Lại vào lúc này, Trần Lăng Tùng nhận được một cuộc điện thoại, là đồng nghiệp gọi tới, cậu cầm di động đặt bên tai, đi về phía bàn ăn, bước chân dần thả chậm.
“Quản lý, cậu mau lại đây! Chỉ kém một mình cậu! Một đống người đều đang chờ a!”
Trần Lăng Tùng thoái thác: “Không được, nhà làm xong cơm rồi.”
“Làm xong cũng có thể bỏ tủ lạnh, cơ hội mọi người ăn cơm chung cũng không nhiều, cậu không tới, bọn tớ cũng không có hứng! Mọi người nói có đúng không ——” Đồng nghiệp đưa điện thoại ra xa, giọng của cả trai lẫn gái ùa tới từ bốn phương tám hướng, nhất thời Trần Lăng Tùng đều sắp không nhận ra âm “Đến” này, nếu cậu là công tử ca vào nhầm thanh lâu, vậy đám người kia chính là tú bà ùa đến trong thanh lâu, Trần Lăng Tùng thở dài: “Ài! Các cậu đừng quậy tôi! Tôi đã quyết định rồi, mới sẽ không dễ dàng đi vào khuôn khổ!”
Lúc này di động đổi người nghe, giọng của anh vừa truyền tới, Trần Lăng Tùng theo bản năng thẳng lưng, bên kia mang theo ý cười nói: “Tiểu Trần, nghe ra tôi không?” “Xuân Minh ca, anh cũng quậy chung với bọn họ sao?”
Lý Xuân Minh cười ha ha, anh là cấp trên trực tiếp của Trần Lăng Tùng, từ ngày Trần Lăng Tùng tiến vào công ty tới nay, tuy nói cậu tốt nghiệp từ một trường danh tiếng, bằng cấp cao, nhưng tuổi còn trẻ, trong công ty có hơi không hài lòng* đối với việc cậu lên chức nhanh, là Lý Xuân Minh xóa bỏ nghị luận*, dùng năng lực luận cao thấp, một đường dìu dắt cậu rất nhiều. Trần Lăng Tùng vẫn luôn rất kính trọng Lý Minh Xuân.
Bởi vì tính cách hai người tương tự, sở thích hợp nhau, trong lén lút càng là lấy huynh đệ để gọi nhau.
Lúc này Lý Minh Xuân không khách khí chút nào: “Trần Lăng Tùng, cậu nhất định phải tới!”
(*有微辞 hữu vi từ: k đồng ý hoặc k hài lòng, phê bình kín đáo.)
(*Nguyên văn 力排众议 lực bài chúng ngự: cố gắng loại bỏ các loại nghị luận, khiến ý kiến mình chiếm thượng phong.)
Sư Tuyết đang cúi đầu dọn bát đũa, hiển nhiên là hắn phát hiện Trần Lăng Tùng trầm mặc, liếc mắt nhìn cậu, một cái liếc mắt này vô duyên vô cớ làm Trần Lăng Tùng chột dạ. Trần Lăng Tùng nâng giọng, nói: “Xuân Minh ca, này không tốt lắm đi? Nói thật với ngài, hôm nay nhà em có một người bạn đặc biệt thân, đồ ăn đều đã làm xong rồi, để cậu ấy ở nhà một mình thật sự không tốt lắm.”
“Vậy cậu để cho tôi một mình thì tốt hơn? Ngày hôm qua tôi dọn đến nhà mới, cậu nói có việc không tới; hôm nay tôi và nhóm đồng nghiệp lại chúc mừng một phen, cậu cũng không tới! Trần Lăng Tùng a Trần Lăng Tùng, còn có xem tôi là bạn hay không!”
Trần Lăng Tùng vừa nghe lời này, liền biết Lý Xuân Minh uống rượu có hơi nhiều, người như anh làm ở vị trí cao, không chịu được nhất chính là có người ngỗ nghịch anh, đặc biệt là uống rượu, khắp thiên hạ đều phải theo ý của anh.
Nói đến nặng như vậy, Sư Tuyết nghe thấy một ít câu từ vụn vặt, lại liên tưởng đến sắc mặt Trần Lăng Tùng, cười nói: “Cậu đi đi, tớ bỏ đồ ăn dư vào trong tủ lạnh, ngày mai cậu không chê là được.”
Trần Lăng Tùng thở dài một cái, “Anh cũng nghe thấy rồi, bạn của em bảo em qua, em đây liền qua ngay.”
Lý Xuân Minh cười to nói: “Thằng nhóc cậu! Thì ra bạn cậu bảo cậu tới, cậu mới tới, lời nói của tôi không tính là gì hết! Không bằng gọi cả bạn cậu tới, nhiều người thêm náo nhiệt.”
