Ngồi một hồi, Đường Ý đã ngủ say, Lưu Tử Đồng cất điện thoại, cô không vội vã ra ngoài mà đứng ở sau cửa nghe động tĩnh ngoài đại sảnh.
Rất yên tĩnh, Trần Châu và Chu Mễ Nhã hình như không còn ở đó nữa.
Đến lúc này cô mới có thời gian suy nghĩ, thầy thực sự muốn Chu Mễ Nhã đi khỏi Đường Phái? Triển lãm tranh lần trước quả thật thầy đã không vui, vậy đây không phải là ý nghĩ đột xuất, chắc là trước đó đã có nghĩ qua.
Cô kéo cửa đi ra ngoài, bước chân dừng lại, muốn quay trở lại cũng không còn kịp nữa, Trần Châu đang ngồi ở trên ghế, trước mặt đặt một chiếc laptop.
Anh giương mắt nhìn về phía cô, nhẹ giọng hỏi: “Thầy ngủ rồi?”
“Dạ, mới vừa ngủ thôi, sư huynh, anh chưa đi?” Đại sảnh chỉ có một mình anh, Chu Mễ Nhã không ở đây.
“Anh có chuyện muốn bàn với Thần Đông.” Trần Châu nói.
Anh giơ tay chỉ về chiếc ghế kế bên mình, nói: “Ngồi xuống đi.”
Lưu Tử Đồng đi qua ngồi xuống, Trần Châu mở giao diện máy tính, đẩy máy tính về phía cô, nói: “Anh chuẩn bị thành lập một đoàn bác sĩ để đi khám bệnh từ thiện, em có ý kiến gì không?”
Lưu Tử Đồng cúi đầu nhìn bản kế hoạch trên màn hình, trong lòng ấm áp, cô ngẩng đầu nhìn anh: “Em có thể hỗ trợ không?”
Trần Châu cười nói: “Đương nhiên có thể.”
Đầu ngón tay anh ta chỉ vào màn hình, nói: “Xuất phát từ thành phố S đi về phía đông…. Tử Đồng, em hỗ trợ chính là giúp anh kéo thêm một ít nhà đầu tư.”
“Được.”
Lưu Tử Đồng gật đầu.
Đã rất lâu rồi hai người không ngồi nói chuyện với nhau như thế này, lần này nhờ kế hoạch khám bệnh từ thiện mà cuộc trò chuyện được kéo dài, cho đến khi Thần Đông quay về.
Bản kế hoạch này là do Thần Đông và Trần Châu thực hiện, Đường Ý đã có tuổi, ông có tâm nên để Thần Đông đi chủ lực, Lưu Tử Đồng nghe bọn họ bàn bạc.
Tâm tình được lấp đầy, tâm trạng tuyệt vọng, lạnh lẽo do Chu Mễ Nhã gây ra trong hai ngày qua nhờ chuyện này mà ấm áp lại.
Trước khi đi.
Lưu Tử Đồng hỏi Trần Châu: “Sư huynh, anh với sư tỷ ở Brazil phát sinh chuyện gì ạ?”
Tay Trần Châu đang đóng máy bỗng khựng lại, anh nói: “Không có gì.”
……
Quan hệ thầy trò cũng đã hơn hai mươi năm, sau khi Đường Ý kêu Chu Mễ Nhã rời khỏi Đường Phái cũng không tuyên bố ra ngoài bất kỳ điều gì, đối với việc cô ta sao chép tranh, nếu bức tranh gốc đã bị hủy, không bị người nào mua lại thì việc này cứ như thế mà áp xuống, để cô ta rời đi, trong lòng Đường Ý cũng không vui gì.
Lưu Tử Đồng về đến nhà, ba mẹ không ở đó, chỉ có mỗi mình ông nội, ông đang xem chương trình truyền hình, cười rất vui vẻ, Lưu Tử Đồng ngồi bên cạnh ông, ôm cánh tay ông, nói: “Ông ơi.”
Lưu lão gia ‘ơi’ một tiếng: “Đã về rồi à? Có phải thầy của con mới về nước hay không?”
