Bức Tranh Kinh Hoàng

Quyển 3 - Chương 7



Nếu NPC không có nhiệm vụ gì cần dặn dò thì khoảng thời gian sau ăn của mọi người chính là lúc đi tìm ấn.

Xét thấy ông cụ Lý Thái Dũng đi đứng bất tiện nên mọi người cũng để ông ở lại quán ăn Cô Năm uống trà chờ đợi.

Lúc này còn lại mười người tụ tập trong sân.

Vì tối hôm qua đã xảy ra chết người thực sự nên những người mới lần đầu vào tranh đều im thin thít, đồng thời nhen nhóm ý chí muốn sống đến từ sâu trong bản năng.

“Tiểu Mục có manh mối gì chưa?” Tần Tứ nói đầu tiên.

Mọi người đều chăm chú lắng nghe, chẳng hiểu tại sao nhưng tất cả đều cảm thấy người đàn ông cao ráo này không hề đơn giản.

Mục Dịch Nhiên ngẩng đầu nhìn tòa đồng tử lâu có tạo hình kỳ lạ này: “Chỉ khi tìm ra manh mối về cách thức tử vong thì mới có thể tìm được vị trí của ấn chương —— nhìn tình hình phòng 402 trước mắt thì vụ án mạng đêm qua xảy ra ăn khớp với vụ hỏa hoạn năm ngoái, chẳng biết đây có được tính như một quy tắc tử vong bị ẩn đi hay không.”

Rõ ràng không chỉ một người nghĩ tới vấn đề này, Sa Liễu cũng gật đầu: “Ông già bảo vệ gọi tất cả mọi người tới kể chuyện năm ngoái, tôi cho rằng đây cũng là một loại quy tắc! —— sau mỗi sự kiện chết người xảy ra thì NPC sẽ chịu trách nhiệm nói về ‘template tử vong’ đó.”

Template tử vong, cách nói rất mới nhưng lại chuẩn.

Nghĩ kỹ lại thì thiết lập của NPC này rất tàn nhẫn, cứ phòng nào có chuyện thì ông già nhà sát cổng sẽ đứng ra nói: mấy năm trước nhà này cũng xảy ra chuyện tương tự, năm đó người kia chết ra làm sao, hiện tại đã hiểu chưa…

“Nếu mỗi một căn hộ đều bị những người từng chết trong đó nguyền rủa thì việc đầu tiên chúng ta cần giải quyết nhanh chính là xem những căn hộ đó đã xảy ra án mạng như thế nào!” Sa Liễu có chút kích động đảo mắt nhìn từng người, “Trước khi tìm ấn, tôi cho rằng đây mới là việc cấp bách cần xử lý đầu tiên!”

“Đúng vậy, sau khi tắt đèn sẽ không được thăm nom nữa, cuối cùng thì người gặp nguy hiểm sẽ chỉ còn lại chính bản thân ở trong căn phòng đó!” Người lên tiếng là Hâm Miểu, sắc mặt cô gái đã tái nhợt —— hiện tại chỉ còn mình cô ở trong phòng 402.

Vệ Đông cuối cùng cũng không nhịn được mà an ủi Hâm Miểu một câu: “Chỉ cần không làm trái quy tắc thì hẳn sẽ không thê thảm như vậy đâu… Mà chưa kể phòng các cô đã xảy ra chuyện này một lần rồi, hẳn là xác suất sẽ nhỏ hơn một chút.”

Cầu Lộ cũng nhanh chóng tiếp lời Vệ Đông: “Đúng! Đêm qua bọn họ gặp chuyện là vì bọn họ đi loạn khắp nơi! Phá vỡ quy định! Chúng ta chỉ cần nghiêm túc nhớ kỹ lời ông già bảo vệ kia, sau khi tắt đèn thì không thăm viếng, không đi qua các tầng thì hẳn là sẽ không sao!” —— Cầu Lộ rất ít khi nói chuyện lớn tiếng như vậy, lúc này lại giống như đang tự tiếp thêm can đảm cho mình.

Trĩ Điều là người thực tế nhất trong ba nhà thơ: “Nhưng ngày nào cũng vẫn sẽ có người chết, hôm qua bác sĩ Tần đã nói một khi không xảy ra án mạng thì mọi người sẽ phải chọn ra một người…”

Tất cả mọi người im lặng không nói nữa.

Kha Tầm là người cuối cùng lên tiếng: “Với tình hình chưa tìm ra quy tắc tử vong rõ ràng hiện tại thì tôi cảm thấy hẳn là chúng ta sẽ không được ‘thuận lợi’ biểu quyết thế đâu.”

