Bức Thư Tình Cuối

Chương 10



Bà đã nhìn thấy bà Stirling rời khỏi buổi tiệc và ông Stirling với điệu bộ rất bồn chồn cho tới khi không thể kiên nhẫn hơn được nữa, ông dằn mạnh ly nước xuống bàn và bước nhanh ra ngoài hành lang. Nóng lòng muốn biết chuyện gì đang xảy ra, bà đã muốn đi theo ông, nhưng Moira Parker là người biết cách kiềm chế và bà vẫn đứng nguyên một chỗ. Không ai nhận ra ông đã rời khỏi buổi tiệc.

Cuối cùng ông cũng quay lại. Bà nhìn theo ông giữa rừng người đang nhấp nhô theo điệu nhạc, ông như một kẻ bị bỏ rơi trên hoang đảo. Mặt ông hầu như không thể hiện cảm xúc gì, tuy nhiên bà có thể thấy rõ sự căng thẳng hiện ra trên đó, điều bà chưa từng bao giờ chứng kiến ở ông.

Chuyện gì đã xảy ra ở ngoài đó? Jennifer Stirling đã làm gì với người đàn ông trẻ tuổi đó?

Bà bỗng thấy hài lòng một cách tội lỗi, mặc cho trí tưởng tượng lớn dần lên trong người. Có thể giờ ông mới nhận ra vợ ông là một người ích kỷ như thế nào. Moira biết khi văn phòng mở cửa trở lại, chỉ cần vài lời bàn tán cũng có thể khiến thái độ của vợ ông tối nay trở thành mục tiêu đàm tiếu. Rồi, bà lại nghĩ một cách buồn bã, rằng điều đó cũng có nghĩa là ông Stirling cũng sẽ buồn như thế nào. Hình ảnh một người đàn ông cao quý, dũng cảm bị đem ra làm trò cười cho những chuyện ngồi lê đôi mách của mấy ả thư ký trong công ty khiến tim bà thắt lại. Làm sao cô ta lại có thể hạ nhục ông ngay tại nơi ông cần được tất cả mọi người tôn kính?

Moira đứng lặng, bất lực nhìn ông từ phía bên kia phòng, sợ không dám đến gần an ủi ông. Bà thấy ông đi về phía quầy bar và với vẻ mặt không lấy gì làm tươi tỉnh, ông gọi một ly rượu nhìn có vẻ giống whisky. Ông làm một hơi hết ly rượu và gọi thêm ly nữa. Sau khi uống hết 3 ly, ông gật đầu với mọi người ở xung quanh và đi về phòng mình.

Moira len lỏi đi qua đám đông đang nhảy nhót. Đã mười một giờ mười lăm phút. Nhạc đã tắt và vài người đã bắt đầu về. Những người chưa có ý định về chắc chắn là đang định đi tiếp đến một nơi khác, nơi họ không bị dòm ngó bởi đồng nghiệp. Phía sau giá để áo, Stevens đang hôn cô gái đánh máy tóc đỏ như thể không ai nhìn thấy họ vậy. Chân váy của cô nàng bị kéo lên quá nửa đùi và những ngón tay to mập của anh ta vướng phải dây nịt vớ bằng da chân lộ ra dưới váy. Moira phát hiện ra anh chàng đưa thư cũng đã mất hút luôn cùng cô nàng Elsie Machzynski sau khi vẫy taxi và bà tự hỏi sau này bà cần phải nói gì với Elsie để cô nàng biết là bà biết việc làm này của hai người, ngay cả khi không ai trong văn phòng nhận ra. Chẳng lẽ tất cả mọi người ở đây trừ bà ra đều bị ám ảnh bởi vấn đề xác thịt? Những lời chào lịch sự, những cuộc nói chuyện xã giao hàng ngày chỉ đơn giản là bình phong cho bản năng gốc mà bà không có?

‘Chúng tôi tới Câu lạc bộ Cat’s Eye chơi tiếp đây. Chị có muốn đi cùng chúng tôi không Moira? Thỉnh thoảng phải vui vẻ một chút chứ?’

