Bức Tranh Ấy Em Vẽ Vì Anh

Chương 54: Vết nhéo



“Eo đau.” Từ trên Hummer bước xuống, Lưu Tử Đồng không tự chủ được mà xoa phần eo, Lâm Đế chặn ngang bế cô lên, một bước đi về phía phòng, Lưu Tử Đồng dựa vào trong ngực anh, nói: “Ban ngày đã ngủ một giấc, bây giờ một chút cũng không mệt.”

Lâm Đế: “Ừm.”

“Thật sự Triệu Lí sẽ không uống rượu sao ạ?” Lưu Tử Đồng nhàm chán hỏi, Lâm Đế đẩy cửa phòng tắm ra, đem cô đặt bên cạnh bồn tắm, mở nước, anh đưa tay cởi quần áo của cô, nói: “Anh ta biết uống một chút, không phải là không biết….”

“Vậy sao ạ? Anh trai anh chuốc rượu anh ta sao?”

“Phải vậy không?.” Lâm Đế không để ý đến, anh nhìn thân hình mềm mại của Lưu Tử Đồng sau khi cởi ra hết đống quần áo đó, nói: “Cùng nhau tắm nhé?”

Lưu Tử Đồng gật đầu: “Được.”

Giây tiếp theo người đã bị anh bế lên đặt vào bồn tắm, đôi chân dài của Lưu Tử Đồng đá lung tung, Lâm Đế bước chân vào, thấp giọng nói: “Cùng nhau tắm ý là..chính là tiếp tục.”

Lưu Tử Đồng đỏ mặt, đấm bờ vai của anh.

Hai người lăn lộn từ trong phòng tắm ra là đã gần 0 giờ, một ngày nữa lại qua đi, điện thoại của Lưu Tử Đồng trong túi xách vang lên đã lâu, cô lấy ra, là Chu Tố Mẫn.

“Hơn nửa đêm rồi còn chạy đi đâu?” Chu Tố Mẫn hỏi.

Lưu Tử Đồng mặc áo tắm dài, bên trong trống trơn, trên người tất cả đều là dấu hôn của anh, cô nói: “Con đi gặp bạn ạ.”

“Trễ như vậy sao? Chuẩn bị về chưa?”

“Con không về, ngày mai mới về ạ.”

Đầu bên kia Chu Tố Mẫn trầm mặc, một lát sau bà nói: “Được, sáng mai nhớ về sớm một chút.”

“Dạ.” Lưu Tử Đồng nói xong thì cúp điện thoại, Lâm Đế bưng đồ ăn vào ngồi trên sô pha, Lưu Tử Đồng nhìn thấy đó là món mì chua cay trứng gà, cô ngồi vào trong lồng ngực anh, cười nói: “Tủ lạnh không còn gì ạ?”

Lâm Đế ôm cô eo, tay đặt trên cặp đùi trắng nõn của cô: “Em không thích sao?”

“Không mà, anh biết nấu cơm sao?” Bàn tay anh rất ấm, đặt trên đùi cô da thịt dán sát lại, rất ái muội, Lâm Đế đáp: “Biết làm một chút.”

Lưu Tử Đồng: “Nhưng em cái gì cũng không biết.”

“Không sao, có dì giúp việc rồi.”

“Dạ.”

Ăn khuya xong hai người lên giường ngủ, Lưu Tử Đồng mệt mỏi cả một ngày, áo tắm dài làm lộ ra bả vai cô, tất cả đều là dấu vết cắn của anh, Lưu Tử Đồng kéo xuống áo tắm, niết lỗ tai anh nói: “Anh là chó sao chứ? Anh cắn đau lắm đấy.”

Lâm Đế hôn trán cô: “Nhịn không được sẽ muốn cắn.”

“Hừ.”

Bóng đêm yên lặng, Vân Thâm dần chìm vào không gian.

Ngày hôm sau hai người quay về Hào Đình, Lưu Tử Đồng vào nhà đưa ba mẹ đi thăm người thân, sáng sớm hôm nay trợ lý của Lâm Đế đã đến tìm anh, thu dọn đồ đạc để buổi chiều bay đến thành phố điện ảnh. Đi đến thăm nhà người thân, Lưu Tử Đồng cũng chưa ngồi được lâu thì cuộc thăm hỏi đã xong, giữa trưa ba người còn muốn ghé vào nhà người thân khác ăn cơm.

