Lộc Nghiên ngồi lên xe Hùng Húc, đi đến nơi có thể càn quấy.
Anh cầm tay lái, hỏi: “Ngày mai em có đi làm không?”
“Tôi vừa xin nghỉ phép. Còn anh?”
“Nghỉ.” Anh từ chức.
Lộc Nghiên tất nhiên không hiểu được ý của anh, thứ sáu không đi làm là việc hết sức bình thường đối với cô.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Họ bước vào phòng, không có sự gấp gáp như ở hành lang ban chiều, Hùng Húc cởi áo khoác ra, thấy Lộc Nghiêng đang gửi tin nhắn, vờ quan tâm hỏi: “Nhắn tin với đối tượng xem mắt à?”
Cô gửi tin xong, quay đầu thành thật khai báo: “Anh ấy hỏi tôi ngủ chưa?”
“Vậy em ngủ chưa?” Anh ấn cô vào tường, đưa ngón tay lạnh ngắt vào trong áo len, chơi xấu khiến cô nổi hết da gà, thấy cô cắn môi không đáp, “Hửm?”
Cô chớp mắt, vặn eo tránh ra, nhưng vẫn không thể thoát khỏi lòng bàn tay anh. Cô vùi mặt vào ngực anh, nhỏ giọng chọc thủng lời nói dối của mình, “Ngủ rồi.”
Anh cởi cúc áo lót, rồi kéo nó ra. Cặp thỏ trắng trước ngực Lộc Nghiên mất đi chỗ dựa, khe khẽ run lên.
Anh đặt áo lót ren lên sát mũi ngửi, từ tốn nhào nặn nơi mềm mại của cô qua lớp áo len, nhướng mày hỏi: “Với ai?”
“Một kẻ xấu.”
Một tên đàn ông xấu và một người phụ nữ tốt, kết cục sẽ thế nào?
Đáp án hôm nay là, một đêm tình không biết hồi kết.
Lộc Nghiên ngẩng đầu, mặc cho quần áo của mình bị lột ra từng cái, giống như một con cừu cam nguyện bị người giết thịt.
Hùng Húc không đi lên giường, tựa như muốn làm xong chuyện dang dở ở hành lang, anh đè Lộc Nghiên úp mặt vào tường, gậy th*t chưa cứng hẳn, anh cọ vài lần lên kẽ mông cô. Nó giống như được đổ xi măng, lập tức cương cứng.
Anh mỉm cười, quả nhiên ổ khóa và chìa khóa chỉ có hợp hay không hợp thôi.
Lộc Nghiên yếu ớt bám ngón tay vào tường, cứ trượt xuống tường trắng rồi lại nỗ lực trườn lên, ánh sáng trước mặt lúc thì mờ ảo, khi lại rõ ràng.
Cô kêu đau, kêu khó chịu, kêu muốn lên giường, nhưng anh vốn dịu dàng chuyện chăn gối, nay bỗng phớt lờ cô, ngang ngược va đập bên bức tường lạnh lẽo.
Trước mặt là lạnh băng, sau lưng là lửa nóng.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Không đếm được bao lần cô khóc nấc vì xóc nảy, Hùng Húc hôn lên má cô, gạt đi giọt lệ, “Em biết sai chưa?”
Lộc Nghiên bị bế lên, đặt lên giường. Người hỏi tội đang chống trên người cô, cười như không cười, con ngươi sâu thẳm như ngâm trong men rượu, cô bỗng thấy mình chuếnh choáng.
“Cái gì?”
“Đó tức là chưa biết.” Anh lật người cô lại, nâng mông vểnh lên, chỉnh lại bao rồi đẩy sắt nóng vào, lấp đầy cô, đồng thời giữ hai khuỷu tay của cô, điên cuồng đâm chọc.
Lộc Nghiên nháy mắt mất hết điểm tựa, không có tường, không có tay vịn, thậm chí không có cả bờ ngực của anh để dựa vào. Tư thế này giống như nhận tội chịu đòn, hay đang chờ chém đầu trên pháp trường. Trong cơn mưa va chạm, bụng cô co thắt lại, giằng xé giữa đau và sướng, cố nén nước mắt tuôn rơi.
Cô bị kích thích ưỡn người ra sau, vặn hông muốn trốn, nhưng làm sao cô có thể thoát khỏi tần suất ra vào dày đặc và sự kiểm soát mạnh mẽ của anh.
Những bông hoa nở bung trong cổ họng, cô mất khống chế hét lên. Đây không phải tiếng rên tình, mà là tiếng kêu bản năng khi cô gái không thể chịu nổi nữa. Cô không thể kiểm soát giọng nói của mình, cũng không biết nghe có hay không, nhưng nếu không hét lên, cô sẽ chết mất.
Trong cơn bão quay cuồng, Hùng Húc bắn tinh, một nửa là vì tần suất quá nhanh, nửa còn lại là vì tiếng kêu quá kích dục.