‘Ồ, chị ấy sẽ không đi đâu,’ Felicity Harewood phủi tay, một cách phũ phàng đến mức mà trong một khoảnh khắc Moira nghĩ bà sẽ làm tất cả bọn họ phải sửng sốt khi gật đầu, ‘Sao cơ, tất nhiên rồi, tôi rất thích nhập hội với các bạn.’ Nhưng phòng ông Stirling vẫn sáng đèn. Cuối cùng Moira quyết định là cái điều mà bất kỳ một thư ký riêng có trách nhiệm nào cũng sẽ làm cho giám đốc của họ. Bà ở lại để dọn dẹp đống đồ ngổn ngang trong văn phòng.

Bà dọn văn phòng xong cũng đã gần một giờ sáng. Cũng may là bà không phải dọn một mình: một nữ nhân viên mới của phòng Kế toán cầm túi để bà thu gom vào đó một đống chai lọ và trưởng phòng bán hàng, một người đàn ông Nam Phi cao to, giúp bà thu dọn mấy cái cốc giấy, anh ta vừa làm vừa hát ông ổng từ chỗ anh ta đứng trong phòng giữ đồ của nữ. Cuối cùng chỉ còn lại Moira, lau sạch những vết dơ trên tấm thảm lót sàn và dùng chổi và hót rác dọn sạch những mẩu bánh ngọt và hạt đậu còn vương vãi trên sàn. Những người đàn ông chỉ việc đẩy những chiếc bàn về vị trí cũ trong văn phòng. Ngoại trừ mấy băng rôn và cờ đuôi nheo treo quanh văn phòng, nơi này bây giờ nhìn đã ngăn nắp trở lại.

Bà nhìn cây thông Noel méo mó, mấy đồ trang trí trên đó cái thì bị gãy, cái thì thất lạc còn hòm thư mini thì bẹp dúm, chắc hẳn ai đó đã ngồi lên đó. Giấy lộn được quét gọn sang một bên. Bà mừng vì mẹ bà không còn sống để phải nhìn những món đồ trang sức rẻ tiền của bà bị quẳng lung tung một cách cẩu thả như thế.

Dọn dẹp nốt những mẩu giấy vương vãi cuối cùng bà bất chợt nhìn thấy ông Stirling. Ông ngồi trên chiếc ghế da, đầu tựa trên tay. Trên chiếc bàn cạnh cửa vẫn còn lại một ít whisky, bà rót vào ly. Bà bước về phía văn phòng của ông và gõ cửa. Ông vẫn đeo cà vạt. Ông lúc nào cũng rất coi trọng hình thức, ngay cả những lúc như thế này.

‘Tôi vừa dọn dẹp xong,’ bà nói khi thấy ông nhìn lên. Bà bỗng cảm thấy bối rối.

Ông nhìn về phía cửa sổ và bà nhận ra ông không hề biết bà vẫn còn ở lại văn phòng vào giờ này.

‘Bà thật tử tế, bà Moira,’ ông nói nhẹ nhàng. ‘Cảm ơn bà.’ Ông nhận ly whisky từ bà và uống, lần này rất chậm rãi.

Moira nhận rõ sự suy sụp trên khuôn mặt ông, trên đôi tay run run cầm ly. Bà đứng gần hơn nữa về phía góc bàn, tự cho bà có lý do chính đáng để đứng ở đó. Trên bàn làm việc của ông, trên tập tài liệu gọn gàng, là những hồ sơ bà đệ trình sáng nay để ông ký. Dường như chúng đã nằm đó cả thế kỷ vậy.

‘Ông có muốn một ly nữa không?’ Bà hỏi khi thấy ông uống hết ly whisky bà đưa. ‘Vẫn còn một ít trong chai.’

‘Tôi nghĩ thế là đủ rồi.’ Một sự im lặng kéo dài. ‘Tôi phải làm gì bây giờ, Moira?’ Ông lắc đầu, như thể ông đang tự nói với mình. ‘Tôi cho cô ấy tất cả mọi thứ. Tất cả. Cô ấy không bao giờ phải thèm khát một thứ gì cả.’

Ông dừng lại, giọng trùng xuống.

‘Họ nói mọi thứ đang thay đổi. Phụ nữ thường muốn một cái gì mới… Có Chúa mới biết là cái gì. Vì sao mọi thứ phải thay đổi chứ?’

