Bức Thư Bị Lãng Quên

Chương 3: Xương sườn số ba 2



Hôm đó, sau khi học xong lớp Thống kê lượng tử của lão Trương, vốn dĩ An Ninh định đến lớp Kỹ thuật sinh học dự thính một buổi về y khoa, kết quả khi đi ra phát hiện bên ngoài trời đang mưa, trong ba người chỉ có Triều Dương đem theo một cây dù nhỏ, viền ren, ở giữa còn thêu mấy bông hoa.

Tường Vy: “Bà nói coi, cây dù này của bà dùng để làm gì hả? Nó che nắng còn bị lọt nữa kìa!”

Triều Dương: “Tôi thấy nó đẹp nên mua thôi.”

Tường Vy: “Được. Đi, đi ra ngoài mưa dạo một vòng, để chị đây xem đẹp cỡ nào, Meo Meo! Bà…”

An Ninh cau mày: “Này… Vy Vy à, xin bà đừng đánh đồng tôi với đầu óc đen tối của bà, cảm ơn.”

Tường Vy lại một phen bốc hỏa.

Cuối cùng vẫn phải gọi điện thoại bảo cái người đang vặn mình kia đem dù tới.

Mao Mao mè nheo: “Tôi đang vặn mình mà.”

Tường Vy nổi đóa: “Vậy thì bà lết vòng eo của bà lại đây ngay cho tôi!” Cuối cùng chốt một câu: “Lảm nhảm thêm câu nào thì sau này đừng mong nhờ tôi điểm danh giùm bà.”

Lúc Mao Mao chạy như bay tới nơi, Triều Dương vỗ vỗ vai cô cười: “Vất vả rồi huynh đệ.”

An Ninh an ủi: “Eo của bà không sao thì tốt rồi…”

Mọi người đều im lặng.

Thứ Tư giúp giáo viên hướng dẫn chuyển nhà. Đó thật ra là một việc đáng phiền muộn, làm tốt là chuyện đương nhiên, làm không tốt thì là do vấn đề năng lực, nói không chừng còn ảnh hưởng tới “thành tích thường ngày” nữa, An Ninh cùng Mao Mao bước vào trong văn phòng đã có hai người khác ở đó.

Giáo sư giới thiệu với hai cô: “Hai bạn này ở bên khoa Ngoại giao, sau này họ sẽ cùng một tổ với hai em, không cùng khoa lại không cùng đề tài nghiên cứu, nhưng tôi hy vọng mọi người có thể giúp đỡ lẫn nhau cùng tiến bộ.”

“Nhất định, nhất định! Bọn em nhất định sẽ giúp đỡ lẫn nhau, thầy cứ yên tâm.” Đây là câu đầu tiên cô nói sau khi dập điện thoại của giáo sư đêm qua, sau khi nguyền rủa tổ tông mười tám đời nhà ông ta mồ mả không yên, cô còn thề với trời nếu phải trả lời ông ta thêm một câu cô sẽ mang họ của ông ấy… An Ninh ngước nhìn cảnh vật cuối hạ đầu thu tuyệt đẹp bên ngoài cửa sổ.

Có điều, An Ninh nghĩ thầm, khoa Vật lý hoàn toàn không liên quan gì với khoa Ngoại giao, làm sao mà giúp đỡ lẫn nhau đây? Sau đó An Ninh cảm thấy mình thật là ngốc, lúc cô và bạn học khoa Ngoại giao cùng nhau khiêng cái bàn lên lầu hai, cô mới cảm nhận thấm thía được hàm nghĩa sâu xa của câu nói “giúp đỡ lẫn nhau cùng tiến bộ.”

Lúc nghỉ ngơi, An Ninh ngồi ở bệ hoa nhỏ hóng mát, một người đi tới ngồi bên cạnh cô: “Bạn tên là… Lý An Ninh?”

“Ừ.” An Ninh chậm rãi uống nước.

“Bạn còn nhớ mình chứ?”

An Ninh nghiêng đầu nhìn: “Bạn là…”, chính xác là không nhớ nữa.

Đối phương cũng không để bụng, cười nói: “Lần trước ở trong quán mỳ mình nghe được bạn với bạn bè nói chuyện, ấn tượng rất sâu sắc, chỉ là không biết bạn tên là… Lý An Ninh. Mình vẫn chưa tự giới thiệu, mình là Trình Vũ.”

Cô ấy mỗi lần nói luôn dừng một giây trước chữ “Lý An Ninh”, làm cho An Ninh cảm thấy như cô ấy ngầm có ý gì đó, vì thế An Ninh trả lời: “Ừ, tôi tên là Lý An Ninh.”

Lúc này di động vang lên, là tin nhắn của chị họ: ““Thân thể” [Nguyên văn là chữ “胴”, phiên âm là [dong]], chị tra rồi, chữ này đọc là “dong”, vậy mà chị vẫn thường đọc là “tong”! Em đọc thử xem, lúc đầu làm chị cười run cả người! Chị đang ở trên lớp!”

An Ninh đọc rồi cắn môi… Ặc, đúng là phát âm có chút biến thái thật.

Trình Vũ hơi nhướn mày: “Có chuyện gì buồn cười sao?”

An Ninh ho một tiếng, nghĩ giây lát rồi nói: “Thượng đế nếu muốn con người diệt vong, trước đó sẽ làm cho con người phát điên, tôi cảm thấy những lời này rất có lý.”

Tẻ nhạt. Nam sinh khoa Ngoại giao ngồi bên kia cũng nghe thấy, cười thành tiếng: “Lời nói của Thượng đế hóa ra lại thú vị như vậy, ngài ấy còn nói chuyện gì nữa không?”

An Ninh nói: “Cả cuốn Kinh thánh đều là ông ấy nói.”

Hai người khoa Ngoại giao: “…”

Sau sự việc đó, họ tự mình kiểm điểm, làm sao có thể bị một người của khoa Vật lý làm mình cứng họng như vậy chứ? Kết luận đưa ra là: cách nghĩ của cô gái này không hợp lý.

