Bức Tranh Ấy Em Vẽ Vì Anh

Chương 58: Tin tức



Trong phòng tối tăm, Trần Châu ngồi trên cái ghế duy nhất ở trong phòng, đối diện với giường, nhìn thật yên tĩnh, Lưu Tử Đồng nằm trên giường, nhìn anh ta từ phía xa, anh cúi đầu, hàng mi hơi cong nhìn rất đẹp, Lưu Tử Đồng im lặng một lát mới gọi: “Sư huynh!”

Nghe vậy Trần Châu ngẩng đầu, khép lại cuốn tập, hỏi: “Tốt hơn nhiều không?”

“Sao anh không đi vào núi?” Lưu Tử Đồng muốn ngồi dậy, Trần Châu đặt cuốn tập xuống, đi qua đỡ cô, nói: “Anh đã đồng ý với dì là sẽ chiếu cố tốt cho em. Anh không lên cũng không sao, đoàn đã để lại cho chúng ta một chiếc xe, chờ em khỏe lại chúng ta sẽ cùng vào.”

“Dạ.” Lưu Tử Đồng gật đầu, cô ngồi dựa vào đầu giường, ánh mắt dừng lại trên cuốn tập kia, hỏi: “Đó là cuốn tập gì vậy ạ?”

Trần Châu nhàn nhạt nói: “Chỉ là sổ tùy bút của anh mà thôi. Em muốn ăn cái gì? Anh sẽ xuống nhờ ông chủ làm.”

“Ăn cháo đi ạ.” Lưu Tử Đồng nói, cô ngáp một cái, mặc dù đã ngủ nhiều nhưng thân thể vẫn mệt mỏi, cổ họng đau rát, mắt cũng không thể mở to được, Trần Châu rót cho cô ly nước liền ra ngoài.

Lưu Tử Đồng nghiêng đầu nhìn chính mình, sau đó mở camera trước của điện thoại lên thì thấy ngay….mặt mày trắng bệch. Bản thân cô đã trắng sẵn, hiện tại bệnh vào khiến môi không chút hồng nào, bởi vì ngủ quá nhiều nên mắt hơi sưng lên, đầu tóc rối nùi, không có chỗ nào đẹp. Cô ho hai tiếng đặt điện thoại xuống.

Vừa mới quay đầu thì điện thoại lại vang lên, là gọi video, cô nhìn chằm chằm.

Lâm Đế.

Lưu Tử Đồng nhớ đến bộ dạng của mình, muốn nhận cũng không dám, cô cũng không dám nói cho anh rằng mình vừa xuống tàu lửa đã bị sốt, cô vội vàng cầm điện thoại, xuống giường chạy đến cửa kêu người: “Sư huynh… Sư huynh….”

Hành lang yên tĩnh, Lưu Tử Đồng mang dép lê đi xuống lầu, điện thoại vẫn còn vang, cô bước lảo đảo ngã vào vách tường, đến dép cũng rớt một chiếc, Trần Châu vừa đi lên thì nhìn thấy cảnh cô xụi lơ dựa tường, trong lòng hơi hoảng, nhanh chóng đặt chén cháo lên đầu tủ chạy đến đỡ cô, thấp giọng nói: “Sao lại thế này? Em chạy ra làm gì?”

Điện thoại vẫn còn vang, chắc chẳng mấy chốc nữa sẽ tắt, Lưu Tử Đồng giơ điện thoại lên, nói: “Anh nghe giúp em với, anh nói là em đi thăm người rồi đi…..”

Trần Châu nhìn điện thoại, lại nhìn cô: “Em sợ anh ta biết?”

“Ừm, em không muốn anh ấy lo lắng, nơi này xa lắm, không phải một hai tiếng là có thể đến được, em sợ anh ấy bỏ công việc đến đây tìm em, càng không muốn anh ấy nhìn thấy em như vậy….” Cô gãi đầu, bên này dịch cảm còn chưa hết, tuy rằng cô đang bệnh nhưng hai ba ngày nữa hết bệnh là chuyện không phải không có khả năng.

