Bức Tranh Kinh Hoàng

Quyển 2 - Chương 11



Sau khi Mã Chấn Hoa chết, nhân số hiện tại biến thành mười một người, bất kể là quy định đêm nay mỗi lều có hai, ba hay bốn người thì vẫn sẽ có người bị dư ra, vậy là sẽ có một hoặc vài người khó thoát khỏi cái chết!

Chưa kể đêm nay sẽ lại có thêm một điều kiện sàng lọc không biết là gì, không ai biết đó là điều kiện gì, cũng không ai biết mình có vô tình kích hoạt điều kiện này không, cũng không ai biết mình còn việc gì cần làm nhưng chưa làm không.

Không biết và không xác định đã hình thành một tầng hoảng sợ đè nặng lên đầu mỗi người.

Nhiệm vụ ban ngày của hôm nay vẫn là tìm kiếm vật tế mà người đàn ông trung niên đã quy định.

Ăn xong bữa sáng, Mục Dịch Nhiên, Kha Tầm và Vệ Đông cùng đi về hướng Bắc.

Phương Bắc núi non trập trùng, đỉnh núi tuyết phủ, ánh mặt trời chiếu lên tuyết phản xạ ra ánh sáng chói mắt, nhưng Kha Tầm đã quan sát kĩ rồi, ánh mặt trời này thật ra không khác gì hôm đầu tiến vào, không phải ánh sáng thật, nó không có nguồn sáng, mà bao phủ mọi phía.

Bầu trời xanh ngắt trên trời cũng vẫn thăm thẳm như trước, ngửa đầu nhìn lên thấy không khác gì một đống thứ to lớn chen chúc nhau, cảm thấy ngột ngạt và nặng nề hơn hôm đầu, cũng kề sát mặt đất hơn.

Kha Tầm lại cảm thấy không thở nổi.

Điều này làm cậu cảm thấy rất tệ hại — ở cao nguyên trống trải rộng lớn mà cậu lại mắc hội chứng sợ không gian kín.

Kha Tầm dùng tay bịt chặt miệng mũi, đầu cũng đau nhói từng cơn.

“Kha nhi?” Vệ Đông phát hiện ra Kha Tầm không ổn, vội vàng tiến tới dìu cậu, “Sao vậy? Nôn nghén à?”

Kha Tầm: “… Tổ sư, có tin tôi ói nước ối đầy mặt ông không.”

“Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch này xem,” Vệ Đông nhìn mặt Kha Tầm mà không khỏi lo lắng, cất giọng gọi Mục Dịch Nhiên đi ở đằng trước, “Sếp ơi, hình như Kha nhi bị sốc độ cao.”

Mục Dịch Nhiên quay đầu nhìn thoáng qua, sau đó lại vòng lại, quan sát mặt Kha Tầm rồi thản nhiên nói: “Dừng lại nghỉ ngơi, không thì quay về.”

“Anh muốn đi một mình?” Kha Tầm nhìn hắn.

“Thời gian không đợi ai.” Mục Dịch Nhiên nói.

“Tôi nghỉ một lúc là được, cho tôi hai phút.” Kha Tầm cúi người thở khẽ.

“Tôi nghe nói bị sốc độ cao phải thở bình oxy,” Vệ Đông nói, “hiện tại chúng ta không có bình dưỡng khí, không thì cung cấp dưỡng khí kiểu thủ công vậy?” Nói xong thì liếc nhìn Mục Dịch Nhiên.

Mục Dịch Nhiên lạnh lùng nhìn cậu ta: “Cậu ta không bị sốc độ cao, chỉ là vấn đề tâm lý dẫn tới phản ứng căng thẳng sinh lý thôi, tự điều chỉnh lại là được.”

Nói xong thì xoay người tiếp tục đi tới phía trước.

“Vô tình thật đó.” Vệ Đông thì thầm với Kha Tầm.

“Còn hơn ông vô cớ gây rối,” Kha Tầm nâng người lên, “đừng có mà linh tinh.”

