Bức Hôn Tổng Tài

Chương 1: Hôn lễ thế kỷ



Người ta bàn tán đây là một hôn lễ thế kỷ!

Tổng tài tập đoàn Lâm Lập, Lâm thị đại gia tộc – trưởng nam Lâm Lập Phong và siêu mẫu Hạ Tử Tinh kết hôn!

Chú rể anh tuấn bất phàm, khí vũ hiên ngang; cô dâu cao quý, mỹ lệ động lòng người.

Thật là tuấn nam mỹ nữ, trời sanh một cặp!

Hôn lễ được cử hành rầm rộ, toàn bộ giới doanh nhân cũng đều tham dự, xem sự kiện náo nhiệt hiếm thấy này!

Chú rể tinh thần thoải mái, thần thái hạnh phúc. Cô dâu lại lạnh lùng, trên mặt không có chút vui sướng nào. Đối với nàng mà nói, tình cảnh này chỉ là một loại hành hạ!

Gả cho người mình không thương, trừ là hành hạ ra, còn có thể có cảm tưởng gì nữa?

“Cô dâu mỹ lệ của tôi, tại sao không cười một cái?” Chú rể Lâm Lập Phong nhắc nhở cô dâu bên cạnh không có nửa điểm cười.

“Tôi không đạo đức giả như anh, sao có thể cười giả tạo được!” Cô dâu Hạ Tử Tinh nghiêng mắt nhìn anh một cái, lạnh giọng nói.

“Nụ cười của tôi là từ nội tâm, không có nửa điểm giả dối. Một mình cô giả dối cũng được, đừng tưởng rằng ai cũng giả dối như cô.”

“Anh–” Hạ Tử Tinh tức giận mở to mắt trừng anh.

“Không nên tức giận. Em không thấy mọi người đều nhìn chúng ta sao? Cười lên. Bên kia có ký giả đang chụp ảnh đấy.” Anh dùng tay ôm lấy bả vai của cô, cố ý kề sát mặt vào gần cô, làm bộ thân mật.

Hạ Tử Tinh bất đắc dĩ lộ ra một nụ cười vô cùng cứng ngắc. Cô không thể làm xấu mặt mình tại hôn lễ của chính bản thân được, cho dù thế nào cô cũng không muốn!

“Cười tươi một chút.” Anh thấp giọng nói ở bên tai cô: “Em không thấy mẹ em đang nhìn chúng ta sao?”

Hạ Tử Tinh nhìn thấy ánh mắt của mẹ mình, trên mặt mẹ còn lộ ra sự lo lắng. Mẹ đang lo lắng cho cô sao!

Hạ Tử Tinh lập tức tạo ra một nụ cười giả vờ nhưng rất sáng lạn.

“Thật là một đứa con hiếu thuận. Mẹ em sẽ tự hào vì em!” Lâm Lập Phong vỗ vỗ bả vai của cô nói.

“Không cần anh phải nói, mẹ tôi dĩ nhiên luôn lấy tôi là niềm kiêu hãnh!” giọng nói của Hạ Tử Tinh vẫn lạnh lùng.

Lâm Lập Phong lộ ra một nụ cười khinh thường rồi rời đi. Hạ Tử Tinh lặng lẽ nhìn tân khách chung quanh, cảm thấy mình thật vô dụng, bây giờ cô giống như cái xác không có linh hồn vậy!

Tương tự như tình cảnh kết hôn, cô không biết bản thân đã chờ đợi ngày này bao lâu rồi nữa. Cô yêu mến Lý Vĩ Hoành, muốn được cùng anh sống hạnh phúc, cùng nhau bước vào lễ đường kết hôn, nhận những lời chúc phúc của mọi người.

Nhưng, không như cô mong muốn, hôm nay kết hôn, chú rể không phải là Lý Vĩ Hoành- người cô yêu mến, mà là người cô chán ghét nhất Lâm Lập Phong!

Thật là mỉa mai thay!

Hôn lễ kết thúc, Lâm Lập Phong và Hạ Tử Tinh trở lại căn nhà riêng của Lâm Lập Phong, lúc ấy đã là 2h sáng. Mở cửa phòng, Hạ Tử Tinh nhìn thấy chữ hỉ trên đầu giường, trong lòng cô lập tức nỗi da gà.

Tối nay, là đêm động phòng hoa chúc của họ… Vừa nghĩ chuyện này, mặt Hạ Tử Tinh không khỏi đỏ lên.

“Sao thế? Còn không đi vào?” Lâm Lập Phong đẩy Hạ Tử Tinh vào phòng, đóng cửa lại.

Hạ Tử Tinh lập tức lui lại, ánh mắt trợn to khủng hoảng nhìn anh. Chẳng lẽ anh muốn cùng cô…

Trong lòng cô thấp thỏm, sợ anh như ác quỷ đầu thai luôn nhằm cô mà chọc phá. Đến lúc đó, cô nên làm cái gì bây giờ? Lòng của cô cơ hồ muốn từ chui ra từ cổ họng a…

Lâm Lập Phong nhìn Hạ Tử Tinh biểu tình bộ dạng như vậy, lộ ra nụ cười ma quỷ.

“Vợ yêu của anh, đêm động phòng hoa chúc là một khắc đáng giá ngàn vàng a! Em còn chưa hầu hạchồng mình thay quần áo nghỉ ngơi?” Giọng nói của Lâm Lập Phong tràn đầy sự đùa giỡn.

“Anh đừng mơ tưởng!” Hạ Tử Tinh lập tức nắm chắc cổ áo mình thối lui.

“Em không làm, để tôi tự mình làm.” Lâm Lập Phong từng bước từng bước tiến tới gần Hạ Tử Tinh. Hạ Tử Tinh nhìn hắn từng bước tiến tới gần, cô sợ hãi vội vàng lui về phía sau.

“Anh không được qua đây! Anh dám lại gần là tôi kêu lên đấy!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.