Lưu Tử Đồng nhắn một tin WeChat cho Lâm Đế.

【 Lưu Tử Đồng: Mấy giờ anh bay? 】

【 Lâm: Bốn giờ rưỡi, không cần vội, em cứ từ từ đến, không cần tiễn anh cũng được. 】

【 Lưu Tử Đồng: Em có thời gian mà, em ra tiễn anh. 】

Chuyện nhàm chán nhất khi thăm người thân đó chính là hỏi về vấn đề bạn trai, chuyện kết hôn của cô, lúc này đây Chu Tố Mẫn mới đồng ý để cô trở về.

Đến khoảng giữa trưa 2 giờ, uống xong một tách trà ba người liền đứng dậy rời đi, về đến nhà Lưu Tử Đồng lập tức chạy về khu phía sau biệt thự, Lâm Đế đã đeo kính râm đứng đó, phía sau là trợ lý đang cầm theo túi xách, trông anh đã khôi phục được khí tức của nam thần. Lưu Tử Đồng đóng cửa xe cười nhìn anh, Lâm Đế duỗi tay nắm lấy tay cô, nói: “Một lát nữa sân bây sẽ có rất nhiều fans.”

Lưu Tử Đồng: “Vậy em chỉ ở trong xe nhìn anh thôi.”

Lâm Đế: “Ừm.”

Toàn bộ dịp Tết này, trừ lúc Lâm Đế xuất hiện ở chương trình xuân vãn lần đó liền không xuất hiện nữa, fans rất nhớ anh, lúc này mới nắm được thông tin chuyến bay chiều nay, đội ngũ fans đến như thế nào hiện tại cũng chưa rõ ràng lắm, nhưng anh không muốn Lưu Tử Đồng bị thương. Hai người đi xe riêng đằng sau, trợ lý lái một chiếc ở đằng trước.

Xe của vệ sĩ đang ở ngoài cửa Hào Đình chờ sẵn, hai chiếc xe một trước một sau chạy ra đường lớn.

Lưu Tử Đồng dựa vào trong lòng ngực anh, sắp phải xa nhau, hai người đều trầm mặc, yên lặng nhích sát vào nhau. Tới sân bay nhìn ra bên ngoài toàn là người, một số lượng lớn fans đang tụ tập lại, bởi vì có người tổ chức nên fans tự chủ xếp thành một tường dài, nhìn thấy là biết đang chờ anh.

Vì không muốn làm cho fans thất vọng, chắc chắn Lâm Đế sẽ đi qua con đường đó, mà bên trong khu kiểm tra an ninh khẳng định cũng có fans, một người vệ sĩ đi trước để tìm đường, gọi điện thoại cho trợ lý, trợ lý quay đầu nói với Lâm Đế: “Anh Lâm, bên trong tổng cộng có ba đường nhưng đều có fans đứng xung quanh….”

Cho nên dù như thế nào, chắc chắn Lưu Tử Đồng không thể đi theo vào trong, tất cả đường đều bị fans bá chiếm, Lâm Đế gật gật đầu, trợ lý nghe lời mở cửa xuống xe.

Trong xe chỉ còn lại hai người bọn họ.

Lưu Tử Đồng nhìn dòng người bên ngoài, cười nói, cười nói: “Như vậy thật sự….quá lợi hại.”

Lâm Đế xoay mặt cô lại, trực tiếp lấp kín môi cô, đồng thời cũng đem người cô áp sát đến bên cửa sổ xe, lật tay đặt lên cánh cửa, giam cầm cô, môi lưỡi anh mang theo ngọn lửa nóng bức làm môi của Lưu Tử Đồng cũng nóng lên, cô vươn đầu lưỡi ra bên ngoài cũng quấy lấy anh, Lâm Đế chen vào giữa hai chân cô, thấp giọng nói: “Có thời gian thì đi thăm ban anh.”

Lưu Tử Đồng cắn môi trên của anh, nói: “Em cũng rất bận mà.”

“Đi thành phố Thiên Lâm?”

“Dạ.”

Lâm Đế lại lần nữa hôn cô, toát lên dáng vẻ không muốn thả người, Lưu Tử Đồng dựa vào ngực nghe tiếng tim đập nhanh của anh, cũng không muốn thả ra, mũi ê ẩm.

Lâm Đế ôm chặt cô.