“Tính tôi không phải ông quen rồi sao, muốn trách thì trách chính ông kìa.” Vệ Đông nói.

Kha Tầm biết cậu ta đang nói về việc đêm qua không khống chế được cảm xúc.

Bạn bè thân nhau như anh em có rất nhiều chuyện không cần phải nói rõ, cũng sẽ không để bụng mấy câu lỡ miệng, hai người cũng hiểu và thông cảm cho nhau.

Một câu xí xóa tất cả, Vệ Đông nói tiếp: “Thế ông bị vấn đề tâm lý gì? Sao lại có phản ứng sinh lý?”

Kha Tầm: “… Phản ứng sinh lý cái quần què, phản ứng căng thẳng sinh lý* ok.”

*Phản ứng căng thẳng sinh lý = stress

Vệ Đông: “Vậy rốt cuộc là ông làm gì mà có phản ứng sinh lý?”

Kha Tầm: “… ĐM.”

“Ông có cảm thấy,” Kha Tầm chỉ lên trời, “trời và đất rất sát nhau không? Bầu trời cũng đục đục như một mảng sơn xanh vậy, đang dần hạ thấp xuống.”

Vệ Đông ngẩng đầu nhìn trời sau đó chần chờ lắc đầu: “Tôi không cảm thấy gì hết, trời vẫn cao và xa, nhưng với thẩm mỹ của tranh thì bầu trời trong bức tranh này vẽ rất bình thường, không có tầng lớp, giống như dùng sơn xanh quệt một mảng vậy, lại không tô đều, chỗ đậm chỗ nhạt, tôi nghi đây là do chất vải của tranh sơn dầu.”

“Vậy sao. Tôi lại cảm thấy chúng ta như đang bị giam trong một không gian rất nhỏ.” Kha Tầm nhìn chằm chằm lên không trung, bỗng có ảo giác như bên ngoài bầu trời kia có thứ gì đó đang nhìn mình chằm chằm.

Hai người vừa nói vừa đuổi theo Mục Dịch Nhiên, hắn đi rất nhanh, dù đường núi gập ghềnh cũng không ảnh hưởng đến tốc độ.

Đi qua mấy ngọn núi lại là đất đá vụn, một con sông nhỏ uốn lượn chảy từ đỉnh núi tuyết xuống, hai bên bờ sông ngập tràn cỏ cây hoa dại.

“Nơi này như là bồng lai tiên cảnh vậy, chẳng thấy có không khí kinh dị.” Vệ Đông nói.

“Không có à,” Kha Tầm nhìn cảnh sắc sáng tỏ trước mắt, “Tôi lại cảm thấy rất kinh dị.”

“Kinh dị thế nào?” Vệ Đông hỏi.

“Rực rỡ một cách đáng sợ.” Kha Tầm nói, “Ông không thấy màu sắc của mọi cảnh vật trước mắt rất rợ sao?”

“Thế thì có gì mà lạ, nơi không bị ô nhiễm thì nhìn cảnh vật sẽ rõ ràng hơn.” Vệ Đông nói, “Với lại đây cũng là trong tranh, cảnh vật rực rỡ cũng có thể là vì tone màu của tranh là kiểu tươi sáng.”

“Nhưng so với tranh trước thì bức tranh này lộ rất rõ dấu vết vẽ tranh,” Kha Tầm nói, “theo cảm giác của một tay mơ như tôi thì là cố quá, khiến cảnh vật nhìn bị giả, bất kể là trời, núi, sông hay là đất đá cỏ dại, đều rất giả, vậy nên rất rợn.”

Vệ Đông gãi đầu: “Nỗi sợ của ông kì lạ thật, tôi không cảm thấy gì hết.”

Khi hai người nói chuyện thì Mục Dịch Nhiên lại thả chậm bước chân, thậm chí dừng lại nghiên cứu cỏ cây thực vật hai bên bờ sông.