“Tin tức của ông thật là nhanh, thầy vừa về không bao lâu ạ.”
“Mời ông ấy đến đánh cờ tướng, đã lâu rồi không ai chơi với ông.”
“Dạ.”
……
Tháng hai tới, không khí năm mới ngày càng đậm, thời tiết cũng ngày càng lạnh.
Những quảng cáo kế tiếp của Lâm Đế ngày càng nhiều, Lưu Tử Đồng đã gần một tháng không gặp anh, trong khoảng thời gian này cô vẫn kiên trì tìm Chu Mễ Nhã, kể từ ngày ấy Chu Mễ Nhã hình như đã biến mất, Trần Châu cũng vì chuyện thành lập đội khám bệnh mà mỗi ngày đều bận trong phòng làm việc.
Đối với chuyện Chu Mễ Nhã biến mất anh ta một chút cũng không khẩn trương, Lưu Tử Đồng không thể biết quan hệ giữa hai người họ đã xảy ra chuyện gì mà có thể làm Trần Châu lạnh nhạt như thế.
Nhưng cô phải tìm được Chu Mễ Nhã, cô đã đồng ý với La Dịch là sẽ lấy lại bức tranh cho cậu, mặc kệ là bức tranh sao chép kia còn hay không thì bản gốc bức tranh đó vẫn thuộc về La Dịch.
Cô đã đồng ý thì phải làm được.
Cô cũng đã lâu không đến phòng vẽ tranh, sáng sớm hôm nay khi đang chuẩn bị đến phòng vẽ để ngồi, Lâm Đế liền nhắn wechat cho cô 【 Lâm: 10 giờ anh xuống máy bay. 】
Lưu Tử Đồng đặt ly sữa bò uống được một nửa xuống, vui sướng trả lời anh 【 Lưu Tử Đồng: Em đi đón anh nhé? 】
【 Lâm: Không cần, anh qua chỗ em, em đến phòng làm việc chờ anh. 】
【 Lưu Tử Đồng: Dạ 】
Cô đứng dậy, thu dọn đồ đạc, mặc áo khoác dài, cầm túi đi ra cửa.
Tới phòng làm việc, cô lập tức mở máy sưởi, ngồi trên ghế sô pha, phòng làm việc này chỉ có hai trợ thủ và một trợ lý, mấy hôm trước cô đã cho ba người đó nghỉ 15 ngày, chắc phải qua năm mới ba người mới trở lại.
Cô cúi đầu lướt Weibo.
Cô chú ý đến fans của Lâm Đế, bọn họ sáng sớm hôm nay đã ra sân bay chờ sẵn để đón máy bay của Lâm Đế về, nhìn vào video cô thấy hàng người chật như nêm.
WeChat hiển thị một tin nhắn được gửi tới.
【 Lâm: Anh đang đứng trước cửa phòng làm việc của em. 】
Lưu Tử Đồng sửng sốt, nhìn thời gian trên điện thoại mới có 9:25 phút, sớm hơn một tiếng, Lưu Tử Đồng đứng dậy, nắm điện thoại trong tay, ra mở cửa.
Ngoài cửa gió lạnh từng cơn, người đàn ông mặc áo khoác dài, đeo kính râm, trong tay cầm hai cái hộp tinh xảo, anh gỡ mắt kính xuống, khóe môi cong lên: “Đã lâu không gặp.”
Lưu Tử Đồng thấy đúng là anh, cô vội né người qua một bên, cười nói: “Không phải anh nói máy bay đến là 10 giở rưỡi sao?”
Lâm Đế: “Đùa em thôi.”
Anh đưa chân bước vào, Lưu Tử Đồng đi theo phía sau, mở Weibo ra, nói: “Không đúng, đoàn fans đón anh vẫn còn chưa thấy được người ra cơ mà, sao anh đến được đây vậy…?”
Điện thoại bị anh lấy đi mất, anh ôm cô, cúi đầu nói: “Gần một tháng chưa gặp em.”