‘Không phải tất cả phụ nữ đều thế,’ bà nói nhỏ. ‘Còn rất nhiều phụ nữ cho rằng có một người chồng và một gia đình để họ thương yêu đã là một điều rất tuyệt vời rồi.’

‘Bà nghĩ thế ư?’ Mắt ông ngấn đỏ và mệt mỏi.

‘Ồ, tôi biết chắc chắn như thế. Có một người đàn ông để rót rượu khi anh ta trở về nhà, để nấu cho anh ta ăn và thỉnh thoảng càm ràm nữa. Tôi – tôi nghĩ chỉ cần thế đã là hoàn hảo rồi.’ Bà hơi đỏ mặt.

‘Vậy thì tại sao…’ Ông thở dài.

‘Ông Stirling,’ bà ngắt lời, ‘ông là một ông chủ tuyệt vời. Một người đàn ông tuyệt vời. Thật đó.’ Bà không ngừng lại. ‘Cô ấy quả là may mắn khi có được ông. Cô ấy phải biết điều đó. Và ông không đáng bị… ông không đáng…’ Bà dừng lại, biết rằng nếu tiếp tục nói nữa chắc chắn bà sẽ phạm phải một vài điều khoản bất thành văn giữa hai người. ‘Tôi xin lỗi,’ bà nói khi thấy sự im lặng bỗng trở nên nặng nề. ‘Ông Stirling, tôi không định nói…’

‘Điều ấy sai ư,’ ông hỏi, nhỏ tới mức bà không chắc có phải là ông đang nói không, ‘khi một người đàn ông muốn được ôm thật chặt? Chẳng lẽ điều ấy khiến anh ta không còn nam tính nữa?’

Bà cảm thấy nước mắt dâng trên mi… và một điều gì đó đau buốt trong tim. Bà dịch lên phía trước một chút và nhẹ nhàng quàng tay qua cổ ông. Ôi, cái cảm giác được gần ông. Cao và to lớn, chiếc áo khoác ôm vừa khít thân hình của ông. Bà biết bà sẽ nhớ lại giây phút này, sẽ nghĩ về nó trong suốt cả quãng đời còn lại. Cảm giác về ông, được đụng chạm vào ông… Bà gần như ngất đi vì sung sướng.

Khi thấy ông không làm gì để dừng bà lại, bà vươn người về phía trước, nín thở và tựa đầu bà trên vai ông. Chỉ là một cử chỉ thể hiện sự an ủi, đồng cảm. Đây chính là cái cảm giác bà vẫn nghĩ tới, bà hài lòng nghĩ. Bà ước có ai đó ở đây chụp được hình họ đang ôm nhau thật chặt và đầy thân thiết. Ông ngẩng đầu lên, bà đột nhiên khựng lại – và bà xấu hổ.

‘Tôi rất xin lỗi – tôi sẽ đi lấy…’ Bà đứng thẳng dậy, chưa biết phải nói gì. Nhưng bàn tay của ông đã níu bà lại. Ấm áp. Gần gũi. ‘Moira,’ ông nói, mắt khép hờ, giọng lộ rõ sự tuyệt vọng và khát khao. Tay ông áp trên mặt bà và kéo nó xuống gần ông, miệng ông đầy khát khao, tìm kiếm, tuyệt vọng và sở hữu. Bà thốt ra một tiếng đầy bất ngờ và phấn khích đáp trả nụ hôn của ông. Ông là người thứ hai bà hôn trong đời và nụ hôn lần này tuyệt vời hơn cả lần trước, càng tuyệt vời hơn khi nó là kết quả của một tình yêu đơn phương bao năm trời không được đáp trả. Có cái gì đó trong bà như muốn nổ tung, huyết quản trong bà chảy mạnh mẽ, bà cố ghìm lại để tim không nhảy ra khỏi lồng ngực.

