Bức Thư Tình Mùa Hạ

Chương 9: Có điều cũng chẳng có gì thú vị để xem



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bốn giờ chiều, bên ngoài vẫn còn mưa to, thời tiết u ám, ngoài cửa sổ tựa như màn đêm.

Khi Lâm Sa Sa bước vào người cô đã ướt mưa.

Cô vừa đi mua gia vị và đồ ăn nhẹ, Chu Kỳ Nghiễn nhắc nhở cô không nên ra ngoài vào ngày mưa, nhưng cô nhất quyết đi xuống tầng dưới vì ở cùng phòng với sếp lớn là cơn ác mộng đối với bất kỳ kẻ làm công nào.

Một mưa gió này có là gì?

Lúc này, Lâm Sa Sa gần như bật khóc khi nhìn thấy Tống Tình Thư.

"Em thật sự có thể ngủ ngon vậy sao", Lâm Sa Sa thay giày thở dài, "Người trẻ tuổi ngủ ngon thật."

Tống Tình Thư cầm túi sau đó đưa khăn tắm cho cô lau người.

“Anh của em từ sớm đã đến rồi hả?”, Tống Tình Thư nghiêng người, trầm giọng hỏi.

Lâm Sa Sa tức giận trả lời: "Ít nhiều cũng đã ba giờ rồi, vốn chị bảo để Chu Kỳ Nghiễn về trước, chị ở lại với em, anh ấy không đồng ý."

Tống Tình Thư mím môi, đại khái đã đoán ra nguyên nhân.

Có lẽ lời nói của Tiểu Đoạn khiến anh nghi ngờ.

Tống Tình Thư mắc phải di chứng này từ năm 8 tuổi, khi đó Chu Kỳ Nghiễn chỉ nghĩ rằng cô là nhát gan, luôn để mắt tới cô mỗi khi trời mưa to.

Về sau có một lần ở nhà không có người, anh cũng ra ngoài, Tống Tình Thư tỉnh lại hoảng loạn sợ hãi, té tới mức đầu chảy máu, anh cũng từ đó bắt đầu nghi ngờ.

Có điều anh đã rời đi không lâu sau đó.

Đã nhiều năm như vậy, anh nhất định sẽ không để cô lừa nữa.

Tống Tình Thư rất ghét những ngày mưa như thế này, khi còn đi học, cô thức dậy một mình trong ký túc xá, tim đập nhanh và khó thở, cảm giác như phải dùng hết sức lực mới leo được ra khỏi giường.

Khi Tiểu Đoạn mở cửa nhìn thấy cô, trông cô chẳng khác gì thủy quái được câu ra khỏi sông.

Tống Tình Thư biết vì sao mình lại như vậy, cô đã khá hơn rất nhiều trong những năm qua.

Thực ra xung quanh không có ai cũng không có gì đáng ngại, ráng một lúc cũng sẽ qua.

Nhưng làm sao Chu Kỳ Nghiễn có thể trùng hợp như vậy mà phát hiện ra chuyện này, Tống Tình Thư có chút ủ rũ.

Bầu không khí trong phòng khách rất kỳ lạ, Chu Kỳ Nghiễn đang nấu ăn trong bếp, nhưng Từ Trạch và Thẩm Trúc lại càng căng thẳng hơn đối phương, Từ Trạch chưa bao giờ nhìn thấy Chu tổng như thế này, Thẩm Trúc sợ rằng nếu mình nhìn thấy thứ gì không nên thấy, hôm nào đó không để ý sẽ bị ám sát.

statickitesvnupload202411171038488729f2ff6006528f47990b51a7d9f6fca1jpg

Tình huống có chút phức tạp, gần đây đang trong thời kỳ thay đổi, mỗi người đều như đang đi trên thảm băng mỏng, như thể đối mặt với vực thẳm, đến cả một trợ lý như cô cũng bị giám đốc gọi đến khiến cô căng thẳng đến rợn gai óc, ai ngờ lại có thể nhìn thấy cảnh Chu tổng đang nấu ăn, một cảnh tượng cảm động đến mức cứ như một giấc mơ.

Có rất nhiều nguyên liệu trong tủ lạnh, nhưng Chu Kỳ Nghiễn lại thận trọng vì lo lắng về việc giảm cân.

