Bức Tranh Kinh Hoàng

Quyển 3 - Chương 12



Tất cả mọi người đều bị câu nói của Mục Dịch Nhiên dọa cho hết hồn, bao gồm cả Kha Tầm.

“Thả ra?” Cầu Lộ vẫn mất hồn như cũ, lập tức quắc mắt sang Sa Liễu, “Mày thả con quái vật kia ra à?!”

Sa Liễu bị Cầu Lộ đột nhiên nhắm tới thì run rẩy: “Tôi lấy đâu ra gan mà làm thế!” Cô ta nói xong thì quay sang nhìn Mục Dịch Nhiên kêu cứu, “Anh Mục, anh nói rõ ra đi!”

“Tôi cho rằng Nhã Phân tiếp nhận lời mời qua việc gõ cửa.” Mục Dịch Nhiên nói tiếp.

Lúc này Cầu Lộ mới tha cho Sa Liễu, Sa Liễu cảm thấy lời Mục Dịch Nhiên mới nói tràn đầy cố ý, không hiểu người này khó chịu với mình ở đâu…

Mọi người suy nghĩ thật kỹ những câu này, trứng gà đã bóc trong tay Kha Tầm cũng đã nguội, cậu quyết định ngâm luôn vào bát cháo nóng: “Ý của Dịch Nhiên là đêm trước có người gõ cửa phòng 410, việc này chẳng khác nào đang gửi lời mời tới oán linh của căn phòng đó?”

Hâm Miểu bị dọa cho run rẩy: “Ai? Ai gõ cửa phòng 410?”

Vệ Đông liếc qua: “Hai cô gái trong phòng cô còn gì.”

Đúng vậy, ngay trong đêm trước, Tina và La Hàm vi phạm quy tắc thăm nom, gõ cửa phòng 410.

Tần Tứ bắt đầu phân tích: “Nói cách khác, hai cô gái kia không những vi phạm quy tắc của mình, bị vụ hỏa hoạn trong phòng cắn ngược, đồng thời còn vì gõ cửa mà thả Nhã Phân phòng 410 ra?”

Ánh mắt Mục Dịch Nhiên lạnh lẽo nhìn Sa Liễu: “Chẳng phải đêm trước cô nghe thấy tiếng đóng mở cửa phòng sao? Hẳn là Nhã Phân ra ngoài rồi quay lại.”

“Nhưng mà tại sao Nhã Phân không ra tay vào đêm hôm kia?” Sa Liễu hỏi.

“Có lẽ đây cũng là một loại quy tắc, oán linh được thả ra khi bị gõ cửa chỉ có thể hành động vào đêm tiếp theo.” Mục Dịch Nhiên nói ra phỏng đoán của mình.

“Nghe có vẻ khá kín kẽ.” Chu Hạo Văn cũng mở miệng, “Nhưng loại tử vong thứ hai mới chỉ xảy ra một lần, chúng ta vẫn chưa thể hoàn toàn vin vào cơ sở này.”

Biểu cảm của Mục Dịch Nhiên vẫn không thay đổi, hắn quay sang nhìn Tần Tứ: “Đêm qua trong phòng các anh có chuyện gì lạ không? Không phải nghe thấy, mà là nhìn thấy.”

Tần Tứ hơi kinh ngạc: “Sao Mục tiểu ca lại biết?”

Kha Tầm bỗng thấy phấn khích đôi chút, sếp lại bắt đầu triển khai nghi lễ dùng IQ đè bẹp cả đám rồi.

Vệ Đông ngồi cạnh Tần Tứ cũng hỏi: “Bác sĩ Tần, đêm qua anh thật sự đã thấy gì sao?”

“Đúng vậy… Thấy một chuyện kỳ quái.” Tần Tứ và ông cụ Lý Thái Dũng nhìn nhau, “Chúng tôi đều chứng kiến có một người đàn ông cầm một cái chậu sứ, hình như đang quấy trộn cái gì đó bên trong.”

Mọi người nghe chữ quấy trộn này mà nổi da gà.

“Đêm hôm nhìn không rõ, người đó cúi xuống, đôi lúc còn ho khan hai tiếng, hẳn là đã lớn tuổi rồi.” Ông cụ Lý Thái Dũng bổ sung thêm hai câu.