Cho đến khi trợ lý gõ cửa nhắc nhở anh, phải đi rồi.

Lâm Đế buông cô ra, anh dịch lại về phía cửa, hơi chần chờ, sau đó anh quay đầu nhìn về phía cô, trong xe không bật đèn, không gian tối tăm làm khuôn mặt hiện lên không rõ lắm, anh nhàn nhạt nói: “Cách….xa Trần Châu một chút.”

Lưng Lưu Tử Đồng dựa vào cửa sổ, cô sửng sốt, cười nói: “Dạ được.”

Lâm Đế nắm tay cô rồi buông ra, cạch một tiếng kéo cửa, anh bước xuống. Vừa xuống bên ngoài lập tức phát ra những tiếng hét chói tai, mới vừa nãy cũng đã có fans chú ý chiếc xe này, nhưng mà trong xe cũng không có động tĩnh gì, hơn nữa trong xe lại không bật đèn, dù fans có nhón chân cỡ nào cũng không nhìn được gì.

Người này vừa ra tới đã có tiếng hét chói tai vang lên.

Lưu Tử Đồng đưa tay chạm vào môi, ngồi trong xe nhìn trộm ra ngoài, đội vệ sĩ đã vây quanh Lâm Đế đưa anh đi qua bức tường người kia, người càng lúc càng nhiều, cho dù Lâm Đế rất cao cũng không tránh khỏi bị ngăn chặn tầm mắt, mặc kệ có phải là fans hay không thì người xem nháo nhiệt cũng đặc biệt nhiều, ai ai cũng giơ điện thoại chụp anh.

Cứ như vậy, nhìn anh bị bức tường người vây quanh tiến vào sân bay.

Ngoài cửa sân bay chẳng mấy chốc lại yên tĩnh không ít, trên ghế lại xuất hiện một người đàn ông, cậu ta chính là tài xế của Lâm Đế, cậu ta nói với Lưu Tử Đồng: “Lưu tiểu thư, tôi đưa cô về.”

“Được.” Lưu Tử Đồng tựa lưng vào ghế ngồi, hơi ngáp một cái.

Mới qua năm mới mà đã có nhiều việc như thế, vấn đề xảy ra cũng nhiều, đầu tiên là chuyện của Lâm Đế, sau đó là chuyện của bà ngoại, còn có một ít chuyện lớn nhỏ trong nhà.

Ngày hôm sau khi Lâm Đế đi đến thành phố điện ảnh, Lưu Tử Đồng nhìn thấy trên Weibo nhà sản xuất Tử Mễ có hình chụp nghi thức khởi động máy của phim chiến tranh thời dân quốc 【 Ngọn gió 】 .

Ban đầu kịch bản phim chính là tiểu thuyết, rất nổi tiếng, bối cảnh là cuối thời nhà Thanh, Viên Thế Khải (1) trở lại vị trí cũ, khi đó có một ít quý tộc xuống dốc, còn có chuyện xưa yêu hận gút mắt giữa các đại gia tộc, yêu nước, bảo thủ, phục đế.

(1) Viên Thế Khải: tự là Uy Đình, hiệu là Dung Am, là một đại thần cuối thời nhà Thanh và là Đại Tổng thống thứ hai của Trung Hoa Dân Quốc.

Hơn nữa còn có ba vị ảnh đế tham gia, nên nghi thức khởi động máy này làm mưa làm gió trên các trang mạng vài ngày.

Bên này Lưu Tử Đồng lại đi thăm Đường Ý, Đường Ý dẫn cô đi sưu tầm phong tục, thầy trò hai người đến chân núi thì Trần Châu lái một chiếc SUV lại đây, mấy năm nay giá trị con người của Trần Châu đã tăng lên vài lần, nhưng anh ta vẫn luôn rất khiêm tốn, nhà cũng chỉ có một căn, xe sử dụng cũng là loại rất bình thường.

Anh ta mặc bộ đồ thể thao, xách túi, đỡ Đường Ý.

Lưu Tử Đồng một thân nhẹ nhàng phía sau đi theo bọn họ, chậm rãi đi lên núi, vừa đi vừa nhắn tin WeChat cho Lâm Đế, ngọn núi này ở thành phố S chỉ cao tầm trung, ở trên đỉnh núi có hai cây cầu treo, đi qua cầu treo sẽ qua một đỉnh núi khác, Đường Ý cười nói: “Đồng Đồng…lại đây chụp với thầy một tấm.”

