Bức Thư Tình Đêm Qua

Chương 40: 40: Nhân Chứng




Tư vị cách mấy tháng lại lần nữa lên tòa án xưa đâu bằng nay.
Nhưng tương đồng chính là nội tâm cô bình tĩnh như cũ.
"Chánh án tôn kính, thẩm phán viên, bồi thẩm nhân dân, căn cứ quy định thứ 32 của "Pháp luật tố tụng hình sự của nước cộng hòa nhân dân Trung Hoa", luật sư văn phòng Sùng Dương nhận ủy thác của bị cáo Tống Lê, ủy thác tôi đảm nhiệm luật sư bào chữa, ra tòa theo luật biện hộ vụ án này."
"Trước khi ra tòa theo luật, tôi đã nghiên cứu đơn khởi tố về bản án này của viện kiểm sát nhân dân khu Thái Dương thành phố Du, tìm đọc hồ sơ tài liệu, hội kiến người ủy thác dò hỏi nhân chứng có quan hệ, đã hiểu rõ chân tướng tương quan của vụ án."
"Luật sư bào chữa có dị nghị với sự thật viện kiểm sát nhân dân khu Thái Dương thành phố Du lên án Tống Lê cầm dao cố ý giết người, cho rằng chứng cứ hiện có tồn tại nhiều trọng điểm đáng ngờ cũng không đủ để chứng minh bị cáo Tống Lê giết hại nạn nhân Cam Can, hiện sẽ chỉ ra vài điểm đáng ngờ..."
Tiếng của luật sư Từ trầm tĩnh vững vàng quanh quẩn trong đình.
Luật sư là Tống Y sắp xếp, anh chọn người cho cô trước nay đều sẽ không sai, chỉ là cô từ khi vào tòa án vẫn luôn như đi vào cõi thần tiên, lời nói của thẩm phán và luật sư cô đều không nghe cẩn thận.
Vụ án này cho đến trước khi mở phiên tòa ba ngày cũng không có cơ hội chuyển mình, thật ra Tống Lê cũng nhận.
Chân tướng không thể cãi lại, mặc dù biết là giả cũng vô lực chống cự.
Chỉ là cô không quá cam tâm, cũng không rõ, rốt cuộc là kẻ điên Cam Can này đã sớm lên kế hoạch muốn kéo cô cùng chết hay là ai hận cô tận xương muốn mượn đao giết người như vậy.
Cho đến sau đó luật sư liệt ra những điểm đáng ngờ thật mạnh, Tống Lê mới ù tai mà ngước mặt, không thể tin được mà nhìn người đứng trên tòa án.
"...! Về thời gian nạn nhân Cam Can tử vong, báo cáo nghiệm thi viết chính là 9 giờ 15 phút ngày 9 tháng 2, nhưng một phần báo cáo khác lại viết vết thương trí mạng đầu tiên của Cam Can là ở 10 giờ 15 phút tối, một đao cuối cùng lại cách khoảng sáu tiếng đồng hồ."
"Một tiếng trên báo cáo nghiệm thi này, đủ để cho một người chết vĩnh viễn mất đi thương tiếc mà chết, làm một người sống hàm oan bỏ tù, cũng đủ để cho một hung thủ ung dung ngoài vòng pháp luật.

Mà điều này, báo cáo thể hiện quyền uy lại phạm phải sự sai lầm cấp thấp như vậy! Làm cho cả giới pháp y đều thấy hổ thẹn!"
Luật sư dừng cảm xúc đầy lòng căm phẫn, tiếp tục bình tĩnh trần thuật thay Tống Lê: "Từ một báo cáo nghiệm thi mới này có thể nhìn thấy, vết thương trí mạng trên người nạn nhân Cam Can ước chừng có tám chỗ, bắt đầu từ 10 giờ 15 phút tối đến 4 giờ sáng.


Mà buổi tối ngày vụ án xảy ra từ 10 giờ 15 phút đến 4 giờ sáng, bị cáo đều không có thời gian gây án đi giết nạn nhân, có chứng cứ không có mặt tại hiện trường, có thể loại trừ hiềm nghi gây án."
Luật sư nộp camera lên, chứng minh Tống Lê vào 9 giờ 26 phút đêm đã rời khỏi hiện trường vụ án.