Một món cháo bốn món ăn cùng, không có chỗ để thể hiện sự sáng tạo nên Chu Kỳ Nghiễn chỉ dùng một củ cà rốt khắc thành hình thỏ  rồi bày lên đ ĩa sứ cho cô.

Vẻ mặt Tống Tình Thư vẫn luôn có chút thận trọng và ngượng ngùng, nhưng đột nhiên cô cười lớn: "Anh, anh giống như đang giỗ con nít vậy".

Chu Kỳ Nghiễn chậm rãi dùng khăn giấy lau vết nước trên tay, nghe vậy, anh khếch khoé môi dưới, cúi đầu nhìn cô: "Em không phải là trẻ con sao?"

Tống Tình Thư muốn tranh luận, nhưng nghĩ lại, cuộc tranh luận càng trở nên trẻ con, cuối cùng chỉ cười: “Em cũng cảm thấy mình vẫn như cũ vẫn thân thiết với anh như mười năm trước. Đã lâu không gặp, thật khó để tin rằng em đã 28 tuổi rồi."

Dường như thời gian đã dừng lại từ mười năm trước và không hề tiến về phía trước.

Ngay cả khi anh thực sự thay đổi rất nhiều.

"Ừ, tuổi tác không tha người." Anh trả lời.

Tống Tình Thư bị giọng điệu của anh làm cho thích thú.

Chu Kỳ Nghiễn không quấy rầy cô ăn uống, đi vào phòng khách ngồi.

Cô đang ngồi ở bàn ăn ăn một mình, trong khi những người khác đang bận rộn với công việc riêng của họ.

Lin Sa Sa đang cầm cuốn sổ của mình và thảo luận trực tuyến về một chương trình tạp kỹ hẹn hò với các đồng nghiệp, họ đang trò chuyện sôi nổi thì Chu Kỳ Nghiễn trong lúc đang nói chuyện với trợ lý của mình bỗng đột nhiên gõ tay lên bàn, bình tĩnh nói: "Không được".  

Lâm Sa Sa cá tính mạnh mẽ trong công việc, cô luôn tự tin vào năng lực chuyên môn và trực giác của mình, cô ghét những người không biết gì và đưa ra những nhận xét tùy tiện nên vô thức muốn phản bác, nhưng cổ cô cứng đờ, cô chợt nhận ra người trước mặt chính là sếp của cô, một ông chủ lớn, một người mà sếp cô còn chưa từng gặp mặt.

Chống lưng cực kỳ lớn.

Có lẽ bởi vì Chu Kỳ Nghiễn bình thường quá tốt với Tống Tình Thư, vừa rồi bộ dáng trong bếp quá dễ gần nên Lâm Sa Sa luôn quên mất thân phận của người này.

Cô cúp điện thoại, hơi nghiêng người, cố gắng thuyết phục: "Sếp Chu, ừm, anh có điều gì lo lắng sao?" Mặc dù ở bên kia là Chu Kỳ Nghiễn nhưng cô vẫn cố gắng giải thích: "Chúng tôi đã xác định được các ứng cử viên và đó là sự hợp tác đôi bên cùng có lợi. Điều được đồn đại nhất ở Thư Thư chính là tình yêu, thay vì thụ động chờ đợi bị chê cười, tốt hơn hết nên chủ động đưa chủ đề mới vào."

Chu Kỳ Nghiễn vẫn là rất đáng sợ khi anh thể hiện sự lạnh lùng, Lâm Sa Sa nói nửa chừng, giọng nói yếu ớt đi.

Cô thấp giọng hỏi: “Anh sợ Thư Thư thực sự hẹn hò à? Điều này Chu tổng yên tâm, tất cả đều là kịch bản. Cuối cùng, họ sẽ sếp xếp cho họ chia tay".

Không nhất thiết phải là kịch bản, nhưng tổ chương trình đã đưa ra một bản phác thảo, mỗi khách mời nam đều có những đặc điểm riêng, ưu nhược điểm rõ ràng, Thư Thư sẽ tiếp xúc với ba người trong số họ, cuối cùng sẽ phát triển sâu hơn với một diễn viên tên Trang Hàn Sơn.