Tuy rằng Lưu Tử Đồng không tin chính mình xui xẻo như vậy nhưng chắc chắn anh sẽ suy nghĩ nhiều, như vậy chỉ làm cho nhau thêm vướng bận, hại anh sẽ lo lắng cho cô.

“Được, anh giúp em nhận.” Trần Châu hiểu, anh ta nhìn cô chằm chằm, sau đó nhận lấy điện thoại, một bàn tay anh ta đỡ cô dậy, lại nhặt chiếc dép rớt kia lại cho cô, đặt xuống dưới chân cô, lúc này anh ta mới cầm điện thoại nhanh chóng đi xuống lầu….

Lưu Tử Đồng mang dép lê, ho vài cái, trong cổ họng có đờm, uống thuốc truyền nước cũng chưa thể đỡ hơn, cô đến chỗ bậc cầu thang lối vào, cầm chén cháo lên ăn từ từ, đây là cháo thịt bằm, cô ăn chẳng cảm thấy hương vị gì cả, chỉ cảm thấy nóng….

Trần Châu cầm điện thoại xuống lầu dưới.

Điện thoại đã ngừng kêu, anh ta tìm một vị trí dựa vào, gọi lại cho đối phương, bên kia cũng nhận rất nhanh, hai người đàn ông trong video đối diện với nhau.

Cả hai đều trầm mặc, sắc mặt Lâm Đế nhanh chóng phai nhạt đi rất nhiều, anh còn mặc trang phục diễn, Trần Châu nhìn vào gương mặt tuấn tú không góc chết trong màn hình, nói: “Sư muội em ấy đã đi thăm người dân rồi, điện thoại để quên ở đây.”

Lâm Đế híp mắt, kéo cổ áo trang phục: “Đoàn đội đã vào núi rồi sao?”

Trần Châu: “Ừ, vừa mới đi không lâu, tín hiệu điện thoại cũng không tốt lắm.”

Quả thật, mỗi một lời nói đều có lý, Lâm Đế: “Được, tôi biết rồi.”

Anh nhìn Trần Châu, nhớ đến bức tranh 《 Hoa lạc trong mơ 》 kia, Lâm Đế hỏi: “Anh cảm thấy Đồng Đồng thích kiểu nhẫn như thế nào?”

Trần Châu vốn tưởng rằng anh muốn cúp điện thoại, không nghĩ đến anh đột nhiên hỏi như vậy, anh ta sửng sốt, nửa ngày sau mới nói: “Tôi không rõ lắm, nhưng trước nay sư muội luôn thích đơn giản hào phóng.”

“Tôi cũng nghĩ như vậy.” Lâm Đế gật đầu, anh nói: “Trần tiên sinh, đến lúc chúng tôi kết hôn, anh tới làm phù rể được không?”

Trần Châu nhìn người đàn ông trong màn hình, Lâm Đế hỏi rất nhẹ nhàng bâng quơ nhưng Trần Châu có thể cảm nhận được câu hỏi này mang theo đao kiếm, anh ta cười nói: “Được, đương nhiên, hôn lễ của sư muội, mời tôi làm người chủ trì đều được.”

“Vậy chúng ta đã định rồi đấy, có lẽ…thật sự phải mời Trần tiên sinh làm người chủ trì thật rồi. Chúng ta bàn lại kỹ hơn lần sau nhé?” Khóe môi Lâm Đế hơi cong lên, giống như hai người đang thương lượng với nhau.

“Được.” Trần Châu gật đầu.

“Cúp đây, tối nay tôi sẽ gọi video lại cho Đồng Đồng, không hy vọng lại là Trần tiên sinh nhận nữa.” Lâm Đế nói xong liền cúp điện thoại, Trần Châu cũng nhanh chóng thoát khỏi WeChat.

Anh ta cầm điện thoại đứng đó một hồi lâu, sau đó mới lên lầu.

Tại thành phố điện ảnh.

Lâm Đế tắt video, nhìn điện thoại thật lâu, đột nhiên anh ném điện thoại lên bàn, anh bỏ qua chuyên viên trang điểm vừa mới chỉnh tóc lại cho anh, sắc mặt lạnh lùng.