Một phút điên đảo xấu hổ phơi bày trước mặt hai người, Lộc Nghiên lắc mặt mới nhận ra mình đã khóc.
Vừa rồi, cô ngập trong mưa rền gió dữ đến nỗi không biết mình là ai, đang ở đâu.
Căn phòng được máy điều hòa sưởi ấm, cửa sổ sát đất phủ kín hơi nước, mọi chuyển động của bọn họ đều được mosaic tự nhiên này (*) che giấu.
(*) Mosaic (còn được gọi là “ghép mảnh” hoặc “khảm”) là một hình thức nghệ thuật trang trí – tạo ra hình ảnh từ tập hợp gồm những mảnh nhỏ. Nói cách khác, Mosaic sử dụng những mảnh nhỏ của vật liệu đặt lại với nhau để tạo ra một tổng thể thống nhất. Trong tình huống này là chỉ cửa sổ sát đất phủ kín hơi nước.
Đèn neon bên đường phủ lên ánh trăng, nhuộm những ô cửa sổ thành những gam màu mờ ảo.
Hùng Húc vuốt mái tóc rối của cô, nương bóng đêm nhìn cô, “Giờ đã biết chưa?”
Lộc Nghiên gật đầu. Lúc này, lồng ngực cô phập phồng kịch liệt, bầu vú mềm mại lúc ẩn lúc hiện, đầu v* theo hơi thở nhấp nhô thỉnh thoảng lại chạm vào ngực anh.
“Biết cái gì?” Anh nhìn cô chằm chằm, nâng ngực cô lên.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Không được liên lạc với đối tượng xem mắt?” Cô ngập ngừng hỏi, rốt cuộc trước khi anh hỏi tội, chủ đề nói chuyện của hai người cũng chỉ đề cập đến việc này. Mặc dù cô không nghĩ Hùng Húc là người chiếm hữu như vậy.
Nếu anh có dục vọng chiếm hữu cô thì càng tốt chứ sao.
Quả nhiên.
“Ha ha ha ha.” Hùng Húc cười lớn, vòng tay ôm lấy cô, “Tôi mà bắt em làm thế á?”
“Thế thì là gì?” Hiếm lắm mới thấy cô bối rối, ở hầu hết thời gian, cô đều cảm thấy mình rất tỉnh táo.
Hùng Húc bóp mặt cô, nghiêm túc nói: “Đàn ông không đeo bao thì không được cho vào.”
“…” Lộc Nghiên trợn mắt, anh đang nói vụ cô nóng vội ở hành lang à, “Bởi vì là anh nên tôi mới…”
Anh nhìn cô thật sâu, khiến cô giật thót, ngoan ngoãn gật đầu, “Biết rồi.”
“Còn nữa.”
“Còn nữa?”
Hùng Húc cắn môi cô, “Qua đường phải tuân thủ luật giao thông!”
“Còn nữa?” Giọng cô cao vút lên, cái gì? Cô là học sinh tiểu học à? Lên giường giảng đạo lý?
Anh thấy dáng vẻ xù lông cánh của cô rất buồn cười, thả lỏng người ôm lấy cô hỏi: “Vừa rồi có thoải mái không? Cục cưng.”
“Không thoải mái.”
“Ừm, không lên đỉnh là không thoải mái rồi.”
“Hơi kém.” Là suýt chút nữa, đáng tiếc sự kích thích lúc nãy tần số hai người không đồng nhất. Anh đột ngột dừng lại, một hơi thở nặng nề ập vào lưng khiến cơ thể cô lập tức mềm nhũn, cô cảm thấy bế tắc.
“Tôi nhanh, cũng chịu thôi, nhịn lâu lắm rồi.”
“Vậy?”
“Chúng ta phải nắm chắc thời gian, xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng.” Lượt thứ hai anh hằng yêu thích tiến vào bước chuẩn bị.
Phòng ngủ lớn có bồn tắm to, sân hiên nhỏ, một gương soi toàn thân và bàn làm việc lớn.
Anh xả nước, ôm cô ngâm mình trong làn nước ấm.
Lộc Nghiên lượn một vòng bên bồn tắm, tìm được một lọ muối hoa hồng, cô dùng đầu lưỡi nếm thử, ranh mãnh ngậm trong miệng rồi dán vào khóe miệng Hùng Húc, “Anh biết tinh dịch có vị gì không?”
Anh khó hiểu nhìn cô, “Sao tôi biết được?”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Lộc Nghiên nhếch mép, ngồi trên bụng anh, ôm lấy mặt anh, đưa lưỡi vào miệng anh khuấy đảo một vòng, lúc rút lui lại bị anh túm ngược về, “Chưa nếm rõ.” Nói rồi ngoáy một vòng quanh hàm răng của cô để trừng phạt, còn xấu xa đè nặng chóp mũi cô, chặn gần hết đường thoát khí của cô.
