Bức Tranh Ấy Em Vẽ Vì Anh

Chương 52: Cô lặp lại lần nữa



【 Triệu Lí: Thật kỳ diệu, Lâm tổng đáp ứng rồi. 】

Trên giường hai người đang ngủ, điện thoại bên gối sáng lên, màn hình hiện lên dòng tin nhắn WeChat này.

【 Triệu Lí: Người đâu rồi? 】

【 Triệu Lí: Trước tiên tôi chạy đến đến Kim Thành đây.】

Triệu Lí siêng năng nhắn nhiều hai tin nhưng đầu bên kia vẫn không hồi đáp, anh ta suy nghĩ một lát, gọi điện thoại là tốt nhất, vì thế nhanh chóng gọi qua, một lúc sau điện thoại mới kết nối, giọng nói Lâm Đế khàn khàn: “Ừ?”

“Đang ngủ sao?” Triệu Lí dò hỏi, Lâm Đế có chút không kiên nhẫn: “Đúng, chuyện gì?”

Triệu Lí lập tức nói: “Tôi đi Kim Thành…….” Nói được một nửa anh ta đột nhiên dừng lại, bên kia có một giọng nữ tinh tế mềm mại gọi ‘ông xã’, Triệu Lí: “…..Cậu… Cậu đang ngủ cùng ai đấy?”

Lâm Đế ôm chầm Lưu Tử Đồng, thấp giọng nói: “Anh ở đây, ngủ đi em.”

Triệu Lí: “……” Cạch, anh ta cúp điện thoại, mặt bốc khói.

Mẹ nó!

Không nên gọi cuộc điện thoại này mà.

……

“Ai vậy ạ?” Lưu Tử Đồng ngáp một cái rồi chôn mặt vào ngực anh, Lâm Đế cúi đầu hôn trán cô, ôm người sát lại, nói: “Triệu Lí, chắc là nói việc đi Kim Thành.”

Lưu Tử Đồng nhỏ giọng ừ một tiếng, chân quấn lên eo anh, trong chăn ấm áp, có độ ấm của hai người, hơn nữa còn thoang thoảng mùi sữa tắm lúc nãy, lúc ngủ tứ chi quấn lấy nhau, có thể nghe được hơi thở của đối phương, vừa nhấc mắt lên liền thấy xương quai xanh của anh, hô hấp của hai người có chút rối loạn.

Lưu Tử Đồng xoay người, dựa vào anh, đôi mắt đen thẫm của Lâm Đế cứ nhìn cô, tay anh để trong chăn men theo áo cô đi vào.

Tinh tế, mềm mại, có chút ngứa, đó là những cảm giác đầu ngón tay chạm vào da thịt. Lưu Tử Đồng ngẩng đầu lên hôn môi anh, Lâm Đế cúi đầu cắn cô.

Ngoài cửa đột nhiên vang lên – cốc cốc cốc.

Bàn tay ở trong áo dừng lại, Lưu Tử Đồng bị tiếng ồn quấy nhiễu nhíu mi lại, cô hỏi: “Chuyện gì?”

Người ngoài cửa nghe được tiếng cô thì sửng sốt, theo bản năng mà nhìn lại cánh cửa phía sau…được một lúc mới đánh tiếng: “Chị ơi! Bà ngoại tỉnh rồi. Anh rể…anh rể ở bên trong sao?”

Lưu Tử Đồng chống thân mình ngồi dậy, đáp: “Ở….”

Lâm Đế: “Không ở.”

Em gái nhỏ: “…….”

Lưu Tử Đồng nhìn Lâm Đế: “Hửm?”

Lâm Đế không có biểu cảm gì, tay anh nhẹ nhàng đỡ eo Lưu Tử Đồng, nói: “Nói sai rồi.”

Lưu Tử Đồng phì cười: “Anh đang lạy ông tôi ở bụi này sao.”

Lâm Đế: “Đúng vậy.”

Em gái nhỏ lại nói: “Em biết anh rể đang ở bên trong, em sẽ giữ bí mật, hai người mau xuống đi.”

“Ồn muốn chết!” Lưu Tử Đồng ném cái gối đập vào cửa.

“Dậy thôi.” Lâm Đế hôn khóe môi cô, Lưu Tử Đồng cọ vào ngực anh: “Em cảm thấy….”

“Hửm?”

