Bức Tranh Ấy Em Vẽ Vì Anh

Chương 69: Xảy ra chuyện



Giang Lâm trăm lần không nghĩ đến, thậm chí là cũng chưa một lần nghĩ Lưu Tử Đồng sẽ trực tiếp nhằm vào cô ta, cô ta vẫn luôn tránh Lưu Tử Đồng, chỉ nhằm vào Lâm Đế. Mấy năm nay nói cô ta sinh ra hận thù cũng được hay nói không cam lòng cũng đúng, tóm lại rõ ràng Lâm Đế là người đàn ông cô ta phát hiện ra, ở trong mắt cô ta, đại khái…đây vẫn luôn là người đàn ông không đáng nhắc đến trở thành vật sở hữu của cô ta, vì thế cô ta mới dám không kiêng nể gì.

Khóe môi Lưu Tử Đồng hơi cong lên, cười lạnh: “Đi thong thả, Giang tiểu thư.”

Thân mình Giang Lâm loạng choạng, thiếu chút nữa là ngã xuống, thư ký nhanh chóng đỡ lấy cô ta, trong đầu Giang Lâm dâng lên một ý niệm đáng sợ, cô ta thều thào hỏi: “Tử Đồng, có phải là cô….”

“Không sai, chính là nhằm vào cô, từ nay về sau sẽ không còn ai cho cô vay được nữa đâu…” Lưu Tử Đồng dường như biết cô ta muốn nói gì, đáp thẳng.

Giang Lâm trắng mặt, lung lay sắp đổ.

Lưu Tử Đồng không có tâm tình nhìn cô ta, nói xong xoay người đi vào trong.

Hai tiếng sau, cô cười bắt tay cùng giám đốc ngân hàng, nói: “Cảm ơn giám đốc đã đáp ứng.”

“Không có gì, đều là chuyện tốt cả.” Giám đốc cười nói: “Tôi đưa Lưu tiểu thư ra ngoài nhé?”

“Không cần đâu, giám đốc trăm công ngàn việc, tôi tự mình đi ra là được rồi.” Đến đây là làm chậm trễ giám đốc hơn một tiếng rồi, bên phòng VIP khác cũng đang có người ngồi chờ, Lưu Tử Đồng đứng dậy, rời đi.

Ra khỏi ngân hàng thời tiết có chút âm u, đã nhiều ngày không thấy ánh nắng, Lưu Tử Đồng cúi đầu nhắn tin WeChat cho Lâm Đế.

Mới chỉ gõ được một nửa, điện thoại đã vang lên, đó là người cố vấn trong đoàn khám bệnh từ thiện của Trần Châu, Lưu Tử Đồng nhận điện, cầm hợp đồng trong tay nhìn, cũng đúng lúc muốn nói đến việc có thêm tiền quyên góp.

Vị cố vấn kia nói rất nhanh: “Lưu tiểu thư, Thành phố Thiên Lâm phát sinh sạt lở trên núi, Trần Châu anh ấy…anh ấy đã xảy ra chuyện.”

“Cái gì?” Cô nhất thời không kịp phản ứng.

Cố vấn nói lại một lần nữa, tâm tình Lưu Tử Đồng trượt thẳng xuống dốc, dại ra, cố vấn tiếp lời: “Bên này có phóng viên tới đưa tin, còn có…đã gọi đội cứu hộ đi qua, nhưng sạt lở quá nặng nên ngoại trừ Trần Châu, còn có đến bảy tám y bác sĩ nữa vẫn bị kẹp bên trong đó, cô…cô qua đây chủ trì đại cục được không?”

Hợp đồng “lạch cạch’ một tiếng rớt xuống mặt đất.

Lưu Tử Đồng mơ màng ngồi xổm xuống nhặt lấy, cô nói: “Được, để tôi sắp xếp…sắp xếp.”

Tay chạm vào hợp đồng trên mặt đất, đột nhiên trong đầu cô lại xuất hiện hình ảnh chia tay ngày ấy ở sân ga, tí tách tí tách —— mưa rơi bất chợt, nước mưa thấm vào hợp đồng, hóa thành những vòng tròn nhỏ, Lưu Tử Đồng nhanh chóng cầm lấy hợp đồng rồi đi về phía xe, khom lưng bước vào, mưa rơi ngày càng lớn.

‘Lộp bộp’ đánh vào cửa xe.

Trước hết, cô gọi điện thoại cho Đường Ý.

“Thầy ơi, sư huynh….”

Ngữ khí của Đường Ý tương đối trầm ổn, ông nói: “Thầy đã thấy tin tức, đừng hoảng hốt, đã có đội cứu hộ đến đó rồi…”

“Thầy ơi….” Lưu Tử Đồng nước mắt tuôn rơi.