Triệu Lí cầm nước nóng đi vào, nhìn thấy biểu tình của anh thì thấp giọng hỏi: “Làm sao vậy?”

“Không có gì.” Lâm Đế lại đưa mắt nhìn điện thoại, nhận ly nước Triệu Lí đưa qua, uống một hơi, Triệu Lí nói: “Buổi tối có một buổi tiệc, cậu thay bộ đồ mới đi.”

Lâm Đế: “Ừ.”

Triệu Lí kêu trợ lý từ khách sạn đem đến cho Lâm Đế một bộ tây trang mới để thay, đoàn người xuất phát đi đến khách sạn trong trung tâm nội thành, chính là cái khách sạn lần trước Lâm Đế uống say, Lâm Trứ và Hà Hoài đều đã đến, trên bàn cơm có đạo diễn, biên kịch, còn có tác giả chính của bộ tiểu thuyết, Tử Mễ.

Lần cuối cậu ta viết bộ tiểu thuyết này đã là bốn năm trước, cậu rất ít khi ra cửa, vẫn luôn ở nhà, bụng cũng hơi phì ra, nhưng bù lại tính cách cậu ta rất rộng rãi, vừa nhìn thấy Lâm Trứ và Lâm Đế thì hai tay cậu ôm mặt, biểu hiện như thiếu nữ, nói: “Rốt cuộc tôi cũng nhìn thấy được hai nam thần trăm triệu fans rồi.”

Ở một bên Hà Hoài hừ hừ nói: “….. Hoá ra tôi không phải nam thần.”

Tử Mễ cười nói: “Không không không, anh cũng là nam thần, chẳng qua anh không phải gu của tôi thôi.”

Lâm Trứ: “……”

Lâm Đế: “……”

Vài người ngồi xuống, đồ ăn cũng đã dọn lên, Lâm Đế không uống rượu, Lâm Trứ cũng không uống, những người khác cùng nhau uống, trò chuyện về tiểu thuyết 《 Ngọn gió 》 này. Mọi người ở đây ít nhiều cũng đã đọc qua nguyên tác, Tử Mễ cười nói: “Nói thật lúc trước tôi chỉ định viết câu chuyện tình yêu giữa tài tử và giai nhân, không nghĩ sẽ kéo dài. Vậy mà không biết được càng viết lại càng hăng…..”

Đạo diễn nói: “Không sai, càng về sau cậu viết càng tốt, mỗi người đều có một sinh mệnh, tác giả chính là người có bản lĩnh triển khai ra một cốt truyện hoàn hảo. Thật bội phục cậu.”

Tử Mễ cười rộ lên, cậu ta nói: “Vẫn tạm thôi, tôi còn có thể viết tốt hơn.”

Dần dần trên bàn tiếng nói chuyện ngày càng rôm rả.

Triệu Lí tránh ở một bên, lướt điện thoại, lướt lướt, bỗng động tác anh ta dừng lại…..

Lâm Đế liếc anh ta một cái: “Như thế nào?”

Triệu Lí: “……” Anh ta đưa điện thoại cho Lâm Đế, Lâm Đế nhàn nhạt nhìn thoáng qua, đồng tử co lại, sắc mặt lạnh xuống.

Thời điểm Lưu Tử Đồng xuất phát đi thành phố Thiên Lâm, bởi vì người dẫn đoàn là Trần Châu, bên cạnh đó còn có mấy người đại diện của xí nghiệp lớn, trong đoàn còn có một giáo sư y học nổi danh quốc tế, đội ngũ khổng lồ này đương nhiên sẽ được chú ý, không ít phóng viên tới phỏng vấn họ, lúc đó đều tụ tập ở nhà ga xe lửa, đứng cùng nhau, làm một tin tức ngắn gọn.

Cùng ngày đoàn đội và Lưu Tử Đồng lên xe lửa, trên Weibo liền có mấy nơi đưa tin, không ít cư dân mạng đối với hành động này tán thưởng, khen ngợi, đương nhiên cũng có fans Trần Châu khen anh tận mây xanh, cũng có một số là fans Lưu Tử Đồng, họ khen cô mấy năm nay làm nhiều việc thiện, là một cô thiên kim tiểu thư vô cùng tốt.