Mọi người càng không ăn nổi nữa, Hâm Miểu nhỏ giọng: “Chắc người kia không phải đang làm sủi cảo nhân thịt người chứ…”

Vệ Đông an ủi một câu: “Không đâu, chẳng phải trong cái chậu của lão đã có thứ gì đó hay sao?”

Sa Liễu lại hỏi Mục Dịch Nhiên: “Sao anh biết đêm qua phòng bác sĩ Tần sẽ nhìn thấy thứ gì đó?”

Lúc này Kha Tầm trả lời thay cho sếp: “Vì đêm qua Trĩ Điều gõ cửa phòng 307, chẳng khác nào thả thứ trong căn phòng đó ra.”

Sa Liễu cau mày: “Đêm trước sau khi mấy cô ấy gõ cửa phòng chúng tôi thì người phụ nữ màu trắng kia mới hiện hình… Nói cách khác, sau khi Trĩ Điều gõ cửa phòng 307 thì người quấy đồ trong chậu cũng hiện ra sao? Việc hiện thân này là một kiểu điềm báo?”

“Có thể coi như một điều kiện để suy đoán.” Chu Hạo Văn tỏ vẻ đồng ý, lại quay sang nhìn Mục Dịch Nhiên, để lộ ra vẻ mặt tán thưởng hiếm có.

Ông cụ Lý Thái Dũng đã ăn xong bữa, lúc này mới lên tiếng: “Nói cách khác, đêm nay cái người trong phòng chúng tôi sẽ xuất hiện trên hành lang phải không? Tất cả mọi người không mở cửa cho người đó thì hẳn là sẽ không sao nhỉ.”

Nói đến chuyện mở cửa, Hâm Miểu không nhịn được mà nói: “Đêm qua bác sĩ Tần và cụ Lý cũng mở cửa cho Trĩ Điều, đây có tính là hành vi thăm nom không…”

Ông cụ Lý Thái Dũng vội vàng nói: “Không liên quan tới Tiểu Tần đâu, là tôi tự ý mở cửa cho cậu ta, nếu bị báo ứng thì cũng chỉ mình tôi gánh, không liên quan đến Tiểu Tần.”

Lúc này Kha Tầm cũng húp xong bát cháo, nghe ông cụ Lý Thái Dũng nói cũng thấy xúc động bởi sự lương thiện của ông, cậu nói: “Việc làm trái quy tắc như vậy cũng sẽ bị ‘xử lý’ vào ban đêm, đêm qua phòng mọi người không xảy ra chuyện gì chứng tỏ việc ‘bị thăm nom’ không thuộc phạm trù ‘thăm nom’, sẽ không phải chịu trừng phạt.”

Mọi người nghĩ thấy cũng có lý, Kha Tầm lại bổ sung thêm: “Có điều về sau đừng có bắt chước đấy! Việc này nghĩ thôi đã thấy sợ rồi, ai mà biết linh hồn kia ăn mặc hóa trang thành thứ gì, nhỡ đâu biến thành một trong số chúng ta tới gõ cửa thì chúng ta sẽ không phòng bị được!”

Ông cụ Lý Thái Dũng gật đầu lia lịa: “Đúng đúng, Tiểu Kha nói đúng đấy, sau này đừng có mạo hiểm chuyện này.” Nói xong ông lại nhìn mọi người, “Ăn cơm đi đã, ăn no mới có sức mà tìm đồ.”

Mọi người gượng gạo ăn mấy miếng, Mục Dịch Nhiên lại hỏi: “Sáng sớm hôm nay phòng của mọi người có thay đổi gì không?”

Có lẽ vì đêm qua quá kinh khủng nên phần lớn mọi người đều không chú ý tới thay đổi trong phòng.

Chỉ có Chu Hạo Văn nói: “Phòng chúng tôi lại biến dạng, vách tường nghiêng nặng hơn, không chỉ thế, lan can hành lang cũng cong vào phía bên trong.”

“Lát nữa tôi lên tầng sáu xem sao.” Mục Dịch Nhiên nói.