Lưu Tử Đồng tiến đến ngồi giữa hai chân anh, cười tủm tỉm hỏi: “Có phải anh muốn vào phòng tắm giải quyết một chút không ạ?”

Lâm Đế: “…… Không cần.”

Anh làm như không có chuyện gì ôm cô ngồi dậy, giữ lấy cằm cô, cắn môi cô, đầu lưỡi nhanh chóng tiến vào dây dưa, Lưu Tử Đồng nóng bừng bắt lấy cổ áo anh, theo bản năng cô cọ cọ, Lâm Đế một lần nữa cắn môi cô: “Đi nhìn bà ngoại nào.”

“Dạ!” Lưu Tử Đồng liếm khóe môi.

Hai người kéo cửa ra, đối diện là một đám nhóc, thấy anh và cô đi ra tụi nhóc cười rộ lên, em gái lớn đỏ mặt hỏi: “Chị, ngủ với nam thần một trăm triệu fans có cảm giác gì nhỉ?”

Lưu Tử Đồng: “…. Rất tốt? Rất lâu chăng?”

Mặt Lâm Đế nóng lên, nắm chặt tay cô.

Mặt em gái lớn càng hồng hơn: “Hâm mộ quá đi.”

Sau đó cô bé liền dẫn theo mấy nhóc khác chạy trước, em gái nhỏ phía sau còn làm mặt quỷ, Lưu Tử Đồng cười trừng mắt nhìn cô bé, mấy đứa nhóc kia vẻ mặt hoang mang gãi  đầu, không hiểu những gì mà hai chị vừa nói.

Sau khi bà ngoại tỉnh lại lập tức muốn gặp Lưu Tử Đồng.

Hai người vừa vào cửa, những người khác tự động nhường chỗ, bà ngoại mặc một bộ áo bông đỏ, sờ soạng cầm mắt kính đeo lên, rốt cuộc cũng thấy rõ mặt Lâm Đế, bà gật đầu: “Quả nhiên giống như trong hình.”

Dì cả cười nói: “Mẹ, hôm qua mẹ còn nhận sai người đó.”

“Mẹ nhận sai ai chứ?” Bà ngoại cầm tay Lưu Tử Đồng, tầm mắt di chuyển qua Lâm Đế, Lâm Đế lễ phép chào: “Con chào bà ngoại.”

“Được.” Một tay khác của bà ngoại vươn ra muốn nắm lấy tay anh, Lâm Đế với tay qua đỡ lấy, dì cả cười nói: “Tối hôm qua mẹ nhận nhầm thằng bé Trần Châu thành bạn trai của Đồng Đồng đấy.”

Bà ngoại vừa nghe xong liền nói: “Đứa bé Trần Châu kia cũng khá tốt…”

“Nhưng mà Đồng Đồng thích mới là quan trọng.” ánh mắt bà sáng tỏ, Lưu Tử Đồng thân mật dựa vào vai bà, nói: “Bà ngoại, hôm qua ngoại làm con sợ muốn chết.”

“Xin lỗi con Đồng Đồng, bà ngoại già rồi, nửa chân đều đã bước vào trong quan tài.” Ngữ khí của lão bà có chút phiền muộn, bà nhìn Lâm Đế: “Tối hôm qua bà nói mê nói sảng không ít đúng không? Dọa con rồi nhỉ?”

Lâm Đế lắc đầu: “Không có ạ, bà ngoại nói đều đúng.”

Bà ngoại liền cười, cười rất tươi, bác sĩ bên cạnh nói với người nhà: “Bà nhà có phúc khí, qua được trận này thân thể ngược lại sẽ càng tốt lên. Ngày mai hãy dẫn bà đến bệnh viện làm kiểm tra toàn thân, nếu có thể trị một số bệnh nhỏ nhặt thì sẽ càng tốt hơn.”

Chu Tố Mẫn lấy ra một cái bao lì xì, nhét vào tay bác sĩ: “Cảm ơn bác sĩ.”

“Không có gì.” Bác sĩ không từ chối, nhận lấy.

Canh chừng một đêm, buổi sáng lại chần chừ thêm ba tiếng, bây giờ bác sĩ cũng rất mệt mỏi, lão bà đã tỉnh lại ông cũng buông xuống lo lắng, dọn dẹp một chút rời khỏi Chu gia.