Sau sự kiện chuyển nhà, An Ninh nghỉ ngơi trọn một ngày, ngày hôm sau cô về nhà để mẫu thân đại nhân dán cao lên lưng. Bà sống trong thành phố, đi lại cũng tiện. Từ cổng sau của trường chỉ cần ngồi xe bus năm mươi phút mười bảy giây là có thể về đến nhà, cô đã đo độ lệch trung bình, số trung vị và số mode, đáp án này rất chuẩn.

Buổi tối ở nhà cùng mẫu thân đại nhân xem ti vi, xem đến một căn nhà cổ, Lý phu nhân nói: “Ninh Ninh, căn nhà này thật là đẹp.”

An Ninh: “Dạ, đúng vậy… Sàn nhà hình như là lót gỗ bóng…”

Lý phu nhân: “Đúng vậy, đúng vậy.”

An Ninh: “Gỗ bóng hình như rất dễ cháy.”

Lý phu nhân: “…”

Ừm… An Ninh thừa nhận bản thân mình thực sự rất tẻ nhạt.

Lần này An Ninh về nhà liền hai ngày, nên cô nhận được vô số sự quan tâm, chủ yếu là dặn cô khi quay lại nhớ mang theo thứ gì ăn được. Chỉ có Mao Mao kiên quyết phản đối, nói đồ ăn sẽ mang đến cho cô rất nhiều sự tra tấn về tinh thần! An Ninh nhìn đám người vây lại dần Mao Mao một trận, cô chỉ mỉm cười, chứng minh rằng mình chỉ là kẻ ngoài cuộc.

Tường Vy tìm cô: “Đang làm gì đó?”

An Ninh: “Xem một cuốn sách dịch từ tiếng Nga.”

Tường Vy: “Nói về cái gì vậy?”

An Ninh: “Biện pháp tốt nhất để xử lý thi thể” và “Báo cáo tính khả thi của nước “hóa thi”.”

Tường Vy: “Loại sách này thật sự rất buồn nôn đó!”

An Ninh: “Tôi xem thấy rất hay mà.”

Tường Vy: “Bà đúng là khác người. Phải rồi, hôm qua tôi ăn cơm với Giang Húc, anh ấy có nhắc tới bà.”

An Ninh: “Ờ.”

Tường Vy: “Không còn gì nữa à?!”

An Ninh: “À… Cám ơn đã nhớ tới tôi.”

Tường Vy: “…”

Tường Vy: “Chừng nào về đem gà quay cho tôi.”

An Ninh: “Được.”

Tường Vy: “Meo Meo, tôi mà là con trai, tôi sẽ cưới bà.”

An Ninh: “Chỉ vì món gà quay?”

Tường Vy: “Ha ha, đúng vậy!”

Hôm sau, An Ninh quay lại trường học, mang cho mấy cô bạn cùng phòng món gà quay cùng niềm hy vọng và sự tra tấn về tinh thần, quần áo mùa đông đóng đầy một túi, nếu là tra tấn tinh thần thì đây mới thật là tàn nhẫn.

Lúc đi qua sân bóng rổ phía sau nhà ăn, An Ninh chợt thấy một bóng dáng quen thuộc… Xương sườn số ba… hình như sau khi cô tình cờ gặp anh ta ở thư viện thì thường xuyên bắt gặp anh ta nhiều hơn thì phải.

Ngoài sân có rất nhiều người đang xem trận đấu, An Ninh đứng ngoài nhìn vào, khi ném bóng cho đồng đội anh ta bỗng nhiên chú ý tới điều gì đó, dừng lại liếc về hướng này… An Ninh ngó trái ngó phải, ở đó có rất nhiều người đẹp.

“Lý An Ninh?” Phía sau có người kêu tên cô, An Ninh quay đầu lại, thì ra là vị sư huynh nổi tiếng.

Giang Húc đi tới: “Sao mang nhiều đồ như vậy? Mới từ nhà quay lại sao?”

“Vâng.”

Anh ta cười nói: “Anh giúp em xách nha?”

An Ninh: “Không cần đâu.”

Giang Húc: “Đừng khách sáo.”

An Ninh: “Không phải, em với anh không đi cùng đường.”

Từ trước tới giờ hiếm có người con gái nào từ chối Giang Húc, hơn nữa lại còn lấy lý do thế này để từ chối nữa chứ, lần đầu tiên Giang Húc cảm thấy dở khóc dở cười. Khi anh ta lấy lại được tinh thần thì đối phương đã ung dung bỏ đi.

Hôm đó trong phòng ký túc có tọa đàm, mỗi người cầm một miếng gà quay, riêng Mao Mao cầm hai miếng do được An Ninh nhường phần cho, vậy là có những hai lần tra tấn tinh thần.

Tường Vy theo thường lệ bắt đầu nói từ AV Nhật Bản cho đến Thủ tướng Nhật ra đĩa nhạc: “Tôi cảm thấy vị thủ tướng này đúng là không làm việc gì đàng hoàng, tôi nhớ lần trước có ai đó còn nói là ông ta thích xem truyện tranh ấy nhỉ?”

An Ninh: “Đã đổi người khác rồi. Thích xem truyện tranh là Taro Aso.”

Tường Vy kinh ngạc: “Á, mất ghế rồi sao?! Sao nhanh vậy?”

An Ninh: “Thủ tướng Nhật bây giờ là Hatoyama, mấy tin đồn về ông ta có thể bà còn thích hơn ấy.”

Lập tức tinh thần mọi người phấn chấn hẳn lên: “Như thế nào, như thế nào?!”

An Ninh: “Chính là cướp vợ của người khác, cụ thể là vợ của em trai người bạn thân của cha mẹ mình.”

Triều Dương cảm thán: “Nhật Bản thật sự là một quốc gia tràn ngập hành vi nghệ thuật.”

Tường Vy tặc lưỡi: “Nơi đó không phải nơi loài người sinh sống.”