Lộc Nghiên vác đá đập miệng mình, bị mút đến ngạt thở mới được thả ra.
Cô nép vào ngực anh thở dốc, ngước mắt lên thấy vẻ mặt đắc ý của anh, cô cắn hạt đậu sữa của anh, răng chà xát điểm nhạy cảm, cảm giác được hơi thở của anh thay đổi mới hả giận hỏi, “Ăn ngon không?”
Hùng Húc không chút do dự, “Không ngon.” Nó có mùi xà phòng, cũng may chỉ thoang thoảng, không phải đi súc miệng mất.
“Ừ, tôi cũng nghĩ vậy.” Cô dùng đầu ngón tay nghịch nước, theo sóng nước lần đến bé đáng yêu mềm oặt của anh.
Một chạm là mềm, hai chạm là lộ góc nhọn, ba chạm là đầu nhỏ nhô ra. Cô vùi vào làn nước, ngậm lấy nó, cảm nhận nó phồng lên trong miệng mình, ngón tay cô chạm vào vùng bụng săn chắc đang dần căng lại theo sự sưng to của vật trong miệng.
Lòng bàn tay cô vuốt ve cơ bụng dưới nước, miệng thuần thục nuốt vào nhả ra mấy lần, dụi cái đầu nhỏ nhẵn nhụi vào sâu trong cổ họng như đang mút kẹo mút.
Hùng Húc nằm trong bồn tắm, nhìn cô nghịch ngợm trên người mình, nước có rắc muối tắm nên hơi ngả hồng, càng làm cho gò tuyết trắng của cô thêm phần hấp dẫn. Cô khẽ cụp mắt xuống, chăm chú dùng miệng giúp anh.
Cô gái dâm đãng đang ngậm cội nguồn của mình. Anh khống chế nhịp thở, chiêm ngưỡng bức tranh dưới ánh đèn ấm áp.
Hầu kết của anh thít lại, bỗng cảm thấy chỗ nào đó của mình đã rời khỏi đất ấm, “Ơ?”
“Anh bảo không ngon mà, mình không muốn thì đừng đẩy cho người khác.” Cô đứng dậy, ấn nó về chỗ cũ, còn làm như nó có sinh mạng, vỗ vỗ đầu nó, “Ngoan.”
“Cục cưng, đừng quậy.” Anh nắm lấy tay cô.
“Anh có bao nhiêu cục cưng?” Cô bỏ tay qua một bên, nằm xuống mặt đối mặt với anh, đổi thành ngón chân nghịch cái đầu nhỏ.
Lông mu của cô không nhiều, vùng kín lúc này đang mở ra theo động tác dang rộng của hai chân. Tuy hai người đều đã quen thuộc cơ thể của nhau, nhưng Hùng Húc vẫn cảm thấy cảnh tượng trước mặt khiến máu nóng anh sôi trào. Vật dưới ngón chân Lộc Nghiên càng thêm cứng rắn.
“Em muốn hỏi cái gì?” Anh hơi nheo mắt, không rõ buồn vui, song dục vọng vẫn chưa biến mất trên khuôn mặt, nên Lộc Nghiên chẳng sợ mấy, nhiệt tình trả lời anh, “Tôi muốn hỏi, anh quen ai cũng gọi là cục cưng đúng không?.”
“Hm…” Hùng Húc đảo mắt, nhất thời không nói gì.
Lộc Nghiên uốn cong đầu gối, nơi kín đáo hoàn toàn lộ ra, cô cảm giác nước ấm thấm vào hoa huy*t, cũng nhận thấy được hô hấp của Hùng Húc đang ngưng trệ.
Nội tâm giãy giụa vài giây, cô cọ cái chân còn lại vào lông chân anh, nũng nịu hỏi: “Cục cưng gần nhất là ai?”
Hùng Húc ngước mắt lên, trên trán xuất hiện mấy nếp gấp, “Có chắc là muốn tôi nói không?”
Cô vừa sợ anh khó chịu, vừa tò mò muốn biết, liền thận trọng bước tới, nằm trên ngực anh, dùng nơi ướt át của mình xoa xoa bụng dưới của anh, ngửa đầu cắn cằm anh. “Làm sao?”
“Nói ra có lẽ hơi tàn nhẫn đấy.”
“Người tôi quen?” Cô tò mò chống lên vai anh để mặt đối mặt, trong mắt là khuôn mặt đẹp trai anh tuấn.
“Không.” Khóe miệng anh cong lên, “Vì tôi quên rồi.” Nói xong liền mút lấy miệng cô, cơ bụng của anh đã cứng như đá, chim chóc dựng đứng lên, nóng lòng cọ xát kẽ mông cô, dựa theo bản năng, mượn lực của bụng, chuẩn xác tìm được nơi thoải mái, ma sát qua lại.
Lộc Nghiên phối hợp với anh, da thịt gắn kết, ngoài miệng vẫn rối rít, “Hồ Đình Đình có phải là một trong những cục cưng không?”