Lưu Kiến Bang và cậu cả đều đang ngủ, phụ nữ trong nhà thì đã tỉnh vây quanh bà nói chuyện, bà ngoại nhìn Lâm Đế, càng nhìn càng vừa lòng.

Bà vỗ chỗ bên cạnh kêu anh ngồi xuống.

Hỏi rất nhiều vấn đề.

“Nhà con ở đâu?”

“Con đang làm nghề gì vậy?”

“Nhà con còn mấy người nữa?”

“Làm sao con quen được Đồng Đồng nhà bà vậy?”

“Con thích Đồng Đồng ở điểm nào?”

Lưu Tử Đồng: “Bà ngoại!”

Bà ngoại cười nói: “Sao mà bà ngoại thấy con quen mắt như vậy nhỉ….” Lâm Đế còn chưa trả lời hết thì bà đã sờ soạng lấy điện thoại qua, mở ra nhìn một hồi lâu, sau đó mới cầm điện thoại khoa tay múa chân trước mặt Lâm Đế.

Khoa tay múa chân một hồi, bà ngoại thì thầm nói: “Cháu ngoại rể của bà là diễn viên nha.”

Những người khác lập tức liền cười.

……

Bà vừa bệnh dậy sau một trận nặng nên ngồi được một lúc liền mệt, Lâm Đế đỡ bà nằm xuống, vẻ mặt bà thỏa mãn, có cháu ngoại nữ bên người, cháu ngoại rể cũng ở đây, bà ngáp một cái, một lúc sau liền chìm vào giấc ngủ.

Mọi người trong phòng cũng bước nhẹ chân ra ngoài.

Lưu Tử Đồng và Lâm Đế đi ra cuối cùng, đóng cửa lại, dì nhỏ trong nhà có việc liền theo chồng về trước, nhưng em gái nhỏ vẫn còn ở lại, mọi người trong nhà đều ngước mắt nhìn Lâm Đế.

Cậu cả nói: “Nếu không, chúng ta mở bàn đánh mạt chược được chứ?”

Chủ yếu là tối hôm qua thực sự quá bận, cũng rất hoảng loạn, toàn lực chú ý của mọi người đều đặt lên người bà ngoại, hôm nay được thả lỏng, hơn nữa trong phòng lại nhiều hơn một người, trong mắt những đứa trẻ, đây là nam thần, nhưng trong mắt của những thế hệ đi trước, đây là một nhân vật có thể giúp dựa lưng vào Lâm gia.

Lâm gia ở Kim Thành, dù nhiều hay ít cũng là một gia tộc có nhiều mối quan hệ, năm đó khi Lâm lão gia làm chính trị, ngôi sao trên vai so với Lưu lão gia lại nhiều hơn một sao, ngay cả ba Lâm cũng xuất thân là người làm chính trị, nếu không phải lúc trước Lâm gia liên tiếp mất đi ba Lâm và mẹ Lâm, sự nghiệp của Lâm gia chắc chắn không chỉ có như vậy.

Sau lại phải trải qua quãng thời gian kia, tuy rằng Lâm lão gia là người cố chấp, nhưng cũng chính ông cố gắng ra sức đem sự nghiệp của Lâm gia cứu trở về, về sau do Lâm Trứ tiếp nhận đã bước lên đỉnh cao.

Tối hôm qua không thể nói chuyện được với nhau, hôm nay có cơ hội để kết giao, muốn hiểu thêm về đối phương, tất cả đều có thể thông qua mạt chược.

Lưu Kiến Bang tắt điếu thuốc, nói: “Có thể.”

Lưu Tử Đồng ngẩng đầu nhìn Lâm Đế: “Anh có chuyện gì vội không?”

Lâm Đế: “Không có việc gì, anh có thể chơi.”

Cậu cả vừa nghe đã vỗ tay tán thưởng: “Vậy thật tốt.”

Sau đó dì giúp việc liền đi chuẩn bị, mọi người đều vây quanh, dì cả, cậu cả, Chu Tố Mẫn, Lâm Đế, vừa vặn tạo thành một bàn, Lưu Tử Đồng cầm hạt dưa, ngồi bên cạnh Lâm Đế, cười nói: “Em đóng vai quần chúng ăn dưa.”

Lâm Đế nhìn cô đang cười, khóe môi anh cong lên.

