Y chưa từng phát hiện, thì ra mình cũng có một phẩm chất tốt chính là trong cái khó ló cái khôn, thời điểm mấu chốt, cuối cùng cũng nhớ đến lời nói của mình, lời này đủ chứng minh mình trong sạch đi.
“Đúng vậy, ngươi đã từng nói với ta, nhưng ta lại hiểu sai ý.” Lâu Tam Phượng hấp hấp cái mũi: “Ta hiện tại mới hiểu được, thì ra ngươi chính là ám chỉ ta, người Phượng Cửu Thiên thích chính là ngươi, mà không phải là ta, ngươi là muốn ám chỉ ta mau sớm buông tay, cho hai người các ngươi được tự do, biểu ca, ngươi nói rất đúng, nam nhân kia chính là độc xà, đối với mọi người đều tàn nhẫn ngoan độc như nhau, chỉ duy nhất mình ngươi.......”
Những lời còn lại vẫn chưa kịp nói ra, hốc mắt nàng liền đỏ: “Quên đi, dù sao hiện tại nói gì cũng không còn kịp, là ta ngốc, chính ta phải nên sớm biết, rõ ràng mỗi lần hắn cùng ta một chỗ, đều phải đi cùng ngươi, tới nhà, đều vây quanh ngươi, là do ta tự ảo tưởng.” Nàng lại dùng mu bàn tay lau nước mắt: “Biểu ca, ngươi không cần áy náy, tình trường như chiến trường, ta nguyện chịu thua, hiện giờ ta cũng đã có người nam nhân mà mình yêu thương, ngươi yên tâm, ta tuyệt đối không dây dưa với các ngươi, ta..... Chúc hai người hạnh phúc, cầu cho các ngươi.... Có thể đầu bạc răng long đến già.......” Lần này, nàng nói xong, liền xoay người bỏ chạy, trong phòng chỉ còn lại thanh âm nghẹ ngào của nàng.
Quan Sơn Thủy quả thực bị biểu muội làm muốn hôn mê, ngây người nửa ngày, y mới khóc không ra nước mắt nhìn về hướng Lâu Tam Phượng đã biến mất từ lâu uể oải nói: “Mấu chốt là, biểu muội a, yêm căn bản không muốn ở cùng một chỗ với nam nhân kia, yêm..... Yêm ước gì có thể cách xa hắn, yêm không muốn cùng với hắn, đó là sự thật, yêm không muốn trở thành áp trại phu nhân của hắn, biểu muội ngươi phải tin tưởng yêm a, ô ô ô, ngươi sao lại đi chúc phúc yêm, rõ ràng đây chính là nguyền rủa mà?”
A Xá ngoài cửa không hề đồng tình mà bắt đầu cười đến lăn lộn, ai nha thổ bao tử này quả thật rất có ý tứ, có thể có một vị áp trại phu nhân như thế, núi Phượng Minh sẽ có một tương lai tươi sáng a. Không được, vô luận như thế nào cũng phải nghĩ biện pháp giúp chủ tử bắt được Sơn Thủy trong tay. Hắc hắc, đến lúc đó gã không những lập công lớn trước mặt chủ tử, còn là nhất đại công thần trong mắt các huynh đệ.
A Xá bên ngoài cười đắc ý, Quan Sơn Thủy trong phòng thiếu chút nữa là bật khóc, giữa ban ngày mà ai cũng trêu chọc y, đầu tiên là Phượng Cửu Thiên mang đến cho y một loạt kinh hách, tuy rằng hương lộ kia kì thật rất tốt, nhưng y chỉ cần hương lộ mà không cần Phượng Cửu Thiên a.
Rồi tiếp tục, A Xá bên ngoài lại như âm hồn bất tán, gã chính là người hoạt bát linh hoạt, lúc này là giống như cái đinh, nửa bước cũng không chịu rời.
Mà làm y uể oải nhất chính là biểu muôi không chịu nghe lời mình nói, hiện tại nhận định mình chính là nam nhân không biết xấu hổ, lợi dùng lúc nàng và Phượng Cửu Thiên quen nhau mà xen ngang.
Sao nàng lại không ngẫm lại, chính mình vẫn luôn muốn tránh độc xà kia. Chính là lão nương, Nhị thẩm, còn có chính là nàng luôn kéo mình đến trước mắt độc xà, giống như sợ hắn không thể một ngụm nuốt lấy mình, hiện giờ lại đi trách y.
Ô ô ô, y thật sự muốn chết, y hiện tại cho dù chết, cũng không thể nhắm mắt a.
Cũng may Phượng Cửu Thiên cũng chưa đến mức hồ nháo, hắn vẫn còn cho Quan Sơn Thủy không gian riêng, tỷ như giữa trưa hôm nay, hắn phải bồi Vạn Nhân Sơn cùng thượng thư phu nhân ăn cơm, tuy vậy nhưng vẫn phái người mang điểm tâm sáng cho Quan Sơn Thủy, thuận tiện còn phân phó cho A Xá, mang cho Quan Sơn Thủy hai chén hương lộ, nhưng ngàn vạn lần không thể uống nhiều, miễn để tiêu chảy.
Quan Sơn Thủy vừa nghe Phượng Cửu Thiên không đến, trong lòng liền cao hứng, người truyền lời vừa đi, y thiếu chút nữa nhào lộn từ trên giường xuống đất, bất quá vết thương vẫn chưa hoàn toàn khép lại, loại lăn lộn yêu cầu cao độ như thế nào vẫn là không nên làm. Bất quá tuy không thể nhào lộn, y vẫn có biện pháp khác biểu đạt tâm tình cao hứng.
