Bức Tranh Ấy Em Vẽ Vì Anh

Chương 44: Bệnh viện



Trên TV đã bước đến tiết mục thứ hai, nhưng dư âm của tin tức trước đó vẫn còn, thông báo cho người dân cả nước cùng biết, ở dịp xuân đón người mới như thế này lại tung ra một tin tức lớn đến thế, làm fans hai người sôi lên sùng sục, đến các tài khoản marketing, chuyên mục, chuyện công chúng, phóng viên truyền thông trong lúc này đều dốc hết toàn bộ lực lượng đưa tin.

Tin tức trên Weibo nhiều đến che trời lấp đất, đến các app (1) cũng đưa tin.

(1) App: ứng dụng

Sau khi Lưu gia tiếp nhận tin tức, cũng khôi phục lại trạng thái chơi bài, Chu Tố Mẫn trầm mặc ném ra hai con, quay đầu lại thì phát hiện mình đã đi sai nước, Lưu Kiến Bang ngồi kế bên bà, nhẹ giọng nói: “Nếu đi sai bài thì chỉ có thể chơi bài tiếp thôi.”

Chu Tố Mẫn gật đầu, tiếp tục lấy bài.

Lưu Tử Đồng lướt điện thoại, một đường kéo xuống, đọc bất cứ tin tức gì liên quan đến hai người bọn họ. Ai làm cho nhân khí hai người đó cao như thế, đa số fans đều là nhất tâm nhị dụng (2), yêu Lâm Trứ sẽ nghĩ đến Lâm Đế, cái này thì tốt rồi, hai người là người một nhà, lúc trước ngẫu nhiên còn có một số người ship hai người họ, bây giờ cũng đều trầm mặc.

(2) Nhất tâm nhị dụng: một chủ ý hai tác dụng

Là anh em ruột thì làm sao ship được nữa đây?

Đang nhìn thì nghe được Lưu Kiến Bang hỏi: “Em không đánh nữa à?”

Chu Tố Mẫn để bài lên bàn, bà lắc đầu nói: “Nghỉ ngơi một chút.”

Sau đó bà đứng dậy, đi đến bên cạnh Lưu Tử Đồng ngồi xuống, Lưu Tử Đồng đặt điện thoại xuống, nhìn Chu Tố Mẫn xoa trán, hỏi: “Mẹ, mẹ không sao chứ?”

“Không sao, mẹ gọi điện thoại cho bà ngoại con.” Chu Tố Mẫn dựa lưng, cầm lấy điện thoại, điện đến Chu gia, bà nói chuyện một lúc, kéo tay Lưu Tử Đồng qua, nói: “Chúc bà ngoại năm mới đi.”

Đầu bên kia bà ngoại cười nói: “Đồng Đồng à…..”

Lưu Tử Đồng cười gọi bà ngoại, nói chuyện một lúc, sau đó cô mới cúp điện thoại, mọi người trong nhà vẫn còn tinh thần đánh, như vậy cũng tốt, bên kia tiếng đánh mạt chược lách cách truyền tới.

Bên này Lưu Tử Đồng và mẹ ngồi trên ghế sô pha, hai mẹ con cũng không nói chuyện, một người nhìn điện thoại, một người nhìn TV.

Lúc này, trên Weibo lại đưa đến tin tức.

“Sau khi tham gia Xuân vãn, Lâm Đế và Lâm Trứ vội vàng đi đến bệnh viện, nghe nói Lâm gia lão gia đã xảy ra chuyện? Trước mắt chúng tôi đang ở bên ngoài của bệnh viện Kim Thành…..”

Tin tức Weibo lại lần nữa nổi lên, Lưu Tử Đồng vội vàng gọi điện thoại cho Lâm Đế.

Nhưng người nhận lại là Triệu Lí, ở bên kia Triệu Lí nói: “Lưu tiểu thư, Lâm Đế đang vội, đợi lát nữa tôi kêu cậu ta điện lại cô nhé.”

“Anh ấy ở bệnh viện?”

Triệu Lí nói: “Đúng, buổi chiều lão gia tử có chút sốt nhẹ, đã đến bệnh viện, bây giờ lại sốt cao…..”

Tết nhất, Lưu Tử Đồng nghe được liền hoảng hốt, cô đứng dậy, cầm lấy khăn quàng cổ ném ở sô pha, Chu Tố Mẫn giữ chặt tay cô, hỏi: “Làm sao vậy?”