Ông ghì bà tựa lưng xuống bàn làm việc, tiếng thì thầm hổn hển thoát ra từ cổ họng ông, tay ông lần trên cổ bà, ngực bà một cách vội vã, hơi thở của ông phả vào xương cổ bà đầy ấm áp. Không có nhiều kinh nghiệm nên bà không biết phải để tay ở đâu, để chân ở đâu, bà chỉ thấy mình đang quấn chặt lấy ông, muốn ông thật thỏa mãn và hoàn toàn lạc lối trong sự hưng phấn mới mẻ. Em tôn sùng anh, bà nói với ông trong im lặng. Hãy làm bất kỳ điều gì anh muốn với em.

Nhưng dù cho bà hoàn toàn thả mình vào miền hoan lạc này, Moira biết bà vẫn cần phải giữ lại một chút tỉnh táo để còn nhớ về phút giây này sau này. Ngay cả khi ông ghì lấy bà, cho vào bà, hất ngược váy bà lên cao, bà biết bà không phải là một mối đe dọa của Jennifer Stirling. Một Jennifer nào đó có thể là một viên ngọc theo cái cách mà bà không bao giờ có thể làm được. Nhưng Moira Parker lại có một lợi thế: bà biết trân trọng những điều mà Jennifer Stirling, người luôn được ban phát sẵn những điều đó, lại không hề trân trọng. Bà cũng biết rằng dù chỉ là một đêm ngắn ngủi nhưng đó sẽ là điều quý giá nhất trong số tất cả những điều quý giá và cho dù đây chỉ là một kỷ niệm hiếm hoi trong đời sống lãng mạn của bà, một phần nào đó trong con người bà vẫn đủ tỉnh táo để cất giữ chúng tại một miền ký ức an toàn. Rồi, để khi kỷ niệm ấy qua đi, bà vẫn có thể sống cùng nó qua những đêm dài vô tận khi bà đơn thân lẻ bóng một mình.

Cô ngồi đợi trong phòng khách lớn phía trước nhà khi ông về. Cô mặc một chiếc áo khoác bằng vải tuýt màu đỏ và xách chiếc túi màu đen. Đôi tay đeo găng cũng màu đen kiên nhẫn để trên đùi. Cô nghe tiếng xe ô tô của ông trờ tới trước cửa nhà, thấy ánh đèn xe tắt và cô đứng dậy. Cô khẽ kéo rèm nhìn ra ngoài, thấy ông đang ngồi sau tay lái, chưa vội bước ra dù động cơ xe đã tắt.

Cô liếc nhìn lại va li hành lý phía sau, rồi cô rời cửa sổ.

Ông bước vào nhà và thả phịch chiếc áo choàng lên chiếc ghế bành cạnh cửa. Cô nghe tiếng chìa khóa xe ông vứt vào chiếc đĩa chuyên để chìa khóa ở trên bàn, rồi tiếng một thứ gì đó vỡ loảng xoảng. Ảnh cưới của họ? Ông chần chừ một lúc ngoài cửa phòng khác, rồi ông mở cửa và thấy cô.

‘Em nghĩ em cần phải đi.’ Cô nói khi thấy ông đưa mắt nhìn chiếc va li ngay dưới chân cô, chiếc va li cô đã dùng khi từ bệnh viện về đây vài tuần trước.

‘Cô nghĩ cô cần đi.’

Cô thở một hơi thật sâu và nói những điều cô đã nhẩm đi nhẩm lại cả hai giờ đồng hồ vừa rồi. ‘Cuộc sống này không đem lại hạnh phúc cho cả hai chúng ta. Chúng ta đều biết điều đó.’

Ông bước qua người cô về phía quầy rượu và rót cho mình một ly whisky. Cái cách ông cầm bình rượu khiến cô bất giác tự hỏi không hiểu ông đã uống bao nhiêu rượu kể từ lúc cô rời bữa tiệc.

‘Vậy là…’ Ông cất tiếng. ‘Cô đã có một kế hoạch trong đầu? Một kế hoạch khiến cô cảm thấy hạnh phúc hơn?’ Giọng ông mỉa mai một cách khó chịu; rõ ràng rượu đã ảnh hưởng tới ông. Nhưng cô không sợ. Cô đã hiểu rất rõ một điều rằng ông không phải là tương lai của cô.

Họ nhìn chằm chằm vào nhau, sẵn sàng cho một cuộc chiến không dễ dàng gì.