A Xá bên ngoài nhìn vào trong, chỉ thấy Quan Sơn Thủy quỳ gối trên giường tay tạo thành hình chữ thập, miệng lẩm bẩm nói: “Cầu các thần tiên các vị Bồ Tát tứ phương phù hộ, phù hộ Phượng Cửu Thiên làm ăn ngày càng phát đạt.....” Tâm tình gã không tệ, Sơn Thủy biểu ca thật cao hứng, hiện tại lại thay phu quân tương lai của mình mà cầu nguyện.
Ai ngờ lời kế tiếp lại làm gã hoàn toàn thất vọng, chỉ nghe Quan Sơn Thủy uể oải nói: “Hắn làm ăn phát đạt, sẽ không có thời gian rảnh, hơn nữa còn phải đi xã giao nhiều, như vậy sẽ không đến quấy rầy yêm, cầu các vị thần tiên chư vị Bồ tát nhất định phải phù hộ hắn.” Nói xong y xoa mông, cung kính ở trên giường dập đầu lạy ba cái.
A Xá thật sự nhịn không được mà cười ra tiếng, nghĩ nghĩ vẫn là nên đi vào, đối mặt với Quan Sơn Thủy cười nói: “Biểu ca a, ngươi cầu nguyện một chút thành tâm cũng không có a, các vị thần tiên chư vị Bồ Tát để ý đến ngươi mới là lạ.”
Quan Sơn Thủy trừng mắt liếc gã một cái, căm giận nói: “Ta làm sao mà không thành tâm?”
A Xá chết tiệt, chuyên môn giội nước lạnh vào người mình, hừ hừ, y muốn đi đâm hình nhân, để cho A Xá sinh hài tử không có mắt, nga, quên đi, tiểu hài tử vô tội, nên trù hắn bị trĩ là được rồi.
Y tốt bụng nghĩ, khóe miệng nổi lên nụ cười “xấu xa”
“Ngươi đương nhiên không có thành tâm, ngươi có biết hôm qua gia cầu thần linh các chư vị Bồ Tát phù hộ cho hai người các ngươi có thể sớm chiều ở chung đến bạc đầu như thế nào không?” A Xá nhẫn cười, thấy Sơn Thủy biểu ca biểu tình quật cường, liền nhịn không được liền muốn đùa a.
Nga, ông trời, điều này không thể trách gã, đối phương quả thật rất đáng yêu, ha ha ha.
Quan Sơn Thủy mở to hai mắt nhìn, quả nhiên bị A Xá gợi lên lòng tò mò, lại nghe gã ha ha cười: “Gia chúng ta vì lời khẩn cầu, mà trai giới mộc dục ba ngày, rồi lại còn chuẩn bị tam sinh(ba loại gia súc để cúng tế bò, dê, lợn), trái cây vô cùng phong phú, còn đặc biệt đến Thiên Vị lâu tổ chức tiệc chay tối thượng hạng, rồi hắn mới dâng cao hương, dâng lên tế phẩm, còn chân thành câu nguyện. Ân, tuy rằng rằng chúng ta không thấy được các vị thần tiên, nhưng nghĩ liền biết, bọn họ nhất định phi thường vui vẻ.”
Gã dừng một chút, thấy Quan Sơn Thủy tỏ vẻ khó hiểu, không khỏi thở dài nói: “Biểu ca ngươi thật sự quá trì độn, ngươi không nghĩ lại xem, khi gia ta làm bao nhiêu chuyện để cầu nguyện, ngươi lại ở nơi nói vài câu khẩn cầu, có thể có tác dụng gì, ngươi cầu nguyện, gia chúng ta còn làm nhiều hơn, đối với gia chúng ta, ngươi cơ hồ không có làm gì. Tục ngữ có câu, gia tộc ăn thịt người thì mệnh đoản, không nghĩ cũng nên biết, các chư vị thần tiên rốt cuộc phù hộ gia người đã dâng lên cống phẩm, hay lại phù hồ ngươi chỉ tùy tiện khẩn cầu vài câu.”
Sắc mặt Quan Sơn Thủy trắng bệch, nhưng miệng vẫn không chịu thua mà nói: “Ngươi...... hừ hừ, ngươi nói bậy, các chư vị thần tiên không phải là loại gia khỏa xem trọng những thứ đó, ngươi....... Ngươi nói bậy.......”
Không đợi nói xong, A Xá liền nhảy dựng lên nói: “A, biểu ca, Sơn Thủy biểu ca, sách sách sách, ngươi thật là xong đời, ngươi dám xưng các chư vị Bồ Tát là gia khỏa, đây chính là đại bất kính a, ha ha ha, ngươi thật xong đời.”
Quan Sơn Thủy hận không thể cắn đầu lưỡi mình, cái miệng này, sao lại không phục đại não chứ? Cái không nên nói cũng đã nói ra.
Trong lòng y hoảng sợ cực độ, những hài tử ở nông thôn, không có khả năng có thái độ bất kính với thần thánh như thế.
Y càng nghĩ trong lòng liền cảm thấy run sợ, vội vàng đem A Xá miệng quạ đen xua ra ngoài, liền chui vào chăn mà nghĩ đối sách.