Đường Ý nói: “Con phải bình tĩnh đã.”

“Dạ được.” Lưu Tử Đồng lau khóe mắt, để tâm tình bình tĩnh một chút, Đường Ý tiếp tục: “Thầy chuẩn bị lên xe lửa, con ở đây lo cho xong chuyện của mình, xong hết rồi mới lại đến đó, không cần phải gấp gáp.”

“Dạ.” Lưu Tử Đồng gật đầu thật mạnh.

Cúp điện thoại, cô khởi động xe, mới vừa đặt tay lên tay lái thì bỗng nhiên dừng lại, cô cầm điện thoại, tìm tin tức mới nhất nhấn xem.

“Nhiều ngày mưa to, thành phố Thiên Lâm xảy ra sạt lở đất, đường núi phía Bắc toàn bộ đã bị phong tỏa, họa sĩ Trần Châu của Đường Phái và tám người ở đoàn đội khám bệnh từ thiện hiện đang bị chôn dưới bùn đất, vẫn đang chờ được cứu ra.”

Mấy tấm hình đính kèm chỉ nhìn thấy toàn là bùn đất, núi lở, đoạn đường phong tỏa được kéo dài, trước đó con đường ấy chỉ đủ cho hai chiếc xe đi qua, giờ đây chỉ còn lại đất nhão.

Mà ở giữa đống đất đá đó, chính là nơi đoàn người Trần Châu bị chôn vùi.

Hốc mắt Lưu Tử Đồng lại ướt thêm, cô cắn chặt răng, đặt điện thoại xuống, nổ máy xe, mưa nhanh tới cũng nhanh đi, đi ra đại lộ được một lúc thì mưa đã ngừng hẳn, chỉ có mặt đất ẩm ướt là khá giống thành phố Thiên Lâm.

Tin tức này được tung ra, chẳng mấy chốc cả nước đều biết, Lưu Tử Đồng là sư muội của Trần Châu nên hầu như mọi người đều tìm đến cô, trong lúc xe chạy thì điện thoại cũng vang lên rất nhiều, Lưu Tử Đồng đưa tay lau khóe mắt nãy giờ vẫn không thể khống chế được, càng ngày càng cảm thấy bất lực, xe chạy đến cửa tiểu khu thì thấy một chiếc Telsa đỏ đậu ở đó từ bao giờ.

Lưu Tử Đồng vội nhấn chân ga, vẫn chưa kịp đi qua thì Chu Mễ Nhã từ trong xe nhảy xuống, chạy đến trước đầu xe của cô.

Bị bất ngờ, Lưu Tử Đồng chỉ có thể nhấn phanh xe, ‘két’ một tiếng xe đột nhiên dừng lại, xương quai xanh của cô theo đà bị đụng mạnh vào tay lái, Lưu Tử Đồng tức giận đấm tay lái, nghiến răng nghiến lợi, quát lên với Chu Mễ Nhã: “Mẹ nó, chị làm gì vậy? Muốn chết sao?”

Chu Mễ Nhã chạy tới, từ cửa sổ xe ném xuống một túi công văn vào người cô, nói: “Trả cho cô, tiền cô đòi tôi đều trả hết cho cô, tôi chỉ muốn anh ấy sống thôi, tôi chỉ muốn anh ấy sống thôi…trả cho cô, tất cả trả cho cô, tôi bỏ cuộc rồi!”

Nói xong, cô ta gục xuống cửa xe, nước mắt cứ thế mà chảy xuống, Lưu Tử Đồng ngồi trong xe trầm mặc nhìn túi công văn trên đùi.

Chu Mễ Nhã gào khóc, tiếng khóc thảm thiết.

Lưu Tử Đồng cũng im lặng rơi nước mắt, đã từng là tỷ muội học chung một thầy, một người ngoài xe, một người trong xe, không hẹn mà cũng nhớ lại thời gian đã qua đi.

Chu Mễ Nhã khóc mệt mỏi rồi, cô ta đứng dậy, lau nước mắt, đi về xe của cô ta.

Lưu Tử Đồng nhìn cô ta, cô xuống xe, tay vẫn chống lên cửa sổ, hỏi: “Chị có muốn đi qua xem tình hình anh ấy không? Thầy đã qua đó rồi, chị cũng đi luôn đi.”

Chu Mễ Nhã bình tĩnh quay đầu, không biết trên mặt còn nước mắt hay không nhưng cô ta vẫn lấy mu bàn tay xoa khóe mắt, nói: “Anh ấy không muốn thấy tôi.”

“Tùy chị.” Lưu Tử Đồng không nói chuyện nữa, cô quay trở lại trong xe, bỗng nhiên Chu Mễ Nhã chạy tới, cô ta tức giận đập cửa sổ xe: “Còn cô thì sao? Cô không đi đến chỗ anh ấy sao? Cô định ở đây chờ tin tức thôi hả?”

