“Tay mơ rốt cuộc vẫn là tay mơ.” Lục Yến ngao ngán thở dài nhìn cô gái ngốc nghếch hút thuốc không cần phổi trước mặt.
“Sai lầm lớn nhất của con người là tự cho mình là đúng. Tớ nghĩ mình đã yêu vài lần, với đàn ông, sẽ lý tính hơn cảm tính. Nhưng sự thật phũ phàng đấm vào mặt tớ, người dễ rung động thì yêu lần nào cũng là mối tình đầu thôi.”
Lộc Nghiên nghiến răng buộc phải thừa nhận rằng đêm đó cô thực sự rất buồn. Không phải vì cuộc gọi lúc đêm khuya, mà vì anh đã từ chối một cuộc gọi trong tương lai.
Cô sẽ gọi chứ? Không biết.
Đến lúc cô kết hôn, có lẽ Hùng Húc đã trở thành một người không quan trọng.
Nhưng hiện tại cô chỉ muốn được xác minh mình cũng là một người con gái rất quan trọng, nhưng anh lại cự tuyệt.
Đồ hèn hạ chó chết.
Gã khốn nạn! Thứ hôi hám!
Ngày chia tay là chủ nhật, một tiếng cuối cùng trước khi trả phòng, cô ôm anh và nói: “Cảm ơn anh đã ở bên tôi hai ngày.”
Không làm, chỉ nói chuyện vu vơ, xem mấy bộ phim lộn xộn, rồi nhìn cô chơi PUBG, lại rủ cô ăn chim thật. Hai ngày này sẽ thật sự trọn vẹn nếu không có cuộc hỏi đáp đêm đó.
Đáng tiếc… Một mồi lửa có thể dễ dàng phá hủy cả tòa nhà nguy nga tráng lệ.
“Cuối năm tôi rất bận, sau Tết sẽ tìm em nhé.”
Hai ngày nay Hùng Húc như đi nghỉ dưỡng tại thành phố. Không có bố mẹ càm ràm, cũng không có công việc xếp đống, anh chỉ việc ôm cô gái xinh đẹp nằm thi, hình như từ khi tốt nghiệp, anh chưa từng sống thế này bao giờ.
Anh lưu luyến rời đi, thầm nghĩ đợi cô nàng khỏe rồi lại thả lỏng.
Lộc Nghiên căn bản không tin anh sẽ đến tìm cô nữa, nên khi anh đã gửi tin nhắn WeChat vào mồng 3 Tết, “Buổi tối cục cưng có ra ngoài không?”, cô rất ngạc nhiên, chỉ mới mười ngày kể từ khi họ điên loan đảo phượng trong khách sạn.
Cô từ chối.
Năm mới cô rất bận, Hồ Phượng Tương rất thích đi thăm hỏi họ hàng, ăn Tết là lúc người thân, bạn bè tụ họp, bà sẽ bắt cô đi gõ cửa từng nhà. Đương nhiên, mấy cái cửa này gõ rất linh, lần nào cũng có một tốp các chàng trai “chất lượng cao” tình cờ xuất hiện.
Và lại đương nhiên, chẳng ai lọt vào mắt xanh của cô cả.
Nhưng thật ra nhà hoạch định sản phẩm Trương Ý Thâm lần trước đã liên tục chào hỏi cô. Một tuần hai ba lần tâm sự chuyện râu ria, anh ta có hẹn cô một lần, nhưng sắp sang năm mới rồi, nhà còn bao việc nên đành xin khất.
Mồng 4 Tết, Hùng Húc lại gửi tin nhắn đến, “Đầu năm chiếu phim mới, trinh thám, em đi xem không?”
Tiếc nuối.jpg gửi qua.
Mồng 5 Tết, Hùng Húc đã chủ động gửi tin nhắn ba ngày liên tiếp, “Cục cưng đang làm gì thế?”