Lưu Tử Đồng chần chờ, nói: “Con đến Kim Thành một chuyến.”

“Đi đến đó làm gì?”

“Ông nội Lâm Đế nằm viện.” Lưu Tử Đồng cũng không né tránh, trực tiếp nói, Chu Tố Mẫn sửng sốt, bà nói: “Con định đi như thế nào?”

“Phải xem coi con có mua được vé máy bay không đã.” Lưu Tử Đồng lập tức đi lên lầu, thu dọn hành lý, sau đó xuống lầu, một vài người ngồi chơi mạt chược cũng đã về, chỉ còn lại Lưu lão gia, ông giữ chặt tay Lưu Tử Đồng nói: “Ông vừa nói ba con đặt vé máy bay, một lúc nữa ba con đưa con ra sân bay.”

Được người nhà cổ vũ, trong lòng Lưu Tử Đồng ấm áp, cô ôm ông, Lưu lão gia nói: “Đi thôi.”

“Cảm ơn ông nội.” Cô rời khỏi người ông, đưa mắt nhìn Lưu Kiến Bang, Lưu Kiến Bang cầm chìa khóa xe, mặc áo khoác vào, nói: “Tết nhất đến chạy đi xa như vậy, không thể chờ đến ngày mai sao?”

Nói thì nói như vậy nhưng ông vẫn nhận lấy túi hành lý của Lưu Tử Đồng, Chu Tố Mẫn vẫn luôn không nói gì, đứng ôm tay trong phòng khách, nhìn Lưu Kiến Bang đưa cô đi ra ngoài.

Cho đến khi bước tới bậc thang, Chu Tố Mẫn mới gọi Lưu Tử Đồng lại: “Đến nơi thì gọi điện về nhà.”

Lưu Tử Đồng ra dấu OK, đi ra cửa, Lưu Tử Đồng nói với Lưu Kiến Bang: “Ba, ba đi lấy xe đi, con đi ra phía sau một lát.”

“Đi làm gì đấy?” Lưu Kiến Bang giữ chặt cô, Lưu Tử Đồng nói: “Mẹ của Lâm Đế sống ở biệt thự phía sau nhà chúng ta.”

“….. Bọn họ đến khi nào thế?” Lưu Kiến Bang đến Lâm Đế vẫn có chút không tự nhiên, tuy rằng ông cũng biết một ít nhưng đối với con gái, ông quản càng ít hơn, nói đúng ra, ông căn bản là chưa từng cùng Lưu Tử Đồng nói chuyện gì liên quan đến vấn đề tình cảm.

Vì vậy cũng là cho cha con hai người, trước sau bị ngăn cách bằng một bức tường.

“Khoảng thời gian trước.” Lưu Tử Đồng không nói nhiều lắm, trực tiếp đi về phía biệt thự phía sau, đèn của biệt thử còn sáng, cô nhấn chuông cửa, Đỗ Nhu vừa nghe nói là cô, nhanh chóng đứng dậy cầm tay cô, nói: “Tử Đồng… Lâm Chấn…Ông ấy….”

“Dì, con chuẩn bị tới đó xem tình hình, sau đó sẽ gọi điện thoại báo cho dì nhé.”

“Được được được, mấy năm nay dì nhớ đến bộ dáng ngày xưa của ông ấy cũng rất hận, nhưng là……” Giọng nói của Đỗ Nhu ngày càng thấp, càng ôn nhu: “Bọn họ rốt cuộc vẫn là người một nhà, có chung huyết mạch, cho nên lúc trước dì cũng không ngăn cản Lâm Đế trở về Lâm gia.”

“Dì làm được như thế là tốt lắm rồi.” Lưu Tử Đồng ôm Đỗ Nhu.

Đỗ Nhu thiện lương, không phải đôi ba câu có thể làm minh bạch, Tết nhất Lâm Đế phải chạy show, Đỗ Nhu chỉ có một dì giúp việc ở bên, buổi chiều Lưu Tử Đồng có điện cho Đỗ Nhu mời bà về nhà mình, nhưng đối với một người mù như Đỗ Nhu mà nói, quả thật an tĩnh ở nhà mới là điều tốt nhất, không có thói quen đến nhà người khác tìm phiền toái.

Lưu Tử Đồng vốn tính toán tối nay lại đây chơi với Đỗ Nhu, ai biết….