Mục Dịch Nhiên liếc mắt nhìn Kha Tầm: cậu đang an ủi người khác thật đấy à…

Sa Liễu hơi thấp thỏm: “Rõ ràng đã xuất hiện quy luật rồi mà —— từng sự kiện tử vong trong mỗi nhà sẽ lặp lại! Nếu cẩn thận quan sát và phân tích thì sẽ tìm ra dấu vết sót lại trong phòng! Ví dụ như vách tường bị hun khói ám đen trong phòng 402 chẳng phải là minh chứng cho cái chết sao!”

“Sự kiện tử vong chỉ mới xuất hiện một lần, chúng ta không thể khẳng định cái gọi là template tử vong sẽ xảy ra ở tất cả các phòng, nhắm vào người thuê căn phòng đó.” Kha Tầm không thèm nhìn Sa Liễu mà quét mắt ra bốn cái cầu thang, sau đó im lặng trầm ngâm.

Mục Dịch Nhiên nói tiếp theo lời của Kha Tầm: “Đêm qua đã có vụ cầu thang biến mất một cách kỳ quái xảy ra, sự việc này cũng có liên hệ chặt chẽ với thiết kế án mạng đêm qua, vì vậy địa điểm xảy ra sự cố có phạm vi rất lớn, không chỉ bó hẹp trong mỗi căn phòng; hơn nữa ngoại trừ quy định cứng nhắc của NPC thì chắc chắn còn có những điều kiện chết mà chúng ta không được biết, ví dụ như có người phạm vào điều kiện chết bên ngoài căn phòng, nhưng lại không quay về phòng mình thì liệu có trở thành con mồi của cái template tử vong trong phòng đó hay không?”

Kha Tầm nhìn Mục Dịch Nhiên, ánh mắt bối rối, vậy mà vừa rồi sếp lại giải thích vấn đề thay mình? Hơn nữa nội dung còn không khác nhau là mấy…

“Bên ngoài phòng? Tại sao nửa đêm nửa hôm mọi người lại xuất hiện bên ngoài phòng?” Cầu Lộ nghĩ mà cũng thấy sợ.

Kha Tầm lại bóng gió nhìn qua Sa Liễu: “NPC quy định không được thăm viếng, không được đi khác tầng, nói cách khác, ngoại trừ căn phòng thì toàn bộ hành lang cùng với bốn nhà vệ sinh công cộng và cầu thang đều thuộc phạm vi hợp lệ.”

Sa Liễu cũng không so đo việc Kha Tầm nhìn ra ý nghĩ của mình, thậm chí còn cảm thấy có thêm người thông minh thì bản thân cũng tự tin hơn: “Nói vậy thì nếu một gian phòng nào đó thật sự xảy ra chuyện, người gặp chuyện may mắn thoát ra khỏi căn phòng thì những người phòng khác hẳn cũng có thể ra hành lang hỗ trợ, như vậy vừa không bị coi như thăm viếng lại không vượt tầng, có thể giúp đỡ nhau trong phạm vi hợp quy cách!”

Hâm Miểu nghe xong cũng có chút kích động: “Vậy có phải cả đêm tôi đều có thể ở ngoài hành lang không? Tôi thật sự không dám về phòng một mình nữa! Đám Tina đã chết ở đó…”

“Nếu như có thể đứng mãi ngoài hành lang thì chúng ta chẳng việc gì phải chia phòng.” Tần Tứ sửa lại lối tư duy của đối phương, “Phương pháp mà Sa Liễu nói hẳn là để dùng khi có nhu cầu kêu cứu khẩn cấp trong thời gian ngắn.”

Cầu Lộ phản ứng khá chậm, sau khi suy nghĩ cẩn thận lời Sa Liễu nói thì vội vàng kéo tay Hâm Miểu bên cạnh: “Phải rồi! Đàn bà con gái chúng tôi trói gà không chặt, đến lúc đó vẫn cần tới cánh đàn ông giúp đỡ nha!” Nói xong chị ta lại dùng sức bóp chặt tay Hâm Miểu, Hâm Miểu cũng vội vã gật đầu theo.

Sấu Trúc an ủi hai người: “Yên tâm đi, đàn ông các anh vốn nên bảo vệ phái yếu mà.”

Chu Hạo Văn im lặng nãy giờ bỗng mở miệng: “Trên đường xuống suối vàng không phân già trẻ, khu nhà tập thể này cũng chẳng phân biệt người chết là gái hay trai, làm gì có chuyện ai buộc phải chăm sóc cho ai.”