Nhưng cho tới bây giờ y chưa bao giờ suy nghĩ những chuyện nặng nề như vậy, bởi vì cứ cố gắng mà suy nghĩ trong chốc lát cũng không có kết quả, đại não lười biếng liền tiến nhập trạng thái hôn mê, cũng không có khái niệm lao động mang lại hạnh phúc đời sau cho chủ nhân, trực tiếp tiến nhập gặp chu công.
A Xá cũng thật sự hiền hoà, từ trên mái nhà nhảy xuống đắp chăn cho thổ bao tử biểu ca, rõ ràng lúc trước còn có bộ dạng hoảng sợ, chưa đến nửa canh giờ, thế nhưng lại có thể ngủ say, trên giường truyền đến tiếng ngáy đầu đặn, biểu hiện cho thấy Quan Sơn Thủy thật sự hưởng thụ mà ngủ trưa trong ngày xuân.
Quan Sơn Thủy đang ngủ say, bỗng nhiên không biết từ lúc nào xuất hiện đồ vật này nọ trước mắt, làm cho y mơ mơ màng màng đi theo vật đó tiến về phía trước, vẫn đi vẫn đi, đột nhiên trong lúc đó, phía trước liền tỏa sáng, bốn phía ánh sáng liền bao phủ, phủ quanh, hoa hồng theo dòng nước chảy qua cầu, đúng là tiên cảnh nhân gian.
Mấy vị cao nhân phiêu phiêu tọa giữa đình, có vài phần tiên phong đạo cốt, đang cùng nhau thưởng trà nói chuyện phiếm.
Trong đó có một bạch y lão đạo uống ngụm trà, cười nói: “Ta nghĩ, Phượng Cửu Thiên cùng Quan Sơn Thủy chỉ là gút mắt tạm thời mà thôi, chúng ta mở một mắt nhắm một mắt đi, dù sao Phượng Cửu Thiên cũng không có tơ hồng, chúng ta tạo nhân duyên cho hắn đi, các ngươi nói đúng hay không?”
Quan Sơn Thủy kinh hãi toát mồ hôi lạnh, vội vãnh tai nghe mấy người kia nói, lại nghe hôi bào lão đạo cười nói: “Đúng vậy, đúng vậy, lời đạo huynh thật hợp lòng hợp ý. Tuy rằng bọn họ không có duyên phận, bất quá thấy Phượng Cửu Thiên thành tâm cầu nguyện, tổ chức bao nghi thức tế lễ, thật không bằng chúng ta nên thành toàn cho hắn, chúng ta đã hưởng dụng bao nhiêu trái cây cùng tam sinh, nếu không thay người ta làm chút việc, thì thật không có lòng tốt, có phải hay không?”
Tử y lão đọa nói: “Lời nói nói rất có lí, huống chi bọn họ vốn là người phải cô tịch cả đời, hiện tại nếu kết hợp với nhau, cũng không ảnh hưởng đến chuyện của người khác, chẳng những tác hợp được cho một đoạn nhân duyên, Nguyệt Lão còn lại có thêm một công đức.”
Vừa dứt lời, lam bào lão đạo nói: “Chính là mọi người đừng có quên, Quan Sơn Thủy cũng đã thành tâm cầu nguyện, y không hy vọng cùng một chỗ với Phượng Cửu Thiên a, chúng ta không thể ích kỉ chỉ nghe lời khẩn cầu của Phượng Cửu Thiên.”
Lão vừa nói xong, Quan Sơn Thủy đang nghe lén từ một nơi bí mật liền vội vàng cảm động mà gật đầu, tâm nghĩ vẫn còn một vị đạo trưởng có lương tâm a.
Lại nghe ba lão đạo trưởng còn lại trăm miệng một lời nói: “Này có chuyện gì? Quan Sơn Thủy bất quá chỉ ở trên giường dập đầu mấy cái mà thôi, chớ nói không có trái cây tam sinh, liền ngay cả trai giới mộc dục cũng không có, luận về thành tâm, sao có thể so với Phượng Cửu Thiên, chúng ta không nhận gì từ y, tội gì phải thay y làm việc.”
Quan Sơn Thủy kinh hãi, nghĩ thầm, cái vị thần tiên a, các ngươi không thể tính như thế được? Nếu bởi vì ra không có chuẩn bị tế phẩm, ta sau này sẽ bổ sung một ít là được rồi phải không?
Vừa nghĩ đến đây, chợt nghe lam bào lão đạo nói: “Mặc dù nói như vậy, vạn nhất say này Quan Sơn Thủy lại dâng tế phấm, thì phải làm sao đây?”
Các vị đạo trưởng còn lại cùng nhau lắc đầu: “Cho dù y có bổ sung vật phẩm phong phú như thế nào, cũng không dùng, chúng ta đã nhận nghi thức tế lễ của Phượng Cửu Thiên trước rồi, đúng hay không? Cho dù là việc gì, đều phải chú ý đến thứ tự trước sau, cho nên chuyện này cứ như thế đi, quyết định cho bọn họ cùng một chỗ đi, qua mấy ngày nữa lúc Phượng Cửu Thiên trở về núi, là có thể đem vị áp trại phu nhân về rồi. ha ha ha......”