Nhưng Trang Hàn Sơn là một thiên tài âm nhạc, tính cách có phần kiêu ngạo hơn người thường, nhưng đồng thời cũng rất thu mình và nhạy cảm, người quản lý của anh ấy chỉ muốn anh ấy cố gắng cởi mở.

Lâm Sa Sa chủ động liên lạc với người đại diện của đối phương, cô cảm thấy tính cách của Tình Thư rất phù hợp dù là làm người yêu hay bạn bè, Trang Hàn Sơn được coi là tiền bối trong ngành, cực kỳ tài năng và tính cách không tệ, Tình Thư và anh ấy nhất định sẽ rất hợp nhau.

Chu Kỳ Nghiễn gõ gõ ngón tay lên bàn: "Không được."

[/b]

statickitesvnupload202411171038488729f2ff6006528f47990b51a7d9f6fca1jpg

Tin nhắn nhắc nhở vang lên, Lâm Sa Sa vừa mới gửi cho đối phương một ít thông tin về Tống Tình Thư cùng một đoạn video phỏng vấn chuyên sâu, giúp đối phương hiểu được tính cách của Tống Tình Thư, đối phương hẹn cô gặp nhau ăn tối.

Điều đó cũng có nghĩa là họ sẽ có thể gặp mặt để trò chuyện tỉ mỉ hơn.

Lâm Sa Sa hít sâu một hơi: "Chu tổng, tôi muốn biết nguyên nhân."

Bên cạnh Từ Trạch và Thẩm Trúc đều sợ hãi, Chu Kỳ Nghiễn nhìn bề ngoài hiền lành nhưng thực chất bên trong rất nghiêm, hiếm khi trực tiếp nói không, cho nên mỗi khi chuyện này xảy ra, những người thông minh đều hiểu mình phải im lặng.

Trước mặt chất vấn anh đều không có kết thúc tốt.

Chu Kỳ Nghiễn ánh mắt lạnh lùng trong chốc lát, nhưng hắn vẫn quan tâm đ ến Tống Tình Thư, trầm giọng nói: "Cô ấy không thích hợp."

"Ở đâu không thích hợp?" Lâm Sa Sa không hiểu, "Cái này cùng quay phim không khác gì, đây là công việc của cô ấy, anh không thể làm hết mọi việc cho cô ấy, hoặc là có thể hỏi ý kiến của cô ấy."

Lâm Sa Sa quay sang nhìn Tống Tình Thư: “Tình Thư?”

Tống Tình Thư ở xa xa đang thất thần, đại khái cũng có nghe thấy, trong đầu mơ hồ có đáp án, thế là đột nhiên đứng dậy: "Anh, lại đây chút em có chuyện muốn nói với anh."

Chu Kỳ Nghiễn im lặng một lát rồi đứng dậy, Tống Tình Thư đưa anh lên sân thượng tầng hai, trên sân thượng có một bàn bar, cô thường ngồi ở đây ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài, sân thượng rất nhỏ, tầm nhìn cũng không được tốt, chỉ có thể nhìn thấy một mảnh hồ, nhưng thỉnh thoảng mặt trời lặn, hoàng hôn nhuộm vàng cũng khá đẹp.

Cô chen vào phòng trà chật hẹp bên cạnh, mang ra hai cốc ca cao nóng, chỉ ra sân thượng ra hiệu cho anh ngồi đó.

Chu Kỳ Nghiễn ngồi xuống bên cạnh cô, đèn trên sân thượng không bật, Tống Tình Thư cố ý làm vậy, cô sợ mình sẽ không nói nên lời trước mặt anh, nhưng lúc này trong bóng tối nửa mờ nửa mơ, cô lại cảm giác có chút kỳ lạ.

"Anh xem qua phòng em chưa?" Tống Tình Thư trước tiên hỏi một câu.

"Ừ, không tệ." Chu Kỳ Nghiễn nhận xét, "Đáng lẽ em không nên đưa anh lên lầu."

Căn hộ song lập tầng trên được dùng làm phòng ngủ, là một không gian rất riêng tư, ngay cả bộ đồ ngủ của cô cũng được phơi khô trên khoảng hiên nhỏ.