‘Anh biết điều ấy, đúng không?’ Cô hỏi.

Ông cầm ly rượu lên, mắt không rời cô. ‘Tôi biết gì cơ Jennifer?’

Cô hít thở. ‘Anh biết em yêu một người khác. Và đó không phải là Reggie Carpenter. Chưa bao giờ là anh ấy.’ Cô vừa nói vừa vân vê túi xách. ‘Tối nay em đã phát hiện ra điều đó. Em đã nhầm với Reggie, sự thực không phải là anh ấy. Nhưng anh luôn tỏ ra tức giận với em. Anh đối xử với em như thế kể từ khi em ở bệnh viện về. Bởi vì anh biết, cũng như em biết, rằng có một người yêu em, và anh sợ không dám nói ra điều đó. Vì thế anh không muốn em hỏi quá nhiều câu hỏi. Vì thế mà mẹ em – và tất cả những người khác – chỉ muốn em nhìn sự việc thật đơn giản. Anh không muốn em nhớ lại bất kỳ điều gì. Anh chưa bao giờ muốn vậy.’

Cô tưởng ông sẽ nổ tung lên vì tức giận. Nhưng ông chỉ khẽ gật đầu. Rồi, khi cô đã kiềm chế được một chút, ông nâng ly rượu lên. ‘Vậy thì… người yêu của cô, mấy giờ anh ta mới tới đây?’ Ông nhìn đồng hồ đeo tay rồi liếc sang đống hành lý dưới chân cô. ‘Tôi đoán anh ta sẽ phải tới đây đón cô chứ?’

‘Anh ấy…’ Cô nuốt nước bọt. ‘Em… Chuyện không phải như thế.’

‘À, nghĩ là cô sẽ gặp anh ta ở một nơi nào đó.’

Ông tỏ ra vô cùng bình tĩnh. Như thể ông đang vui thú trước hoạt cảnh này.

‘Vâng. Rút cuộc sẽ là như thế.’

‘Rút cuộc?’ Ông nhại lại lời cô. ‘Lý do của sự chậm trễ là gì vậy?’

‘Em… em không biết anh ấy ở đâu.’

‘Cô không biết anh ta ở đâu.’ Laurence nốc cạn ly rượu. Ông đứng dậy và lấy cho mình một ly khác.

‘Em không thể nhớ ra, anh biết là em không thể. Mọi việc quay trở lại với em quá đột ngột và đầu óc em vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, nhưng em biết chắc chắn rằng phải có lý do gì đó em mới có cảm giác lạ lẫm này. Cảm giác lạ lẫm vì em đã yêu một người khác. Em rất tiếc nhưng em phải đi. Đó là điều nên làm. Cho cả hai chúng ta.’

Ông gật đầu. ‘Tôi có thể biết quý ông ấy – người yêu của em – có gì mà tôi không có?’

Ánh đèn đường hắt qua cửa sổ chập chờn.

‘Em không biết,’ cô thú nhận. ‘Em chỉ biết em yêu anh ấy. Và anh ấy cũng yêu em.’

‘Ồ, tất nhiên là cô biết điều ấy. Cô còn biết điều gì nữa? Anh ta sống ở đâu? Anh ta làm nghề gì? Làm sao anh ta có thể nuôi được cô, với những sở thích xa xỉ như vậy? Liệu anh ta có mua được cho cô những chiếc áo choàng mới không? Có đủ tiền để cô thuê một người giúp việc không? Còn đồ trang sức nữa?’

‘Em không quan tâm tới những thứ đó.’

‘Chắc chắn cô đã từng rất quan tâm tới những thứ đó.’

‘Giờ thì khác. Em chỉ biết là em yêu anh ấy và đó mới là điều quan trọng. Anh có thể nhạo báng em thoải mái, Laurence, nhưng anh không biết rằng -’

Ông nhảy ra khỏi chỗ ngồi và cô bất giác lùi lại. ‘Ồ, tôi biết rất nhiều về người yêu của cô, Jenny.’ Ông gầm lên. Ông rút ra từ chiếc túi bên trong áo khoác một chiếc phong bì nhàu nát và vung lên trước mặt cô. ‘Cô có thực sự muốn biết chuyện gì xảy ra với cô không? Cô có thực sự muốn biết người yêu của cô ở đâu không?’ Nước miếng trong miệng ông phun ra, mắt ông đỏ ngầu đầy sát khí.