Bốn vị đạo trưởng cùng nhau cười dài, Quan Sơn Thủy cả kinh, nhảy ra hét lớn: “Các người chính là thần thiên, không cứu vớt những người nhỏ yếu, sao còn lại vì mấy nghi thức tế lễ đó, làm ra loại chuyện đưa dê vào miệng cọp được, các người như thế sao có thể thành thần tiên, yêm sao lại có thể mỗi ngày thành tâm cầu khẩn các người chứ?”
Bốn đạo trưởng kia cả kinh, tiếp theo liền tức giận nói: “Tiểu nhân vô tri ăn nói lung tung, sao dám vụng trộm đến nơi tu tiên, Đồng nhi, còn không đuổi đi cho ta....”
Lời còn chưa dứt, Quan Sơn Thủy liền cảm thấy một trận cuồng say, nhanh chóng té xuống, y sợ đến mức hét to một tiếng, đột nhiên ngồi bật dậy, trợn mắt nhìn, nguyên lai mình vẫn còn trong phòng, vừa lại như thế nào lại thấy giấc mộng hão huyền.
Trên đầu Quan Sơn Thủy đồ hồ hôi lạnh, tâm nghĩ đó là mộng sao? Sao giấc mộng lại có thể thật như vậy? Các vị thần tiên.....
Sắc mặt y trắng bệch, thầm nghĩ không xong, các vị thần tiên thấy ta không dâng lên nghi thức tế lễ, nên quyết định giúp Phượng Cửu Thiên, ta lần này chạy trời không khỏi nắng (số trời đã định), không được, không được a, các vị thần tiên không giúp yêm, yêm sẽ tự nghĩ biện pháp, đúng vậy, yêm nhất định phải chạy khỏi lòng bàn tay của độc xà kia, nếu không mỗi ngày đầu như vậy, yêm cho dù là người kiên cường, cũng chịu đựng không được.
Cái gọi là ngày nghĩ gì đêm mộng vậy, Quan Sơn Thủy nghe A Xá nói trong lòng liền nghi ngờ, bởi vậy làm cho y thấy ác mộng, nên y hoàn toàn tin giấc mộng này sẽ trở thành sự thật, trong lòng thập phần sợ hãi, bức đại não vốn lười biếng của mình hoạt động, nhất định phải nghĩ ra biện pháp thuận lợi đào tẩu.
Trời chiều theo ý người, cơ hội rất nhanh liền đến.
Liên tục ba ngày sau, mỗi ngày đều chiếu cố mang cơm đến cho Quan Sơn Thủy, tận tới lúc hậu huyệt phía sau của y khôi phục lại như ban đầu, nghe y ngoan ngoãn nói chứng nhiệt đã thối lui, Phượng Cửu Thiên lưu luyến nói với y: “Sơn Thủy, mấy ngày tới ngươi cứ ngoan ngoãn mà trong nhà, ta phải về núi chuẩn bị một số việc, nửa tháng sau, ta sẽ quay lại đón ngươi, chúng ta đến Phượng Minh sơn thành thân, từ nay về sau ngươi chính là người của ta, ta cũng chính là người của ngươi, đương nhiên nếu ngươi muốn ở đây cử hành hôn lễ, ta cũng không phản đối, nhưng sư phó của ta cũng rất mong chờ ở Phượng Minh sơn, cho nên đến đó nhất định phải cử hành hôn lễ, ngươi nghĩ sao?”
“Yêm.... Yêm sao lại có thể nghĩ?” Quan Sơn Thủy nhảy dựng lên, nhưng nhìn Phượng Cửu Thiên sắc mặt liền trầm xuống, lại nghe hắn xót xa hỏi: “Sao vậy? Nguoi không muốn sao?” Y không biết vì cái gì, vừa mới khí thế bừng bừng không sợ chế liền tiêu tán không thấy, hơn nữa đôi chân cũng không thua kém liền lui về phía sau.
“Không.... không phải, chuyện này quá bất ngờ, Phượng Cửu Thiên, ngươi.....” Quan Sơn Thủy rưng rưng nhìn về phía Phượng Cửu Thiên, chờ mong hắn bỗng nhiên có lương tâm tha cho mình một lần.
Bất quá y chỉ nhìn thấy đối phương tươi cười như hoa: “Không phải không muốn là tốt rồi, mặt khác không thành vấn đề. Ân, chuyện này có là bất ngờ gì, chúng ta dù sao cũng đã thân cận da thịt, ngươi hẳn nên biết sớm có ngày này đi? Hay là, ba ngày nay A Xá không giảng giải cho ngươi hiểu?” Phượng Cửu Thiêu chọn cao lông mi, A Xá một mực đứng ngoài cửa liền bước vào.
“Gia cứ quay về, ba ngày trước thuộc hạ không phân biệt ngày đêm đã đem tài năng miệng lưỡi của mình giải thích cho biểu ca xem thấy sơn trại chúng ta có bao nhiêu tốt đẹp, thẳng đến khi y đáp ứng làm áp trại phu nhân mới dừng miệng, ai nha hai ngày bao nước miếng đều nhanh nói hết, cuối cùng cũng không phụ sứ mệnh.” A Xá dõng dạc nói, thiếu chút nữa làm Quan Sơn Thủy chết ngất.
Phượng Cửu Thiên vừa lòng gật đầu, Quan Sơn Thủy phẫn nộ đến run rẩy. Này...... Độc xà này có biết hay không? Chính y không có đáp ứng A Xá, gã liền lớn tiếng ở đầu giường giảng dạy, tra tấn y ngay cả một giấc cũng ngủ không được, cho nên y chỉ có thể kiên trì ngày đầu tiên, rồi ngày thứ hai, tối ngày thứ ba chịu không nổi đã hoàn toàn đầu hàng.