Tống Tình Thư xấu hổ, chỉ cười nói: “Em còn tưởng anh sẽ cho rằng em sống ở một nơi nhỏ bé. Nhìn anh vẫn như xưa, nhưng lại cảm thấy mọi thứ đều khác. Em biết anh đang nói em em đối với người khác đều không có sự phòng bị, không phải đâu, em chỉ là với anh mới như vậy".

Cô nói chậm rãi.

Chu Kỳ Nghiễn không có chủ ý, một lúc sau mới nói: "Không nhỏ, nơi anh ở cũng lớn tương tự thế này."

"Em còn tưởng rằng anh ở trong biệt thự sang trọng, hoặc trong ngôi nhà rộng tới mức phải đi bộ mười phút mới đi từ đầu bên đây đến đầu bên kia chứ", Tống Tình Thư có chút kinh ngạc.

Vẻ mặt nghiêm túc của Chu Kỳ Nghiễn hiện lên một nụ cười, anh nâng ly lên nhấp một ngụm ca cao nóng, bên ngoài trời mưa gió nên không thích hợp để trò chuyện, có lẽ cô cũng đã khổ công thiền định để tìm ra một nơi không đặc biệt mơ hồ mà cũng trong sáng.

"Anh có một căn hộ gần công ty và anh sống ở đó. Nếu em tò mò, anh có thể dẫn em đi xem.." Chu Kỳ Nghiễn biết cô sẽ không từ chối, nhưng anh vẫn lên tiếng. Nói xong, anh cau mày tự kiểm điểm có phải chăng bản thân đã dụ dỗ cô.

"Nhưng nó chẳng có gì để xem cả, nó chỉ là nơi để ngủ thôi." Anh nói thêm.

"Em muốn xem." Tống Tình Thư sợ anh hối hận nên vội nói.

Nói xong, cô nhận ra mình nhiệt tình quá mức, vội vàng giải thích: “Em… tò mò. Em rất tò mò anh sống ra sao nhiều năm như vậy, đã lâu không gặp. Lần đầu tiên anh rời đi...em thực sự rất nhớ anh."

Bầu không khí vẫn đi theo hướng trở nên kỳ lạ, Tống Tình Thư nhận ra rằng lúc này nói về việc nhớ anh là không thích hợp.

Cô thực sự không còn là một đứa trẻ nữa.

Nhưng cô không khỏi cảm thấy có chút khó chịu, sao cô lại không phải là trẻ con nữa.

Hai người đột nhiên ngừng nói chuyện.

Tóc Tống Tình Thư bị gió làm rối tung, cô đưa tay vuốt phẳng, sau đó nói gì đó về chuyện tham gia show hẹn hò, “Em sẽ suy nghĩ lại xem có nên tiếp nhận show này hay không. Anh, em biết anh có thể sẽ không quan tâm đ ến việc em có tạo ra lợi nhuận cho công ty hay không, nhưng hơn chục nhân viên đều đang dựa vào em, đặc biệt là chị Sa Sa, chị ấy là người rất kình nghiệp, anh như vậy họ không có cách nào sắp xếp công việc cho em cả.

Anh im lặng hồi lâu, đè nén sự khó chịu của mình.

"Gửi cho anh một bản thông tin chương trình, giữ khoảng cách với người khác, nếu cảm thấy không thoải mái thì nhớ nói cho anh biết. Gặp phải chuyện gì thì đừng bao dung, cũng đừng sợ làm mất lòng ai..."

"Anh..." Tống Tình Thư ngắt lời anh, sau đó lẩm bẩm nói: "Em nghĩ anh cũng nên đi khám bác sĩ tâm lý. Sự bảo vệ của anh đối với em có chút bi3n thái rồi."

Chu Kỳ Nghiễn hít một hơi thật sâu và đột nhiên im lặng.

Tống Tình Thư mở miệng, giọng nói đột nhiên mềm mại: "Anh, em không có ý đó, em xin lỗi, em... em rất sẵn lòng để anh quản em, em chỉ cảm thấy anh quá lo lắng cho em rồi, bản thân em cũng sẽ cẩn thận mà, có vấn đề gì em nhất định sẽ tìm anh đầu tiên, được không ạ"

Cô đưa tay kéo tay áo anh: "Anh."

Chu Kỳ Nghiễn cuối cùng cũng thả lỏng, "Anh biết rồi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.