Cô tê cứng người, tim như ngừng đập.

‘Đây không phải là lần đầu tiên cô bỏ tôi. Ồ, không. Tôi biết chứ, cũng như tôi biết về anh ta, bởi vì tôi tìm được bức thư này trong túi xách của cô sau khi tai nạn xảy ra.’

Cô nhận ra nét chữ viết tay quen thuộc trên phong bì và không thể rời mắt khỏi nó.

‘Của anh ta đấy. Anh ta muốn cô đến gặp anh ta. Anh ta muốn hai người cùng nhau bỏ chạy. Chỉ cô và anh ta thôi. Bỏ chạy khỏi tôi. Để bắt đầu một cuộc sống mới bên nhau.’ Ông nhăn mặt, nửa tức giận, nửa đau khổ. ‘Giờ thì em đã nhớ ra rồi chứ, em yêu?’ Ông vứt lá thư về phía cô và cô nhặt lên bằng những ngón tay run rẩy. Cô mở phong bì ra và đọc.

Tình yêu lớn nhất và duy nhất của anh,

Anh chỉ nói những gì mà anh ngĩ. Anh đã đi đến kết luận cuối cùng là con đường giải thoát duy nhất cho cả hai chúng ta là chúng ta cần kiên quyết.

Anh quyết định sẽ nhận công việc mới. Anh sẽ có mặt ở Sân ga số 4, ga Paddington, lúc 7.15 tối thứ Sáu.

‘Cô nhớ ra rồi chứ, Jenny?’

‘Rồi,’ cô thì thầm. Những hình ảnh vụt qua đầu cô. Tóc sẫm màu. Áo choàng bằng linen nhàu nát. Công viên nhỏ, với những người đàn ông mặc áo xanh.

Boot.

‘Vậy là cô biết anh ta rồi chứ? Tất cả đã trở lại với trí nhớ của cô rồi đúng không?’

‘Đúng vậy, em đã nhớ ra…’ Cô có thể thấy rõ mặt ông. Ông đang ở rất gần cô.

‘Nhưng không phải là tất cả.’

‘Ý anh là -’

‘Anh ta đã chết, Jennifer. Anh ta chết trong chiếc xe. Cô đã may mắn thoát nạn, còn người bạn lịch thiệp của cô thì đã chết. Chết ngay tại chỗ, theo lời cảnh sát. Vì vậy, chẳng còn ai đang đợi cô ngoài kia đâu. Chẳng có ai ở trên sân ga Paddington nữa. Không còn ai để cô nhớ đâu.’

Căn phòng chao đảo xung quanh cô. Cô nghe tiếng ông nói, nhưng cô không hiểu gì. ‘Không,’ cô nói, chưa hết run rẩy bàng hoàng.

‘Ồ, tôi e là đúng vậy. Tôi có thể kiếm thêm một vài bài báo vào thời điểm đó, nếu cô muốn bằng chứng. Chúng tôi – bố mẹ cô và tôi – đã cố gắng để tên cô không lọt ra ngoài – vì những lý do nhất định. Do đó họ chỉ đề cập tới cái chết của anh ta.’

‘Không.’ Cô đẩy ông ra, đôi tay cô đập một cách giận dữ lên người ông. Không không không. Cô không nghe thấy ông đang nói gì. ‘Anh ta đã chết ngay tại chỗ.’

‘Anh im đi! Đừng nhắc lại điều đó!’ Cô xông vào ông, giận dữ, hoang dại, không thể kiềm chế. Cô nghe giọng mình như vọng lại từ một nơi rất xa xôi, lờ mờ thấy bàn tay cô đập vào mặt ông, ngực ông và đôi bàn tay chắc khỏe của ông nắm chặt cổ tay cô lại cho tới khi cô không thể nhúc nhích. Ông đứng bất động. Những gì ông vừa nói cũng không hề thay đổi.

Chết.