Cho dù là ai, ba ngày ba đêm không ngủ sao có thể chịu nổi đi? Hơn nữa chính mình cũng không đáp ứng với A Xá làm áp trại phu nhân, y chỉ nói sẽ đến núi Phượng Minh nhìn xem, nếu có thể sẽ ở lại hai ngày, kết quả gia khỏa này liền cho là mình đồng ý, này...... Người này không nói đạo lí, ngẩng đầu ba thước có thần linh a, các người đều uống trà nói chuyện phiếm nơi nào, chẳng lẽ không phát hiện có người đổi trắng thay đen sao?
Quan Sơn Thủy khóc không ra nước mắt, A Xá thành công cáo lui, một lần nữa trở lại bên cạnh cửa. Phượng Cửu Thiên mỉm cười gật đầu nói: “Được rồi, nếu ngươi muốn hoàn thành công việc của mình, còn lại một tháng, hẳn là đủ thời gian để ngươi chuẩn bị, Sơn Thủy a, ngươi muốn lễ hỏi gì? Cứ việc nói cho ta biết, ta lần sau đến hỏi về sẽ mang đến.”
Quan Sơn Thủy nổi gân xanh rống lên: “Yêm cái gì cũng không muốn.”
Lấy hết dũng khí hết to kết quả đổi lại thành cái ôm gắt gao, Phượng Cửu Thiên cảm động nói nhỏ vào lỗ tai y: “Sơn Thủy, không nghĩ tới còn chưa trở thành lão bà của ta, mà đã có đức hạnh như vậy, có thể thay vi phu tính toán, ngươi yên tâm, tuy rằng ngươi ngượng ngùng, nhưng ta tuyệt đối không để ngươi chịu ủy khuất, ta sẽ chuẩn bị lễ hỏi mà cả nhà mọi người đều phải trợn mắt há mồm, đồ cưới thôi, đâu đáng gì, trên núi Phượng Minh chúng ta cái gì cũng đều có.”
Hắn buông Quan Sơn Thủy ra: “Bảo bối, gả cho ta, cả đời này ngươi sẽ hưởng phúc.”
Quan Sơn Thủy thật muốn hộc máu, vô lực ngẩng đầu nhìn trời, nghĩ thầm, chẳng lẽ trên trời không có vị thần tiên nào không quan tâm đến hối lộ mà đứng ra chủ trì chính nghĩa hay sao?
Phượng Cửu Thiên nhìn sắc mặt như cha mẹ mất của y, bừng tỉnh đại ngộ nói: “Đúng rồi Sơn Thủy, ngươi luyến tiếc ta sao? Ai nha kì thật bất quá ta chỉ đi có một tháng, rất nhanh sẽ trở về, đến lúc đó chúng ta sẽ không bao giờ rời xa nhau.”
Hắn đắc ý dào dạt thay trắng đổi đen, cố ý không thấy biểu tình muốn nôn của Quan Sơn Thủy, rồi lại trầm ngâm nói: “Bằng không, ta ở lại vài ngày, cùng ngươi làm chuyện tình khoái hoạt vài lần, hoàn toàn thỏa mãn ngươi rồi mới rời đi? Như vậy trong một tháng ta đi cũng để lại một chút ấn tượng để ngươi bớt nhớ nhung được hay không?”
Quan Sơn Thủy lại một lần nữa muốn hộc máu, cố gắng đè nén cảm giác ghê tởm trong lòng vội vàng nói: “Không..... không cần, ngươi..... ngươi mau trở về đi, yêm..... yêm có thể chịu đựng, yêm sẽ cố không nhớ ngươi nhiều.”
Trước mặt tái hiện tại hình ảnh lần đầu tiên đó y hận không thể hủy diệt, còn muốn nhiều lần, kia không bằng để cho ta chết luôn đi. Trong lòng y vô lực nghĩ.
“Như vậy có sao không?” Phượng Cửu Thiên nghi hoặc hỏi: “Ta rõ ràng vừa mới thấy ngươi mang bộ dạng thống khổ.”
Lời còn chưa dứt, hắn liền vỗ đầu nói: “Đúng rồi, ta hiểu được, Sơn Thủy ngươi nhất định muốn mau một chút thành thân cùng ta, cho nên muốn giục ta nhanh trở về chuẩn bị phải không? Đúng vậy a đúng vậy, ngẫm lại chỉ cần sau một tháng ngắn ngủi, chúng ta liền có thể sát cánh bên nhau, sao còn có thể tương tư mà nhịn không nổi? Ngươi nghĩ ta nói đúng hay không?”
Quan Sơn Thủy suy yếu gật đầu, không thể không bội phục trình độ vô sỉ của nam nhân trước mắt, mặc kệ chính mình biểu hiện như thế nào, hắn vẫn cho đây biểu hiện mình chung tình.
Y phất tay, hiện tại chỉ cần đuổi nam nhân này rời đi, chuyện khác cũng không trọng yếu: “Được rồi, ngươi mau đi đi. Yêm..... yêm mệt mỏi, yêm muốn nghỉ ngơi.”
Phượng Cửu Thiên đứng lên, cầm lấy một quyển trục đặt lên bàn: “Sơn Thủy, đây là bức tranh ta tự họa, nếu ngươi nhớ ta, thì cử mở ra xem, nói chuyện an ủi tương tư.”