“Nam thần nhà ông hình như rất thích hoa hoa cỏ cỏ.” Vệ Đông nói.

Kha Tầm sờ cằm, vừa muốn nói chuyện thì vô tình nâng mắt lên thấy có mấy bóng người đang di chuyển ở phía xa.

Nhìn chăm chú một hồi thì phát hiện đó là Tần Tứ dẫn theo Sa Liễu và Lý Tử Linh, theo sau nữa có Chu Bân và Triệu Đan, cuối cùng là ba người nhà họ Cảnh, tất cả đều đi về phía này.

“Có vẻ đám người này định đi theo chúng ta.” Vệ Đông nói.

“Không, là muốn đi theo Mục Dịch Nhiên.” Kha Tầm giật giật khóe môi, “Người giỏi giang thì đi đến đâu cũng được săn đón.”

Mục Dịch Nhiên đang nghiên cứu hoa hoa cỏ cỏ thì mấy người Tần Tứ đi tới bắt chuyện, Tần Tứ hỏi: “Tiểu Mục đi thẳng tới đây có phải đã có manh mối gì không?”

Những người khác nhìn Mục Dịch Nhiên không chớp mắt.

Hiện tại dù là chút manh mối mơ hồ cũng trở thành cọng rơm cứu mạng mọi người, ai cũng muốn bắt lấy.

Thấy Mục Dịch Nhiên không trả lời, Chu Bân đi tới nhìn hắn chằm chằm: “Tôi khuyên anh tốt nhất là đừng có giấu giếm, chúng ta phải đồng tâm hiệp lực mới có thể nhanh chóng rời khỏi đây. Tôi tin là anh cũng không thích loại người như Mã Chấn Hoa, chúng tôi cũng chẳng ai thích gã, nguyên nhân là gì chắc anh cũng biết, Mã Chấn Hoa rất ích kỷ, người ích kỷ sớm muộn cũng sẽ bị mọi người bỏ rơi, tôi nghĩ chắc anh cũng không muốn trở thành người bị bỏ rơi. Khuya hôm nay sẽ lại phải chia lều, quyết định của anh sẽ ảnh hưởng tới việc mình có được mọi người bảo vệ hay không, hi vọng anh nghĩ cho kĩ.”

Kha Tầm đứng cạnh nghe mà bật cười: “Nói cứ như cậu là người công tâm lắm vậy, không biết tối qua ôm thịt người có thấy yên tâm không, trơ mắt nhìn Mã Chấn Hoa ‘ích kỉ’ bị xách ra ngoài lột da thì cảm thấy một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ hay là thỏ chết cáo khóc?”

Những lời này khiến cơ mặt Chu Bân run rẩy, gã nắm chặt nắm tay bổ nhào về phía Kha Tầm, Kha Tầm thoải mái tránh đi, còn vươn tay bóp chặt cánh tay Chu Bân: “Có bạn gái cậu ở đây tôi còn giữ lại chút mặt mũi cho cậu, nhưng tôi cũng có lời khuyên thế này: về sau nói chuyện với ai thì lịch sự một chút, chẳng ai nợ cậu, uy hiếp của cậu cũng chẳng là cái thá gì, mọi người sẽ bảo vệ người có bản lĩnh, chứ không phải người chỉ biết võ mồm.”

Thịt trên mặt Chu Bân lại càng giật mạnh hơn, nhưng Kha Tầm chỉ dùng một tay đã túm gã không cử động được thì gã biết mình không phải đối thủ của người ta.

Chờ Kha Tầm buông tay ra, Chu Bân cũng không tiếp tục dây dưa, chỉ trầm mặt liếc cậu một cái, sau đó lại nhìn Mục Dịch Nhiên, cắn răng nói: “Được rồi, coi như là lúc nãy tôi nói khó nghe, nhưng cũng không phải vô lý, ai có suy nghĩ hay manh mối gì thì tốt nhất là nên nói ra, che giấu rồi có mỗi mình mình biết cũng chẳng để làm gì, đúng là không nói cũng chẳng sao, nhưng không làm gì cũng là có làm, thấy chết mà không cứu cũng tương đương với giết người, mọi người nói có đúng không?”