Lộc Nghiên vô cùng nghi ngờ anh đi thăm họ hàng chán quá, vừa hay bên cạnh không có cục cưng nào, nên mới triệu cô như lâm hạnh sủng phi.
Cô tỉnh táo nhìn thấu người đàn ông mùi mẫn kia, trong lòng có chút giễu cợt, nhưng bàn tay vẫn dịu dàng đáp lại: “Xem mắt.”
Thực ra cô đang mua thuốc giúp mẹ.
Đến khi cô lái xe về nhà, anh cũng không nhắn lại.
Lộc Nghiên mỉm cười, tự giác phết nhỉ, không quấy rối nữa.
Cô bịa lung tung: “Đương nhiên là không so được với anh. Nhưng sự nghiệp thành công, có của để dành, quyết tâm lấy vợ rất cao, nhìn tôi như thấy tiên nữ giáng trần ấy, tôi thấy khá ổn.”
Cô đợi một lúc, kéo lên kéo xuống màn hình. Mình gõ nhiều chữ quá à? Hay trả lời nhanh quá? Chẳng giống nữ thần tí nào.
Hùng Húc mãi không nhắn lại, cô cầm điện thoại mắng mình một hồi rồi chạy đi tắm, chờ cô quay lại, đã lỡ cuộc gọi video của anh.
Cô máy móc xoa chiếc khăn tắm lên mái tóc dài, đoán xem ý anh là gì?
Hùng Húc ăn tối ở nhà, mẹ anh gân cổ lên dặn dò, anh sắp phiền chết rồi, bà sợ anh lại chạy đi Thượng Hải, lúc ấy thì có giời mới bắt được. Bố anh đã đồng ý chi tiền, hôm nay lại đổi giọng, nói sẽ gửi theo kỳ, thế khác gì anh đi vay ngân hàng. Xem chừng mẹ anh lại thổi gió gì vào tai ông rồi.
Anh bị bắt tiếp nhận một cuộc mai mối mới, click mở WeChat rồi thêm bạn bè. Ảnh đại diện là một bức tự sướng photoshop quá tay. Anh thở dài, mặt mộc vẫn là nhất.
Con gái để mặt mộc khi nào? Trên giường.
Nhưng chỉ là trước đây thôi. Bây giờ con gái lên giường cũng makeup lồng lộn, tắt đèn có khi còn thấy ánh huỳnh quang lấp lánh, anh sợ mình bị ngộ độc hóa chất mất.
Hôm đó anh hỏi Lộc Nghiên sao hai ngày nay không trang điểm, cô thảng thốt, “Anh chê tôi xấu đấy à?”
Cô gái này quá đáng yêu. Tất nhiên là anh nói không phải, nhưng rõ là không có hiệu quả, vì hôm sau cô đã chạy đi trang điểm nhẹ ngay.
Anh vốn định nói không cần, nhưng sau khi xem xét cẩn thận, anh bỗng thấy thế này trông cũng hay. Cô trang điểm vào thấy nhuận sắc hơn, nhìn qua còn rất dịu dàng và… khỏe mạnh?
Cô gái trong điện thoại rất nhanh đã đồng ý kết bạn, anh bấm vào vòng bạn bè, lướt sơ qua đều là ảnh tiệc tùng quán bar, điện thoại rung lên, anh thoát ra chào hỏi, rồi quay lại vòng bạn bè, đã một màu trắng tinh, người ta chặn anh xem mất rồi…
Đều là người cùng một giuộc, đâu cần phải diễn đến vậy.
Xem mắt chính là thế này, cách tầng quan hệ của bố mẹ, họ hàng, dù có là đồng loại cũng phải vờ vịt với nhau.
Anh bật cười, chợt nhớ ra Lộc Nghiên vẫn đang chặn mình, anh tò mò không biết trong vòng bạn bè của cô có gì, ngón tay dừng trên màn hình một lúc rồi bấm gọi video.
Lộc Nghiên nhắn lại: “Làm gì?”