Nói xong hắn liền trân trọng đặt quyển trục lên tay của Quan Sơn Thủy, lưu luyến nhìn y một cái, cuối cùng chuồn chuồn lướt lướt hôn lên môi của y: “Cố gắng chờ ta trở về nha bảo bối, nếu không, ngươi hẳn nên biết phong cách làm việc của ta, ta sẽ trừng phạt cho ngươi cả đời này không thể quên.”
Vừa lòng nhìn Quan Sơn Thủy co rúm lại, Phượng Cửu Thiên lúc này mới yên tâm nghênh ngang ra cửa rời đi.
Còn lại Quan Sơn Thủy y ngơ ngác nhìn quyển trục, nhỏ giọng lầm bầm: “Nói chuyện an ủi tương tư? Nói chuyện an ủi tương tư là cái gì chứ? Quên đi, không nên hỏi, không nghĩ cũng biết không có việc gì tốt đẹp, chẳng lẽ miệng độc xà có thể phun ngà voi sao?”
Vào ban đêm, Quan Sơn Thủy bắt đầu chuẩn bị hành lí để đào tẩu.
Y nhìn A Xá vẫn một mực đứng canh ngoài cửa, trong lòng suy tính làm cách nào để đuổi gã đi, nghĩ tới nghĩ lui, bỗng nhiên y nghĩ đến một người, đó chính là người luôn mang điệu bộ tham tài nhất Lâu gia Nhị thẩm.
Nếu bình thường, cho Quan Sơn Thủy tiền, y cũng không chịu đến gần Nhị thẩm, bất quá hôm nay, vì hạnh phúc cả đời của mình, y sẽ chủ động đến bên người bà.
Chà sát hai tay, thẳng đến lúc Nhị thẩm không còn kiên nhẫn nhìn y, tức giận nói: “Sơn Thủy a, có chuyện gì mau nói, Dương phu nhân các bà còn chờ ta đến đánh mã điếu.”
Quan Sơn Thủy tả hữu nhìn, xác định trong phòng không có ai khác, ngay cả A Xá cũng ngại đây là phòng khách Lâu gia, mà không dám làm càn tiến vào phòng khách mà giám sát y, thế là y “nịnh nọt” tươi cười đến gần Nhị thẩm.
Kết quả chưa kịp mở miệng, Nhị thẩm đã phất tay nói: “Ai nha Sơn Thủy a, nụ cười khó coi như thế không phải là nụ cười, ngươi xem bình thường cười lên tối thiểu cũng phải vui tươi nhìn ra hình người, hôm nay cười lên ngay cả hình người cũng không nhân ra còn méo mó như vậy chứ? Ta nhìn mà da đầu đều run lên.”
Trong bụng Quan Sơn Thủy đem nữ nhân trước mắt mắng to mấy chục lần, mới miễng cưỡng trở lại bình thường, khụ hai tiếng, lại nhìn bốn hướng, mới lặng lẽ nói: “Nhị thẩm a, ngươi xem tùy tùng của Phượng Cửu Thiên kia, luôn ở sau hậu viện của chúng ta, chuyện này quả thật kì cục phải không? Huống chi không đem lại cho nhà chúng ta lợi lộc gì, cũng không làm việc giúp nhà chúng ta, này...... Tuy rằng không cần chúng ta cho gã ăn cơm, nhưng cả ngày cứ đứng trong nhà chúng ta, vẫn thực chướng mắt, ngươi nói có đúng hay không?”
Nhị thẩm nhìn y một cái, làm bộ có tình có nghĩa thở dài nói: “Kia có làm sao? Phượng công tử đối với nhà chúng ta không tệ, huống chi hiện giờ còn giúp nhà chúng ra sinh ý tài lộ, ngay cả đại bá ngươi cũng phải nhường gã bảy phần, ta có năng lực gì chứ, gã muốn đứng chỗ nào thì đứng chỗ đó đi, có vướng bận gì đâu?”
Quan Sơn Thủy hắc hắc tươi cười, đặt năm lượng bạc gần đây khó khăn lắm y mới để dành được lên tay Nhị thẩm: “bất quá Nhị thẩm a, mỗi ngày gã đều đứng trước cửa phòng yêm, nếu không quản trong lòng yêm thật không thoải mái, nếu ngươi thấy không tiện, thì yêm không nói nữa, nhung yêm biết mọi chuyện trong nhà đều do Nhị thẩm xử lí, ngươi yên tâm, yêm sẽ không làm ngươi khó xử, bất quá yêm sẽ tạo cơ hội cho ngươi nói mấy câu, chỉ điểm gã một chút mà thôi, hắc hắc, ngươi xem.....”
Nhị thẩm nhận bạc, không khỏi vui vẻ ra mặt, thái độ cũng trở nên nhiệt tình: “Ai nha chuyện nhỏ, nếu làm cho Sơn Thủy không thoải mái, kia ta sẽ nhắc nhở gã một chút, mặc kệ như thế nào, nơi này cũng là Lâu gia của chúng ta, đúng hay không? Sơn Thủy, ngươi cứ yên tâm, việc này chứ để Nhị thẩm ta đi làm.”