Mao Mao đập bàn: “Cầm thú.”

Triều Dương: “Nói vậy là oan ức cho loài cầm thú rồi.”

Tường Vy giận dữ: “Thế mà người Nhật Bản lại lên án người Trung Quốc lạnh lùng, không có trái tim.”

Mao Mao xua tay: “Dù sao cái ngữ ấy không khác gì Hàn Quốc mà.”

An Ninh trầm ngâm: “Nói như thế nào nhỉ? Smecta cũng bị ảnh hưởng một chút lịch sử của nước ta, thực ra chẳng có gì đáng ngại. Còn điều Nhật Bản muốn nhất, chính là nuốt tươi Trung Quốc, đây xem chừng mới là phiền toái.” [Smecta: thuốc chống tiêu chảy, ở đây chỉ Hàn Quốc]

Triều Dương cười lớn: “Smecta à, buồn cười chết mất, Meo Meo, sao bà lại đáng yêu như thế chứ!”

An Ninh mỉm cười: “Bởi vì tôi là Lý An Ninh.”

Cả đám: “Meo Meo, bà kiêu ngạo quá.”

Thứ Hai, tiết thứ nhất là Thống kê lượng tử của lão Trương, lần này An Ninh khó khăn lắm mới vào tới cửa trước khi tiếng chuông vang lên, sau đó, cô không nhìn đến đám Triều Dương vẫy gọi, nhưng lại nhìn thấy anh ta ngồi ngay hàng đầu tiên, chẳng phải là quá thường xuyên rồi sao? Anh ta nhìn thấy cô, khe khẽ nói một câu: “Em qua đây.”

Đang lúc An Ninh chưa rõ thế nào, anh ta lại nói: “Ngồi đây đi.” Giọng nói vừa thong dong tự nhiên vừa nho nhã lễ độ, lại cũng không dễ gì cự tuyệt, lúc An Ninh ngồi xuống mới phát hiện… cô đang ngồi bên cạnh anh ta.

An Ninh nghiêng đầu liếc nhìn anh ta, đối phương đã trịnh trọng trang nghiêm lật xem sách vở.

Anh ta bảo cô tới làm gì chứ?

Nguyên cả tiết học anh ta đều chăm chú nghe giảng. Trên bàn, chiếc điện thoại di động của anh ta thi thoảng rung lên, anh ta lại trả lời tin nhắn. An Ninh không dám nhìn thẳng anh ta, vì thế chỉ nhìn chiếc di động màu xám, cùng với những ngón tay thon dài đang lướt trên nó…

An Ninh thề, thật ra cô không muốn nhìn anh ta, cô muốn hỏi anh ta vì sao lại gọi cô đến đây…

“Này…”

“Nghe giảng đi.” Giọng nói hào hoa phong nhã không thay đổi.

Ở trong tình cảnh này rất khó có ai nghe giảng được!

Tựa như cảm giác được cô đang nhìn mình rất “chăm chú”, anh ta ngẩng đầu lên, khẽ hỏi một câu: “Có mang theo cuốn Giới thiệu ngoại giao không?”

“À… Có mang.” Tuy rằng An Ninh mơ mơ màng màng, nhưng cô vẫn lấy ra cuốn Giới thiệu về ngoại giao Trung Quốc đương đại, cuốn sách mà gần đây ngày ngày cô vẫn mang theo, đưa cho anh ta, anh ta cầm một tay, mở trang lời nói đầu, viết viết gì đó, sau đó đưa lại cho cô.

An Ninh theo bản năng lật ra xem, thấy ba chữ Từ Mạc Đình viết theo thể thư pháp tuyệt đẹp, nét mực vẫn chưa khô.

Thì ra “Xương sườn số ba” chính là Từ Mạc Đình!

An Ninh nằm trên giường suy nghĩ… Thế giới này thật đúng là có nhiều chuyện trùng hợp. Rốt cuộc tại sao người đó lại là anh ta chứ? Nhưng mà, hình như cô lại không cảm thấy bất ngờ. Nhớ lại biểu hiện của anh ta lúc xin số điện thoại của cô, hai năm rõ mười như vậy, mà sao cô lại có thể răm rắp cho số như lẽ đương nhiên thế chứ?

Lúc Triều Dương vào phòng thấy An Ninh ôm gối, đeo tai nghe điện thoại, cuộn tròn trên giường, liền ngạc nhiên: “Meo Meo, bà không đi học sao?”

An Ninh ngẩng đầu lên: “Đi rồi, cũng về rồi.”

Triều Dương xem đồng hồ: “Đã mười giờ rồi kia à! Tôi làm thí nghiệm đến nỗi chóng hết cả mặt. Đúng rồi, hôm nay Tường Vy với Mao Mao sang trường đại học bên cạnh xem đấu bóng rổ rồi…”

An Ninh tháo tai nghe, bước xuống giường mò dép: “Tôi học xong mới thấy tin nhắn, may là hôm nay thầy không điểm danh.”

“Chậc, mỗi lần tôi không đi học thầy đều điểm danh, là thái độ gì chứ?” Triều Dương nói xong đưa cho An Ninh một tấm áp phích: “Người ta phát trên đường đấy, rất thú vị.”

“Đại sứ hình tượng Đại học X” đang trong giai đoạn đăng ký. “À há.”

“Hây hây, tụi mình kêu Mao Mao tham gia đi?” Triều Dương cười, tiện tay cầm lấy một quyển sách trên bàn An Ninh: “Sao bà lại đọc loại sách này?”

“Ừ…” An Ninh đã đi tới máy lọc nước, rót nước uống.

Triều Dương lật vài trang, lúc sắp đặt trở lại thì dường như nhìn trúng cái gì, cầm lên lần nữa, mở ra: “Từ… Mạc Đình? Meo Meo, sách này không phải của bà sao?”

“Không phải.”

“Từ Mạc Đình, cái tên này sao quen tai vậy nhỉ?”

“Người họ Từ rất nhiều mà.”