Cô vừa nhắn xong, anh đã gọi video đến. Lộc Nghiên đang quấn khăn tắm, vai ngọc lộ ra, cô rối rắm có nên chạy đi mặc chiếc váy ngủ lụa màu đỏ mà lần trước khi đến khách sạn cô không mặc không.
Chờ Lộc Nghiên kết nối, thấy chỗ của anh tối đen như mực, cô tức giận nói: “Anh chơi tôi đấy à?”
Một tràng cười trầm thấp truyền đến, Hùng Húc dời ngón tay ra xa, quang cảnh vẫn nhá nhem, anh đang ở trong xe.
Anh đẩy lưỡi vào hàm trên, nhìn video vài giây, “Ở nhà mặc sexy thế? Dịch xuống cho tôi xem với.”
Lộc Nghiên dịch máy ảnh xuống phía cổ, dừng lại trước ngực, “Được rồi.”
Trong video, da thịt trắng tuyết càng nổi bật trên nền lụa đỏ, làm hầu kết người giật mạnh, hơi thở nhấp nhô gợn sóng. Con nhóc này! Lưỡi Hùng Húc đảo qua răng cửa, nặng nhọc nói, “Xuống thêm tí nữa!”
“Vậy lần sau tôi sẽ cho anh xem.” Miệng nói lần sau, dạ lại thầm rủa, có ma mới biết là lúc nào, rồi lại trộm cười, anh ấy còn muốn tiếp tục ngủ với mình.
“Hôn lên màn hình!” Lộc Nghiên đặt điện thoại trước bàn trang điểm, nhìn đầu anh động đậy trong bóng tối qua màn hình nhỏ, sau một lúc lâu người mới mỉm cười cúi sát vào màn hình, hôn một cái.
Trẻ con, nhàm chán. Nhưng nai con lại hò hét chạy loạn.
Như thể cô đã quay lại thời cấp 3, cắn chặt niềng răng, thẹn thùng thả thính với crush, lại như thể cô đã quay lại hồi đại học, Trương Ý Trí tán tỉnh cô, cô giả vờ hung dữ nhưng vẫn buông mình theo dòng cảm xúc.
Cô cố nén cười, “Khụ.” Chiếc dây đeo mảnh mai màu đỏ trượt khỏi bờ vai trắng nõn, làn da được phơi sáng quá mức trong ống kính dưới ngọn đèn sợi đốt.
Qua video Hùng Húc chỉ có thể nhìn thấy màu lụa đỏ được cởi ra, tay trần che ngực trái, cô còn nâng lên lộn xuống, hình ảnh rung lắc mơ hồ. Anh nheo mắt lại, vẫn chẳng thể nhìn rõ hơn, lần đầu tiên có ý muốn vươn tay ra phóng to video.
“Cởi hết ra.”
“Thế thì một nụ hôn không đủ.”
Đệch!
“20 phút nữa xuống nhà.”
“…”
*
Ngày đó Lục Yến thấy cô khóc lóc om sòm quá, liền động viên cô bằng kinh nghiệm của người ế kinh niên, nói là đừng để ý đến loại cặn bã này.
Nhưng sự dịu dàng chu đáo cùng sự thô lỗ lạnh nhạt của anh đã chiếm trọn tâm trí và thể xác của cô.
Cô ủ rũ ngồi xuống, sờ cái đầu xù mới gội của Lục Yến, chán đời nói: “Có lẽ tớ vẫn sẽ tiếp tục, một là không còn gì để mất nữa, tớ đã yêu, đã sớm rơi vào vạn kiếp bất phục, dù mệt cũng chẳng thấm vào đâu. Hai là cuộc sống nhàm chán quá, tớ muốn nó màu sắc hơn, tớ muốn có chờ mong mỗi mai thức giấc, tớ cần một ngọn lửa, mà môi anh ấy chính là ngọn lửa trong tim tớ.”