Cầu Lộ có cảm giác lòng tự trọng bị nhục nhã, nhìn thoáng qua chàng trai có ngoại hình làm người ta thoải mái này, vậy mà lời đối phương nói ra lại khiến người ta không thoải mái nổi: “Cậu có biết thế nào là ba cây chụm lại nên hòn núi cao không? Đến khi đó còn chưa biết ai có thể giúp ai đâu! Ví dụ như hiện tại chúng ta đang chăm nom cho cụ Lý, có đồng lòng giúp nhau thì mới đi xa được!”

“Nếu hiện tại phải chạy trốn thục mạng, chị sẽ tụt lại đằng sau đỡ cụ Lý hả?” Chu Hạo Văn hỏi lại, “Nơi này là khu tập thể Măng Xuân, không phải tàu Titanic.”

Vệ Đông nhanh chóng vỗ vai bạn cùng phòng của mình: “Thôi thôi đừng cố chấp nữa, cậu nghĩ rõ chưa, những gì bọn họ nói có liên quan gì tới chúng ta đâu!” Cậu ta nói xong thì nhìn Sa Liễu, “Chúng tôi ở tầng sáu, vì không thể đi khác tầng nên chẳng khác nào bị các vị cô lập cả.”

Sa Liễu đảo mắt: “Vậy trước hết hãy nói xem phòng 616 của các vị có hiện tượng kỳ lạ gì, chúng tôi sẽ nghĩ cách giúp hai người trước!”

Vệ Đông nghĩ một chút, bản thân mình ở trong 616 ngoại trừ đau đầu tức ngực thì đúng là không thấy có gì kỳ lạ: “Phòng chúng tôi khá sạch sẽ, chỉ là cảm thấy ngột ngạt bí bách thôi. Kha nhi, lát ông thử vào xem sao.”

“Được, vừa rồi cụ Lý có cho tôi một lọ Danshen Diwan, lát nữa tôi ngậm rồi lên xem…” Kha Tầm còn chưa nói xong thì Chu Hạo Văn lại nói: “Phòng chúng tôi biến dạng.”

*Danshen Diwan là một loại thuốc đông y Trung Quốc có tác dụng lưu thông máu, loại bỏ máu tụ và các triệu chứng bao gồm tức ngực và đau thắt ngực.

Kha Tầm: “Ủa đậu má?”

Mọi người nghe xong thì biểu cảm cũng méo xệch: biến dạng cái vẹo gì cơ? Cậu tưởng đây là khu tập thể Transformers à?

Mục Dịch Nhiên lại nhìn chằm chằm Chu Hạo Văn: “Biến dạng?”

Chu Hạo Văn gật đầu: “Tối hôm qua vừa vào phòng tôi đã tìm ấn rồi nên nhớ được kha khá về vị trí và góc độ. Sáng nay khi tỉnh dậy thì bức tường phòng đã nghiêng vào trong theo một góc rất nhỏ, rất nhiều đồ bày sát tường đã bị xê dịch dù chỉ một chút, góc tạo từ tường và nền nhà cũng không còn là góc vuông tiêu chuẩn nữa, cảm giác như nhọn hơn.”:

Mọi người phải mất rất lâu mới tiêu hóa hết lời Chu Hạo Văn nói.

Vệ Đông là người kinh ngạc nhất, không ngờ bạn cùng phòng của mình lại là một thanh niên không hề đơn giản, vốn định nói một câu “Người anh em sau này xin nhờ cậu” nhưng lại sợ đối phương đốp lại một câu “Khu tập thể Măng Xuân không anh em”, thế là lại không hé răng ra nữa.

Mục Dịch Nhiên nói: “Hiện tại tốt nhất là chúng ta nên về phòng mình kiểm tra lại một lần nữa, suy nghĩ kỹ xem có gì khác so với đêm qua hay không, nhân tiện tìm ấn trong phòng luôn —— đến giờ ăn trưa thì tập trung dưới quán ăn, thảo luận lại về những thay đổi hoặc sự việc bất thường trong phòng.”

Mọi người cảm thấy cũng hợp lý, Chu Hạo Văn gật đầu tán đồng.

Kha Tầm và Mục Dịch Nhiên trở lại phòng 411, tầng bốn là tầng có nhiều người ở nhất, ngoại trừ 411 thì có Sa Liễu và Cầu Lộ ở 410 cùng với phòng 402 chỉ còn một mình Hâm Miểu.

Nếu hạn chế phạm vi hoạt động ở tầng bốn thì với thể lực và năng lực phản ứng của mình, chắc chắn Kha Tầm và Mục Dịch Nhiên chính là người nổi bật nhất trong tầng này, ba người còn lại đều là nữ, mà theo lời Cầu Lộ nói thì chính là đối tượng cần được bảo vệ.