Tin tức tốt như vậy tự nhiên cũng thu hút được sự quan tâm, tuy nhiên độ chú ý cũng không được cao, chỉ có một số ít, nhưng cũng tính là được lên trang đầu.

Tin tức này, hôm qua đám người Lâm Đế đã thấy được.

Nhưng hôm nay, có một số ý kiến bất đồng, mà ngay sau đó, một bức tranh được tung ra, bức họa này, chính là Lưu Tử Đồng vẽ Trần Châu, ở trên còn đề là bốn năm trước…..

Những bức tranh của Lưu Tử Đồng đều hướng tới phong cách ấm áp, đến cách vẽ cũng rất thoải mái, vẽ Trần Châu rất đẹp, anh ta nâng tay cùng nắm một cánh tay nữ tính khác, bức tranh tên là 《 Luyến 》, mà phía dưới chính là tên Lưu Tử Đồng. Chỉ cần là người sáng suốt đều nhìn ra được Lưu Tử Đồng thích Trần Châu, nếu so với bức 《 Hoa lạc trong mộng 》 trước đó thì bức tranh này ý tứ rõ ràng hơn.

Lập tức những người muốn kéo đen Lưu Tử Đồng lúc trước chạy ra.

Những fans ủng hộ Chu Mễ Nhã cũng ra mặt.

Mấy người đó nói “Tôi nói mà, một tiểu thư phú nhị đại (1) chạy đến thành phố Thiên Lâm để làm gì cơ chứ, thì ra là theo chân người đàn ông mà cô ta yêu thầm.”

(1) Phú nhị đại: thế hệ giàu thứ hai

“Không phải chứ, Trần lão sư hình như là bạn trai của Chu Mễ Nhã mà….”

“Mị khinh, đây là muốn hoành đao đoạt ái sao (2)? Thừa dịp Chu Mễ Nhã không ở đó thì nhảy ra nhân lúc cháy nhà hôi của hả?”

(2) Hoành đao đoạt ái: cầm ngang đao đoạt ái tình, ý chỉ người thứ 3 vô duyên nhảy vào công nhiên cướp đoạt tình yêu của người khác

“Trời ạ….vòng này thật sự loạn quá.”

“Mấy năm nay tôi luôn chú ý tác phẩm của Thiển Nguyệt, tôi thấy cô ấy vẽ tranh rất tốt, sao mấy người có thể khẳng định bức tranh này cô ấy vẽ thì chính là cô ấy thích sư huynh chứ.”

Ở trong mắt rất nhiều người không rõ chân tướng, Trần Châu và Chu Mễ Nhã rất xứng đôi, cho nên bất luận thế nào, một khi Lưu Tử Đồng lên tiếng gì đi chăng nữa, thì cô cũng là một tiểu tam không hơn.

“Theo tin tức nội tình bên trong, Chu Mễ Nhã bị Thiển Nguyệt hại đến nổi rời khỏi Đường Phái, hiện tại Chu Mễ Nhã đã không còn là đệ tử của thầy Đường Ý nữa rồi. Tôi khinh nhé, đáng thương quá, đây là khi dễ người nghèo đúng không?”

“Chu Mễ Nhã không còn là đệ tử của Đường Phái nữa ư?? Không phải đâu, tôi không tin không tin. Tin tức lúc nào thế, Thiển Nguyệt là muốn một đao chém rớt tình địch sao? Trực tiếp chiếm chỗ? Cảm giác vòng luẩn quẩn của họa sĩ cũng loạn quá rồi, lần trước còn nghe người ta đồn họa sĩ mười chín tuổi bị người ta sử dụng quy tắc, ngày hôm sau liền thắt cổ tự sát.”

“Tin tức này tôi cũng nghe, tôi cũng nghe….”

Tuy tin tức này không lên hot search ngay nhưng cùng từ từ leo lên, theo động não suy đoán của đám dân mạng đến nay, tin tức nổ ra, tạo nên cốt truyện cẩu huyết giữa hai nữ và một nam….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.