Trần Lăng Tùng nghiêng mặt qua: “Xuân Minh ca bảo cậu đi cùng, đi không?” Sư Tuyết lắc đầu, “Thật đáng tiếc, tớ cũng nhận được công việc tương tự trước bữa tối, đêm nay phải dành thời gian để hoàn thành.”
“Cậu ấy có việc. Ngài muốn gặp cậu ấy, làm gì a? ‘Thê quản nghiêm’ cái gì, cậu ấy là nam, bọn em là bạn bè đứng đắn. Em thật sự không lừa anh, không phải, em cần phải vậy sao?…”
Đầu dây bên kia lại nói gì đó, Trần Lăng Tùng che miệng khụ một cái: “Vậy nhất định là ngài nghe nhầm rồi! Em nói chuyện với mọi người đều là như thế, nào có khác nhau? Nhưng thật ra thời gian gần đây ngài xem không ít phim thần tượng với con gái đi?” Cậu lặng lẽ liếc nhìn Sư Tuyết, không nghĩ tới Sư Tuyết đang nhìn chằm chằm vào cậu, để ý thấy ánh mắt cậu, còn cười với cậu một cái. Trần Lăng Tùng là thứ không tiền đồ, quên hết mấy lời đã đến bên miệng, Lý Xuân Minh tóm được cơ hội nói:
“Cậu đừng kéo đề tài cho tôi, này đều là thủ đoạn còn lại ông đây dùng. Theo như lời con gái tôi nói, thái độ nói chuyện của cậu đủ song, song —— song cái gì nha —— đúng, chính là song tiêu*! Thích người ta liền lên, ai loanh quanh lòng vòng nhiều như vậy, tôi là người từng trải, tôi còn không rõ tính toán trong bụng cậu sao? Cậu cũng xem như là tôi nhìn lập nghiệp, cũng là lúc thành gia rồi a? Nghe thấy được, cho dù là nam, thích liền lên cho tôi! Hiện tại là thời đại nào rồi, theo như lời con gái tôi nói, đây gọi là ‘không sợ bất đồng, cầu vồng khắp chốn!”.
(*双标 tiêu chuẩn kép.)
Trần Lăng Tùng nghe Lý Xuân Minh lải nhải một đống lớn, bắt đầu nghe một cách nghiêm túc, đến sau lại nhịn không được bật cười, biết rõ đầu bên kia không nhìn thấy, Trần Lăng Tùng vẫn gật đầu một cái, tiếp theo nói: “Không nhìn ra tư tưởng của ngài còn rất thoáng. Được được được, có rảnh nhất định dẫn cậu ấy theo. Anh dài dòng nữa em liền không cần đi qua, trời đã tối rồi. Cúp đây.”
Thấy cậu cúp máy, Sư Tuyết hỏi: “Ngày hôm qua anh ấy cũng gọi cậu?”
Trần Lăng Tùng có chút khẩn trương hỏi: “Cậu nghe thấy hết rồi?”
“Điểm chú ý của cậu ở đâu vậy?” Sư Tuyết cười cười, “Không, chỉ nghe thấy loáng thoáng khúc anh ấy răn cậu, khi đó tâm tình của anh ấy kích động, giọng đặc biệt vang.”
Trần Lăng Tùng yên lòng, mới nói: “Gọi. Nhưng không phải hôm qua cậu làm món cá sóc chua ngọt* sao.” Cậu liếm liếm môi, “Tớ thật sự nhịn không được, tìm lý do từ chối bên kia.”
(*松鼠桂鱼: là một món ăn nổi tiếng trong ẩm thực Giang Tô, có nguồn gốc từ Tô Châu. Cá chiên lên sốt chua ngọt, được trang trí như hình con sóc.)
Sư Tuyết cười nói: “Vậy hôm nay cậu đi, là bởi vì không có món nào không dứt bỏ được sao? Cậu nói sớm, sau này mỗi ngày tớ đều làm cho cậu, thẳng đến khi cậu ăn ói ra mới thôi.”
“Nhẫn tâm như vậy à?” Trần Lăng Tùng ôm ngực, “Tớ không tin, tớ không tin! Tiểu Tuyết mới luyến tiếc làm như vậy với tớ.”
Sư Tuyết nửa thật nửa giả: “Đương nhiên là tớ luyến tiếc.
Nhưng tớ muốn mỗi ngày làm món cậu thích, mỗi ngày giữ lại cậu ở trong nhà.”
Nhìn chăm chú vào đôi mắt mang cười đang nhìn thẳng vào cậu của Sư Tuyết, trái tim Trần Lăng Tùng thịch một cái.