Dừng giữa sườn núi để nghỉ ngơi, Đường Ý vẫy tay với cô, Lưu Tử Đồng đi qua, đưa điện thoại lên cao, dựa vào bên cạnh Đường Ý, ‘tách’ một tiếng, Lưu Tử Đồng nói: “Thầy ơi, ở chỗ này chụp hình nhìn thầy giống tiên lắm đó.”

Bởi vì phía sau có lan can, còn có một chút sương mù, Đường Ý lại tóc xám trắng, mặc một bộ quần áo kiểu Tôn Trung Sơn (2), nhìn sơ qua quả thật là giống.

Đường Ý cầm tay cô, tiếp tục đi lên phía trước, nói: “Trên đời này làm gì có tiên….”

Lưu Tử Đồng cười nói: “Có mà, trong lòng mình tin tưởng là sẽ có ạ.”

Trần Châu yên lặng đi bên cạnh hai người họ, nghe hai người nói chuyện.

Đường Ý hỏi Lưu Tử Đồng: “Tết này có tập vẽ không đấy?”

Lưu Tử Đồng cất điện thoại, nói: “Dạ không có… Vội vàng yêu đương ạ.”

Đường Ý cười khẽ: “Yêu đương sẽ cho con một linh cảm khác.”

“Con cũng nghĩ vậy ạ.”

Trong núi sương mênh mông, trên cành cây đều đọng lại sương sớm, bên lề có vô số hòn đá nằm lộn xộn.

Càng lên cao càng không thở nổi, nhưng quang cảnh lại ngày càng đẹp, Đường Ý cũng không nói chuyện nữa, ông hơi thở gấp, Lưu Tử Đồng thì càng không cần phải nói, chống đầu gối lê từng bước từng bước, Trần Châu nhận bình nước trong tay cô giúp cô giữ, anh ta tiến lên đỡ Đường Ý, ba người cứ như vậy mà đi, từng chút từng chút chậm chạp đi đến tảng đá cao nhất nằm trên đỉnh núi.

Trên đỉnh núi sương mù càng dày đặc.

Hai cây cầu treo như lơ lửng trong không trung, Lưu Tử Đồng lên trên một cục đá, chụp hình gửi cho Lâm Đế.

【 Lưu Tử Đồng: Hình ảnh. 】

【 Lưu Tử Đồng: Đẹp không anh? 】

【 Lâm: Cảnh đẹp, người càng đẹp mắt. 】

【 Lưu Tử Đồng:….. Càng ngày cái gì cũng có thể nói. 】

【 Lâm: Ừm, hừ. 】

Lưu Tử Đồng nhìn ký tự hừ của anh nở nụ cười, nâng mắt lên thấy Trần Châu đang đứng ngay mép núi, trong tay anh ta là một quyển vẽ, anh ta đang cầm bút phác họa.

Lưu Tử Đồng chống cằm nhìn một hồi.

Trần Châu cầm bút lên, ngay giữa không trung khoa tay múa chân tạo hình, ‘tách’ một tiếng.

Bút chì gãy ngòi.

Lưu Tử Đồng cười đứng dậy, kéo túi xách của anh ta qua, từ bên trong lấy ra một cây bút dự phòng, chạy tới đưa, Trần Châu sửng sốt, đem cây bút đã gãy đưa cho cô, nhận lấy cây bút cô đưa tới.

Lưu Tử Đồng nhìn vào quyển vở của anh ta.

Vẽ cầu treo ở trong mây mù.

Trần Châu nói: “Trong túi vẫn còn một quyển vẽ, nếu em muốn có thể vẽ.”

Lưu Tử Đồng lắc đầu: “Lười lắm ạ.”

Cô dịch tầm mắt đi, cúi đầu định chơi điện thoại, nhưng sau đó ánh mắt khóa lại….

Cô lẩm bẩm gọi: “Sư huynh.”

“Cái gì vậy?” Trần Châu quay đầu, nhìn theo tầm mắt của cô, anh ta đưa tay lên kéo đoạn tay áo đã cuốn lên một chút xuống, Lưu Tử Đồng lại chỉ vào cánh tay anh ta, nói: “Em đã nhìn thấy rồi.”

Có khoảng bảy tám vết nhéo trải rộng khắp cánh tay Trần Châu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.