Lưu Tử Đồng dựa vào lồng ngực anh, ngẩng đầu nhìn anh: “Đúng là rất lâu rồi, anh bận đến nỗi có quầng thâm ở mắt đây này.” Cô đưa tay lên chạm vào mắt anh.
Lâm Đế: “….Không phải trước hết em nên hôn anh à?”
Lưu Tử Đồng cười, nhón chân hôn lên khóe môi anh, Lâm Đế ôm sát eo cô, giữ chặt cằm cô, mưa rền gió mạnh đưa đầu lưỡi xông thẳng vào, hung hăng cuốn lấy cô.
Anh bế hẳn cô lên, ôm cô đến ghế sô pha, anh giữ chặt lấy quần áo của cô, nói: “Đặc biệt nhớ em.”
Lưu Tử Đồng nằm trên sô pha, cười nói: “Em cũng vậy.”
Cô đưa tay kéo cổ anh xuống, chủ động lấp kín môi anh.
Lâm Đế có chút cứng đờ.
Lưu Tử Đồng ôm anh, dụi đầu vào ngực anh, cười hỏi: “Sao vậy? Không ngờ hả anh?”
Anh che lại đôi mắt cô cong lên vì cười, hơi nâng thân mình lên một chút, Lưu Tử Đồng hỏi: “Anh làm gì vậy?”
Lâm Đế thấp giọng nói: “Từ từ….”
Lưu Tử Đồng nhịn cười, anh khôi phục lại bình tĩnh, xoay người ngồi dậy, kéo cô lên, lấy hai cái hộp trên bàn đưa cho cô. Lưu Tử Đồng bất ngờ.
Một hộp Iphone X.
Một hộp chocolate thủ công của Ý.
Điện thoại của Lưu Tử Đồng hiện nay chính là iphone 8, mới mua cách đây không lâu.
Lâm Đế ôm eo cô, cúi đầu hỏi: “Thích không?”
Lưu Tử Đồng cười nói: “Thích, nhưng em có điện thoại rồi, để em xem hộp chocolate nhé.”
“Ừa.”
Lưu Tử Đồng mở ra hộp chocolate màu đen, bên trong là giấy bọc các viên chocolate đủ màu sắc, hộp rất dày, cô lấy những viên kẹo đó lên, đột nhiên cô nhìn chằm chằm vào phía dưới.
Ở đáy hộp có một dải màu đỏ.
Lưu Tử Đồng lấy ra hơn mười viên chocolate to bằng ngón cái, tìm đến đáy hộp.
Hai tập tiền mặt dày gần bằng hai cuốn tiểu thuyết được cột lại bằng dải lụa đỏ, nó giống hệt cái gif mà anh gửi cho cô, cô cười rộ lên, cầm lên hai xấp tiền mặt: “Đây là thực tế của cái gif đó ư?”
Khóe môi Lâm Đế cong lên: “Ừa.”
“Ha ha ha.” Lưu Tử Đồng để xấp tiền xuống, ôm lấy cổ anh: “Cảm ơn anh, bạn trai.”
Lâm Đế: “Không có gì. Em muốn ra ngoài xem hoa không?”
“Anh có thể đi ra ngoài sao?”
Lâm Đế: “Có thể.”
“Sao anh có thể vậy? Anh không sợ fans phát hiện sao?”
Lâm Đế nói: “Họ đều ở sân bay rồi, vẫn đang chờ anh.”
Lưu Tử Đồng: “… Anh có người đóng thế hả?”
Lâm Đế: “Ừa.”
Lưu Tử Đồng: “Ai vậy ạ?”
“Triệu Lí.”
Lưu Tử Đồng đứng dậy nói: “Được.”
Cô nhét xấp tiền mặt vào túi áo khoác Lâm Đế, nắm lấy tay anh: “Đi dạo phố nào.”
Nói là đi dạo phố nhưng thực tế Lưu Tử Đồng cũng không dám đi đến những nơi quá đông người, đưa anh đến nhà hàng mình thường hay ăn, Lâm Đế đeo kính râm, nắm tay cô, dẫn cô đi mua quần áo.
