Lộc Nghiên nhét hai quả trứng vào bụng rồi quay về, no căng chết lặng.
Ngoài trời gió rít gào, cành cây đập ầm ầm vào cửa sổ như kêu cứu, như thể nay là ngày tận thế. Cô bước trên tấm thảm đỏ mềm mại đi đến phòng cuối cùng dành cho khách.
Cứ mỗi một bước chân, cảm giác ngột ngạt và bất lực lại tăng lên gấp bội.
Phá núi thì dễ, phá lòng thì khó.
Cô đứng yên ở cửa, liên tục lặp lại ba câu hỏi khi trước, mới chợt nhận ra câu trả lời hoàn toàn dựa vào lòng tin nơi cô, như lâu đài xây trên cát.
Nếu cô tin thì nó là thật, nếu không tin thì nó là giả.
Đáng tiếc cô chỉ là cái sa mạc khô hạn lâu ngày, nhìn thấy hồ nước mờ ảo, liền lừa mình dối người như con đà điểu.
Cô đã ngu ngốc tin vào nó. Cô không thể phân rõ là dục vọng che mờ mắt mình, hay mình ngu thật, xứng đáng bị đàn ông lừa hết lần này đến lần khác, mâu thuẫn đến tột cùng.
Mãi cho đến khi chuông điện thoại vang lên, mãi cho đến cánh cửa mở ra, mãi cho đến khi thấy dáng vẻ như không có chuyện gì xảy ra của anh, cảm giác băn khoăn của Lộc Nghiên bỗng hóa thành một ngọn lửa, bùng cháy dữ dội.
Tại sao lần nào cũng là cô lo lắng như kiến bò chảo lửa, còn anh ung dung thưởng thức cơ thể và áp lực của cô?
Trong phòng sáng như ban ngày, ấm như mùa xuân.
“Em muốn hỏi gì thì hỏi đi.”
Lộc Nghiên vừa vào cửa, Hùng Húc đã cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng chỉ nghĩ là cô bực dọc do đến kỳ. Tuy miệng cô đang cười, nhưng lời nói ra còn lạnh hơn sương giá, còn công thức hóa hơn anh thông báo viên đang đọc quy tắc thi đấu môn bơi lội trên TV.
“Không cần, tôi tuân thủ luật chơi lắm.” Cô hít sâu một hơi, thít chặt áo choàng tắm lại, rồi leo lên chăn bông ngồi, nở một nụ cười ngọt ngào, “Tôi chơi trước nhé, tôi đã lừa anh, lần đầu tiên của tôi không phải cùng Trương Ý Trí.”
Hùng cười giễu, khóe miệng cong trên nửa khuôn mặt tuấn tú, vô cùng nghiền ngẫm. Bẵng một lúc lâu anh mới gật đầu, tham gia trò chơi với cô, “Tôi biết nhả vòng khói.”
Một cơ hội cứ thế đi tong! Thằng chó này!
Lộc Nghiên ôm quyết tâm chiến đấu đến cùng, bắt đầu trò chơi trẻ con này với anh, nhưng khi nghe anh mở miệng khai “lời nói dối”, cô lại tức nổ phổi. Cái này đâu phải nói dối! Hai người đều biết thừa rồi! Anh đang giả ngu!
Hùng Húc thấy cái miệng đang run lên vì tức giận trông rất đáng yêu, bèn cúi người xuống mút, đến khi miệng cô đầy nước miếng mới thôi. Cô khó chịu lấy tay áo lau nước miếng, “Đến lượt tôi! Tôi không thích doggy!”
Anh thích doggy, thích giữ eo cô đóng cọc.
Hùng Húc cứng người, thấy Lộc Nghiên tỏ vẻ đắc ý, anh lại chồm tới mút môi cô, “Được, em không thích thì sau này không doggy nữa.”
“Đến lượt anh.” Cô nhìn anh chằm chằm, bây giờ cô không quan tâm tư thế sau này là gì, vì cô biết, chưa chắc đã có sau này.
Hùng Húc trầm ngâm một hồi, cơ thể dần buông lỏng, dựa vào gối mềm, “Đêm đó tôi đã lừa em.”
Lộc Nghiên ngừng thở, nước mắt cuồn cuộn chảy ra, rồi lại tuột ngược vào trong khi anh nói.