Triều Dương bỗng nhiên cười gian ác: “Meo Meo à, như vậy là không được, khai thật thì tha, chống đối sẽ bị trừng phạt!”

An Ninh: “Ờ… Tôi muốn bị phạt.”

Bên này, sau khi học xong một lớp học nhàm chán, Từ Mạc Đình trở lại ký túc xá cất đồ, Trương Tề thấy anh thì không khỏi ngạc nhiên: “Hôm nay không phải cậu ở Viện kiểm sát sao?”

“Qua đây có chút việc.”

Trước nay, Từ Mạc Đình làm việc luôn rất khiêm tốn, từ lúc học nghiên cứu sinh năm nhất đã làm việc ở viện kiểm sát, thỉnh thoảng có việc ở trường thì anh mới ghé qua: “Có chút việc ư? Ở trường xảy ra đại sự gì mà tôi không biết sao?”

Từ Mạc Đình vỗ vỗ vai Trương Tề nói: “Việc riêng, không liên quan đến cậu.”

“Ha, phải nói là gần đây cậu rất thường xuyên đến trường, lão đại, như vậy không giống cậu nha… Chẳng lẽ đúng như Trình Vũ nói, cậu đã để ý cô nữ sinh nào trong trường sao?”

Từ Mạc Đình cười: “Tôi không phủ nhận.”

Ba ngày sau, An Ninh gặp lại Từ Mạc Đình, chính là ở nơi ghi danh thi “Đại sứ hình tượng”, Triều Dương với cô là bị Tường Vy ép buộc phải tới, còn người cùng đi bên cạnh Mạc Đình là cô nữ sinh lần trước chuyển nhà giúp giáo viên hướng dẫn với An Ninh.

Tối hôm qua, An Ninh bị chị họ rủ rê chơi game đến nửa đêm, mệt muốn chết, thấy người đến báo danh rất đông, tới phiên bọn cô ít nhất phải nửa tiếng, lúc này An Ninh chỉ muốn tìm chỗ ngồi chợp mắt một lát.

“Triều Dương, tôi ra ngoài ngồi một lát, bà đứng đây với Vy Vy nha.”

Đêm qua Triều Dương chính mắt thấy Meo Meo chống lại cơn buồn ngủ để chơi “Warcraft”, vì thế xua tay nói: “Đi đi!”

An Ninh mới vừa ra khỏi cửa bên của nhà thể chất, chị họ đã gọi điện thoại đến: “Chị bị đánh thức!”

“Pharaoh nói, quấy rầy người khác đang ngủ sẽ phải xuống địa ngục.”

“Em làm đi, làm cho cô quản lý ký túc xá của chị xuống địa ngục đi.”

“Nếu có thể thì sáng hôm nay em đã không phải thức dậy, với lại, đêm qua…”

“Cái gì?”

“À… Hôm nay thời tiết rất đẹp, em muốn ngủ một giấc.”

“Em đang ám chỉ chị nên xuống địa ngục đó hả?”

“Sự thực là em nói rõ ràng rồi mà.”

Chị họ cười to: “Em thật là, được rồi, lần sau không rủ rê em chơi game đó nữa.”

An Ninh cười nói: “Cảm ơn.”

“Aiz, ai bảo chị lại yêu em chứ!”

“Em cũng yêu chị”, haizz… Chỉ cần chị đừng rủ rê người ta chơi game lúc nửa đêm thôi.

Cuối cùng, An Ninh cũng chọn được một băng ghế gỗ dưới bóng cây nhắm mắt nghỉ ngơi.

Mơ mơ màng màng cảm thấy như có người ngồi bên cạnh, lại mơ mơ màng màng tựa đầu vào vai người đó.

An Ninh bị Tường Vy đánh thức: “Sao bà có thể ngủ ngon lành ở nơi đông người như vậy? Không sợ bị người ta giật tiền cướp sắc sao?”

An Ninh: “Mọi người đều là người văn minh mà.”

Tường Vy: “…”

“Triều Dương đâu?”

“Đi toilet rồi.”

Lúc Triều Dương chạy đến, có một chiếc xe hơi hạng sang chạy ngang qua bên người cô, khiến cô không khỏi cảm khái: “Tôi luôn hình dung cảnh tượng một lần được ngồi xe thể thao bẻ lái một trăm tám mươi độ, dừng lại, vươn gót ngọc ra… Vy Vy, bà thực hiện nguyện vọng này của tôi đi!”

Tường Vy khinh khỉnh: “Tôi chưa từng ngồi ghế lái một lần, tôi mà lái, hai người có mà thăng thiên luôn!”

Triều Dương cười ha hả: “Tôi vừa nhìn thấy một hot boy, chính là người lần trước đến lấy danh sách đen trên lớp của lão Trương.”

Tường Vy nghi hoặc: “Lần trước không phải bà nói chỉ thường thôi sao?”

“Lần trước xa quá không thấy rõ, chậc chậc, nhìn gần mới biết thế nào là đường đường một đấng anh hào, vai năm tấc rộng thân mười thước cao… An Ninh, bà lại bỏ lỡ cơ hội, thật là đáng tiếc.”

“Ờ.”

Tường Vy ôm An Ninh: “An Ninh nhà chúng ta đâu phải là người nông cạn, hễ thấy trai đẹp là hau háu lên đâu, có phải thế không Meo Meo?”

An Ninh suy nghĩ: “Đúng vậy… Thật là đáng tiếc.”

Tường Vy: “…”

Triều Dương bám vào người An Ninh, cười ngặt nghẽo.

Sau sự kiện báo danh thi đấu tài năng, có một thời gian mọi nơi mọi chỗ trong ký túc xá nữ đều truyền ra những tiếng luyện thanh quỷ khóc sói gào, theo như lời của Triều Dương là “Thực lực đấy”, theo như lời An Ninh nói thì là “Pharaoh nên xuống địa ngục.”