Lưu Tử Đồng rất ít khi đi cùng con trai tới đây, cô lấy một cái váy ướm thử lên người mình: “Đẹp không anh?”
Lâm Đế gật đầu: “Đẹp, em thử đi.”
Lưu Tử Đồng cười: “Anh đem tiền mặt không đủ đâu.”
Lâm Đế yên lặng lấy ra một cái thẻ đen, đặt lên quầy, nói với nhân viên hướng dẫn: “Quẹt thẻ.”
Nhân viên hướng dẫn mua sắm lập tức tươi cười đưa tay lấy chiếc thẻ kia, tầm mắt đảo một vòng trên mặt anh, cho dù các cô làm ở cửa hàng bắt gặp người nổi tiếng cũng sẽ không để lộ ra ngoài. Lưu Tử Đồng cầm quần áo đi vào phòng thử, một lát sau, cửa phòng mở ra một nửa, Lưu Tử Đồng gọi: “Qua đây, giúp em với.”
Lâm Đế không biết là đang gọi anh nên vẫn nhìn chằm chằm vào điện thoại.
Lưu Tử Đồng cắn răng nói: “Lâm Lâm!”
Nhũ danh của Lâm Đế, Lâm Đế lấy lại tinh thần, nhìn về phía phòng thử đồ, Lưu Tử Đồng cười nói: “Vào đây giúp em một chút.”
“Đi… đi vào?” Xuyên qua khe hở anh có thể nhìn thấy một bên bả vai trắng như tuyết của Lưu Tử Đồng lộ ra, nhân viên cười nói: “Đằng sau chiếc váy có một khóa kéo rất dài, chắc hẳn cô ấy với tay không tới nên mới nhờ anh giúp đấy ạ.”
Đây là lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy một người bạn trai không chủ động như vậy.
“Ừ, được.” Lâm Đế đẩy cánh cửa phòng thử đồ ra, đi vào, ngay lập tức thấy được tấm lưng tuyết trắng của Lưu Tử Đồng, theo hướng xương bướm đi xuống phía dưới, anh thấy được quần lót màu đen hơi lộ ra, Lâm Đế: “……”
Lưu Tử Đồng đưa lưng về phía anh, nói: “Anh kéo giúp em với, dài quá.”
Giọng nói Lâm Đế hơi nghẹn lại: “Được.”
Anh đưa tay lên chạm vào khóa kéo phía sau, từ từ kéo lên trên, đưa mắt nhìn khóa kéo màu đen chậm rãi đóng chiếc váy lại, dần dần che khuất tấm lưng tuyết trắng, tay Lâm Đế bỗng nhiên dừng lại.
Lưu Tử Đồng hỏi: “Sao vậy anh.”
“Khóa này có thể bị kẹt đúng không?”
“Đúng rồi.”
Một phút sau.
Lưu Tử Đồng hỏi: “Sao anh vẫn chưa kéo lên ạ?”
“Vẫn còn kẹt.”
“Anh…đang cố ý?”
Lâm Đế: “Không có.”
Phía bên ngoài cửa được người khác gõ nhẹ vào, giọng cô nhân viên vang lên sau cánh cửa: “Có vấn đề gì không ạ?”
Lưu Tử Đồng: “Không có gì, tôi mặc xong rồi.”
Lúc này Lâm Đế mới chịu kéo lên trên, rốt cuộc khóa kéo cũng hoàn chỉnh, Lưu Tử Đồng quay đầu nhìn anh, anh hơi nghiêng đầu, bên tai hồng hồng, anh kéo cửa ra, đột nhiên Lưu Tử Đồng từ phía sau ôm lấy eo anh, cười hỏi: “Anh có biết đàn ông dẫn phụ nữ đi mua đồ là vì cái gì không?”
“Là vì cái gì?”
“Là vì để giúp cô ấy cởi đồ ra.”
Lâm Đế: “…….”
Sau khi ra khỏi phòng thử đồ, Lâm Đế nói với nhân viên hướng dẫn: “Những bộ đồ nãy giờ cô ấy vừa xem qua, mua toàn bộ.”