Cô thả người xuống ghế bành và cuối cùng ông cũng buông cô ra. Cô cảm thấy như mình đang nhỏ dần lại, căn phòng rộng ra và nuốt chửng lấy cô. Tình yêu lớn nhất và duy nhất của anh. Cô cúi đầu xuống thấp, để chỉ nhìn thấy duy nhất sàn nhà, và nước mắt cô dàn dụa chảy xuống mũi và nhỏ xuống tấm thảm đắt tiền dưới chân.

Một lúc lâu sau cô ngẩng lên nhìn ông. Mắt ông nhắm nghiền, như thể cảnh tượng này chẳng có gì thú vị để ông ngắm nhìn. ‘Nếu anh đã biết thế,’ cô cất lời, ‘và anh biết em đang cố gắng nhớ lại mọi việc, vì sao… vì sao anh không nói sự thật với em ngay?’

Ông không còn giận dữ nữa. Ông ngồi xuống chiếc ghế đối diện, giải thích. ‘Bởi vì tôi đã hy vọng… khi tôi nhận ra cô hầu như không nhớ một chút gì, rằng chúng ta có thể khép câu chuyện đó lại. Tôi hy vọng chúng ta sẽ tiếp tục cuộc sống của chúng ta như không có chuyện gì xảy ra.’

Tình yêu lớn nhất và duy nhất của anh.

Cô không có nơi nào để đi cả. Boot đã chết. Anh ấy đã chết kể từ hồi đó. Cô thấy mình thật ngốc nghếch, mù quáng, như thể một cô gái mới lớn tự cho phép mình tưởng tượng ra những thứ như trong tiểu thuyết.

‘Và,’ Laurence phá tan sự im lặng. ‘Tôi không muốn cô lúc nào cũng phải mang cảm giác tội lỗi khi biết rằng, nếu không phải vì cô, thì người con trai ấy đã không chết.’

Thì ra là như thế. Nỗi đau này xót xa tới mức như một nhát dao xuyên qua tim cô.

‘Jennifer, cho dù cô nghĩ gì về tôi, tôi tin cô sẽ hạnh phúc hơn khi sống cùng tôi.’

Thời gian lặng lẽ trôi. Cô không biết bao nhiêu giờ, bao nhiêu phút đã trôi qua. Cuối cùng Laurence cũng đứng dậy. Ông rót thêm cho mình một ly rượu whisky, như thể ông đang uống nước lọc vậy. Rồi ông để lại chiếc cốc ngay ngắn trên chiếc khay bạc.

‘Vậy, em phải làm gì tiếp theo đây?’ Cô ngây ngô hỏi.

‘Tôi đi ngủ đây. Tôi thực sự rất mệt.’ Ông quay lưng và bước về phía cửa. ‘Tôi nghĩ cô cũng nên làm thế.’

Sau khi ông đi cô còn ngồi lại một lúc nữa. Cô nghe tiếng chân ông bước nặng nền lên cầu thang, tiếng chân của một người xay xỉn mệt mỏi, tiếng thả phịch người xuống giường của ông. Ông đã ở trong phòng ngủ chính. Phòng ngủ của cô.

Cô đọc lại bức thư lần nữa. Đọc lại một tương lai giờ đã không thuộc về cô. Một tình yêu cô đã không thể sống nếu thiếu nó. Cô đọc lại những dòng thư từ một người yêu cô hơn cả những gì anh ta có thể viết ra, một người đàn ông đã chết vì cô. Cuối cùng cô đã mường tượng ra gương mặt anh: thật sống động, tràn ngập tình yêu và niềm hi vọng.

Jennifer Stirling đổ người xuống sàn, ôm chặt lá thư trước ngực và cô bắt đầu khóc.

J thân mến. Em biết em là một kẻ hèn nhát. Em rất xin lỗi. Em biết anh sẽ trở về nhà vào ngày mai nhưng em sẽ không gặp anh. Em và David dự định cưới nhau tại *** và em không thể gặp lại anh nữa. Tự đáy lòng em vẫn còn yêu anh, nhưng cách nào đó em vẫn yêu David hơn. Tạm biệt anh & xxx.

Thư một người đàn bà gửi cho người đàn ông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.