Từ nhà Đỗ Nhu đi ra, Lưu Kiến Bang đã chạy xe đậu ở ngoài cửa, Lưu Tử Đồng đi qua, lên xe, một đường chạy tới sân bay, vé máy bay lần này là mua đêm, đây cũng là chuyến bay cuối cùng của năm, Lưu Tử Đồng đặt kịp lúc, hành lý cũng ít nên ký gửi cũng không cần, trực tiếp đem lên máy bay.

Nhưng ngoài ý muốn chính là, trong khoang có rất nhiều người, đa số đều là những cô gái trẻ, con trai cũng có, sau khi Lưu Tử Đồng ngồi xuống, nghe được mọi người xung quanh bàn luận về Lâm Trứ và Lâm Đế.

Lại cẩn thận nhìn quanh một lúc, có thể nhìn thấy các cô cầm trong tay mấy quyển tạp chí của Lâm Đế, lại nghe một chút….hầu hết đều là fans, tất cả vì Lâm Đế và Lâm Trứ nên suốt đêm đi đến Kim Thành.

Hơn nữa đa số mọi người đều nghe được chuyện tình trong nhà của Lâm Trứ và Lâm Đế nên mới chạy đến Kim Thành, mục đích cũng giống Lưu Tử Đồng, mặc dù thời gian lúc này cũng không còn sớm.

Không khoa trương mà nói, đại đa số người mọi người đều nằm ở nhà xem Xuân vãn, gửi tin nhắn chúc mừng, tranh thủ cướp bao lì xì, sau khi máy bay cất cánh, Lưu Tử Đồng cũng cất điện thoại, nhìn tầng mây tối om ngoài cửa sổ.

Ở trên máy bay tranh thủ ngủ một giấc, rạng sáng khoảng 1 giờ, máy bay đáp xuống Kim Thành.

Bên này thuộc về phương Bắc, có vài bông tuyết nhỏ đang bay, lạnh hơn nhiều so với thành phố S, đa số các fans nữ đều chưa chuẩn bị tốt, lạnh đến nổi phải nhanh chóng thắt chặt khăn quàng cổ, nhìn thấy đoàn người đứng run bần bật ở cửa sân bay, trong đó còn có một số người kéo theo hành lý, đi tìm xe taxi và xe bus.

Lưu Tử Đồng nhìn đồng hồ, quấn chặt khăn quàng cổ, cô cũng không mang nhiều quần áo.

Xe vẫn kêu được, sau khi lên xe, báo địa chỉ bệnh viện, rời khỏi sân bay, không bao lâu sau mấy chiếc xe khác lại chạy tới, Lưu Tử Đồng nhìn ra ngoài cửa sổ, dõi mắt theo đoàn fans nữ đó….

Đến bên ngoài bệnh viện, có rất nhiều phóng viên tụ tập, hơn nữa đoàn xe đến, fans lập tức xuống xe, chen chân vào chỗ phóng viên, đi vào trong bệnh viện. Lưu Tử Đồng trả tiền xuống xe….bởi vì cô đi một mình, tương đối dễ di chuyển, cô nhìn đồng hồ, đã gần hai giờ.

Cô kéo khăn quàng cổ, đi theo phía sau một bác sĩ vào trong bệnh viện.

Đồng thời nhắn tin WeChat cho Triệu Lí.

【 Lưu Tử Đồng: Lâm lão gia tử ở phòng mấy? 】

【 Triệu Lí: Lầu ba, phòng 308, Lưu tiểu thư đến rồi? 】

Lưu Tử Đồng nhanh chân lên lầu, vừa bước ra khỏi thang máy liền nhìn thấy Lâm Đế trong tay vắt áo khoác đi tới, hai người bốn mắt nhìn nhau, đằng sau cửa thang máy đóng lại, Lâm Đế giũ áo khoác trong tay ra, khoác lên vai cô, nói: “Sao em lại đột nhiên đến đây?”

“Đến nhìn xem, ông nội anh sao rồi?” Áo khoác của anh rất dày, đồng thời cũng mang theo ấm áp, Lưu Tử Đồng cả người thoải mái hơn, bên này thời tiết quá lạnh.

“Vẫn còn truyền nước, để xem đêm nay có hạ sốt hay không.” Lâm Đế nắm tay cô, xoa xoa, vừa đi vừa hà hơi, đi được hai bước, một tay anh kéo cô đến chỗ ngoặt, ôm chặt cô.