Lý Tử Linh gật gật đầu theo bản năng, những người còn lại vẫn giữ im lặng.

Cuối cùng Mục Dịch Nhiên cũng mở miệng, thanh âm lãnh đạm: “Đúng là tôi không định nói, bởi vì manh mối tôi đoán được không thể cứu người, ngược lại sẽ hại người. Mà nếu cậu cho rằng nói ra mới là tốt nhất thì tôi cũng có thể thỏa mãn yêu cầu. Nhưng trước đó thì tôi cũng phải nói trước là tất cả chỉ là suy luận khách quan của tôi, không bảo đảm chính xác, không chịu trách nhiệm cho tính mạng của mọi người, muốn suy nghĩ và phán đoán thế nào tự mọi người quyết định.”

“Được,” Chu Bân cười lạnh, “tôi chấp nhận lời miễn truy cứu trách nhiệm này của anh.”

“Cậu cũng có thể không cần nghe.” Kha Tầm ngoài cười nhưng trong không cười nhìn gã.

“Nói chút đi,” Tần Tứ nói, “nhân giả kiến nhân, trí giả kiến trí*, tất cả chỉ là tham khảo, quyết định tự do bản thân.”

*Bậc nhân đức nhìn gì cũng thấy nhân từ, bậc trí tuệ nhìn gì cũng thấy trí tuệ.

“Vậy thì chúng ta vừa đi vừa nói chuyện.” Mục Dịch Nhiên không dừng chân, vẫn đi về hướng Bắc.

Cả đám người đều đi theo hắn, nghe Mục Dịch Nhiên nói: “Suy đoán đầu tiên của tôi là quái vật mỗi đêm tới lựa chọn giết chúng ta là ma thần trong một loại phe phái tín ngưỡng của Sa Đà giáo.”

Tần Tứ gật đầu: “Việc này tôi cũng có nghĩ tới, người kia bắt chúng ta chuẩn bị đồ cho nghi thức tế lễ, cộng thêm việc tối qua, những ai từng tự chuẩn bị đồ tế đều thoát chết thì có nghĩa là đồ tế chúng ta chuẩn bị có tác dụng và chính xác. Dựa theo các loại đồ tế, ví dụ như thịt người, rồi nam tinh nữ huyết thì đều thiên về tà dị, chứng thật là thứ này không phải thần tốt hoặc Phật mà là ma hoặc quỷ.”

Mục Dịch Nhiên nói tiếp: “Sa Đà giáo có vài chi lớn và rất nhiều chi nhỏ, giáo lý và thần hệ của mỗi phe phái đều khác nhau, tôi cũng không thể xác định thứ này là ma thần thuộc chi nào, nhưng nếu nó đúng là một ma thần thì trong giáo điển và kinh truyện của một vài chi có ghi lại, mấy thứ dùng để cung phụng hung thần ác sát và quỷ ma gì đó đúng là sẽ thiên về tà dị thậm chí máu me, vậy thì mấy thứ chúng ta chưa hiểu rõ như Đa Mỗ, Dát Lạp, Đương Khách có thể cũng sẽ tương tự như vậy không.”

Mọi người lập tức bừng tỉnh, Chu Bân không nhịn được chen mồm nói: “Dù biết là mấy đồ tà môn thì chúng ta cũng không biết chính xác nó là cái gì.”

Cha Cảnh trong gia đình ba người chợt nói: “Tôi cũng có một manh mối không biết có đúng hay không. Về thứ tám tay kia… năm ngoái cả gia đình tôi ra nước ngoài du lịch đã từng thấy nó trong miếu Sa Đà, tôi nhớ mãi không ra nó tên là gì, lúc nãy nhắc tới hung thần ác sát tự nhiên lại nhớ ra, hình như tên nó là… Hắc Thi Thiên.”
Hết chương 11.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.