Lúc này lời của Lý Xuân Minh đúng lúc vang vọng bên tai: “Thích liền lên cho tôi”, cậu gần như là buột miệng thốt ra: “Được a!” Đồng hồ trên tường kêu lên đinh đang đinh đang, sáu giờ đúng.
Trần Lăng Tùng nuốt một ngụm nước bọt, xoay người đến huyền quan mang giày.
Ngăn cách giữa bọn họ không chỉ là thời gian chảy xuôi không ngừng, còn có một người đã mất.
Bọn họ phải từ tốn vượt qua chướng ngại, mới đến cuối cùng ở bên nhau.
Sư Tuyết ở đằng sau cậu sắc mặt lạnh lẽo, một lúc lại mỉm cười.
“Về sớm một chút.” Hắn nói.
–
Lòng nghĩ về Sư Tuyết, Trần Lăng Tùng có chút thất thần, cũng may trong bữa tiệc cũng không để ý những thứ này, chỉ cần cậu có thể nói, có thể uống, chơi đến sung, mọi người đều hi hi ha ha, thân mật khăng khít.
Chờ đến khi trên bàn chỉ còn cơm thừa rượu cặn, Trần Lăng Tùng đứng lên trước, kỳ thật cậu chỉ là say ít, vì cầu thoát thân, không thể không làm bộ say bảy tám phần. Trần Lăng Tùng đỡ mép bàn, người chao đảo một chút, có người thì thầm: “Trần ca, không được! Chút rượu này liền quật ngã anh rồi.”
Trần Lăng Tùng nói bằng giọng ồm ồm: “Đàn ông không thể nói không được! Ai bảo tôi uống say? Lên! Tôi còn uống được nữa!”
Cả bàn cười to, Lý Xuân Minh say rượu thật sự chụp bàn trầm trồ khen ngợi, tay cầm đũa quơ quơ: “Không hổ là em trai tôi, ca ca gọi call* cho cậu!” Ngồi bên bàn lập tức cười đến ngã trái ngã phải, cô gái bên cạnh Trần Lăng Tùng nói: “Lăng Tùng ca uống say rồi, để em đưa anh ấy về.” Nhấc lên ngàn bọt sóng, đông đảo độc thân cẩu tức giận bất bình mà bắt đầu lên tiếng phê phán:
(*打 call: Gọi call, từ thịnh hành trên mạng, có nguồn gốc từ văn hóa cổ vũ tại chỗ trong chương trình ca nhạc của Nhật, đầu tiên là chỉ việc một hành vi tự phát của khán giả dưới khán đài hò hét, vẫy que phát sáng để cổ vũ theo người biểu diễn trên sân khấu theo tiết tấu âm nhạc, theo một quy luật nhất định, sau này được sử dụng rộng rãi để chỉ sự yêu thích và cổ vũ cho ai đó.)
“Tôi báo cáo Lâm Hiểu Tình và Trần Lăng Tùng yêu đương lén lút!”
“Đàn ông trưởng thành như cậu ta, còn phải em đưa? Anh thấy em chính là Ý của Túy Ông không phải ở rượu!”
(*醉翁之意不在酒: tỏ vẻ ý vốn có không phải ở đây mà ở phương diện khác, dụng tâm kín đáo.)
Lý Xuân Minh nói: “Chỉ có các cậu rõ ràng! Hiểu Tinh cháu không cần xen vào bọn họ, anh giao Lăng Tùng cho em, đưa cậu ấy về nhà an toàn.”
Lâm Hiểu Tinh lớn bằng con gái anh, Lý Xuân Minh càng xem càng thích, anh xua xua tay: “Đi đi, mấy đứa đi trước đi.” Lâm Hiểu Tinh đỏ mặt, gật đầu với Lý Xuân Minh một cái, nói với Trần Lăng Tùng: “Lăng Tùng ca, anh khoác tay lên vai em đi.” Trần Lăng Tùng không đáp lại cô, cô ngẩng đầu lên, Trần Lăng Tùng rũ mắt nhìn cô, ánh mắt kia làm cô ngẩn ra, giống như bị nhìn thấu.
“Không cần, anh có thể tự đi!”
Giây tiếp theo, Trần Lăng Tùng lảo đảo ra cửa, tiếng cười vang lên, mọi người ồn ào bảo Lâm Hiểu Tinh đuổi theo, Lâm Hiểu Tinh do dự một chốc, cắn răng đi theo. Đi ra khỏi cửa nhà hàng, Lâm Hiểu Tinh nhìn bốn phía, Trần Lăng Tùng đứng dưới đèn đường, dáng người cao dài, tư thái nhàn rỗi, vẫy vẫy tay với cô. Lâm Hiểu Tinh giật mình, cô vội chạy tới, Trần Lăng Tùng cười hạ tay xuống, nói: “Xem đi, anh không sao. Anh gọi cho em một chiếc xe, khi nào về nhắn tin cho anh.”