“Tôi cũng lên…” Kha Tầm còn chưa nói xong đã bị Vệ Đông ngăn lại, “Kha nhi, chuẩn bị Danshen Diwan chưa?”

Kha Tầm nhớ lại trải nghiệm đầu váng mắt hoa hôm qua, đành phải bỏ cuộc: “Như vậy tôi sẽ không giúp được anh rồi, Dịch Nhiên.”

Mục Dịch Nhiên nhìn Kha Tầm, bỗng lại nghe đối phương nói: “Ăn trứng gà đi nào, không lấy sức đâu mà lên tầng sáu.”

Ông cụ Lý Thái Dũng cũng nói: “Đúng đó, ăn trứng đi, gì thì gì cũng thêm dinh dưỡng.”

Kha Tầm rất muốn nắm chặt tay cụ Lý.

“Cụ Lý,” Sa Liễu bỗng lên tiếng, “Hôm nay khi chơi cờ với ông Trương, cụ có thể hỏi về chuyện ở 307 không?”

Nếu như có thể nghe ngóng án mạng từng xảy ra ở 307 thì chưa biết chừng sẽ tránh được việc có thể xảy ra.

Ông cụ Lý Thái Dũng gật đầu: “Tôi cũng định thế, hỏi thăm được bao nhiêu hay bấy nhiêu, lát nữa tôi sẽ tới tìm ông ta chơi cờ.”

Mọi người nghe lời này lại thấy như có thêm hi vọng.

Tiếp theo cả đội bắt đầu phân công nhau, Mục Dịch Nhiên và Chu Hạo Văn lên tầng sáu, tiện thể tra xét luôn tầng năm, Kha Tầm và Vệ Đông thì kiểm tra ở tầng bốn, Cầu Lộ và Hâm Miểu phụ trách tầng hai, Sa Liễu và Tần Tứ thì lo các gian hàng và khoảng sân ở tầng một.

Kha Tầm híp mắt nhìn Mục Dịch Nhiên và Chu Hạo Văn nối đuôi nhau lên cầu thang, hai người kia đều tỏa ra aura người ngoài tránh xa, thành ra đi với nhau lại thấy hài hòa khó nói.

“Đừng có ghen tuông, nghiêm túc làm việc đi, nếu không đêm nay sẽ có người xẻo ông ra làm sủi cảo đấy!” Vệ Đông kéo Kha nhi vào tầng ba.

“Sao tôi cảm thấy cậu ta cũng…” Kha Tầm nghi ngờ.

“Hạo Văn nhi á? Không đâu.” Vệ Đông tỏ ra chắc nịch, “Đêm tôi để trần hai tay, cậu ta chẳng buồn liếc tôi một cái.”

“…”

“Thật luôn, mắt vẫn nhìn thẳng. Ông nhìn tôi làm gì? Thật sự không thèm nhìn á.”

“Chúng tôi ăn thịt, cậu bưng cho cậu ta một bát cháo loãng, đương nhiên cậu ta không thèm nhìn.”

“Ai là bát cháo loãng hả?” Vệ Đông vỗ lên mặt mình, cảm thấy chắc nịch.

“…”

“Mấy người là dân ăn thịt… Ai mà là…” Vệ Đông bỗng cảm thấy có một lượng thông tin rất lớn trong câu vừa rồi, “Rốt cuộc ông nhắm ai vậy? Có phải ông thay bồ như thay áo không? Ông không thấy có lỗi với sếp à!”

Kha Tầm bỗng dừng lại bên bức tường ở hành lang, cau mày nhìn hồi lâu.

Vệ Đông cũng vội vã đi tới dòm, cẩn thận nói: “Lại là hình vẽ khâm diêu.”

“Ông nhìn đâu ra hình khâm diêu?”

“Đây chẳng phải là con ciu à?”

“…” Kha Tầm bực bội, “Đây là một búp măng!”

“Bảo sao bên ngoài lại lắm lớp bao thế…”

“…”

Vệ Đông nhìn kỹ bức phác họa búp măng này: “Đây là nét nguệch ngoạc khắc bằng dao nhỏ, là hình trẻ con vẽ.”