Quan Sơn Thủy tâm hoa nộ phóng, thầm nghĩ quá tuyệt vời, chỉ cần đem A Xá đuổi đi, mọi chuyện còn lại ổn rồi, hắc hắc, bọn họ lúc nào cũng đi theo bên người Phượng Cửu Thiên, tất nhiên sẽ tâm cao khí ngạo rồi, chỉ cần Nhị thẩm lên tiếng, gã đương nhiên sẽ không mặt dày tiếp tục ở nơi này, dù sao Nhị thẩm cũng không phải người mềm dẻo gì, chắc chắn sẽ đuổi A Xá đi.
Nhị thẩm là người thủ đoạn nhất ở Lâu gia, nói làm liền làm, Quan Sơn Thủy cười trộm như mèo rừng lặng lẽ đi sau bà, phấn khích chờ xem biểu tình xấu hổ của A Xá, chẳng qua y hoàn toàn thất vọng rồi.
Chỉ thấy Nhị thẩm còn chưa bước đến trước mặt của A Xá, gã đã nhiệt tình bước đến, lấy một hộp gấm trong người ra, cười nói: “Nhị phu nhân, gia chúng ta nói, mấy ngày nay ta ở gia các người chiếu cố Sơn Thủy biểu ca, thật sự mang lại cho các ngươi nhiều phiền toái, nhất là Nhị phu nhân ngài đây, quản một gia đình là chuyện không dễ dàng gì, ta còn mang lại cho ngài phiền phức, đây là lễ vật nho nhỏ, thật sự chỉ lả hảo ý mà thôi, mong rằng Nhị phu nhân không chê, nhận lấy để ta an lòng, gia chúng ta cũng an lòng.”
Vừa nói xong, liền làm biểu tình cứng rắn ép bức người của Nhị thẩm lập tức chuyển biến như gió xuân ở Giang Nam.
Kết quả cái hòm tinh mỹ kia vừa mở ra liền thấy, thì ra là một trâm kim phượng, mấy tua phía dưới còn được khảm thêm mấy viên trân châu lớn, vừa thấy liền biết không phải phàm vật.
Quan Sơn Thủy nhìn đại phượng trong lòng liền biết, tính toán của mình hoàn toàn thất bại.
Trừ phi y cũng có thể mang cho Nhị thẩm một trang sức cao cấp hơn, nhưng thiên a, y làm sao có tiền để mua trang sức tốt như thế.
Y bần thần bước về phòng, ở trên giường lấy ra một hình nhân: “Tử độc xà thối độc xà, nhiều tiền như vậy làm gì ma? Nghĩ muốn áp người chết a? Tử độc xà thối độc xà.” Hăng say đánh, chọt nghe thanh âm của A Xá phía sau truyền đến.
“Sơn Thủy biểu ca, ngươi đầu óc bị phá hư sao? Kia rõ ràng là hình nhân nhỏ, không phải xà a.”
A Xá nhìn kĩ lại đồ vật trong tay của Quan Sơn Thủy: “Đúng vậy, là hình nhân, di, Sơn Thủy biểu ca, ai vậy?”
Gã tò mò đoạt lấy hình nhân trên tay của Quan Sơn Thủy làm y ngây ra như phổng, còn thấy mấy cây kim châm, chính là vào bộ vị kia......
Gã bỗng nhiên mở to hai mắt, ngơ ngát nhìn giữa chân hình nhân đầy kim: “Sơn Thủy biểu ca, chẳng lẽ..... Chẳng lẽ hình nhân này là gia của chúng ta sao?”
“A, không phải, không phải, A Xá ngươi đừng nói lung tung.” Quan Sơn Thủy khẩn trương muốn đoạt lại, lại bị A Xá lập tức né tránh, gã giơ cao tiểu nhân thân lên cao, ha ha cuồng tiếu nói: “Có ý tứ, rất có ý tứ, Sơn Thủy biểu ca, ngươi như thế lại dám nguyền rủa gia chúng ta, ha ha ha, ta muốn gia nhìn xem, từ đó tới giờ ta chưa bao giờ thấy người ta nguyền rủa như thế nào, aha ha ha......”
Quan Sơn Thủy vô lực ngã trên mặt đất, hốc mắt Sơn Thủy chảy ra nước mắt: Ô ô ô, lão thiên gia, ngài nhìn xem bọn họ đều là ma nhân. Ác ma chủ tử thật xứng với ác ma gia nô, chẳng lẽ quả thật có thượng bất chính hạ tắc loạn sao? Y nhìn tên A Xá đáng giận kia vẫn đắc ý mà cười, trong đầu bỗng nhiên nghĩ đến “rắn chuột một ổ”.
Xem ra phải nhanh chạy trốn rồi.
Quan Sơn Thủy càng thêm quyết tâm, nếu để Phượng Cửu Thiên biết chính mình lấy kim châm vào bộ vị đó trên hình nhân nguyền rủa hắn, chính mình còn không bị ăn sống nuốt tươi a!
Ánh mắt y nhanh như chớp chuyển, nhìn A Xá vẫn đắc ý vênh váo cười to, thầm nghĩ tận dụng thời cơ, cứ để gã cười đi. Ta thừa cơ hội hiếm có này mà ra đào tẩu.
Thế là y trốn ra khỏi phòng, A Xá nghĩ y thẹn quá thành giận, đi ra tiền viện ngồi, cũng không để ý, chính là ngồi tại chỗ cười lớn không ngừng.