Tường Vy còn nhớ rõ lần đầu có ấn tượng sâu sắc với bạn học Meo Meo là vào cuối tuần sau đợt giáo dục quốc phòng của năm nhất, sáu cô gái cùng phòng đi ra ngoài ca hát, trong khi tất cả mọi người đều hưng phấn trào dâng, hát hò thân thiết, cô bạn nhỏ An Ninh vẫn ngồi nghiêm chỉnh tựa như cung nữ thời cổ đại mang dáng vẻ xấu hổ sợ hãi đến động lòng người. Vì thế cô đi tới định nói một câu đại loại như: “Mọi người đều là bạn học, không phải ngại đâu”, đúng lúc ấy, mỹ nhân An Ninh ngẩng mặt lên, dùng giọng nói chính trực trang nghiêm mà lay động lòng người của một nhân viên công vụ nói với cô một câu: “Đến đây, cười với chị một tiếng nào.”

Tường Vy đi vào phòng An Ninh liền thấy Mao Mao cùng Triều Dương vây quanh cô hỏi về lịch sử.

Mao Mao đặc biệt to tiếng: “Tôi muốn viết một câu chuyện về tình yêu thần thoại thời cổ đại, phải thật đặc sắc mới được.”

Tường Vy: “Bản mới của Truyền thuyết Hằng Nga?”

An Ninh: “Chuyện về Hằng Nga, Hậu Nghệ xảy ra ở thời nhà Hạ, triều đại đó có cảm giác như xã hội nguyên thủy.”

“Xã hội nguyên thủy? Không muốn, không muốn, không muốn! Ngay cả giấy vệ sinh cũng không có?!” Mao Mao kéo dài thanh âm: “Kế tiếp!”

Triều Dương đề nghị: “Đời nhà Thương.”

Mao Mao: “Triều đại này đại khái có bao nhiêu năm?”

Hai người liếc nhau rồi nhìn về phía An Ninh chờ đợi, cô thở dài: “Tôi đâu phải chuyện gì cũng biết chứ, để tôi đi tra niên biểu.” Kết quả là An Ninh google cả nửa ngày vẫn không tìm được một cái niên biểu rõ ràng về giai đoạn Hạ Thương Chu. Thật ra có một nhân vật có thể dùng: Thương Trụ Vương, cũng chính là Đế Tân, tên gọi là Ân Thụ.”

Mao Mao sợ hãi đến thất sắc: “Thụ?!!” [Giải thích cái tên này]

Tường Vy nói: “Tên rất hay nha!”

An Ninh cũng cười: “Trước kia tôi luôn nghĩ, năm đó Đế Ất làm sao có thể đặt loại tên bi kịch này cho con, ôi, đứa trẻ đáng thương. Lại nói tiếp, Đát Kỷ là vương phi của hắn.”

Triều Dương: “Tôi đột nhiên nghĩ đến một màn, Đát Kỷ vô cùng thắm thiết kêu: Đại vương, Thụ Thụ…”

Mao Mao tặc lưỡi: “Hai người này ai là “thụ” nhỉ!?”

An Ninh: “Ông nội Ân Thụ tên là Tử Thác, cha của Tử Thác cũng là một người rất thú vị. Ông ta dùng cung của mình bắn trời, sau đó bị sét đánh chết.”

Tường Vy hớn hở: “E là lúc trời mưa to đi bắn tên lên trời, kết quả thành dây thu lôi.”

Mao Mao: “Meo à, bà kể chuyện về Hậu Nghệ đi, tôi có chút hứng thú với ông ta, cùng lắm thì cho ông ta vượt thời gian về thời có giấy vệ sinh vậy.”

An Ninh trầm ngâm: “Bà muốn nghe chính sử hay dã sử?”

Ba người đồng thời nhìn cô: “Cái nào thú vị hơn?”

An Ninh suy nghĩ: “Chính sử là Hậu Nghệ bị Hàn Trác giết, thật ra thì cuộc đời của ông ta không có gì thú vị hết, thứ duy nhất thú vị được chứng thực là… vợ ông ta đích thị là Hằng Nga nguyên mẫu. Ờ, nàng ta là điển hình của câu vợ sang vì có chồng là ông nọ bà kia. Dã sử thì là ông ta bắn mặt trời, xúc phạm thiên quy nên bị nấu trong vạc dầu, không lầm thì là như thế.”

Mao Mao: “Tôi cảm thấy mình nên viết hiện đại một chút thì hơn. Các bà nói thử xem Hàn Quốc trước kia gọi là gì?”

“Smecta?”

“Kim chi?”

An Ninh từ từ nói: “À, cổ đại gọi là Cao Ly, tôi vẫn cảm thấy tổ tông bọn họ trước đây đều là người ngoại Mông Cổ di cư qua cả… Năm đó gia tộc hoàng kim Mông Cổ bị Chu Nguyên Chương tiêu diệt, cái gọi là người ngoại Mông Cổ là những nô lệ người Mông Cổ thuần chủng. Nói tóm lại chính là…”

Triều Dương ngạc nhiên mừng rỡ: “Người Hàn Quốc là nô lệ người Mông Cổ ư?! Tốt, khoái quá.”

Tường Vy đồng tình: “Thật đúng là bi kịch, quá ba đời đều là gia nô.”

An Ninh: “Thật ra là gia tộc hoàng kim không hoàn toàn bị tiêu diệt, có một số chạy đến châu Âu. Chuyện này cũng chỉ là nghe nói, năm đó gia tộc này chia làm hai nhánh, nhánh chính bị diệt, nhánh kia chạy trốn đến Đông Âu, thúc đẩy sự phát triển của lịch sử châu Âu. Mao Mao, bà có hứng thú thì có thể viết về đề tài này, nội dung cũng được đó.”

Mao Mao “xì” một tiếng: “Tôi cảm thấy tôi nên tiếp tục xem thể loại tình cảm ướt át của mình thì hơn.”

Cả bọn: “…”

Di động An Ninh vang lên một hồi, là tin nhắn: “Đang làm gì thế?”

“Thảo luận truyền thuyết Hằng Nga với huyết thống của người Hàn Quốc.”