Lưu Tử Đồng dùng ánh mắt không thể hiểu được nhìn cô ta: “Tôi có đi hay không thì có liên quan gì đến cô?”

Chu Mễ Nhã nhìn chằm chằm cô, đột nhiên cười lạnh: “Anh ta yêu cô như vậy, chắc là trước khi xảy ra chuyện vẫn còn nghĩ đến cô đấy. Còn cô thì sao? Cô có khẩn trương không? Một chút cũng không nghĩ sao?”

“Chị đừng có đạo đức giả ở đây.” Lưu Tử Đồng đẩy tay cô ta ra, lạnh lùng nói.

Chỉ mới lúc nãy thôi cô còn cảm thấy Chu Mễ Nhã có chút tốt lên, hiện tại thì sao, Chu Mễ Nhã….vẫn cứ như thế. Cô không đáp lại Chu Mễ Nhã, khởi động xe, chạy ra xa, cô còn quá nhiều việc phải làm.

Xe đi xa dần, cô thoáng nhìn qua gương chiếu hậu.

Chu Mễ Nhã vẫn còn đứng tại chỗ, trên người là áo đen và quần jean, dáng người gầy yếu, quả thật…có phần đáng thương.

Lưu Tử Đồng dời tầm mắt, quay về nhà.

Vừa lúc Lâm Đế điện đến, nhận điện thoại, anh liền nói: “Em đừng khóc.”

Lưu Tử Đồng ngồi trên sô pha, cúi đầu nói: “Em không khóc đâu. Em phải đi một chuyến đến thành phố Thiên Lâm ạ.”

“Ừ”

Đột nhiên xuất hiện chuyện như vậy, tất cả mọi người đều chưa thể thích ứng, vẫn còn đang trong trạng thái tiêu hóa, Lâm Đế nói: “Bên này anh vẫn còn vội, khi nào thì em đi?”

Mũi cô lại chua xót, cô đáp: “Anh có thể đi tiễn em không? Có thể là chiều nay em lên xe lửa ạ.”

“Được.” Lâm Đế nào dám nói không thể, cho dù buổi chiều anh còn một buổi phỏng vấn. Tim của Lưu Tử Đồng vẫn luôn đập nhanh, trán cũng đổ mồ hôi lạnh, cô rất sợ Trần Châu sẽ không quay lại được, cô hỏi Lâm Đế: “Sư huynh sẽ không có chuyện gì đúng không ạ?”

Lâm Đế: “Sẽ không có chuyện gì đâu.” Giọng anh mang theo sự trấn an: “Chỉ có một đội của Trần Châu xảy ra chuyện, toàn bộ đội cứu hộ đều đã đến đó, bên trong núi có chín người, hai chiếc xe, những nơi khác không xảy ra đất lở, đoàn xe có thể đi lên, chỉ cần trong xe có chuẩn bị đồ ăn và nước uống đầy đủ, chịu đựng một chút có thể cứu ra được.”

Sau khi nghe anh phân tích, tâm tình Lưu Tử Đồng đột nhiên trấn định lại, cô nói: “May mắn không có ảnh hưởng đến chân núi.”

Trong hình ảnh mặc dù trên mặt đất toàn là bùn và đá, cũng có phần ẩm ướt, nhưng vẫn không nghiêm trọng lắm, Lâm Đế nói: “Đúng vậy. Chỉ có nếu xe bị lật…khả năng là….rất khó…bà xã, em đừng khóc.”

Trước mặt là mạng người, Lâm Đế tự nhiên sẽ không đi ăn dấm Trần Châu, anh chỉ đau lòng Lưu Tử Đồng. Từ Tết đến giờ, đầu tiên là bà ngoại, sau đó là Trần Châu, tất cả mạng người đều quan trọng.

“Dạ, em không khóc. Bây giờ em muốn đi xử lý một số việc liên quan đến tiền quyên góp.” Lưu Tử Đồng nhìn hợp đồng, bên cạnh còn có túi công văn Chu Mễ Nhã vừa mới đưa cho cô, trong đó là gì thì cô không có hứng thú, bên kia cũng có người gọi Lâm Đế đi quay phim, Lâm Đế thấp giọng nói: “Anh cúp đây, có việc gì em cứ liên lạc qua WeChat cho anh.”

“Dạ.” Lưu Tử Đồng gật đầu.

Anh hướng vào microphone hôn một cái, rất kêu.

Lưu Tử Đồng cũng hôn lại, sau đó mới cúp điện thoại, cô đứng dậy đi lên lầu.