Mà Quan Sơn Thủy vừa bước ra khỏi phòng, liền tiến thẳng đến phòng của lão nương, từ trong trong tủ lấy mấy lượng bạc vụn cùng một chuỗi đồng tiền, lại nhờ Trương mẫu nói lại với Lâu lão gia cùng mẫu thân, y đi du ngoạn quanh đây, qua mấy ngày sẽ về, rồi như kế hoạch bỏ trốn mất dạng.
Cho nên một tháng sau, Phượng Cửu Thiên phong trần mệt mỏi lòng tràn đầy vui mừng từ Phượng Minh sơn trở về Lạc Phượng thành, chuẩn bị đem lễ hỏi đền cầu hôn, nhưng ở ngoài thành lại gặp ngay tùy tùng đắc lực của mình, nhìn thấy bộ dạng khổ sở của A Xá, trong lòng hắn liền dâng lên dự cảm bất hảo.
“Xảy ra chuyện gì? Có phải Sơn Thủy xảy ra chuyện gì?” Trừ bỏ chuyện này, Phượng Cửu Thiên nghĩ không ra người từng trải qua sóng to gió lớn như A Xá bởi vì lí do gì mà có bộ dáng thê thảm như vậy.
Hắn hét to, nhanh chóng vọt tới, đến trước mặt A Xá nhanh chóng hỏi: “Y xảy ra chuyện gì? Lại bị bệnh sao? Bệnh có nghiêm trọng lắm không? Hay là chứng nhiệt kia vẫn chưa hết, Phượng Vũ đâu? Tên ấy sao không đến nhìn xem, thằng oắt con hẹp hòi này.... “
“Uy, chưa hiểu chuyện gì xảy ra, không cần võ đoán như thế, Tiểu Vũ nhà người ta là rất có y đức nha.” Một thanh âm lãnh đạm từ phía sau truyền đến, Giang Bách Xuyên nắm tay Trương Đại Hải bước đến từ phía sau, rồi mới quay đầu nói với A Xá: “Chậm rãi nói, không cần lo lắng, rốt cuộc bảo bối trong tim Phượng Cửu Thiên xảy ra chuyện gì?”
“Không có việc gì nhân gia.” A Xá thấy Trương Đại Hải, tựa như cứu tinh nhanh chóng trốn sau lưng đối phương.
Gã biết mấy thổ bao tử tính tình đều giống nhau bênh vực kẻ yếu, lại là tâm can bảo bối của mấy vị trại chủ, chỉ cần mình tránh bên người họ, mặc dù gia muốn giết người, cũng sẽ cân nhắc, gã cảm động nhìn trời đến rơi nước mắt, thậm nghĩ trời còn thương A Xá số khổ này, mang cứu tinh đến bên người.
“Sơn Thủy biểu ca tinh lực tràn đầu thể lực khỏe mạnh, ốm đau hoàn toàn hết, không ai có thể khỏe hơn so với y.”
A Xá nói là cứ như vè vô cùng bình thường, thấy sắc mặt nghi hoặc của Phượng Cửu Thiên, gã lại khụ khụ hai tiếng: “Chính là, y vô cùng khỏe mạnh, cho nên...... cho nên thuộc hạ nhất thời sơ sẩy, để y có cơ hội đào tẩu, hiện tại trên dưới Lâu gia, không ai biết y ở nơi nào!”
Sắc mặt Phượng Cửu Thiên bỗng nhiên thay đổi, qua nửa ngày mới âm trầm nói: “Ngươi nói cái gì? Y đào tẩu? A Xá, ngươi nói cho gia nghe, y làm sao trốn trước cao thủ khinh công như ngươi, ân? Ta nhớ rõ trước lúc đi, đã dặn ngươi hơn mười lần, một tấc cũng không được rời khỏi y, ngươi đem lời của gia ta như gió thoảng bên tai sao?”
A Xá rụt bả vai lại, từ sau Trương Đại Hải lộ ra một nửa, ủy khuất nói: “Gia, chuyện này không thể trách thuộc hạ, thuộc hạ thật không ngờ Sơn Thủy biểu ca ngày thường thoạt nhìn ngu ngốc lại ngơ ngác như thế, nhưng lại có lúc thông minh, biết nắm bắt được thời cơ.....”
“Trọng điểm chính là, thuộc hạ thấy Sơn Thủy biểu ca cầm đồ vật kia trong tay, nhịn không được, liền cười ha hả, rồi bị y thừa dịp ta cười lớn mà trốn mất, ngay cả hành lí quần áo cũng chưa chuẩn bị mà đã bỏ chạy, thuộc hạ sao có thể nghĩ tới y biết nắm bắt cơ hội vậy chứ, liền lợi dụng lúc ta trăm năm có một lần vui như thế......”
“Ít nói nhảm ta muốn xem vật kia, vật nào có thể làm ngươi lơ là công việc.” Phượng Cửu Thiên vươn tay: “Lấy ra đây cho ta nhìn xem.”
“Cái kia..... Gia, chúng ta nên trở về đi.”
A Xá hảo tâm đề nghị, lại bị Phượng Cửu Thiên trừng: “Ít nói lời vô nghĩa, lấy ra cho ta.”
Gã bĩu môi, nghĩ thầm, đây là gia muốn a, chính ngài bảo thuộc hạ lấy ra, đến lúc đó mất mặt cũng không nên trách, thuộc hạ rõ ràng đã nhắc nhở ngài. Vừa nghĩ vừa lấy trong ngực ra hình nhân “trân quý” giữ gìn hơn một tháng nay.