“Lúc nghe cô ấy bảo sắp kết hôn, không phải lòng không gợn sóng.” Không tính là đau khổ, nhưng vẫn có đè nén. Đã nhiều năm không liên lạc, mặc dù sau khi chia tay vẫn thi thoảng lên giường, nhưng tình cảm đã sớm phai nhạt. Dẫu thế, khi nghe tin cô ấy kết hôn, lòng anh vẫn có chút phức tạp khó tả.
Lộc Nghiên im lặng một lúc. Cô nghĩ đến hồi mình nghe tin Tô Vãn và Trương Ý Trí sẽ kết hôn, phải một lúc sau cô mới bắt đầu cảm thấy buồn. Cảm xúc của con người không quá kích động hay nhạy cảm như ta hằng nghĩ.
Cô chấp nhận “lời nói dối” của anh, tạm coi đây là lời tự thú của một người đàn ông về thứ cảm xúc rất đỗi bình thường.
Cô ngẩng đầu nhìn đèn chùm, vắt óc suy nghĩ, “Tôi tạm thời không nghĩ ra.” Cô cởi áo choàng tắm, dáng người lả lướt hiện ra. Cặp thỏ trắng khẽ run lên, làn da mịn màng, cái bụng phẳng lì hân hoan đón ánh sáng.
Hầu kết của Hùng Húc chạy loạn, “Đến lượt tôi, nói ra em không được giận.”
Lộc Nghiên buồn cười, “Anh nói đi.” Anh phải nói thì tôi mới biết mình có giận hay không chứ.
“Lần đến thành phố X… mấy ngày đó tôi chỉ muốn làm em.” Anh nói toẹt ra, mắt nhìn thẳng cô, đợi biểu cảm của cô thay đổi.
Lộc Nghiên khá bình tĩnh, gật đầu thông qua. Cô nào dám trông mong thứ súc sinh này dẫn con gái đi du lịch ngắm cảnh đơn thuần chứ.
“Em.” Thấy cô không tức giận, anh liền nâng cằm ý bảo cô nói tiếp.
Trò chơi vốn nhàm chán, bỗng trở nên vô cùng thú vị, anh nghĩ nếu cô không nói được thì mình nên làm gì đây?
Anh nuốt nước bọt, cảnh xuân sắc trước mặt khiến bụng anh quặn thắt.
Lộc Nghiên nhướng mày khiêu khích, hai tay nâng ngực lên vần vò đủ kiểu, thấy ngực anh phập phồng định xông đến, cô vội vàng lui về phía cuối giường, “Tôi nghĩ ra rồi! Có mấy lần anh hỏi tôi thoải mái không, tôi đã nói dối. Cái này có tính không?”
Hùng Húc chỉ cảm thấy một ngọn lửa bốc lên đầu, cô gần như trần truồng ở trước mặt anh, hai chân đan chéo, thản nhiên khoe sắc, nhưng tâm tư gì đó của anh đã bốc hơi sạch, anh nhắm mắt hít sâu mấy hơi, khi mở mắt ra, sự khó chịu trong mắt đã tan đi đôi chút, “Mấy lần?”
“Tôi nói mấy lần có thể đổi từng ấy lần nói dối của anh không?”
“Có. Mấy lần!”
Lộc Nghiên không buồn nghĩ ngợi, tay xinh xòe ba ngón tạo nan quạt nhỏ.
Hùng Húc cười lạnh.
“Để tôi nói cho anh biết là ba lần nào.” Lộc Nghiên ngồi dậy muốn kể chi tiết, nhưng anh cau mày bực tức, “Không cần.”
“Vậy đến lượt tôi nghe ba lời nói dối của anh.”
“Không có.” Anh chẳng còn tâm tư, cũng mất luôn ham muốn nói chuyện, lập tức cởi áo choàng tắm.
Thật ra không khí đang rất tốt, Lộc Nghiên có thể không cần phá vỡ, tiếp tục chơi chỉ khiến cục diện thêm bế tắc.
Nhưng cô không cam tâm, cô muốn đôi bên thẳng thắn với nhau một lần, cho dù chỉ là lên giường thì cũng phải thẳng thắn, cho dù không có tương lai thì cũng phải minh bạch rõ ràng.
Có một số việc cô không hỏi, vì cô biết hạn cuối ở đâu, nhưng có một số việc cô hỏi, vì cô thật sự muốn biết.