Người trong nhà đều đi ra ngoài, Lưu Tử Đồng cũng nói chuyện này với ai, cô quay về phòng đem việc xử lý xong xuôi, vừa lúc giữa trưa, cô xuống lầu đi vào phòng bếp thì nghe được Chu Tố Mẫn đang nói chuyện này với dì Chu, ầm một cái xảy ra chuyện như thế,  liền ra chuyện như vậy, đúng là thiên tai người gánh.

Trên bàn cơm, Lưu Tử Đồng nói việc cô muốn đi thành phố Thiên Lâm.

Chu Tố Mẫn sửng sốt, tay cầm muỗng cứng lại, bà nói: “Sao con cũng phải đi đến đó?”

“Con phải đi chứ.” Lưu Tử Đồng gật đầu.

Chu Tố Mẫn biểu tình có chút kích động: “Bên kia đang mưa rất to, xung quanh đều là núi. Tử Đồng, con đừng làm cho mẹ nhọc lòng được không?”

“Con phải đi xem, không đi con không an tâm.” Lưu Tử Đồng ăn xong đặt đũa xuống, đứng dậy muốn đi, Chu Tố Mẫn vẫn ngồi trên ghế, nét mặt không tán đồng.

Bà nói: “Mẹ phải nói với ông nội con.”

“Mẹ!” Lưu Tử Đồng cầm Chu Tố Mẫn tay, nói: “Con phải đi mà.”

“Đi cái gì mà đi! Lần trước con đi thì đã phát sốt, sau này bên đó lại mưa to, con còn đi qua? Bên kia điều kiện không tốt như vậy, con cứ muốn lăn lộn qua đó, Lâm Đế…cậu ấy sẽ nghĩ như thế nào?”

“Anh ấy ủng hộ con.” Lưu Tử Đồng chịu đủ những phản đối của Chu Tố Mẫn rồi, cô nói: “Con đã mua vé xe, lát nữa sẽ đi.”

Chu Tố Mẫn không lời nào để nói, bà không quản được đứa con gái này nữa, bà chống trán, hốc mắt đỏ lên, Lưu Tử Đồng nhìn thấy trong lòng cũng khó chịu, cô ôm lấy Chu Tố Mẫn: “Mẹ, mẹ yên tâm đi, thầy cũng qua bên đó rồi, trời mưa con tuyệt đối không lên núi.”

Chu Tố Mẫn nghẹn ngào: “Trần Châu cũng là do mẹ nhìn cậu ta lớn lên, mẹ cũng lo lắng cho nó. Nhưng mà Đồng Đồng à, năm nay ba đứa con xảy ra quá nhiều chuyện, hiện tại Chu Mễ Nhã đã thành người khác, Trần Châu thì bị kẹt trong chuyến khám bệnh đó, con nói…con nói mẹ không thể lo lắng được sao?”

Những năm trước đều rất tốt, năm này qua năm khác ba đồ đệ của Đường Phái cũng đã trưởng thành, Chu Tố Mẫn cảm thấy rất kiêu ngạo khi Lưu Tử Đồng thành danh tại môn phái nay. Nhưng mà một năm nay, những chuyện không hay lại liên tiếp xảy ra, bà không khỏi nghĩ đến những chuyện không hay của mấy năm trước, khi đó cũng có một vị họa sĩ nổi tiếng có hai người đồ đệ, chỉ trong vòng một năm tất cả họ đều xảy ra chuyện.

Thế là môn phái đó trong vòng một năm đã suy tàn.

Quá nhiều chuyện khó tránh khỏi nghĩ nhiều, Chu Tố Mẫn không muốn tin những việc được định trước đó, nhưng nếu không tin thì cũng không thể nào giải thích được những chuyện không tốt gần đây.

Lưu Tử Đồng biết mẹ mình đang lo lắng cái gì, cô nói: “Con sẽ không sao đâu ạ.”

Buổi chiều hai giờ, Lưu Tử Đồng được Chu Tố Mẫn đưa đến nhà xe, Chu Tố Mẫn nhìn cô: “Con đồng ý với mẹ, nếu quay về phải nhanh chóng cùng Lâm Đế định chuyện sau này…”

Lưu Tử Đồng: “……..” Cô không nghĩ ngay lúc này sẽ nói về chuyện đó, cô đẩy cửa xuống xe, nói với Chu Tố Mẫn: “Mẹ, mẹ về trước đi, đừng lo lắng cho con.”

Chu Tố Mẫn: “Mẹ nhìn con lên xe lửa đã.”

Lưu Tử Đồng có thể nói gì nữa đây, cô chỉ gật đầu, cầm điện thoại nhìn tin tức, sau đó lại nhận được tin nhắn của Lâm Đế.

【 Lâm: Có khả năng anh không thể đến tiễn em được. Em phải tự cẩn thận, tới nơi nhắn tin cho anh biết. 】

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.