chú ý và người ta phải tự mình xem xét chúng, chứ không chỉ gởi chúng bán đấu giá hay để cho người lạ xem xét tỉ mỉ. Nào, bây giờ chúng ta đi xem hết đồ vật coi thử có cái chi ta muốn giữ lại và mặt khác trả tiền.
- Tại sao em muốn đi? Em hẳn có một lí do khác. Phải không?
- Anh thân yêu, thật khó chịu khi cưới một người họ biết quá nhiều về mình.
- Vậy em Có một lí do khác phải không?
- Không phải là lí do thật.
- Tiếp đi, Tuppence. Em đâu có thích chi chuyện chuyển giao đồ đạc của kẻ khác.
- Cái đó, em cho là bổn phận của mình. Tuppence quả quyết nói. Không, chỉ có lí do duy nhất là...
- Tiếp đi, khạc ra nào.
- Em thích gặp lại - con chó nhỏ già một lần nữa.
- Sao, cái bà nghĩ có một đứa trẻ chết sau lò sưởi đó hả?
- Phải, Tuppence đáp. Em thích trò chuyện với bà ấy lần nữa. Em muốn biết có cái gì trong kí ức bà khi bà nói tất cả những chuyện này. Có phải đó là cái bà nhớ lại hay đó là cái bà tưởng tượng? Em càng nghĩ lại thấy chuyện ấy kì lạ quá. Phải chăng đó là một loại chuyện kể bà viết trong trí hay là có - thật sự có một cái gì xảy ra về một cái lò sưởi hay một đứa trẻ chết. Cái gì làm bà ấy nghĩ rằng đứa trẻ chết có thể là con của em? Có phải em có cái vẻ như là có một đứa con chết không?
- Anh không hiểu em trông đợi kẻ nào đó có cái vẻ như có đứa con chết như thế nào cơ chứ. Tommy đáp. Anh không nghĩ vậy. Dù sao, Tuppence, phận sự của mình là đi và em có thể tự mình bí mật lấy làm vui về cái tánh tàn nhẫn của mình chứ