“Vậy tôi sẽ hỏi.” Cô cười nhạt ngăn tay anh cởi quần lót, “Tôi tuân thủ luật chơi lắm, nói ba là ba.”
Hùng Húc ngồi xếp bằng trước mặt cô, thảnh thơi nói: “Hỏi đi!”
“Ba câu hỏi ở hành lang hôm đó, có câu nào là lừa tôi không?”
Hùng Húc sửng sốt, hành lang? Đôi mắt anh cụp xuống, ra chiều ngẫm nghĩ, khi kim giây quay được ba bốn vòng, anh gật đầu, nhưng không ngước mắt lên ngay, mà giãn cơ hàm dưới rồi mới đối diện với cô.
Lộc Nghiên kéo khóe miệng, giả vờ bình thường tiếp tục hỏi, “Câu thứ hai đã lừa tôi phải không?”
“Phải.”
“Tại sao lại lừa tôi?”
Cửa sổ sát đất phát ra tiếng “lạch cạch”, hạt mưa đập vào cửa sổ, một giọt, hai giọt, rồi dần trở nên dày đặc, gió thổi cây cối tán loạn không ngừng.
Không khí trong phòng và cảnh bên ngoài như băng với lửa. Cái lạnh buốt da buốt thịt, ngọn lửa thiêu đốt tim gan.
“Muốn làm.”
Lộc Nghiên đã hiểu, ba câu hỏi, thật giả không quan trọng, quan trọng là anh đã nói dối vì dục vọng nửa thân dưới.
Môi cô tràn ra tiếng giễu cợt, ánh mắt lại tựa hầm băng, “Tôi hỏi xong rồi.”
Hùng Húc nâng mặt cô lên, “Không phải em nên hỏi câu thứ nhất có lừa em không à?” Bàn tay ấm áp kết hợp với ánh mắt bình tĩnh, dễ dàng nhìn ra anh không hề cắn rứt lương tâm vì “lời nói dối” này.
Sự kiên nhẫn của Lộc Nghiên lập tức bị chọc thủng, cô không chịu nổi nữa, nước mắt lã chã rơi, trượt vào lòng bàn tay anh. Cô cắn chặt môi để kìm cơn khóc, nhưng lại làm bản thân vỡ òa hơn, uất ức phá toang miệng cống, nước mắt ồ ạt xông ra.
Hùng Húc thở dài, ngón cái lau nước mắt cho cô, “Em khóc cái gì?”
“Tôi không muốn hỏi.” Cô cố chấp, môi run run, nấc từng tiếng, “Tôi tuân thủ luật chơi lắm, nói ba là ba.”
“Thực ra tôi…”
“Tôi nói! Ba là ba! Anh không cần nói nữa!” Mắt cô đục ngầu, dáng vẻ thật sự khiến người khác đau lòng, Hùng Húc kéo cô vào lồng ngực, vỗ lưng an ủi cô, “Ừ, không nói nữa.”
Lộc Nghiên đẩy anh ra, ngực cô nảy lên theo, bấy giờ cô mới nhận ra mình đang trần truồng, hai tay che ngực, khóc lóc tìm quần áo. Hùng Húc khoác áo choàng tắm của mình cho cô.
Áo choàng tắm vừa cởi ra, vẫn còn lưu lại hơi ấm của anh.
Đặt nó lên người cô, giống như chút dịu dàng cuối cùng anh bố thí cho cô.
“Tôi rất ghét người khác lừa mình.” Cô nức nở kêu lên, vẫn chưa chịu buông xuôi, dù xem ra người ta không cần phải nói rõ với cô nữa rồi.
“Tôi biết.”
Biết?
“Vậy tại sao anh lại lừa tôi?”
“Theo bản năng.”
“Đồ khốn nạn!”
“Ừ.”
“Cả nhà anh đều là đồ khốn nạn!” Trương Ý Trí là! Hùng Húc cũng là nốt! Cô ngu như chó mới ngã hai lần cùng một chỗ! Chẳng lẽ do gu mình nhất quán, chắc phải chọc mù đôi mắt này thôi!
Lộc Nghiên chạy ra cửa, làm bộ muốn ôm đồ chạy lấy người, Hùng Húc chống nạnh nhìn động tác của cô, rồi nhìn ra cửa sổ, giữ chặt cô, “Bên ngoài đang mưa.”
Cô giương đôi mắt đỏ hoe lên, cười gượng: “Mắt tôi cũng đang mưa.”