Kha Tầm nhìn căn phòng gần bức tranh nguệch ngoạc này, chính là phòng 309 mà mấy nhà thơ ở trước đó, thế là cậu lại tiến lên căn phòng đằng trước tìm tòi, quả nhiên thấy thêm được một hình búp măng được khắc mờ trên tường ở cửa phòng 307.

Không thấy hình vẽ tương tự ở những phòng khác trong tầng ba nữa.

Vệ Đông cũng thấy chuyện này kỳ lạ: “Chẳng nhẽ búp măng này có liên quan tới khu tập thể Măng Xuân?”

Kha Tầm hướng đầu ra ngoài ban công quan sát: “Chúng ta lên tầng bốn điều tra thêm đi,” Ai ngờ ngay khi nhìn ra phía trước thì đã thấy ngu người, “Đờ mờ…”

Kha Tầm dùng sức day huyệt thái dương của mình, ngập ngừng hỏi: “Đông tử, ông có thấy tòa đồng tử lâu này thay đổi gì không?”

Vệ Đông cũng nghển cổ nhìn lên, nhưng chẳng cảm thấy gì.

Kha Tầm cố nén cảm giác nghèn nghẹn buồn nôn, híp mắt dùng sức nhoài người ra nhìn lên phần giếng trời trên nóc tòa nhà, “Ông không thấy cái khoảng không trên kia bị thu nhỏ vào à?”

“Có hả?” Vệ Đông vẫn hồn nhiên không để ý.

“Lên tầng bốn xem có hình búp măng giống vậy không đã.” Kha Tầm định lên tầng xem xét.

Kết quả giống với tầng ba, hình búp măng xuất hiện ở toàn bộ những căn phòng dành cho người bên ngoài bức tranh ở, có sâu có nông, có hình phải tìm rất kỹ mới phát hiện ra.

Giữa trưa mọi người lại tập hợp dưới lầu, chia sẻ kết quả tìm kiếm buổi sáng.

“Không chỉ tầng sáu xảy ra biến dạng, cả tầng năm cũng bắt đầu biến đổi dù rất nhỏ, đỉnh của cả tòa đồng tử lâu này đang khum vào bên trong.” Mục Dịch Nhiên nói phát hiện của mình đầu tiên.

Chu Hạo Văn im lặng, dựa vào bên cạnh tường chơi game trên điện thoại.

Mọi người ngẩng đầu nhìn về phía khoảng không trên đầu, ngoại trừ Kha Tầm, những người khác đều không nhận ra có sự thay đổi rõ rệt nào.

Kha Tầm cũng chia sẻ về phát hiện hình búp măng của mình, Vệ Đông lại đặc biệt lên tầng sáu một chuyến, quả nhiên bên cạnh phòng 616 cũng có hình búp măng tương tự.

“Hình vẽ này rất bí ẩn, hơn nữa còn vừa khớp với tên của khu tập thể Măng Xuân.” Sắc mặt Sa Liễu trầm xuống,  “Tôi cảm thấy một khi chúng ta phá giải bí mật của hình vẽ này thì sẽ tìm ra ấn.”

Những người khác không thu hoạch được gì trong quá trình tìm kiếm, bao gồm cả ông cụ Lý Thái Dũng, ông già bảo vệ nhà sát cổng vừa nghe thấy số phòng nhạy cảm là không trả lời nữa.

Nhưng ông cụ Lý Thái Dũng vẫn mang tới một thông tin: “Vì khu tập thể Măng Xuân đã xảy ra quá nhiều chuyện, nghe đâu bên phát triển nhà đất Hồng Kông rất kiêng kị, còn tìm người điêu khắc một con voi đá và một con tê giác đá, đặt bên ngoài tòa nhà khu tập thể, kêu là để trấn tà.”

“Voi và tê giác?” Hâm Miểu thấy hơi khó hiểu, “Rất hiếm người dùng mấy thứ này làm vật trấn tà, bình thường đều dùng rồng, hổ, hoặc kỳ lân gì đó chứ…”

“Tôi cũng có hỏi, lão Trương nói vì voi và tê giác đều ăn chay.” Ông cụ Lý Thái Dũng cũng không nghĩ ra nguyên nhân cho việc này.
Hết chương 12.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.