“Tối nay anh đến trường, nếu em không bận gì, đi ăn với anh được chứ?”

“Được.”

Sau khi gửi xong tin, An Ninh mới chú ý tới dãy số xa lạ đó… Ặc … 984932? Ai vậy nhỉ?

Tường Vy hỏi: “Meo Meo, ai thế?”

“Không biết.”

Cả bọn sa sầm: “Không biết mà bà trả lời hăng thế?”

“Người ta rất thân thiện đấy thôi.”

Tường Vy trầm ngâm: “Bình thường tôi cảm thấy bà rất tà ác, sao lại có lúc ngây thơ như vậy chứ?!”

An Ninh mỉm cười: “Như vậy mới hấp dẫn người khác chứ.”

Triều Dương “xì” một tiếng: “Tôi chưa thấy có người nào mà không bon chen với đời như bà.”

Tối hôm đó, An Ninh vẫn theo tin nhắn của đối phương gửi đến “Bảy giờ gặp dưới lầu”, đi xuống dưới lầu, An Ninh nghĩ có hai khả năng, một là trò đùa, hai là thật sự có người rất tốt bụng mời cô đi ăn cơm.

Vì thế, lúc bảy giờ, nhìn thấy bóng dáng cao gầy đang bước về phía cô, An Ninh kinh ngạc tại sao mình lại không nghĩ tới chứ, sớm biết thế này đã không xuống lầu rồi, không đúng, không đúng, nên xuống chứ… Cũng không đúng, ai kêu cô trả lời “Được” kia chứ… Nhưng mà, cô không quen anh ta mà! Thật sự không quen?

Khi đối phương khẽ cười nói với cô: “Đợi lâu không?”, theo bản năng cô đáp lại: “Không, không lâu.” Ặc, cô nhất định là bị mê hoặc rồi.

Hôm đó, An Ninh bước đi thật cẩn thận phía sau Từ Mạc Đình, nhưng cũng chỉ đi được một đoạn, anh nghiêng người nói với cô: “Nếu em muốn nhìn bóng lưng anh, anh không để ý, nhưng mà, anh thích em đi bên cạnh anh hơn.” An Ninh nghĩ, thì ra thật sự có người có thể cười rạng rỡ như ánh nắng thế này ư?

Cuối cùng ai đó do dự bước đến bên cạnh anh, Từ Mạc Đình bước chậm lại, lúc anh khẽ nhấc tay, tim An Ninh không khỏi nhảy dựng lên, sau đó, anh đút tay trái vào túi quần, xin tha thứ cho suy nghĩ không thuần khiết của cô, cô nghĩ rằng anh ấy sẽ cầm tay mình, ai đó vô cùng hổ thẹn cúi đầu xuống.

Đi được một lúc, An Ninh lại cảm thấy không được tự nhiên, cô có thói quen đi bên phải người khác, nhưng mà, nếu bây giờ đi vòng qua có phải sẽ trông như con ngốc không?

“…”

Anh nghiêng đầu nhìn cô: “Sao vậy?”

Độ tinh ý của anh có cần cao như vậy không: “Tôi tên là Lý An Ninh.” Hình như cô còn chưa nói với anh tên của mình.

“Anh biết.”

Biết? Được rồi, tên của cô có thể đã bị liệt vào sổ đen.

“À này, tôi tùy tiện hỏi thôi, lúc anh cùng cô gái khác ra ngoài ăn cơm…”

“Anh không ra ngoài ăn cơm với con gái.”

“Ý? Lần trước tôi còn thấy anh…” Điều cô muốn hỏi không phải chuyện này mà! Cô muốn hỏi, lúc anh cùng con gái ra ngoài ăn cơm, theo thói quen thường đi bên nào? Sau đó cô có thể ngấm ngầm nói ra bản thân thích đi bên phải.

“Từ Trình Vũ là em họ của anh.” Anh ngừng một chút, sau đó mơ hồ nở nụ cười: “Cho nên, em không cần phải lo lắng.”

Tôi đâu có lo lắng chứ, An Ninh tuyệt vọng nghĩ, xong rồi, hiểu lầm lớn rồi.

“ Em muốn ăn gì?”

“Mỳ cải xanh.” Sau khi nói ra miệng mới phát hiện hình như có chút gượng gạo, chẳng qua, cô thực sự muốn ăn mỳ.

Anh lại cười, hình như anh đã rút ra được kết luận: “Em thật dễ nuôi.”

Câu này coi như là lời khen đi!

Người trong tiệm không nhiều lắm, nhưng An Ninh vừa bước vào liền gặp ngay người quen, Giang Húc thấy cô liền tiến lại chào hỏi: “Thật là trùng hợp, em cũng đến đây ăn sao?”

An Ninh: “Dạ, em đến ăn mỳ.”

“…”

Lúc này Giang Húc cũng thấy Từ Mạc Đình đang đứng phía sau cô, không khỏi sửng sốt, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc, cuối cùng quay đầu nói với An Ninh: “Vậy không quấy rầy hai người dùng bữa, bạn bè anh còn ở bên trong, hẹn gặp lại.” Trước khi đi còn nói thêm một câu: “Hỏi thăm Vy Vy giùm anh nhé.”

“Được.”

Từ Mạc Đình: “Em tìm chỗ ngồi đi, anh đi gọi món.”

An Ninh vừa ngồi xuống, tin nhắn của chị họ liền đến: “A… Thật là một ngày hết hồn!”

Chị họ: “Chín bản vẽ, toàn bộ phải vẽ lại, tai họa càng thêm nghiêm trọng rồi!!”

An Ninh: “Tuân Tử nói lòng dạ phải rộng lớn.” [Tuân Tử (313 tr.CN – 238 tr.CN): nhà Nho, nhà tư tưởng của Trung Hoa vào cuối thời Chiến Quốc]

Chị họ: “Cỡ bưởi rồi, còn chưa đủ lớn sao?! Nói một câu an ủi đi.”