Sa Liễu vừa rồi nói một đống, thực ra cũng chỉ là để dẫn dắt cuộc nói chuyện tới điểm này.

Kha Tầm không suy nghĩ quá nhiều về chuyện này, nếu thật sự thấy bạn đồng hành gặp nguy hiểm thì cậu sẽ không khoanh tay đứng nhìn —— riêng việc này thì cậu không cần bất cứ ai phải nhắc nhở hay nhấn mạnh.

“Anh có biết gì về họa sĩ và bức tranh này không?” Kha Tầm bật quạt điện, mở hết cửa nhà và cửa sổ nhỏ ra, lúc này mới thấy không khí lưu thông trong căn phòng oi bức.

Mục Dịch Nhiên cẩn thận quan sát góc phòng, dường như vẫn chưa phát hiện ra sự khác biệt so với tối hôm qua, hơn nữa kiểm tra góc tường và sàn nhà cũng không thấy bất thường.

“‘Phá đất’ không phải là một bức tranh.”

“Anh làm ơn đừng bảo tôi thực ra đây là một bộ phim kinh dị.” Kha Tầm quay sang nhìn cái quạt điện, âm thanh đều đều lan ra xung quanh.

Mục Dịch Nhiên dừng một chút rồi nói nốt: “‘Phá đất’ không phải là một bức tranh đơn lẻ mà là một chuỗi tác phẩm nói về hoàn cảnh sinh ra và lớn lên của chính tác giả. Toàn bộ 12 bức tranh đều tràn đầy hơi thở cuộc sống.”

“Tận 12 bức tranh?”

“Chuỗi Phá đất được tạo thành từ 12 bức tranh, trong đó tả lại thời thơ ấu của tác giả qua những con phố, những quán ăn bình dân, tiệm làm tóc v.v., tất cả đều khắc họa cuộc sống đời thường.”

“Trong đó có đề cập đến khu tập thể Măng Xuân không? Hoặc một cái đồng tử lâu tương tự như vậy?” Kha Tầm hỏi.

“Tôi cũng không nghiên cứu quá sâu về 12 bức tranh đó, với một họa sĩ theo chủ nghĩa hiện thực huyền ảo* như Lạc Tân thì 12 bức tranh miêu tả sống động chân thực kiểu này lại thành ra rất bình thường.” Những tác phẩm nổi tiếng của vị họa sĩ này lại hiện ra trong đầu Mục Dịch Nhiên, tất cả đều tràn ngập sắc thái kỳ bí và kỳ quái, nhưng nội dung khắc họa phía sau lại là ý nghĩa lịch sử và thăng trầm xã hội.

*Hiện thực huyền ảo là một trào lưu nghệ thuật nổi lên ở các quốc gia Mỹ Latin sau khi Chiến tranh thế giới thứ hai kết thúc. Những người theo chủ nghĩa này quan niệm rằng thực tại còn có cả đời sống tâm linh, niềm tin tôn giáo, các huyền thoại và truyền thuyết.

“Anh thấy được cảnh tượng gì trước khi vào tranh không?” Kha Tầm cố nhớ lại những gì mình nhìn thấy lúc đó, “Ví dụ như là quạt điện hay những đứa trẻ nhảy dây gì đó.”

“Tôi cũng không nhìn được nhiều hơn cậu là bao, ngoại trừ cái tên ‘Phá đất’ nằm ở góc tranh thì vào lúc bị cuốn vào trong, tôi mơ hồ thấy được một…” Mục Dịch Nhiên nhíu mày, chính hắn cũng cảm thấy cái hình vẽ kia có chút kỳ lạ, thậm chí còn nực cười, “Một búp măng tre.”

“Măng?” Kha Tầm thật sự không nhớ rõ mình có nhìn thấy thứ gì liên quan tới măng nứa khi đi vào, “Măng, liệu có liên quan gì tới khu tập thể Măng Xuân không?”

Mục Dịch Nhiên không trả lời, ánh mắt dán vào chiếc bàn làm việc kiểu cũ: “Trên mặt bàn này có khắc một chữ.”

“Một chữ?” Kha Tầm cũng đi tới, đúng là trên bàn làm việc có khắc một chữ  —— Quy (归), giống như được khắc bằng bút bi, vì trong rãnh có dấu vết mực màu xanh rất rõ ràng.

Chữ khắc rất sâu, chẳng biết dùng chiếc bút bi kia mài mất bao lâu, nét nào cũng khắc sâu vào mặt bàn, có thể tưởng tượng được nguyện vọng, thậm chí hận thù mãnh liệt của người viết chữ.
Hết chương 7.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.