Nhưng mà từ đó về sau hướng đi cũng không thể hiểu hết.
Thẩm phán hỏi có nhân chứng có thể làm chứng cô không ở hiện trường trong thời gian đó hay không, Tống Lê mới gặp lại Hứa Từ sau nhiều ngày.
Trong những ngày tháng không chịu nổi như vậy cô cũng chưa khóc, ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy anh đã ướt hốc mắt.
Người đàn ông mặc vest màu xám nhạt, cà vạt thắt đến mức không cẩu thả chút nào, sơ mi trắng san bằng sạch sẽ.

Không khác biệt gì với ngày xưa, mặt mày đạm mạc lộ ra sự xa cách khó có thể lại gần, ngay cả môi tuyến đều có vẻ thanh lãnh bạc tình như vậy.
Nhưng anh gầy đi rất nhiều.
Vốn dĩ người cao gầy, hình dáng ngũ quan lúc này nhìn càng sâu hơn một chút.
Anh cởi bỏ kiểm phục, nhưng ngồi trong chỗ nhân chứng vẫn mang theo uy áp không ngừng như cũ.
Hứa Từ không đối diện với cô, như là xưa nay không quen biết, chỉ gật đầu chào hỏi theo lễ phép với thẩm phán và luật sư trên tòa.
Lúc này Tống Lê mới chú ý đến, nhân viên công tố hôm nay có gương mặt cô quen thuộc, Trình Dư Hoan và Tiểu Phan đều ở đây.
Tiêu Tiêu ghi chép ở một bên khác còn ngước mắt nhìn về đây, lặng yên không tiếng động mà cười một cái với cô như đang trấn an cảm xúc của cô thay Hứa Từ.
Cô cũng không hề tứ cố vô thân.
Khi tất cả các chứng cứ đều bất lợi với cô, còn có những người này lấy lại công đạo thay cho cô.

Tống Lê dường như là rất nhanh rời tầm mắt đi, đè mí mắt không cho mình có vẻ chật vật như vậy.
Hứa Từ là nhân chứng thời gian của cô.
Thẩm phán hỏi: "Chứng nhân Hứa Từ, cậu có thể chứng thực hôm xảy ra vụ án bị cáo Tống Lê không ở hiện trường?"
"Đúng vậy." Hứa Từ gật đầu: "10 giờ 15 phút tối hôm xảy ra vụ án, Tống Lê ở bên cạnh tôi."
Thẩm phán: "10 giờ 15 phút tối đến 4 giờ sáng ngày hôm sau, cô ấy đều ở bên cạnh cậu sao?"
Hứa Từ: "Đúng vậy.

Nhưng nghiêm khắc mà nói, từ 10 giờ tối đến 5 giờ 40 phút sáng hôm sau, cô ấy vẫn luôn ở cạnh tôi, liên tục đến ngày bị bắt."
Thẩm phán: "Đoạn thời gian từ 10 giờ tối đến 5 giờ sáng này, hai người đang làm gì."
Đây là lời chứng rất mấu chốt.
Người trong sân thấy biểu cảm của Tống Lê thay đổi, Hứa Từ trầm mặc hai giây, tất cả mọi người bởi vì hai sự biến hóa rất nhỏ này mà bắt đầu nhìn Hứa Từ.

Hai giây trôi qua, biểu cảm của người đàn ông chưa đổi, ngữ khí bình thường hết sức: "Làm tình."
Thẩm phán: "Từ 10 giờ tối đến 5 giờ sáng?"
Hứa Từ gật đầu: "Đúng vậy."
Thẩm phán: "Trong đoạn thời gian này hai người không làm gì khác sao?" Mặt Hứa Từ không đổi sắc: "Nếu loại trừ việc lau mồ hôi giúp cô ấy cùng đổi tư thế ra mà nói, có."

Lúc này biểu cảm của thẩm phán cũng bắt đầu có chút vi diệu.
Tống Lê có thể tượng tượng đến khi anh nói ra những lời này thì nội tâm nhóm người Tiểu Phan kích động, nhưng lại không thể không ngại với trường hợp nghiêm túc mà nỗ lực khắc chế.
Chỉ là lời chứng của Hứa Từ còn chưa đủ, luật sư lại trình camera của câu lạc bộ đêm lên.
Tình huống ra vào ở cửa biểu hiện Tống Lê thật sự là đến câu lạc bộ đêm vào 10 giờ tối, lại đến 5 giờ 40 phút sáng được Hứa Từ ôm rời đi.
Bởi vì quần áo của cô đã không thể mặc, cho nên được anh dùng áo khoác bọc kín mít.