An Ninh: “… lớn.”

Chị họ: “…”

Mạc Đình đi đến, đưa ly nước trên tay cho cô, trong khi chờ mỳ, An Ninh nghe mấy người ngồi bàn kế bên nói chuyện, không phải là nghe lén, bởi vì họ nói khá to.

F: “Ngày hôm qua chơi game mới, phát hiện có nhiều vũ khí chuyên để đánh lén.”

G: “Đánh người không nên đánh lén!”

F: “Vũ khí của bạn trai tôi là một cái đĩa tròn bằng vàng, thuộc dạng ném.”

G: “Chắc rất mạnh?”

F: “Cái này phải xem anh ấy ném một cái hay là một đống.”

G: “Một đống vàng ròng? Bạn trai bà thật là lắm tiền. Nói là đĩa hẳn là có thể thu về đúng không?”

Một cô bạn bên cạnh nãy giờ vẫn im lặng, cười nói: “Thu về? Chẳng lẽ văng ra, mặc kệ trúng hay không trúng, chạy tới lượm trở về, lại ném, lại lượm…”

F nhún vai: “Dù sao anh ấy có tiền mà, không lượm cũng không sao.”

An Ninh im lặng quay đầu lại, vừa vặn gặp phải ánh mắt của Từ Mạc Đình, hình như anh cũng nghe được, vì thế cười nhẹ, nói: “Thế nào?”

Xét thấy bọn họ cách bàn bên cạnh quá gần, An Ninh đành phải nghiêng người qua nói với anh: “Theo logic của Kim Dung, những người dùng binh khí kỳ quái không phải nhân vật chính.”

Dường như anh sững lại trong chớp mắt, cũng không biết là bởi vì lời của cô hay là vì sự gần gũi của cô.

Trong khi An Ninh đang nghĩ đến thanh Huyền Thiết Trọng Kiếm của Dương Quá, cây kiếm nặng một trăm hai mươi cân, lực bạt thiên quân, thật ra cũng rất quái dị mà!

Khi An Ninh đang cúi đầu ăn mỳ, có người bước tới gọi Từ Mạc Đình: “Hôm nay cậu ở trường à?!”

Mạc Đình cũng đứng dậy: “Qua đây đưa tài liệu. Còn cậu?”

“Hội học sinh có chút việc phải xử lý. Cả đám sinh viên vậy mà chuyện gì cũng làm không xong.” Đối phương nhìn thấy An Ninh ngồi đối diện Từ Mạc Đình, liếc mắt nhìn vài lần, cũng không nói thêm gì: “Đúng rồi, tôi vẫn muốn hỏi cậu, sắp tới trường có cuộc thi “Đại sứ hình tượng”, cậu có thể dành thời gian làm giám khảo vòng sơ khảo không?”

An Ninh dỏng tai lên nghe, bởi vì Tường Vy cũng tham gia cuộc thi này.

“Có lẽ tôi không có thời gian.”

Hả? An Ninh ngẩng đầu nhìn anh, đồng ý đi, như vậy cô có thể đi cửa sau một chút, ách, không đúng, đi cửa sau phải cần quan hệ tốt lắm mới được, hay là biếu quà cáp gì đó nhỉ?

Từ Mạc Đình lúc này lại cười nhẹ, hỏi cô một câu: “Sao vậy?”

Người này thật ra là thần phải không? “Chi bằng, anh làm giám khảo thử đi!”

An Ninh kiên định bỏ qua ánh mắt cùng với nụ cười đầy ẩn ý của người xa lạ kia, dù sao… đương sự đại khái cũng đã hiểu lầm từ sớm rồi.

Sau đó đương sự cười trả lời người xa lạ: “Được thôi.”

An Ninh trầm ngâm, có lẽ ít nhiều cô đã hiểu lầm rằng anh đang thích cô?

Sau bữa tối, An Ninh được người ta lịch sự đưa về tận cửa, cô nhìn quanh rồi nói “Tạm biệt”, đối phương cũng rất quân tử đáp lại “Chúc ngủ ngon”. An Ninh bước vào cửa ký túc xá, nghe thấy Mao Mao đang nói: “Không muốn thân thiết, tôi muốn gặp gỡ tình cờ, thật là tự nhiên thôi, như ở ngoài đường, tiệm cà phê, hay trên máy bay.”

Triều Dương: “Nếu gặp được người phù hợp với yêu cầu ở tiệm cà phê hay trên máy bay thì bà sẽ làm thế nào? Kiểu bèo nước gặp nhau hả?”

Mao Mao hưng phấn: “Tình huống này tôi hình dung không biết bao nhiêu lần rồi, đương nhiên là căn chuẩn góc độ, hướng gió và tốc độ di chuyển rồi làm cú va chạm hoàn mỹ!”

An Ninh: “Thì ra là thế.”

Mao Mao: “Đương nhiên bên cạnh nhất định phải có bà rồi.” Nói xong ôm chầm lấy người vừa bước vào cửa.

Triều Dương nghi ngờ: “Nếu bà làm hỏng quần áo người ta khiến người ta tức giận mà chán ghét thì sao?”

Mao Mao: “Cho nên tôi mới nói bên cạnh nhất định phải có Meo Meo đấy thôi.”

An Ninh: “Cho bà tiền giặt đồ à?”

“Vì bà tới cản mũi nên mới tức giận chán ghét, dĩ nhiên người được thích là tôi đây sẽ tới giặt đồ cho người ấy rồi, ha ha ha ha, cuộc đời thật đẹp!”

Triều Dương chớp mắt khinh thị: “Hình dung thật đẹp quá nhỉ?”

“Nói tóm lại, chính Meo Meo bị xa lánh, còn tôi thì được coi trọng, đương nhiên nếu An Ninh cũng bị rơi vào tầm ngắm, muốn chấp nhận thì cũng được, còn tôi sau đó sẽ tiếp tục tìm con mồi mới, đàn ông mà, đầy cả chiếc máy bay ấy chứ.”