Bị ôm bất ngờ làm Lưu Tử Đồng có chút sửng sốt, sau đó cô nhanh chóng cười đưa tay ôm lấy cổ anh, nói: “Đừng sợ, không có việc gì.”

Lâm Đế: “Ừm”

Anh nắm tay cô, đi vào trong.

Lưu Tử Đồng nhìn anh, hỏi: “Anh có biết đêm nay anh của anh tuyên bố quan hệ của hai người không?”

Lâm Đế: “Biết.”

“Hai anh thành hiệp nghị khi nào thế?”

Lâm Đế nhéo tay cô, nói: “Buổi chiều ông ấy sốt nhẹ, vẫn luôn nói mê sảng……trên mặt đều là nước mắt…. Lâm Trứ nói….. trong lòng ông ấy hình thành tâm bệnh….”

“Cho nên anh thỏa hiệp?”

Lâm Đế: “Ừm.”

Tới bên ngoài phòng bệnh, vừa lúc gặp được Lâm Trứ cầm điếu thuốc đi ra ngoài, anh ta đưa mắt nhìn Lưu Tử Đồng một cái, nhướng mày: “Chào cô, Lưu tiểu thư.”

Lưu Tử Đồng cười nói: “Chào anh, Lâm tổng.”

Lâm Trứ: “Vất vả rồi.”

“Vẫn còn tốt.” Lưu Tử Đồng cười trả lời, Lâm Trứ nhìn Lâm Đế một cái: “Canh bình truyền, tôi đi hút điếu thuốc.”

“Ừ.” Lâm Đế mở cửa phòng bệnh ra, Lưu Tử Đồng được dắt vào, tuy rằng phòng bệnh có mùi hương của nước sát trùng nhưng vẫn rất nồng mùi thuốc trung y, Lưu Tử Đồng rốt cuộc cũng gặp được Lâm lão gia ngoan cố, nhìn giống những người lớn tuổi bình thường khác, nhưng lông mày vẫn còn đen, chỉ có tóc bị xám trắng….

Cô liền nhớ đến ông nội mình, ông nội cô là một người dễ chịu, trên mặt cũng có ít nếp nhăn, vẫn rất khỏe mạnh.

Lâm Đế dẫn cô qua nhìn, kéo một cái ghế, anh ôm cô ngồi xuống, vòng tay trên eo cô, nói: “Hai lần anh đều đeo bao.”

Lưu Tử Đồng sửng sốt, cô quay đầu nhìn anh, bên tai anh hồng hồng, nói: “….Anh có đeo bao, em không để ý mà thôi.”

Lúc này Lưu Tử Đồng mới nhớ đến tin nhắn WeChat kia, cô cười rộ lên, xoay người tì trán lên anh, cười hỏi: “Thật anh đeo bao sao? Sao em lại không biết nhỉ?”

Lâm Đế nhìn cô, hôn môi cô, “Anh không thể làm em chưa kết hôn mà đã có con.”

Lưu Tử Đồng cười nói: “Em không để ý.”

Lâm Đế: “Anh để ý….”

Hai người cọ xát với nhau, Lưu Tử Đồng nghĩ đến những phóng viên và fans ở dưới lầu, cô nói: “Anh có biết lúc em ngồi máy bay đến đây, trên máy bay là ai không?”

“Ai vậy?”

“Đều là fans của anh đấy. Hiện tại mấy bạn fans còn đang đứng dưới lầu, không thể đi lên đây, tất cả đều cổ vũ anh đấy.”

Cô cười nhéo lỗ tai anh: “Có phải nên tốt với fans của anh một chút hay không đây?”

Lâm Đế gật đầu: “Ừm.”

Anh đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, kéo rèm nhìn ra bên ngoài, phía dưới rất nhiều người, đa số đều là các bạn gái trẻ tuổi mang áo khoác đứng dậm chân ở đó.

Lưu Tử Đồng từ phía sau ôm eo anh, nói: “Đều từ thành phố S đến đây, hai bên nhiệt độ chênh nhau quá nhiều, lúc xuống máy bay các fans đều bị đông cứng.”

Lâm Đế: “Ừm.”

Anh lấy điện thoại ra, gọi cho Triệu Lí.

“Cậu xuống dưới lầu với fans, đưa mọi người đến khách sạn kế bên nghỉ ngơi, thuận tiên chuẩn bị đồ ăn cho mọi người luôn.”

Triệu Lí: “Được, tôi đang định tìm cậu để thương lượng việc này đấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.