Nếu có người nghi ngờ trong camera có người tạo giả, nhưng video trong ghế lô sẽ không.
Nhiếp Trung Thành để bẫy Hứa Từ cũng hao tổn tâm cơ, hạ thuốc còn lắp camera mini bên trong.
Sự thật chứng minh, lời chứng của Hứa Từ đúng sự thật.
Một đêm kia bọn họ thật sự làm tình bên trong đó, Tống Lê không có thời gian hành hung.
Sau đó luật sư lại đưa ra mấy điểm đáng ngờ, máu trên bao tay, sợi tóc tìm được trên người Cam Can cùng vân tay trên dao.
Thời gian lâu dài, phiên tòa lần này thẩm vấn giằng co bốn năm tiếng mới kết thúc, nhưng lại xử lý đến sạch sẽ lưu loát.
Tống Lê loại bỏ hiềm nghi được phóng thích trên tòa.
Nhưng vụ án còn chưa kết thúc hoàn toàn, luật sư chuẩn bị khởi tố hai người khác: Pháp y tạo giả báo cáo nghiệm thi, người chủ sự thu mua pháp y và hành hung.
Chuyện này vẫn cần Tống Lê phối hợp.
Hứa Từ chờ cô ở bên ngoài, Tống Lê thấy, chỉ sau khi nghe xong hai câu chạy đến trước mặt anh.
Hứa Từ ôm người vào trong lòng.
"Hứa Từ." Cô gắt gao ôm anh không buông tay.
Hứa Từ giống như vừa bắt đầu, giả vờ ước lượng hai cái: "Gầy rồi."
"Anh cũng vậy." Tống Lê ngẩng đầu lên: "Eo đều bé đi một chút rồi."

Phóng viên bên ngoài rất nhiều, nhóm Tiểu Phan phải lái xe về viện kiểm sát, đang gọi hai người đi cùng.
Hứa Từ cúi đầu hỏi cô: "Đi không?"
Trong chốc lát bị phóng viên vây kín cũng không tốt, nhưng xe của viện kiểm sát có thể yểm hộ.
Vụ án hình sự lần này là công khai thẩm tra xử lý, quần chúng đến bàng quan không ít.
Tống Lê nhớ đến những lời anh nói khi tòa án thẩm vấn, có chút lo lắng: "Hứa Từ, lãnh đạo có thể cách chức anh tiếp hay không?"
"Hửm?"
"Tuy nói đến câu lạc bộ đêm là một bộ phận của hành động, nhưng lãnh đạo cũng không cho anh chơi gái ở đó."
Tống Lê nhíu nhíu mi: "Mà còn là nữ minh tinh rất xinh đẹp.

Điều này truyền ra ngoài ảnh hưởng không tốt, hôm nay nói không chừng sẽ có đầu đề...! Kinh ngạc! Kiểm sát trưởng trẻ tuổi của viện kiểm sát khu Thái Dương thành phố Du chơi gái ở câu lạc bộ đêm, thân phận cô gái đó vậy mà lại là...!Click mở chú ý bên trong càng đặc sắc hơn."
Hứa Từ phối hợp nói theo: "Ngày mai em đi UC làm việc đi."
Anh lôi kéo Tống Lê đi ra ngoài, Tiểu Phan dừng xe ở phía sau.

Mấy người Trình Dư Hoan còn ở tòa án, không về nhanh như vậy.
Tống Lê chui vào cửa xe, còn chưa đóng lại, Hứa Từ đã đè nặng cúi đầu hôn cô: "Nhưng còn có biện pháp giải quyết khác."
Không muốn bị treo đầu đề, tránh cho anh bị cách chức, còn có một phương thức giải quyết tốt hơn."
Tống Lê chớp chớp mắt: "Cái gì?"
"Gả cho anh." Hứa Từ cắn cần cổ cô, sự tê tê dại dại bò lên: "Chúng ta kết hôn, chính là hợp pháp."



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.