Hai người còn lại không còn nói gì được nữa.

Triều Dương hỏi: “Đúng rồi, Meo Meo, bà vừa đi ăn cơm với ai thế?”

“À… Tường Vy đâu?”

Triều Dương lườm nguýt: “Rõ ràng là lảng sang chuyện khác nhé!”

An Ninh mỉm cười: “Bị nhìn ra rồi sao?”

Mao Mao ở một bên nói: “Ngày mai ai cùng tôi đi Âm Sơn không? Trên đó có chùa, chúng ta có thể bái Phật, cầu bạn trai.”

Triều Dương khinh bỉ: “Mao Hiểu Húc, bà thật sự rất bỉ ổi.”

“Ngày mai tôi phải về nhà rồi.” An Ninh có nên nói cho Mao Mao biết rằng vào chùa bái Phật, kết quả nhất định sẽ không lạc quan hay không?”

“Triều Dương, còn bà?”

“Không đi, tôi mà vào chùa sẽ cười sống cười chết mất.” Sau đó cô nhớ lại năm ấy: “Mùa xuân ba năm trước, tôi dù đang cảm cũng cùng với mấy bạn học đi Bạch Vân chơi, vào sảnh chính, nhìn bàn thờ bày đồ cúng là hoa cúc… Ngay lập tức tôi nản luôn, sau đó lên lầu hai, thắp hương Vương Mẫu Ngọc Đế, kết quả trên bàn thờ bày toàn bách hợp… rồi tới hai đền nhỏ là Tây Vương Mẫu và Đông Vương Công, cũng cúng hoa cúc với bách hợp, vấn đề là, bên cạnh Tây Vương Mẫu là nữ đồng, ứng với bách hợp; bên cạnh Đông Vương Công là đạo đồng, ứng với hoa cúc. Cuối cùng tôi cười sằng sặc: “Ôi, thật là giống!” Hôm đó tôi cảm nặng hơn, khản giọng… Từ sau vụ đó, cứ đến chùa là tôi ôm bụng cười.” [Bách hợp: chỉ Les; Hoa cúc: chỉ Gay]

Mao Mao cũng cười rộ lên: “Thế giới đại đồng.”

An Ninh thở dài: “Khổng Tử không nói gì về quái dị, dũng lực, phản loạn, quỷ thần”, nên bỏ qua đi.”

Hôm đó lúc An Ninh đang tắm, Mao Mao đến gõ cửa: “Meo Meo, điện thoại của bà reo lâu lắm rồi kìa, có muốn tôi đưa cho không?”

“Bà nghe giúp tôi đi.”

Thế là, một phút sau, Mao Mao gõ mạnh cửa: “Là con trai! Tôi nói với anh ta là bà cởi hết đồ rồi và đang tắm, anh ta nói lát nữa sẽ gọi lại, tôi nói hay là nói chuyện với tôi đi, anh ta khéo léo từ chối… Nhân tiện, anh ta nói anh ta họ Từ.”

Giây tiếp theo An Ninh mở cửa ra, mặt đỏ bừng: “Bà… nói cái gì với anh ấy vậy hả?”

“Hay là nói chuyện với tôi đi.”

“Câu phía trên ấy.”

“Bà cởi hết đồ rồi và đang tắm.”

An Ninh rên rỉ: “Mao Mao, tôi sẽ không bao giờ nói chuyện với bà nữa.”

Kết quả là hôm đó trước khi ngủ, di động vẫn không kêu, An Ninh không biết vì sao nhưng cảm thấy có chút nhẹ nhõm.

Mới sáng sớm hôm sau, An Ninh ra cổng sau trường học để đón xe bus về nhà, liền gặp phải… Từ Mạc Đình.

Đối phương tựa vào biển chờ xe, mặc trang phục thường ngày, dáng người chuẩn nên nhìn rất anh tuấn. An Ninh nhìn dáng người nghiêng một bên đó, cảm thấy có đôi chút khó xử, cô có nên đến gần sau đó nói tiếng chào buổi sáng hay gì không? Nhưng mà, cô với anh dường như là không có “quan hệ” gì đặc biệt… An Ninh bối rối, nhưng cô chẳng bối rối được lâu, bởi Từ Mạc Đình đã nhìn thấy cô.

Vì thế ai đó cố gắng làm bộ như ngẫu nhiên gặp nhau, sự thực là ngẫu nhiên mà! Cô bước tới ngại ngùng cười: “Anh cũng đến đây chờ xe à?”

Từ Mạc Đình đứng thẳng người lại: “Không phải, anh đang đợi em.”

“…”

“Bạn cùng phòng của em nói hôm nay em về nhà.”

Anh không phải là đến để tiễn cô chứ?

Sự thật chứng minh anh đích thị là đến để tiễn cô.

Sau đó, lần đầu tiên trên xe bus An Ninh không nghiệm chứng sai số năm mươi phút mười bảy giây, mà dọc đường cô luôn nghĩ tới… Từ Mạc Đình.

Buổi trưa ở nhà, lúc đang ăn cơm với mẫu thân đại nhân, không hiểu sao lại nói đến đề tài “Đối tượng”, ý của bà Lý là: “Con gái à, con cũng không còn bé nữa, có phải là nên tìm một bạn trai rồi không?”

“Con mới có hai mươi tư tuổi thôi.” An Ninh cười thật ngoan ngoãn.

“Ngày trước, khi mẹ hai mươi tư tuổi, con đã có thể bi bô gọi ‘mẹ’ rồi.”

“Ồ… Thế mẹ hy vọng lúc mình bốn mươi lăm tuổi có cháu kêu mẹ là bà hả?”

“… Con còn nhỏ, chậm vài năm cũng không sao.”

Khi giúp mẹ rửa bát, An Ninh nghĩ rằng, nếu cô cả đời không kết hôn liệu có phải rất bất hiếu không? Có lẽ chuyện ba mẹ cô ly hôn không mang đến cho cô nhiều tổn thương, nhưng vẫn có những buồn rầu và chán chường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.