Âm thanh của mạt chược xáo trộn vang lên, người một nhà tay cầm bài sắp xếp, Lưu Tử Đồng vẫn luôn chỉ chỉ trỏ trỏ, Lâm Đế tất cả đều nghe theo lời cô nói, cô nói ném quân nào thì ném ra quân đó.

Cuối cùng ném ra một quân, Lưu Tử Đồng nói: “A, nếu vừa nãy không ném quân Lục Sách ra thì em đã sắp tới rồi phải hay không?”

Lâm Đế cười mà không đáp.

Em gái nhỏ ở một bên nói: “Chị, vẫn là chị đừng chạm vào bài của anh rể, chị thật là…ngốc quá.”

Lưu Tử Đồng bĩu môi.

Lâm Đế: “Không ngốc.”

Em gái nhỏ: “…….”

……

Kim Thành.

Trước khi Triệu Lí lên máy bay đã sắp xếp tất cả hoàn chỉnh, đầu tiên là đánh tiếng với người chủ trì phòng trực tiếp, toàn bộ người trong phòng nghe được là Lâm Trứ lập tức hoảng hồn, sau đó là hưng phấn, bởi vì Lâm Trứ chưa bao giờ tham gia những chương trình trực tiếp như thế này, Lâm Đế còn ngẫu nhiên tham gia vài cái.

Lâm Trứ hoàn toàn không thương lượng, anh có rất nhiều tạp chí đặt lịch phỏng vấn nhưng rất ít khi đáp ứng, loại chương trình phát sóng phỏng vấn trực tiếp này, chính là lần đầu tiên của Lâm Trứ.

Toàn bộ nhân viên công tác hưng phấn đến xỉu rồi.

Triệu Lí và người đại diện của Lâm Trứ cùng liên hệ, hai người nói chuyện qua điện thoại, đến buổi tối gần 7 giờ, phòng phát sóng trực tiếp đồng loạt vui mừng, cứ như Tết đến, MC của chương trình tay cầm kịch bản, tâm trạng khẩn trương luyện tập, tất cả fans trong hội trường đều được sắp xếp chỗ ngồi, tất nhiên đều là fans của Lâm Đế.

Người lên kế hoạch cùng Triệu Lí bàn về vấn đề này, sau đó Triệu Lí lại cùng người đại diện của Lâm Trứ trò chuyện, người đại diện của Lâm Trứ nói: “Lâm tổng nói không sao….”

Ý ở đây chính là không cần thông báo lại cho fans của Lâm Trứ, nhưng người lên kế hoạch vẫn lén cùng fans mở một khung chat trò chuyện nhỏ, cùng fans bàn trước một chút.

Các fans ở đây đương nhiên là vui, thậm chí còn hưng phấn đến phát khóc.

Rất nhanh, tiết mục bắt đầu.

MC bước lên sân khấu, cô không nhìn Lâm Trứ bước đến ngồi trên ghế, đối mặt với máy quay, cười nói: “Hoan nghênh mọi người đến với phòng phát sóng trực tiếp ngày hôm nay. Trong buổi này, chúng tôi đã mời đến…..”

Fans ở dưới đồng thanh “Lâm Đế! Lâm Đế! Lâm Đế! Lâm Đế!”

“66666 (1), Lâm Lâm của em.”

(1) 66666 là ngôn ngữ mạng Trung Quốc, nghĩa là rất lợi hại

Sau đó mọi người ở phía sau nhón chân mong chờ người bước ra, biểu tình lạnh lùng, Lâm Trứ mặc chiếc áo lông màu xám phối với quần đen dài bước ra, đi đến khu phát sóng trực tiếp.

MC vội vàng đứng dậy bắt tay với anh.

Fans bên dưới cơ hồ im lặng một giây…sau đó nhanh chóng hét lên chói tai! Mặc dù có mấy fans biết tình hình trước đó nhưng hiện tại khi nhìn thấy người thật vẫn không khống chế được chính mình hét lên thật to.

Lâm Trứ không giấu diếm gì, anh ta đối mặt với máy quay, nhàn nhạt nói: “Lâm Đế có chút việc, tôi thay cậu ấy tới…..”

MC cười nhìn fans phía dưới, cô ấy nói: “Anh Lâm, có fans nói rằng anh là đệ khống, đúng không ạ?”

Lâm Trứ: “……Cô nói lại lần nữa?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.