Lâm HIểu Tinh “Ồ” một tiếng. Hai người đứng đó không nói gì, Lâm Hiểu Tinh lấy hết dũng khí, muốn mở miệng gợi chuyện, Trần Lăng Tùng cầm di động lên, ấn sáng màn hình: “Xe tới rồi, em đi đi.” Dứt lời, hai vệt đèn xe xuyên qua màn đêm, Trần Lăng Tùng che mắt, “Đệch, chói quá.”
Lâm Hiểu Tinh cười, cô đi lên trước hai bước, lại dừng lại. Trần Lăng Tùng hỏi: “Có chuyện gì sao?” Lâm Hiểu Tinh nhìn cậu. Trần Lăng Tùng thở dài, cậu nhìn Lâm Hiểu Tinh một cách nghiêm túc: “Đi đi, đừng quay đầu lại.” Lâm Hiểu Tinh mím môi, mới không để cho mình khóc ra, cô vừa xoay người, nước mắt liền chảy xuống.
–
Trần Lăng Tùng đứng trước cửa, giơ tay:
Thùng, thùng, thùng.
Kỳ thật cậu có mang theo chìa khóa, nhưng loại cảm giác này thật kỳ diệu. Tự mình móc chìa khóa mở cửa, cũng chỉ là mở cửa, bên trong có người mở cửa cho mình, nói rõ có người đang đợi bạn về nhà.
Cậu một bên gõ cửa, có chút men say đến chậm, khiến cậu một bên kêu to: “Thỏ con! Mau mở cửa cho tiểu gia! Thỏ con!” Cậu làm ầm ĩ một trận, trong lúc đó hàng xóm đối diện cũng nhịn không được mở cửa, nhìn thấy là cậu, mới lại lặng lẽ cười cười khép cửa lại.
Trần Lăng Tùng gõ mệt, không còn sức đứng thẳng, dựa vào cửa trượt xuống.
Cậu tức giận đến húc mạnh đầu ra sau, đầu đụng phải cửa, vang lên một tiếng “thùng” thật lớn.
Trần Lăng Tùng ôm đầu, lúc này cửa mới mở, Trần Lăng Tùng rầu rĩ: “Sao giờ cậu mới ra?”
Sư Tuyết sửng sốt một chút, hắn khom người, bọt nước trên ngọn tóc thuận thế nhỏ giọt xuống tay Trần Lăng Tùng, Trần Lăng Tùng ngửi thấy mùi thơm của sữa tắm trên người Sư Tuyết, bàn tay lành lạnh của hắn dán lên khuôn mặt cậu, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Trần Lăng Tùng, mặt cậu thật nóng.”
Hắn vừa dứt lời, ngừng lại một chút, Sư Tuyết cười đến bọt nước lại tiếp tục nhỏ xuống.
Càng nóng.
Trần Lăng Tùng nói: “Ai nha, trời mưa.”
Sư Tuyết dỗ cậu: “Không mưa a, đứng lên.”
Trần Lăng Tùng được Sư Tuyết kéo vào nhà, trên người Sư Tuyết chỉ có một cái áo mặc vội, lộ ra đôi chân thon dài thẳng tắp.
Trần Lăng Tùng khiếp sợ lui về sau một bước: “Sao cậu không mặc quần áo tử tế?”
Sư Tuyết nhìn cậu đầy tức giận: “Vừa rồi đang tắm, không biết ai ở bên ngoài đập cửa. Tớ sợ tớ không ra nữa, hàng xóm phải báo cảnh sát bắt cậu đi rồi.”
Sư Tuyết cong lưng, áo thun bị co lên, Trần Lăng Tùng nói: “Cậu đang làm gì đó?” Giọng có chút khàn. Sư Tuyết xoay người, trong tay hắn là một cái máy sấy, vừa rồi là khom lưng cắm vào ổ.
Trần Lăng Tùng đến gần hắn, Sư Tuyết bài xích: “Cậu đừng tới đây!”
Trần Lăng Tùng thật sự muốn thực thể hóa dấu chấm hỏi (???)
Sư Tuyết chỉ về phía phòng tắm, mùi thuốc lá và rượu ập vào mặt, hắn chun mũi, nói: “Hôi muốn chết, đi tắm đi.”
“…”
“… Fine.”.